Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người nọ động tác có chút bá đạo, cơ hồ không đợi Kim Mẫn Đình phản ứng liền đem miệng chai hướng miệng cô mà nghiêng đổ vào.

Kim Mẫn Đình bị hơi lạnh kích thích liền run lên, miệng không tự chủ được mà mở ra, cổ họng bị rót đầy nước lạnh, hơi lạnh kích thích thẳng lên đỉnh đầu cô.

Là Coca ướp lạnh.

Cô đã rất nhiều năm không uống loại đồ uống này.

Trong nhà chỉ cho cô uống nước sôi để nguội hoặc là trà.

Lưu Trí Mẫn thấy môi cô sau khi bị Coca làm ướt đỏ bừng lên một mảng, mắt nhất thời nhìn thẳng, chị quên thu lại chai nước làm Kim Mẫn Đình bị sặc nghiêng đầu ho khan một tiếng, quần áo trước ngực đều bị ướt.

“A, xin lỗi.” Lưu Trí Mẫn duỗi tay lau quần áo giúp cô, lòng bàn tay lau chùi vài cái, gần đến địa phương phi thường mềm mại kia, chị lập tức dừng tay lại, ánh mắt hướng lên trên nhìn.

Cô đang mặc đồng phục, khóa kéo ở cổ áo mở ra, quần áo màu trắng phía trong hơi mỏng bị Coca làm ướt, nước chảy xuống phía dưới nơi được áo ngực bao lấy hai khối thịt mềm mại, hình dạng đột nhiên hiện ra.

Thình thịch.

Ở giữa rãnh ngực hiện lên rõ ràng.

Lưu Trí Mẫn miệng lưỡi nhất thời khô khốc, ánh mắt chị không khống chế được mà dừng ở trên ngực cô, lại cảm thấy chính mình cực kỳ biến thái, miễn cưỡng rời tầm mắt, ngẩng đầu lên thấy cằm và môi cô đều dính Coca, vừa định duỗi tay lau đi liền thấy Kim Mẫn Đình vươn đầu lưỡi liếm liếm Coca trên môi.

Kim Mẫn Đình đột nhiên nhớ lại, không có ai dắt cô qua đường, cùng với cô chỉ có mỗi cây gậy dẫn đường trong tay dựa dẫm vào nhau.

Cô sau khi lớn lên, lần đầu tiên bị một nữ sinh xa lạ lôi kéo, dắt cô qua đường.

Cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể chạy theo mới đuổi kịp bước chân của chị, ngửi được mùi thuốc lá trên người chị, quần áo trên người chị mang nét ngạo mạn, bị đối phương lôi kéo đi đến đường đối diện.

Lúc sau, Lưu Trí Mẫn buông tay ra đem chai nước kia nhét vào trong tay cô.

“Cậu uống đi, bên trong còn hơn phân nửa.”

Giọng nói của chị mang theo hơi khác thường khàn khàn.

Cha mẹ Kim Mẫn Đình không cho cô uống loại đồ uống này, cô ngày thường cũng không dám uống.

Cô đẩy về phía chị, chỉ là cô không nhìn thấy chị ở đâu, cô đẩy về chỗ cũ vừa vặn đẩy vào bụng chị.

“ Cậu cho tôi?” Chị duỗi tay tiếp nhận, cố tình nắm lấy tay cô.

Tay cô vừa trắng lại mềm.

Kim Mẫn Đình cứng đờ rút tay về, nắm cây gậy dẫn đường nằm trong lòng bàn tay tiếp tục đi về phía trước.

Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng uống nước ừng ực ừng ực.

Chị đang uống chai Coca mà cô đã uống qua.

Kim Mẫn Đình bước chân cứng đờ dừng lại một lúc, sau đó không quay đầu mà tiếp tục đi.

Lưu Trí Mẫn một hơi đem Coca uống sạch, không ném chai nước đi mà còn ôm vào trong ngực, vài bước liền đuổi theo Kim Mẫn Đình.

Kim Mẫn Đình gần như chạy trốn, hướng phía trước đi nhanh hơn rốt cuộc cũng nghe được tiếng cha mẹ.

“ Bé con, con về rồi? Ai nha, quần áo sao lại ướt? Mảnh vải đâu? Như thế nào bị mất? Có phải những bạn học kia lại khi dễ con nữa không?”

Lưu Trí Mẫn dừng chân lại nhìn Kim Mẫn Đình được cha mẹ đón về nhà, trước khi cánh cửa phía trước đóng lại chị nghe thấy giọng nói tinh tế của Kim Mẫn Đình “Không có…”

Lưu Trí Mẫn từ trong túi móc ra mảnh vải màu hồng nhạt, tiếp theo đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

Trên mảnh vải mang theo hương thơm của thiếu nữ thêm một chút dầu gội đầu hương trái cây nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà chui vào chóp mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro