Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người như chết lặng.

Lưu Trí Mẫn đẩy Lịch Chỉ Lan ra, lập tức đi vào phòng, mở cửa rầm một tiếng đóng lại.

Lưu Kiến Đức định đi vào, nhưng thấy Lịch Chỉ Lan đang ngồi dưới đất, che mặt khẽ khóc.

Bà nội đi tới an ủi, chỉ là Lịch Chỉ Lan không ngừng khóc, Lưu Kiến Đức cầm khăn giấy đưa qua “Được rồi, con gái đã trở về, đừng khóc.”

Ông đã tìm cảnh sát hỏi qua tình hình, biết được con gái cùng người của trường Kỹ Thuật đánh nhau, hơn nữa lúc kiểm tra hồ sơ, còn biết được hai bên đánh nhau ít nhất mỗi tháng một lần.

Ông đang muốn tìm học sinh trường Kỹ Thuật để tính sổ, thì nghe cảnh sát nói rằng, đại ca của trường Kỹ Thuật suýt bị Lưu Trí Mẫn bóp chết, gãy xương sụn, nói ít nhất phải nằm trong viện một hai tháng.

Ông không hiểu tại sao Lưu Trí Mẫn lại trở nên như vậy, ông chỉ biết rằng kể từ khi ly hôn với vợ, tính cách của đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều.

“Tôi vào tâm sự với nó.” Lưu Kiến Đức vỗ vai Lịch Chỉ Lan “Bà về trước đi.”

Lịch Chỉ Lan lau nước mắt, mắt nhìn hành lang, có không ít người xem đều đang chê cười, bà gật gật đầu, xách túi rời đi.

Ngay khi Lưu Kiến Đức mới vừa mở cửa phòng ra, nghe được Lưu Trí Mẫn hét lên “Biến đi——”

“Lưu Trí Mẫn!” Lưu Kiến Đức tức giận, đang muốn dạy dỗ chị, liền nghe Lưu Trí Mẫn nói “Độc thân? Ông sao lại còn mặt mũi nói rằng mình độc thân? Lúc ông ở trước cửa nhà ôm vợ người khác hôn môi, ông không sợ người ta ghê tởm sao?”

“Ông muốn tôi sau khi tốt nghiệp xong đi theo ông học, học cái gì? Học theo ông ngoại tình sao? Hay học theo ông thao vợ của người khác.”

Ánh mắt chị vô cùng mỉa mai, nhìn ba mình giống như nhìn kẻ thù.

“Hai người các người, đều làm tôi ghê tởm!”

Sau kỳ thi tuyển sinh trung học, Lưu Trí Mẫn đã gặp phải sự thay đổi lớn đầu tiên, từ ba mẹ của mình.

Một người ngoại tình bị chị phát hiện bắt gặp được.

Một tờ đơn ly hôn không rõ ràng được luật sư làm, bị chị thấy trong thông báo điện thoại.

Băng tan núi sập cũng không đủ diễn tả tâm trạng chị ngay lúc đó.

Từ trước đến nay, chị luôn cảm thấy gia đình mình luôn hạnh phúc, trọn vẹn, nhưng không ngờ dưới lớp vỏ bọc của hạnh phúc nó lại dơ bẩn xấu xí.

Lưu Trí Mẫn nằm nghiêng người, nhắm mắt lại "Cút đi, về sau đừng tới tìm tôi, tôi đã có ông bà, không cần ông!"

Lưu Kiến Đức tức đến đỏ mặt, chỉ vào Lưu Trí Mẫn nói "Được! Mày không cần tao, về sau nếu cần tiền cũng đừng có hỏi xin tao!"

Ông đóng cửa bước ra ngoài.

Lưu Trí Mẫn nằm xuống, cửa lại bị mở ra.

Chị giận bừng bừng, hét lớn "Tôi không phải nói ông cút sao?"

Âm thanh phía sau dừng lại.

Lưu Trí Mẫn tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Kim Mẫn Đình đang nắm chặt gậy dẫn đường đứng trước cửa, cô dường như bị dọa sợ, cả người bất động tại chỗ, không dám nhúc nhích.

“Lại đây.” Cơn giận của Lưu Trí Mẫn đã tan đi một nửa, vì tiếng gầm vừa rồi làm cho đầu chị rất đau, hai tay đặt lên thái dương, nhìn chằm chằm vào cô.

Kim Mẫn Đình mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, bộ đồng phục học sinh to lớn dính sát vào người cô, làm vóc dáng cô nhỏ nhắn đến không ngờ.

Cô nắm chặt gậy dẫn đường cẩn thận đi về phía trước vài bước, Lưu Trí Mẫn thấy cô đi quá chậm, nhịn không được xuống giường sải bước lớn đi tới chỗ cô.

“Cho chị ôm một cái.” Gần như vừa nói, chị vừa duỗi tay ôm lấy cô.

Kim Mẫn Đình không nhúc nhích, hô hấp đều là hơi thở trên người chị, có chút mồ hôi.

Cũng không khó ngửi.

“Miệng vết thương còn đau không?” Cô không nhìn thấy chỗ chị bị thương, chỉ biết chị chảy rất nhiều máu.

“Không đau.” 

“Vừa rồi dọa đến em?”

Cô cắn môi nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhẹ giọng nói “Chị đừng nóng giận.”

“Được.” Lưu Trí Mẫn trầm giọng nói, lửa giận vẫn còn vương trong lồng ngực, tim chị đập nhanh dữ dội, lúc ôm Kim Mẫn Đình mới bình tĩnh lại “Không phải nói cuối tuần đến sao?”

Cô im lặng.

Chị cố ý thở vào bên tai cô “Nhớ chị?”

Lỗ tai Kim Mẫn Đình đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, giọng nói rất nhỏ “Ừ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro