Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Ông chủ! Cho một chai Coca lạnh!”

Giọng nói quen thuộc làm Kim Mẫn Đình giật mình đang ngồi xổm liền đứng dậy, cô mò mẫm đi mở cửa sổ, cô ở tầng hai, phòng hướng về phía mặt trời, cửa sổ rất ít khi mở ra.

Cửa sổ chỉ mở ra một nửa, tiếng nói quen thuộc càng rõ ràng hơn.

“Sao cả người của cô lại ướt thế?” Chủ tiệm hỏi.

“Mới bị thầy giáo phạt dọn vệ sinh……” giọng nói Lưu Trí Mẫn “Mới vừa tắm xong, hiện giờ trên người thơm tho ngào ngạt, không tin ông ngửi thử xem……”

"Cô phạm lỗi gì rồi?” Chủ tiệm cười ha hả hỏi.

“Đùa giỡn bạn học.”

“Ha ha ha ha ha……”

Kim Mẫn Đình trốn phía sau cửa sổ nghe giọng nói bên ngoài, cảm xúc chậm rãi bình thường lại, cô xoa xoa nước mắt trên mặt, tiếp theo đem mảnh vải ướt đẫm trên mắt lấy xuống.

“Cục cưng! Ba mẹ đi ra ngoài! Cửa đã bị ba mẹ khóa lại!” Giọng nói của ba mẹ phía dưới truyền đến.

Kim Mẫn Đình mở cửa ra nói “Dạ!”

Cô xoay người vào phòng, ngồi vào bàn học tìm ra một tờ giấy trắng, tiếp theo cầm một cây bút, đem cây thước thẳng đè ở trên giấy, lúc này mới ở chỗ được đo thẳng bắt đầu viết chữ:

Thật xin lỗi, ba mẹ.

Khi hai người nhìn thấy lá thư này, có lẽ con đã không còn nữa.

Thật xin lỗi vì đã làm ra loại chuyện này.

Nhưng mà, con chịu không nổi nữa……

Câu chuyện như vậy, trong mấy năm nay, nàng đã viết qua rất nhiều lá, mỗi lần viết xong lúc sau lại tự mình xé nát.

Cô không cam lòng.

Để tồn tại cô đã thật sự nỗ lực.

Không cam lòng vì chuyện như vậy, mà giữ chặt bước chân, từ đây kết thúc.

Cô khát vọng lớn lên, có lẽ lớn lên hiểu chuyện, đối với những câu chế giễu cùng đùa cợt cô sẽ cách xa một chút.

Trên cửa sổ bị người ta ném đá.

Cô dừng một lát, cho là mình nghe nhầm, tiếp tục viết, lần nữa viên đá thứ hai được ném vào, có cái gì đó ở trên bàn, cô duỗi tay đi sờ.

Sờ vào, lòng bàn tay vuốt ve.

Không phải cục đá, mà là một viên kẹo cứng.

Cô đẩy cửa sổ ra.

Ánh sáng tốt, hoa thơm chim hót, chốc lát đã xuyên qua khung cửa sổ nhỏ hẹp kia mà chen vào, cô không phân biệt rõ phương hướng, chỉ có thể đứng ở bên cửa sổ hỏi “Ai?”

Giọng nói Lưu Trí Mẫn từ bên dưới truyền lên “Tôi.”

Cô biết là chị.

“Cậu làm gì thế?” Cô hỏi.

“Cậu đang làm gì?” Chị không trả lời mà hỏi lại.

Kim Mẫn Đình mím môi.

Cô đang viết thư tuyệt mệnh.

Cô hít thở để khôi phục lại tâm tình, sau đó mới hướng về phía chị nói “Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu.”

Lưu Trí Mẫn nhìn ra biểu hiện không đúng ở cô, không kịp suy nghĩ cô ở trong phòng làm gì, muốn thấy cô qua cửa sổ, chạy nhanh lại cao giọng nói “Mời tôi uống nước!”

Ngón tay Kim Mẫn Đình gác tay trên khung cửa sổ, dừng lại một lát, đi vào trong tìm ví tiền của mình trong ngăn tủ.

“Xuống đây mời tôi uống!” Lưu Trí Mẫn nói thêm.

Kim Mẫn Đình tìm được ví tiền cầm trong tay, nhìn ra phía ngoài cửa sổ nói, “Khoá cửa rồi, tôi không thể đi ra ngoài.”

“Không có chìa khóa?” Lưu Trí Mẫn hỏi.

Có, chìa khóa cửa nằm ở trên tường.

Kim Mẫn Đình do dự một lát, nhìn về phía chị nói “Cậu chờ một chút.”

Cô đem giấy bút thu dọn lại, tiếp theo đỡ cầu thang đi xuống lầu, từ trên tường sờ được chìa khóa, lần nữa đi lên lầu, đem chìa khóa kẹp vào trong ví tiền ném xuống.

“Nhặt được không?” Cô hỏi.

“Không có ——”

Kim Mẫn Đình đang muốn nói chuyện, nghe được tiếng khoá cửa vang lên cùm cụp.

Cô biết chị bắt được chìa khóa, lúc này mới đóng cửa sổ lại, một lần nữa cầm mảnh vải sạch đeo lên, mới đi xuống lầu.

Lưu Trí Mẫn không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa, chờ nàng đổi giày xong ra tới, lúc này mới đem ví tiền trả lại cho cô.

Kim Mẫn Đình cầm gậy dẫn đường đi vào trong siêu thị nhỏ, ông chủ nhận ra cô, đang muốn đón tiếp cô, liền thấy Lưu Trí Mẫn ở phía sau đi theo cô gái nhỏ.

Ông chủ chạy nhanh về phía chị đưa mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói “Đi đi đi, người này là cô gái tốt, không được đùa giỡn với người ta.”

Lưu Trí Mẫn: “……”

Chị đen mặt nói, “Anh trai, tôi vừa rồi chỉ nói chơi với anh thôi, tôi giống với người sẽ đi chọc ghẹo nữ sinh sao?”

Ông chủ quét mắt liếc nhìn chị một cái “Giống.”

Lưu Trí Mẫn: “……Má!”

Kim Mẫn Đình đang đứng mua đồ, nhịn không được cong eo, làm bộ như đang sửa lại giày, đợi cười xong rồi mới ngồi dậy.

Cô có rất nhiều tiền lẻ, đều là tiền mà họ hàng mừng tuổi vào ngày tết tích góp được, vẫn luôn không biết dùng thế nào, cha mẹ đôi khi cũng sẽ cho cô một ít, cô đều giữ lại.

Bởi vì không thể nào ăn đồ ăn vặt, cũng không thể mua đồ lộn xộn được, cho nên cô không biết kệ bên nào bán đồ ăn vặt là chính, đường đi đều dùng tay sờ.

Thẳng đến khi có một bàn tay vươn lại, đè xuống mu bàn tay cô, khéo léo cầm toàn bộ bàn tay của cô.

Đem cô kéo đến đúng khu vực bán đồ ăn vặt, đặt tay cô vào một bịch bánh trên kệ, rồi mới buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro