Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi đang đến gần, các tiết học buổi sáng đều bị giáo viên chiếm giữ, các buổi tự học cũng bị an bài học lịch sử, địa lí, chính trị.

Sau vài tiết học, mọi người miệng lưỡi đều khô khan, vừa đến thời gian nghỉ liền chạy ra mấy quán nhỏ mua đồ uống.

Kim Mẫn Đình tuy rằng rất khát, nhưng vẫn không dám uống nước.

Mãi đến tiết học thứ tư, Lưu Trí Mẫn thấy miệng cô đã khô, mua Coca đặt lên bàn cô, nhưng Kim Mẫn Đình một ngụm cũng chưa uống.

Sau khi tan học, Lưu Trí Mẫn liền lấy đồ uống vặn mở đưa đến môi cô “Em cứ việc uống, nếu thật sự không được……”

Chị thấp giọng nói “Chị sẽ đưa em đi toilet.”

Kim Mẫn Đình đỏ mặt, nhấp một ngụm nhỏ Coca, còn lại thì không uống nữa “Không cần.”

“Chị Mẫn!” Còn chưa xuống lầu, Cát Ngạn cùng mấy người chạy vọt đến “Bọn người trường Kỹ Thuật kia……”

Lưu Trí Mẫn trừng mắt liếc nhìn bọn họ, đám người lập tức im lặng, đi đến nói nhỏ vào tai chị “Bọn người trường Kỹ Thuật kia lại tới, nhìn dáng vẻ hình như là muốn đánh nhau tiếp.”

Lưu Trí Mẫn hướng Cát Ngạn hất cằm “Cậu lấy xe tớ chở cô ấy về đi.”

“Không được!” Cát Ngạn từ chối thẳng thừng, mỗi lần đánh nhau cô ta đều đi theo bên cạnh Lưu Trí Mẫn, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, cô ta lo lắng Lưu Trí Mẫn sẽ bị người khác ngáng chân đánh đến trọng thương.

Lưu Trí Mẫn ôm lấy bả vai của cô ta, đem người kéo sang một bên, trầm giọng nói “Người tớ yên tâm nhất là cậu, cậu giúp tớ đưa cô ấy về đi.”

Cát Ngạn cau mày, cuối cùng cũng thỏa hiệp, xoay người nhìn Kim Mẫn Đình nói “Đi, tôi đưa cậu về.”

Kim Mẫn Đình không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nắm chặt gậy dẫn đường, nghiêng mặt, nhìn về phía Lưu Trí Mẫn hỏi “Cậu muốn làm gì?”

Lưu Trí Mẫn đi đến xoa đầu cô “Chị nhớ có chút việc cần làm, chờ em ăn cơm trưa xong, chị tới đón em.”

Không đợi Kim Mẫn Đình trả lời, chị đã mang theo đám người ban 13 xông ra ngoài.

Vừa đến cổng trường, đã thấy một đám học sinh trường Kỹ Thuật đang đứng chắn ngang đường, tóc nhuộm đủ màu sắc, trên tay xăm trổ, tay cầm điếu thuốc.

Đại ca của họ tên là Tào Phú, và hắn luôn ghét cái tên của mình, bởi vậy hắn đã tự gọi mình là uy mãnh ca, nhưng Lưu Trí Mẫn lại đặt cho hắn biệt danh là Phú Quý cẩu.

Hai người gặp nhau vào cuối năm trước.

Lúc ấy Tào Phú mỗi ngày đều mang theo một đám người đến Nhị Trung nhìn ngắm những cô nữ sinh xinh đẹp, nghe nói còn theo đuôi quấy rầy họ.

Nhiều bạn học nữ đã đem chuyện này đi nói với giáo viên, chủ nhiệm đã cử giáo viên ra cửa trông chừng nhưng kết quả không như ý, nhóm người này đã nhanh chóng theo nữ sinh về đến nhà, chĩa thẳng vào mông hoặc ngực của bạn nữ nắm xong liền bỏ chạy, mười phần côn đồ.

Sau khi Lưu Trí Mẫn nghe được, trực tiếp dẫn theo người ban 13 đi tìm bọn họ đánh nhau một trận, trong trận đó Tào Phú bị đánh đến nhập viện phải ở trong đó vài ngày, sau khi ra viện liền không ngừng tìm Lưu Trí Mẫn để gây phiền toái.

Hai người thường hay hẹn nhau, tháng trước vừa mới đánh nhau xong, Lưu Trí Mẫn cho rằng, Tào Phú ít nhất sẽ nghỉ ngơi một tháng, không ngờ nhanh như vậy lại tới tìm tiếp.

Chị dẫn người đi đến trước mặt Tào Phú, châm điếu thuốc ngậm vào trong miệng, nhìn vào Tào Phú nói “Nhanh như vậy ngứa da rồi?”

“Hôm nay tao tới, là muốn nói cho mày biết, bây giờ tao cho mày một ý niệm, chuyện trước kia của chúng ta coi như xong, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.” Tào Phú cao hơn Lưu Trí Mẫn, một khuôn mặt thật đen, trên mặt có rất nhiều vết sẹo, đều là do đánh nhau để lại, trên lông mày có một vết sẹo sâu đậm, làm cho cả người hắn thoạt nhìn liền lộ ra một cỗ nguy hiểm, mái tóc trên đầu hắn được nhuộm màu đỏ, trên người mặc áo thun họa tiết da báo, bộ dạng lưu manh.

Lưu Trí Mẫn chế nhạo “Trước khi tới đây, có chơi thuốc hả, sao vẫn còn mê sảng vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro