Chương 36: Chị đưa em về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Trí Mẫn mở sợi xích, xông tới đá vào đầu Tào Phú, đem người đạp ngã xuống đất, tiếp theo cưỡi lên người, bắt đầu đánh tới tấp vào mặt hắn.

Đàn em của Tào Phú vẫn cùng với nhóm Cát Ngạn đánh nhau ở bên ngoài, thấy Tào Phú bị đánh, cả đám lao vào hỗ trợ.

Tình hình vô cùng hỗn loạn.

Có người gọi cảnh sát tới, Lưu Trí Mẫn vẫn gắt gao bóp chặt Tào Phú, như muốn đem hắn bóp chết.

"Buông anh ấy ra!" Phía sau, đàn em Tào Phú thấy Lưu Trí Mẫn không buông tay, cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn bất ngờ đập mạnh vào ót Lưu Trí Mẫn.

Lưu Trí Mẫn không hề buông tay, một lúc sau, ót chị bắt đầu chảy máu, máu từ trên đầu chảy xuống cổ, rồi theo cổ chảy đầy cả lồng ngực chị, trông thật đáng sợ.

"Cút --" Chị che cái ót lại, trước mắt biến thành màu đen, chị đỡ vách tường để đứng vững, nhìn Cát Ngạn hét lớn "Làm cho bọn nó cút......"

"Chị Mẫn!" Đám người chạy lại đỡ chị "Cậu chảy nhiều máu quá! Bọn tớ đưa cậu đi bệnh viện!"

Anh em Tào Phú nhìn thấy Lưu Trí Mẫn bị thương, vọt nhanh đến kéo Tào Phú suýt thì bị bóp chết bỏ chạy.

"Mẹ nó! Mày đừng chạy!" Cát Ngạn đuổi theo "Bà đây chơi chết mày!"

Lưu Trí Mẫn muốn kêu Cát Ngạn, nhưng chân lại mềm nhũn, cả người lảo đảo quỳ trên mặt đất, chị thấy Kim Mẫn Đình ôm đầu gối cuộn tròn trong góc, cả người cô đều phát run.

Chị quỳ trên mặt đất nhặt quần áo, đây là bộ nội y màu đen mà chị đã đem vào phòng thay đồ để cô thay.

Hốc mắt chị bỗng đỏ hoe.

Chị gào thét lớn "Mẹ nó cút hết đi!"

Những người khác nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Lưu Trí Mẫn và Kim Mẫn Đình.

Lưu Trí Mẫn cầm nội y đưa qua, khẽ gọi cô "Đình Đình."

Kim Mẫn Đình ôm chặt đầu gối cả người run rẩy kịch liệt, trong không khí còn nghe thấy tiếng hàm răng cô run cầm cập.

Tim Lưu Trí Mẫn đau như muốn vỡ tan "Đình Đình...... Là chị......"

Chị khuỵu gối bò qua, trước mắt bắt đầu đen dần, chị cố gắng bò đến trước mặt cô, nhặt áo khoác đồng phục lên khoác lên người cô "Chị đưa em...... Về nhà."

Chị cố gắng ôm cô, nhưng lại lảo đảo nhào vào trong ngực cô.

Kim Mẫn Đình muốn đẩy chị ra, lại chạm thấy ót chị dính máu.

Cô không biết đó là gì, nhưng cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng ở đầu mũi, cô run rẩy đưa ngón tay lên chóp mũi để ngửi ngửi, là máu.

Cô chạm vào ót chị lần nữa, tất cả đều là máu.

"Lưu Trí Mẫn!" Cô khóc nức nở "Lưu Trí Mẫn!"

Lưu Trí Mẫn nói chuyện một cách yếu ớt "Ừ, chị ở......"

Ý thức chị bắt đầu mờ dần "Chị sẽ đưa em...... Về nhà."

"Lưu Trí Mẫn!" Kim Mẫn Đình khóc lớn lên, cô ôm đầu chị, hướng ngoài cửa hét lớn "Có ai không? Cứu người! Lưu Trí Mẫn!"

Cát Ngạn đứng bên ngoài lần nữa chạy vọt vào, vừa vào cửa đã thấy Kim Mẫn Đình đang ôm Lưu Trí Mẫn cả người bê bết máu, cùng hội chị em chạy nhanh đến khiêng Lưu Trí Mẫn mang đi.

Kim Mẫn Đình run rẩy mặc lại quần áo, khi đỡ gậy dẫn đường ra tới, Lưu Trí Mẫn đã bị bọn người Cát Ngạn mang đi.

Ở đằng xa có tiếng còi cảnh sát truyền đến.

Cô ở nơi có tiếng ồn ào náo động, nên không rõ phương hướng.

Mới đứng ở cửa chưa được một phút, Cát Ngạn và những người khác đã vội vàng quay trở lại "Kim Mẫn Đình! Mau tới đây! Chị Mẫn vẫn luôn gọi cậu!"

Kim Mẫn Đình ngay lập tức rơi nước mắt.

Cô nắm chặt gậy dẫn đường đi theo phía sau, bọn họ đã bắt xe, Lưu Trí Mẫn đang nằm ở ghế sau, chị nhắm hai mắt, đầu óc không còn được rõ ràng nữa, nhưng vẫn luôn gọi tên Kim Mẫn Đình.

Cát Ngạn đem Kim Mẫn Đình nhét vào ghế sau, còn mình ngồi vào ghế phụ, sau đó đóng cửa lại.

Kim Mẫn Đình mò mẫm nắm lấy tay Lưu Trí Mẫn, nhẹ nhàng ôm chị vào trong ngực.

"Lưu Trí Mẫn......" Cô gọi tên chị trong nước mắt.

"Chị...... Đưa em......" Lưu Trí Mẫn nghe được giọng nói của cô, mơ mơ màng màng nói "Về...... Nhà......"

Kim Mẫn Đình nghe được lời này, kìm không được mà ôm chị khóc lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro