Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãnh liệt hôn nhau.

Lực đạo mút cắn thật mạnh, Kim Mẫn Đình đau đến nỗi phát ra tiếng rên rỉ.

Lưu Trí Mẫn ngậm lấy môi cô, ép cô vào tường, cánh tay ôm chặt eo cô kéo vào trong ngực.

Kim Mẫn Đình so với chị thì thấp hơn một chút, chị vừa mút môi cô, vừa bế cô lên cao ôm cô thật chặt, dùng thân thể của mình ngăn lại, sau đó hôn cô thật mạnh.

Kim Mẫn Đình bị hôn đến mức toàn thân đều trở nên mềm nhũn, cô vòng tay qua cổ chị, thở hổn hển gọi tên chị.

Lưu Trí Mẫn đã cứng.

Côn thịt cứng rắn dưới thân đang cạ vào bụng cô.

Quần lót của Kim Mẫn Đình cũng đã ướt đẫm, dâm thủy vẫn đang không ngừng tiết ra bên ngoài.

Hôn được một lúc lâu Lưu Trí Mẫn mới lùi về phía sau một chút, lại hôn nhẹ lên môi cô, ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng mút thêm vài lần nữa, sau đó cúi đầu, đem cằm đặt lên hõm cổ cô, giọng nặng nề hỏi "Có nhớ chị không?"

Chỉ mới vừa xa nhau có năm sáu tiếng thôi mà.

Trái tim Kim Mẫn Đình run lên, trong miệng lại vô thức nói ra lời thật lòng "... Nhớ."

Lưu Trí Mẫn cười nhẹ, nghiêng đầu hôn cô, tay chị lần theo lưng quần ngủ của cô đưa vào trong, quần lót đã ướt đẫm.

"Không cần..." Cô kẹp chặt chân mình.

"Hư… Nói nhỏ một chút." Lưu Trí Mẫn liếm vành tai cô, cởi quần ngủ cô ra, một tay nâng chân cô lên, tay còn lại luồn vào trong quần lót của cô, đốt ngón tay chọc vào miệng huyệt dưới lớp quần lót.

Kim Mẫn Đình ngửa cổ thở dốc, lấy tay che miệng lại, tiếng nức nở yếu ớt tràn ra từ kẽ hở giữa các ngón tay "A..."

Lưu Trí Mẫn duỗi ngón tay cắm vào trong, lần mò tìm điểm mẫn cảm của cô, chọc thêm vài chỗ, cuối cùng vô tình chọc vào một chỗ, ngón tay Kim Mẫn Đình bóp chặt vai chị, khóc như muốn hét lên.

Chị mỉm cười "Tìm được rồi."

Chị lại hôn cô, kéo chân cô vòng lên eo mình, tay còn lại cắm vào hoa huyệt của cô, hai ngón tay điên cuồng đâm thọc vào bên trong.

Không bao lâu sau, Kim Mẫn Đình ôm lấy cổ của chị khóc thét lên.

"Thoải mái không?" Chị hôn cô thật sâu.

Kim Mẫn Đình vừa nói vừa khóc nức nở “Quần... Áo”

Lưu Trí Mẫn mặc lại quần cho cô, hôn cô thêm chút nữa "Trở về đi."

"Lưu Trí Mẫn..." Cô ôm lấy chị, chủ động hôn lên môi chị, sau đó thì thào nói "Trong kỳ nghỉ hè, chị..."

"Chị làm sao?" Lưu Trí Mẫn tiến sát lại gần hỏi.

"Chị..." Giọng nói Kim Mẫn Đình càng ngày càng nhỏ dần đi, sắc mặt càng đỏ bừng, nói xong đưa tay sờ gậy dẫn đường xoay người rời đi.

Lưu Trí Mẫn ở phía sau mỉm cười "Lộn hướng rồi, đi bên trái."

Toàn thân Kim Mẫn Đình nóng bừng cả lên, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng vẫn quay đầu nhìn về hướng chị đang đứng, giả bộ trừng mắt với chị một cái, nhưng đôi mắt lại trong suốt sạch sẽ, ươn ướt như chú nai con vừa mới sinh, đơn thuần trêu chọc mọi người.

Lưu Trí Mẫn nhìn đến mức trái tim đập lệch đi nửa nhịp.

Mẹ kiếp.

"Còn không đi, vậy đêm nay em đừng nghĩ sẽ đi được nữa." Chị trầm giọng hướng về phía cô hô lớn.

Kim Mẫn Đình nghe vậy, chân mềm nhũn thêm một chút, cô cầm chặt gậy dẫn đường vội vàng đi về nhà.

Lưu Trí Mẫn quay lại siêu thị mua chai Coca, một bên kiềm chế dục hỏa đang bùng lên của mình, một bên nhìn chằm chằm vào phòng của Kim Mẫn Đình.

Chắc cô vào toilet tắm rửa, mất hơn mười phút mới trở về phòng, trên cửa sổ xuất hiện bóng dáng mảnh mai của cô, không lâu sau, cô tắt đèn.

Lưu Trí Mẫn ngẩng đầu lên uống Coca.

Bên tai vẫn văng vẳng lời nói trước khi Kim Mẫn Đình rời đi, chị bất giác mỉm cười.

——"Trong kỳ nghỉ hè..."

——"Chị nghĩ muốn phần thưởng gì, em đều... Cho chị."

Muốn mạng.

Thật đúng là tới an ủi chị.

Vừa ngoan ngoãn lại mềm mại.

Khi Lưu Trí Mẫn đến, sắc mặt chị tối sầm, khi chị rời đi, trên mặt còn mang theo ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro