Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chủ nhiệm, tóc con bé thật sự đã bị bọn nhóc đó cắt.” Chủ nhiệm lớp Lương Ngọc Mai chỉ vào phần tóc dài phía sau của Kim Mẫn Đình.

Chủ nhiệm giáo dục đột nhiên nhìn về phía ba học sinh bị đánh kia “Là ai cắt? Tự giác nói! Bước ra đây!”

“Chủ nhiệm… Là em… Nhưng tóc là, là bị Bành Hải Đệ kéo, người nghĩ ra trò này là Vương Thần.” Một nam sinh đứng ra, nhỏ giọng nói.

“À, cho nên ba người các em cấu kết lại để cắt tóc em ấy.” Chủ nhiệm giáo dục xụ mặt nhìn một vòng “Đi, các em cũng gọi phụ huynh đến đây.”

Vẻ mặt của ba nam sinh kia trong chốc lát đã đau khổ.

“Chủ nhiệm, em có ý kiến này.” Lưu Trí Mẫn mở miệng, cũng không đợi phản ứng của chủ nhiệm, trực tiếp đi đến trước mặt ba nam sinh bị đánh kia nói “Các cậu, cũng đem tóc của mình cắt một chút, sau đó xin lỗi Kim Mẫn Đình, chuyện này coi như xong.”

Ba học sinh bị đánh kia bực bội nhìn chị, ngại ở đây đều là giáo viên, không dám lỗ mãng, chỉ trừng mắt hỏi chị “Vậy còn cậu? Cậu đánh chúng tôi, cũng muốn bị chúng tôi đánh lại sao?”

“Đến đây, cậu muốn đánh thì lại đây mà đánh.” Lưu Trí Mẫn mở tay ra, mang bộ dạng ngạo mạn.

Ba học sinh bị đánh kia tức đến nghiến răng.

Chủ nhiệm càng tức giận hơn đập bàn “Lưu Trí Mẫn! Em dừng lại cho tôi!”

Lưu Trí Mẫn mắt trợn trắng đi về chỗ cũ đứng, ánh mắt lướt qua mọi người, nhìn Kim Mẫn Đình đang ngồi ở đằng kia.

Rõ ràng khi đứng là một người nhỏ nhắn, ngồi xuống lại mang vẻ đẹp tinh tế, dáng vẻ đàng hoàng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, mặt đối diện với chị.

Mặt không biểu tình.

Lưu Trí Mẫn lại thấy trên mặt cô xuất hiện vẻ tuyệt vọng.

Cô đã sớm quen với loại hoàn cảnh này, cũng đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có thể nói, chuyện này đã tập mãi thành quen, cho nên… Chỉ có thể chấp nhận.

Tuyệt vọng trong im lặng, im lặng trong tuyệt vọng.

Lưu Trí Mẫn nhìn chằm chằm cô lúc lâu, di chuyển tầm mắt, hai tay đặt bên hông đã nắm thật chặt.

Cuối cùng kết quả xử lý là gọi phụ huynh đến, sau đó nói xin lỗi, rồi viết kiểm điểm.

Lưu Trí Mẫn vừa xin lỗi vừa viết kiểm điểm, cuối cùng là dọn vệ sinh.

Vẻ mặt chị nhạt nhẽo, tất nhiên sớm đã bị phạt thành quen.

Ba mẹ Kim Mẫn Đình đang đi làm, vừa nhận được điện thoại liền chạy đến, mẹ của ba học sinh kia thái độ ôn hòa nói xin lỗi, bọn họ cũng không biết nói gì, chỉ luôn hứa về sau không cắt tóc cô nữa.

Một lần rồi lại một lần.

Kim Mẫn Đình ngồi ở đó phát ngốc, trong đầu chỉ nghĩ đến chính là trước khi đi chị đã nhét vào trong tay cô một vật gì đó.

Cô sợ bị cha mẹ phát hiện, nên vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Thật cứng, có chút cộm tay.

Là một viên kẹo.

Là ở trên bàn của chủ nhiệm giáo dục, Lưu Trí Mẫn làm trò trước mặt chủ nhiệm cầm một viên kẹo mở ra bỏ vào trong miệng, nhai đến giòn tan, ăn xong rồi, lại cầm thêm một viên.

Chủ nhiệm mặt đen.

Kim Mẫn Đình được cha mẹ đưa về, đi đến tiệm cắt tóc để sửa lại tóc cho cô, cùng với gội đầu, cô cúi đầu đem viên kẹo trong tay xé ra, bỏ vào trong miệng.

Vị dâu tây.

Thật ngọt.

Sửa tóc xong, Kim Mẫn Đình được cha mẹ đưa về nhà.

Kỳ thật cô cũng không muốn ở trong nhà phát ngốc.

Tuy rằng trong nhà rất an toàn.

Nhưng mà…...

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ của cha mẹ trong phòng khách truyền tới:

“Đưa con bé đến đâu?! Chỗ nào sẽ đối xử tốt với con bé!? Kim Dũng Quân ông đang ở đây cùng tôi nói giỡn sao!? Nếu không phải đôi mắt của con bé không nhìn thấy, sẽ bị người khác khi dễ như vậy sao!? Hả?!”

“Con bé là một người mù thì có thể đưa đi đâu!?”

“Bà nói nhỏ một chút!”

“Chẳng lẽ muốn tôi từ chức, ở trong lớp canh gác sao?! Hả?! Chút tiền mà ông kiếm được đủ nuôi sống chúng ta sao?!”

“Tôi lúc trước không nên……”

Kim Mẫn Đình run run ngón tay, đem cửa phòng đóng lại, ngồi xổm trên mặt đất che lỗ tai lại.

Nước mắt rất nhanh đã dính vào mảnh vải trên đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro