Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trí nhớ Kim Mẫn Đình không có nơi như này, cô biết công viên giải trí, biết khu trò chơi điện tử.

Cô có nghe bạn học bàn luận qua.

Nhưng cô không có đi.

Cô sợ hãi những nơi có nhiều người, sẽ cảm thấy mình không hòa hợp được, thật giống như, toàn thế giới chỉ có mình cô là người mù.

Trong tay cô bị Lưu Trí Mẫn lấp kín bởi một cây búa, cây búa hình dáng ra sao, cô không rõ lắm, nó dùng để làm gì?

Bàn tay bị Lưu Trí Mẫn nắm lấy, hơi thở chị rất gần, là ở bên tai.

Chị dựa vào phía sau cô, khống chế cổ tay của cô, giải thích quy tắc trò chơi cho cô nghe “Cái này gọi là đập chuột đất, cậu cẩn thận nghe âm thanh, lúc con chuột đất chui ra sẽ có âm thanh, cậu nghe theo âm thanh đập thật mạnh…… Đập!”

Một lần đập xuống, cánh tay Kim Mẫn Đình bị rung đến tê dại.

Cô mơ hồ nghe được âm thanh của con chuột đất, bị Lưu Trí Mẫn thủ sẵn chiến thuật, lúc sau đập tới bốn con chuột đất, chị buông lỏng tay, nhìn về phía cô nói “Cậu thử xem.”

Kim Mẫn Đình nghiêng tai lắng nghe, lúc con chuột đất chui ra, sẽ phát ra tiếng cười khiêu khích, cô cầm cây búa đập xuống, con chuột đất sẽ phát ra tiếng kêu khóc.

Cô dần dần phát hiện ra có thể giải toả tâm trạng được vài phần, hai tay giơ cây búa lên không ngừng nâng lên, đập xuống.

Nâng lên, đập xuống.

Trong đầu như là đang đánh vào những bạn học đã coi thường cô.

Nghe tiếng khóc của bọn họ, những áp lực cùng khó chịu lâu dài trong cơ thể có vẻ đã chậm rãi tan biến đi.

Lúc dừng lại, cô thở hổn hển, cả khuôn mặt đều là mồ hôi, cô thả lỏng rồi ngồi lại trên ghế, miệng mở to thở phì phò.

Lưu Trí Mẫn cầm chai nước lạnh áp lên trên mặt cô.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy, nắp đã được mở ra, cô cúi đầu uống một ngụm.

Chua chua ngọt ngọt, uống thật ngon.

Cô lại đưa lên miệng nhấp thêm ngụm nữa “Đây là cái gì?”

“Chưa uống qua?” Giọng nói Lưu Trí Mẫn rất lớn, xung quanh ồn ào rối loạn làm tiếng nói của chị cực kỳ bị lấn át, chị ghé sát vào, hơi thở phun ở bên tai cô “Nước mơ chua.”

Kim Mẫn Đình lắc đầu “Chưa uống qua.”

Cô nói xong, ngửa đầu uống thêm một ngụm nữa.

Cánh môi bị nước mơ chua làm cho ẩm ướt nên đã đỏ bừng lên.

Lưu Trí Mẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi đó, yết hầu lăn lăn, chị di chuyển tầm mắt, nghiêng đầu xem máy đập chuột đất, hỏi “Cậu đem quy tắc nhớ kĩ?”

Cô vừa mới đập hai lần cuối cùng, tỉ lệ ghi bàn trăm phần trăm.

Người bình thường đều rất khó làm được, huống chi cô là người mù.

“Không khó.” Cô có chút đắc ý.

Lưu Trí Mẫn khóe môi mỉm cười “Học bá nhỏ.”

Kim Mẫn Đình sau lỗ tai có điểm tê, tiếng cười của chị rất gần, ba chữ kia càng thêm thân mật.

“Tôi đưa cậu về, lần sau lại mang cậu tới chơi.” Chị đứng dậy, nắm tay cô một cách tự nhiên.

Lúc lên xe trở về, cô không còn khẩn trương sợ hãi như lúc đầu, thậm chí có hơi thăm dò, cảm nhận được sự thanh tẩy từ gió lớn kích thích đến.

Lưu Trí Mẫn thấy cô không sợ, nghiêng đầu nhìn cô nói “Đỡ bả vai tôi đứng lên!”

Kim Mẫn Đình không dám.

Nhưng vẫn làm thử, tay đặt trên bả vai chị, hơi hơi ló đầu ra.

Gió lớn đem tóc cô thổi thẳng, mảnh vải trên đôi mắt cũng bị gió lớn thổi mở ra, cô thở nhẹ một tiếng, lại không dám buông tay bắt lấy mảnh vải, chỉ hơi nghiêng mặt, tránh người không bị thiếu oxy bởi gió lớn.

“Cậu chán ghét ai?! Cậu hét lớn lên!” Lưu Trí Mẫn hô to “Không ai nghe được!”

Kim Mẫn Đình cắn môi.

Một lát sau, rốt cuộc cũng nắm bả vai của chị, dò xét.

Đón gió mạnh hét to ra tiếng.

“Tôi chán ghét ——”

“Chính mình ——”

Khi xe dừng lại, trái tim cô mạnh mẽ nhảy lên.

Không phải rất kỳ quái sao?

Cô bị nhiều người coi thường như vậy, nhưng cuối cùng người cô chán ghét, lại chính là mình.

Nếu cô không phải là người mù thì tốt rồi.

Cô thường hay nghĩ như vậy.

Như vậy, mọi người sẽ không coi thường cô.

“Thật khéo.”

Bên tai truyền đến giọng nói Lưu Trí Mẫn, mang theo ý cười, rõ ràng tiến vào vành tai cô.

“Cậu chán ghét, vừa đúng lúc tôi thích.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro