#94 (Hết phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía đằng đông, từng tia nắng đầu tiên dần rọi xuống thành phố Seoul tấp nập báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu. Ở một bệnh viện trung tâm, trước cảnh cửa phòng cấp cứu, có hai con người vẫn ngồi chờ đợi từ đêm qua đến giờ. V và YoonGi trên mặt hiện rõ sự lo lắng, mong mỏi chờ đợi cảnh cửa phòng cấp cứu mở ra. Hai người vẫn còn mặc bộ đồ của tối qua, trên người dính máu khắp nơi khiến những người đi qua phải sợ hãi mấy phần. V nhìn qua YoonGi ngồi kế bên hai tay không ngừng run khẽ vì bồn chồn, hắn cất giọng:

-Anh về thay đồ, tắm rửa rồi kiếm chút gì ăn đi. Để tôi ở đây trông coi nó.

YoonGi không chút suy nghĩ cự tuyệt ngay:

-Không sao, để tôi ở lại đây. Tôi muốn đợi nhìn thấy cậu ấy an toàn.

V trầm mặc trước thái độ kiên quyết của anh.

-Anh đối với nó, thật sự là loại tình cảm đó?

Nhận được câu hỏi này, hai bàn tay YoonGi không tự chủ được mà vò lấy nhau.

Mãi sau anh mới gật đầu thừa nhận.

Chẳng ai có thể đoán ra sau bộ mặt bình tĩnh của V lúc này là sự tức giận đến khôn cùng. Hắn thật muốn hét lên: tại sao cứ phải là em trai hắn? Trong hàng vạn con người, thế quái nào em trai hắn lại dính phải một người liên can đến ông chủ của hắn? Công việc của hắn nguy hiểm ra sao, ông chủ của hắn làm những công việc như thế nào hắn lại không hiểu? Vì hiểu rất rõ nên hắn mới không muốn em trai mình liên quan đến bất kì một ai trong giới này.

Hắn thật muốn xách cổ người con trai trước mặt lên rồi chất vấn. Nhưng khi nhìn vào đèn đỏ phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, hắn gồng mình kiềm nén tất cả lại, thờ dài một hơi rồi ngã người về phía sau.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ bước ra ngoài. V và YoonGi đứng bật dậy, chạy về phía bác sĩ hỏi dồn dập. Vị bác sĩ ngay lập tức trấn an:

-Người nhà bệnh nhân đừng lo, viên đạn đã được gắp ra. Mọi cơ quan khác trên cơ thể đều không bị ảnh hưởng gì nặng, tính mạng của cậu ấy cũng đã được an toàn. Một lát nữa thuốc mê hết tác dụng cậu ấy sẽ tỉnh dậy thôi.

YoonGi gần như sắp rơi nước mắt vì vui mừng. Hai người cảm ơn bác sĩ rồi chạy ngay vào phòng với Taehyung.

Taehyung nằm trên giường bệnh, mấy thứ dây dợ cắm lên khắp người. YoonGi thấy thế xót xa không thôi, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của người kia. Cảm nhận hơi thở đều đều của Taehyung, tảng đá đè nặng trong lòng YoonGi cũng hoàn toàn được gỡ bỏ, anh mỉm cười ngắm nhìn người kia để tìm kiếm sự yên bình cho chính mình. Anh của hiện tại đã chấp nhận được cảm xúc của bản thân mình, sẽ không trốn tránh hay sợ hãi bất kì điều gì nữa, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ cậu. Trải qua cảm giác suýt chút nữa đã đánh mất đi người mình yêu thật sự quá đáng sợ.

V ở một bên chứng kiến hết mọi thứ, trong lòng có những băn khoăn không thể nói ra. Hắn chỉ hận chính mình khi vừa nhận ra người con trai trước mắt thật lòng yêu em trai mình, mọi hành động, cử chỉ cho đến biểu cảm của anh đều cho thấy anh không hề diễn. Sự chân thành là thật và YoonGi yêu Taehyung cũng là thật. Em trai hắn rõ ràng có một người yêu nó vô ngần, đãng nhẽ ra hắn phải vui mừng nhưng hắn vẫn là không thể ngăn lòng mình gợn sóng.

V ra ngoài mua đồ ăn và một số đồ dùng cần thiết thì nhìn thấy NamJoon cùng Hoseok đi vào bệnh viện. Mới đầu hắn không nghĩ hai người họ đến thăm em trai mình vì đinh ninh rằng NamJoon không quen biết Taehyung, còn cậu trai bên cạnh thì hắn chưa từng gặp qua trước đây. Nhưng cả hai khi nhìn thấy V liền vội vàng tiến tới, Hoseok bằng giọng lo lắng mà hỏi hắn:

-Taehyung! Cậu không sao chứ? Nghe NamJoon nói cậu bị bắn?!

V có chút ngạc nhiên. Cậu trai này thế mà lại quen biết em trai hắn.

NamJoon đứng đằng sau giải thích:

-Cậu ấy là anh trai song sinh của Taehyung. Taehyung chắc đang nằm trong phòng bệnh.

-Anh trai song sinh? Taehyung có anh trai song sinh sao?

Không có thì giờ giải thích thêm cho Hoseok, NamJoon lên tiếng nói với V:

-Đưa chúng tôi đến phòng Taehyung đi.

________

Vừa đến trước cửa phòng, chưa kịp để V mở cửa, Hoseok đã vội vã kéo cánh cửa rồi lao vào trong.

-Taehyung!

Hoseok hét lớn khiến ba người trong phòng bao gồm YoonGi, Taehyung vừa mới tỉnh dậy và một nhân vật không ngờ tới đang có mặt trong căn phòng giật mình. Nhân vật không ngờ tới này là người mà Hoseok đã nhiều lần tuyệt vọng nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội để gặp lại nữa, nay lại xuất hiện ở đây khiến Hoseok không khỏi ngỡ ngàng.

-Jungkook?!

Jungkook vừa mới lẻn vào phòng cách đây không lâu. Mới nãy còn đang ở nhà liền có người thông báo cho cậu biết rằng Taehyung đang bị thương và nằm ở bệnh viện này nên cậu đã tức tốc tới đây ngay. Cậu đeo chiếc mũ lưỡi trai, khăn bịt mặt cùng với kính râm để tránh bị nhận ra. Sau khi vào được tới trong phòng, cả YoonGi cùng Taehyung mới mở mắt tức thì chưa nhận ra cậu là ai, cậu vừa mới gỡ chiếc kính râm và khăn bịt mặt, không kịp để Taehyung và YoonGi kinh ngạc thì Hoseok đã xông vào cắt ngang. Kết quả là có được một cuộc hội ngộ không ngờ tới của ba người.

Jungkook, Taehyung và Hoseok, cả ba người đã lâu chưa gặp. Nay lại được hội ngộ một cách không thể lường trước này khiến cả ba đều sững sờ, không biết phải phản ứng ra sao.

-Jungkook? Là cậu thật sao? - Hoseok như không tin vào mắt mình, khi người bạn biệt tăm bấy lâu nay lại đứng sừng sững ngay trước mặt.

Jungkook khẽ mỉm cười, gật đầu:

-Ừ, là tớ đây.

Hoseok chỉ chờ đợi mỗi câu nói đó liền chạy tới ôm chầm lấy Jungkook.

-Đồ ngốc! Cậu đã đi đâu suốt lâu nay vậy chứ!? Có biết tụi tớ lo lắm không!

Jungkook cũng vui mừng đáp lại cái ôm của người bạn thân này, không giấu nổi xúc động mà khóe mắt có chút cay cay.

Taehyung ở bên kia cũng gượng dậy dưới sự giúp đỡ của YoonGi. Cậu ôm bụng gắng gượng định rời khỏi giường liền bị YoonGi ngăn cản:

-Cậu mới tỉnh dậy, nằm yên nghỉ đi đã!

Nghe thấy thế Jungkook và Hoseok mới nhớ tới Taehyung, liền chạy vội qua đó.

-Taehyung, cậu có sao không? Sao lại để bị thương như thế?

-Cậu còn đau không? Có bị thương chỗ nào khác không?

Taehyung chỉ cười đáp lại sự quan tâm của hai đứa bạn. Điều cậu quan tâm lúc này hơn hết là cả ba cuối cùng cũng có ngày được tái ngộ như hôm nay.

Ba người gặp lại nhau như vớ được vàng, hết người này đến người kia hỏi han nhau đủ mọi thứ trên đời. V, YoonGi và NamJoon đứng một bên bị coi như không khí, chỉ biết im lặng nghe ba người họ nói chuyện.

Bỗng, Hoseok chú ý đến cái bụng có phần to bất thường của Jungkook, cậu hỏi:

-Kookie, bụng cậu sao thế? Sao lại to đến vậy? Chả lẽ là do tăng cân?

Nghe đến đây Jungkook giật mình dùng tay che lấy bụng. V, NamJoon và YoonGi đồng thời nhìn nhau. Taehyung như đoán ra điều gì đó:

-Đừng nói với tớ là...

-Thật ra...

Xoạch!

Jungkook định lên tiếng giải thích liền bị tiếng mở cửa bất ngờ chen vào. Người mở cửa là SeokJin, gương mặt anh đầy hoảng hốt mà thông báo:

-Jungkook! Ngài Jimin bị bẫy, rơi xuống biển rồi!

Tất cả những người bên trong đồng loạt điếng người.

-Cái gì? Cậu nói Jimin bị làm sao cơ?! - NamJoon không giữ nổi bình tĩnh mà hỏi lại.

SeokJin không kịp trả lời, một tiếng nói từ phía sau lưng anh phát ra lại càng khiến cả bọn càng thêm thất kinh.

-Tôi được báo ở đây đang có tội phạm bị truy nã. Chúng tôi đến thi hành lệnh bắt giữ đối với phạm nhân Jeon Jungkook. Mong cậu phối hợp theo chúng tôi về đồn, cậu Jeon.

Taehyung ngạc nhiên khi thấy tên Cục trưởng Cục cảnh sát đích thân có mặt ở đây. Lão ta thế mà lại tận tay đến đây áp giải bạn cậu. Những người khác cũng không khỏi kinh ngạc trước tình cảnh trước mắt.

-Làm sao bọn chúng biết Jungkook đang ở đây cơ chứ? - YoonGi vốn không hiểu được tại sao cảnh sát lại có thể nắm bắt hành tung của Jungkook nhanh đến thế, cậu mới chỉ rời khỏi nhà Jimin chưa bao lâu lại bị cảnh sát mò đến tận đây.

Lão Cục trưởng nhếch mép cười khinh một cái rồi đáp lời:

-Muốn biết lắm phải không? Chính Park Jimin đã gửi thông tin của Jeon Jungkook cho Cục cảnh sát đấy.

Đôi mắt Jungkook mở lớn, không tin vào tai mình. Đầu cậu trống rỗng, máy móc lặp đi lặp lại câu nói của hắn, cảm tưởng như dù lặp lại đi một ngàn đi nữa vẫn không đủ để cậu có thể tin cái tên Park Jimin thật sự đã được thốt ra từ miệng lão ta. Người mà mấy tiếng trước mới vừa cùng cậu bước vào thánh đường, cùng cậu tuyên thệ những lời hứa gắn kết sâu đậm giờ lại quay ra đâm sau lưng cậu một nhát, đem cậu giao nộp không lấy một lời giải thích. Làm sao cậu có thể tin được cái tin tức oái oăm này?

-Ông...ông nói dối. Không thể là anh ấy. Nhất định không phải là anh ấy!!!

Jungkook bước lùi về sau, cả cơ thể cố gắng chống đỡ để không gục xuống.

-Tin hay không đó là quyền của cậu. Bây giờ, cậu phải về đồn với chúng tôi.

-Không được! Các người không được bắt cậu ấy! - Hoseok hét lên.

-Cản trở người thi hành công vụ sẽ bị xử lí theo pháp luật. Cậu Jung đây là muốn theo bạn mình ở tù cùng nhau luôn hay sao?

Hoseok nghe thế liền khựng lại, biết bản thân không thể làm gì hơn.

Thế rồi Jungkook bị dẫn đi trong khi những người khác chỉ biết bất lực đứng nhìn. 

Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra vậy chứ?

________

Một bên khác, trên bầu trời lộng gió của Thái Bình Dương, chiếc trực thăng chở JiSun đang di chuyển gần về phía cột khói đen mù ở phía xa. Lại gần hơn, JiSun có thể thấy được chiếc du thuyền khổng lồ của Jackson đã chìm hơn một nửa xuống dưới biển. Phần mũi thuyền chưa chìm đang bốc lên ngọn lửa nghi ngút, chốc chốc lại tạo nên những cú nổ khiến chiếc trực thăng không thể lại gần. JiSun quan sát vùng biển xung quanh con tàu, hy vọng tìm thấy gì đó. Vì sóng biển hiện tại chuyển động rất lớn, cấp gió cũng vượt ngưỡng trung bình khiến việc quan sát trở nên khó khăn hơn hẳn, và khả năng sống sót nếu bị rơi xuống biển là rất rất thấp, hiện thực này khiến JiSun bực mình, đập mạnh vào khung cửa, cậu hét lớn ra lệnh:

-Cho người tìm kiếm khu vực quanh đây trong bán kính 5km cho tôi! Nhất định phải tìm được anh Jimin!

Ngay lập tức gần chục chiếc trực thăng theo ở đằng sau tản ra, tìm kiếm khắp một vùng trên Thái Bình Dương rộng lớn.

-Jackson mấy ngày trước vừa liên hệ với tao. Ông ta đưa ra một thỏa thuận có hời về việc cùng ông ta lật đổ đế chế của Jimin tại Hàn Quốc. Mày nghĩ tại sao khi không tao lại cho người đột nhập nhà Jimin? Là do có ông ta trợ giúp phía sau cả thôi. Mày nghĩ anh hai mày có thể đấu lại Jackson? Ha, ông ta thâm hiểm hơn bọn mày nghĩ nhiều. Ông ta đã nói rằng sẽ mời Jimin lên chiếc du thuyền của mình để bàn bạc về vấn đề liên minh giữa hai đế chế quyền lực của Mỹ và Hàn Quốc. Nhưng mày nghĩ Jackson chịu nhường nhịn và chọn hòa hoãn với bọn mày?

-Ý mày là...

-Haha, đó chỉ là một cái bẫy để dụ Park Jimin lên thuyền thôi. Nếu tao nhớ không lầm thì ngày đó chính là hôm nay. Chỉ mấy tiếng nữa thôi, bọn mày sẽ thấy Park Jimin chết thê thảm đến thế nào! Hahaha!

Cuộc hội thoại với KiJoon văng vẳng trong đầu JiSun. Cậu nhớ lại những lời hắn nói mà tay nắm chặt đến mức ứa máu. Anh trai của cậu nhất định không thể chết. Anh trai của cậu nhất định sẽ là người giết chết tên Jackson ấy, bằng mọi giá!

-Jimin, anh phải mau chóng trở về. Jungkook và đứa bé vẫn đang đợi anh.

Gió biển lồng lộng vẫn đang thổi, mang theo câu hỏi của JiSun đi về phía chân trời xa xa. 

Liệu Jimin có thể sống sót và trở về?

Liệu Jungkook sẽ kết thúc án oan bằng việc chấp nhận tội danh của mình trong tù?

Số mệnh đứa con của Jimin và Jungkook sẽ ra sao?

Tất cả sẽ có câu trả lời trong phần 2 của Bản án oan kết duyên. Mong mọi người đón nhận và cảm ơn tất cả độc giả đã theo dõi từ đầu phần 1 đến bây giờ. Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều. 

HẾT PHẦN I

___________________

Vì quá dài nên mình sẽ chia ra làm 2 phần. Mình sẽ cố gắng ra phần 2 sớm nhất có thể. Để có thể nhận được thông báo cho phần 2, mọi người có thể ấn theo dõi mình nha. 

Xin chân thành cảm ơn mọi người lần nữa vì đã đồng hành cùng mình trong thời gian qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro