Chương 73: Nhìn thấy chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở công ty, Lưu Trí Mẫn chuyên về nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, cũng như các loại sản phẩm Al khác nhau.

Ở trong nhóm nghiên cứu, chị đã nghiên cứu thành công một chiếc mũ bảo hiểm thông minh, và một lần nữa đã thành công trong việc nghiên cứu ra mắt kính thông minh.

So với mũ bảo hiểm thông minh, mắt kính thông minh có vẻ nhẹ nhàng lại tiện lợi hơn.

Loại mắt kính này chỉ có một chức năng: Có thể cho người đeo nó, xuyên qua mắt kính nhìn quét các khu vực khác nhau, hình thành một hình ảnh phong phú đẹp đẽ trong tâm trí.

Nói một cách đơn giản, là có thể cho người mù, nhìn thấy thế giới thêm một lần nữa.

Chị bắt đầu nghiên cứu đầu đề này từ năm nhất đại học, còn kéo theo nhiều giáo sư để cùng nhau nghiên cứu, mãi đến năm hai chị công bố kết quả nghiên cứu của mình, cũng chính vì thế mới được ông chủ lớn trong công ty AI chú ý tới, trả mức lương cao mời chị về dẫn dắt nhóm khám phá và nghiên cứu các sản phẩm mới.

Từ mũ bảo hiểm thông minh đến mắt kính thông minh, toàn bộ quá trình, đã khiến chị mất bốn năm.

Tại buổi ra mắt sản phẩm, chị một thân váy đen thanh lịch, chuyên nghiệp và nghiêm túc đứng trên sân khấu, giới thiệu với mọi người bên dưới sân khấu sản phẩm mới, mắt kính thông minh.

“Chúng tôi giữ lại mũ bảo hiểm thông minh để kiểm tra lại đường truyền không khí và kiểm soát khí, và dựa trên cơ sở này, tăng thêm hệ thống ánh sáng, tương đương với việc tăng thêm một lớp thẩm mỹ cho bộ não của bạn.”

“Triển lãm này tôi muốn nói rằng, từ vợ của tôi, Kim Mẫn Đình, tôi mới có thể làm ra một sản phẩm lớn để trưng bày như thế này, mọi người đều biết, tôi nghiên cứu cặp kính này là vì cô ấy.”

Phía dưới có người vỗ tay.

Kim Mẫn Đình cười đứng dậy, bụng cô rất lớn, bên cạnh có người đỡ cô lên sân khấu.

Lưu Trí Mẫn nắm tay cô, sau khi sắp xếp giúp cho cô ngồi trên ghế, chị mới lấy mắt kính thông minh ra, đeo lên cho Kim Mẫn Đình.

Trước khi mang lên cho Kim Mẫn Đình, chị đã tìm hai người mù già dùng thử, hai người bọn họ đều có thể nhìn thấy được.

Nhưng chị vẫn rất khẩn trương.

Chị sợ rằng Kim Mẫn Đình sẽ không nhìn thấy.

“Bây giờ, nói cho chị biết, em nhìn thấy mấy người ngồi ở phía trước hàng đầu tiên không?” Chị thấp giọng hỏi, trong giọng nói lộ ra một tia khẩn trương.

Cô dừng một chút, rồi mới trả lời “Mười hai người.”

Sau khi cô đeo kính, cả người đều choáng váng.

Lần đầu tiên trong tâm trí của mình cô nhìn thấy rất nhiều màu sắc đến như vậy, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của mọi người, bao gồm tất cả các loại biểu hiện trên khuôn mặt của họ.

Niềm vui và sự phấn khích gào thét trong ngực, cô kích động đến nỗi toàn bộ cơ thể phát ra từng đợt run rẩy rất nhỏ.

Cô gấp không thể chờ nổi muốn đứng dậy và nhìn Lưu Trí Mẫn.

Phía dưới có người đứng lên hô to “Tôi mặc quần áo màu gì?”

Kim Mẫn Đình đeo mắt kính màu trắng tinh khiết, nhìn về phía đối phương, cười nói “Màu đỏ.”

Cả khán phòng ồ lên.

Dưới sân khấu, Cố Á Thu và Kim Dũng Quân cũng vọt lên.

“Đình Đình! Là mẹ đây! Con có thấy mẹ không?”

“Đình Đình, là ba! Con nhìn ba xem, nhìn ba xem!”

“Con thấy được.” Kim Mẫn Đình đưa tay về phía bọn họ “Ba, mẹ ơi, con thấy hai người, hai người đều đã già... Đã có tóc bạc rồi.”

Một câu nói khiến Cố Á Thu cùng Kim Dũng Quân nhất thời đều đỏ cả hốc mắt.

Cố Á Thu và Kim Dũng Quân ôm Kim Mẫn Đình khóc, bên kia các thành viên trong đoàn của Kim Mẫn Đình, cũng điên cuồng xông lên bắt tay cô.

Giáo viên của cô, giáo sư, bao gồm cả hiệu trưởng dưới khán đài, cô bắt tay và cười chào hỏi từng người.

Lưu Trí Mẫn vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng cô.

Cho đến khi Kim Mẫn Đình chào hỏi tiếp đón xong đám đông, cô xoay người.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng của Lưu Trí Mẫn trông như thế nào.

Người phụ nữ cao ráo, mặc một bộ váy màu đen nghiêm túc. Khuôn mặt thâm thúy, đường cong rõ ràng, một đôi mắt phượng đen xinh đẹp, mang khí chất kiêu ngạo, đuôi mắt tự nhiên kéo dài ra ngoài, nếp gấp rất sâu.

Mũi cao và đôi môi hơi mỏng.

Đó là một người phụ nữ rất đẹp gái.

Mặc dù chị đã kết hôn, lúc ở trong trường học mỗi ngày đều đeo nhẫn cưới, nhưng chị vẫn được rất nhiều người tuyên bố theo đuổi.

Kim Mẫn Đình bước nhanh đến trước mặt chị, liền nghe thấy giọng nói của chị hơi khàn khàn hỏi “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Kim Mẫn Đình cười gật đầu.

Lưu Trí Mẫn tiến lên một bước, ôm cô vào trong lòng, khàn giọng nói “Cậu tên gì? Nói cho tôi biết, tôi sẽ tha cho cậu.”

“Kim Mẫn Đình.” Cô ôm eo chị, nước mắt rơi xuống.

Trong giọng nói của Lưu Trí Mẫn tràn ngập ý cười, chị mắt lại càng thêm đỏ “Thật khéo, tôi tên Trí Mẫn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro