Chương 3: Bánh Bao mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu nãi nãi ở nhà đối diện năm nay sáu mươi tuổi , người bạn già của bà ấy đã sớm cưỡi ngựa hạc bay về phương Tây , chỉ còn một mình bà sống ở X thị, con trai con gái đã từ sớm ra ngoài sống riêng .Bình thường công việc bận rộn do đó chỉ có đến khi nghỉ Tết mới có cơ hội gặp mặt một lần .

Hai năm trước Điền Chính Quốc mang theo Điền Chính Lân mới tròn một tuổi đến nơi này thuê nhà, vừa vặn gặp được Lưu nãi nãi tốt bụng , sau khi hỏi thăm cặn kẽ tình huống hai cha con bọn họ xong liền giới thiệu cho một phòng 40m vuông gồm 1 phòng khách, 1 phòng ngủ giúp Điền Chính Quốc giải quyết một đại phiền thoái .

Lão thái thái là một người rất tử tế, bà vô cùng chiếu cố cậu phải một thân một mình nuôi nấng một đứa nhỏ. Bình thường khi cậu đi học hay đi làm đều là bà phụ trách đưa Điền Chính Lân đi nhà trẻ.

Đối với Bánh Bao ba tuổi khả ái, Lưu nãi  nãi thương yêu nhóc đến tận đáy lòng.

Mới đầu vì vấn đề bản thân nên đối mặt với Lưu nãi nãi làm láng giềng thì Điền Chính Quốc rất bất an, sau nãy cùng là nhờ Lưu nãi nãi chủ động tìm cậu hàn thuyên thật lâu mới khiến cậu nhận ra mình ngu xuẩn cỡ nào.

Điền Chính Quốc sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ, từ bé đến khi mười chín tuổi đến chưa từng rời đi. Chuyện xảy ra vào năm tốt nghiệp trung học ấy xảy ra khiến cậu với người trong nhà cắt đứt quan hệ. Dám cắn răng một mình mang theo bụng bầu đến X thị này, cậu không muốn buông bỏ việc học, càng không muốn vì sai lầm của bản thân mà vứt bỏ một sinh mệnh bé nhỏ. Cho nên sau khi tìm được bệnh viện xong cậu đã đến trường xin nhập học muộn một năm. Vốn không ôm hi vọng gì, không ngờ trường học cư nhiên lại đồng ý.

Giờ nghĩ lại, chín tháng kia cậu đúng là gặp đủ khốn khổ. Ở thị trấn nhỏ của bọn họ căn bản chưa từng phát sinh chuyện nam nhân có thể mang thai cho nên ở đâu cung bị coi là quái vật. Trong lúc mang thai cậu điều cận lực tránh tiếp xúc với mọi người 

Cho đến khi nghe Lưu nãi nãi nói xong cậu mới giật mình , trách không được khi cậu mang theo cái bụng to đùng đi mua đồ ăn này nọ mọi người tuy ngạc nhiên nhưng không ai nói lời ác ý. Thậm chí còn có người hảo tâm chủ động giúp cậu một số việc. Nguyên lai kì thật nam nhân có thể sinh con , chỉ có điều là tỉ lệ một phần vạn còn không nhất định sẽ thành công, hơn nữa còn rất nguy hiểm .

Khi cậu nói cho Lưu nãi nãi cậu là một mình nhịn đau hạ sinh đứa bé, bà suýt nữa thì hôn mê, sau đó liên tục hai tháng mang đồ bổ đến cho cậu ăn. Lưu nãi nãi nói tuy rằng đã một năm nhưng dù sao vẫn bổ vẫn tốt hơn không bổ. Điền Chính Quốc cự tuyệt vài lần xong cũng tùy ý bà, dù sao bà là thật lòng quan tâm hai cha con cậu.

Sau khi sinh để lại nhiều vấn đề nghiêm trọng , tuy rằng chỉ là mấy bệnh vặt , nhưng Điền Chính Quốc biết thân thể mình sợ rằng sau bốn mươi sẽ hoàn toàn suy sụp . Bất quá vì Bánh Bao nhà mình, cho dù có mệt mỏi khổ sở hơn nữa cậu cũng có thể chống đỡ được .

Quay đầu đưa mắt nhìn sắc trời âm u bên ngoài thở dài , phần eo có hơi đau, xem ra trời lại sắp mưa .

Điền Chính Quốc nhấp nhấp cánh môi khô, nhấc ly nước bên cạnh muốn giảm khát lại bị một cánh tay khác ngăn cản.

Nâng mắt nhìn chủ nhân của cánh tay, Điền Chính Quốc mỉm cười , bộ dáng cậu vốn thanh tú , tính tình cũng vô cùng tốt , ở trong khoa nhân duyên không tệ :" Không phải cậu nói ngày hôm nay sẽ không đi học sao? Buổi sáng mình còn giúp cậu xin nghỉ với thầy Tô"

Kim Thạc Trân đổ ly nước lạnh đi, rót thêm nước ấm đưa cho cậu , ngồi vào vị trí đối diện, chống cằm nhìn cậu:" Vốn cũng không định tới , nhưng nhìn trời hôm nay âm u , sợ cậu chịu không nổi nên tớ lái xe đến đón cậu"

" Cảm ơn" Hơi cong khóe miệng cười nói cảm ơn hắn , trong mắt Điền Chính Quốc hiện lên một tia né tránh . Cậu biết gia cảnh của Kim Thạc Trân rất tốt, bề ngoài đẹp trai tuấn tú , ở trong trường có không ít người theo đuổi cậu ấy. Nhưng cậu ấy lại đối tốt với mình, bình thường còn luôn chiếu cố mình, cậu thực cảm động nhưng không thể nhận lấy phần tình cảm này được.

Hai người không  ai nói gì, Điền Chính Quốc cúi đầu lật sách ghi chép ra , Kim Thạc Trân thì ở phía đối diện cứ nhìn cậu chầm chầm.

" Cậu...." Bị hắn nhìn có chút xấu hổ , Điền Chính Quốc vừa định mở miệng nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, không ngờ điện thoại để bên cạnh lại rung lên.

Cười xin lỗi với Kim Thạc Trân , nhìn vào dãy số trên điện thoại , Điền Chính Quốc nhíu mày vội vàng tiếp điện thoại :" Lưu nãi nãi làm sao vậy ?" Thường khi đi học Lưu nãi nãi sẽ không chủ động gọi cho cậu , lẽ nào tiểu Bánh Bao có chuyện gì?

Lưu nãi nãi từ đầu bên kia truyền tới :" Tiểu Quốc! Bánh Bao ... Bánh Bao không thấy đâu!"

Tay cầm bút của Điền Chính Quốc khẽ run lên, mặt tái đi:" Dạ? Người đừng vội, cứ chậm rãi nói, sao lại không thấy ? Lúc này không phải bé hẳn là ở nhà trẻ sao?" Hiện tại là bốn rưỡi chiều , chiều nào bốn giờ Lưu nãi nãi cũng đến nhà trẻ cách nhà không xa đón Bánh Bao tan học , sau đó Bánh Bao sẽ ở nhà Lưu nãi nãi ăn cơm chiều chờ baba đến đón bé về.

" Đêm qua trước khi đi ngủ Bánh Bao nhắc tới đã ba ngày không được gặp con, bà liền nói với nó con đang bận giúp giáo sư dịch tài liệu , hai ngày nữa sẽ về. Sau đó nó không nói gì ngoan ngoãn ngủ. Lúc sáng đi học cũng rất ngoan , vừa nãy đi đón nó, cô Lý lớp mẫu giáo nói nó ba giờ rưỡi đã đi rồi, lúc ấy cô Lý còn hỏi ai tới đón nó, nó nói là baba tới đón...." Lưu nãi nãi nói xong liền rơi nước mắt , trong lòng hối hận, bà hẳn là phải sớm nhận ra Bánh Bao khác thường mới phải, đứa nhỏ này thông minh như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ nói nhớ ba cơ chứ!

Nghe Lưu nãi nãi nói xong Điền Chính Quốc trái lại rất tỉnh táo , thanh âm ôn nhuận mang theo trấn an:" Lưu nãi nãi , bà đừng nóng vội , cứ về nhà trước, có thể Bánh Bao đến đây tìm con , con ra cổng chính xem xem , lần trước ngồi xe đi ngang qua con đã nói đây là trường của con, nhất định là nó tự mình chạy tới . Con đi tìm nó , bà chờ điện thoại của con, đừng lo lắng làm hại thân thể"

" Hảo, hảo, con gọi điện cho bà lúc nào cũng được! Đừng có quên đó !" Lưu nãi nãi căn dặn mấy lần rồi mới cúp điện thoại.

Nghe Lưu nãi nãi cúp máy, Điền Chính Quốc liền đi ra ngoài , đừng thấy cậu vừa nói với Lưu nãi nãi như vậy rất đúng ý không có gì bất thường . Tuy biết con mình so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thông minh hơn nhiều ,nhưng dù sao nó còn nhỏ như thế, vạn nhất bị xe tông thì biết làm sao giờ.

Kim Thạc Trân thấy cậu lảo đảo xông ra ngoài liền sửng sốt , lập tức cầm chìa khóa xe và áo khoác của mình đuổi theo. Đối thoại ban nãy hắn có nghe được , chính là không rõ Bánh Bao là ai lại có thể khiến người luôn lạnh nhạt hờ hững khẩn trương luống cuống như vậy.

" Chính Quốc , cậu đừng liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy, để tớ lấy xe chở cậu đi" Chạy nhanh vài bước vượt qua người nọ , vươn tay giữ chặt vai cậu lại rồi khoác áo lên cho cậu , xoay người đi về bãi đỗ lấy xe . Phòng học của bọn họ cách cổng chính không xa , đi bộ mất ít nhất nửa tiếng , cho dù chạy cũng mất hơn mười phút.

" Cảm ơn cậu Thạc Trân " Theo sát Kim Thạc Trân , Điền Chính Quốc nắm thật chặt áo khoác trên người.

Cười khổ lắc đầu , hắn biết để người này tiếp nhận  mình là rất khó, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro