\1/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đừng mà! Xin anh đó..làm ơn...làm ơn đừng đụng vào người tôi

Cô cố thét lớn để hắn ngưng lại hành động đồi bại của mình. Nhưng hắn thì vẫn hì hục lột sạch những thứ vướng víu trên người cả hai, mút mạnh lấy cánh môi đang mấp máy run sợ của cô.

- Không phải cô thích hại người khác bằng cách này lắm sao. Tôi đang khiến cô thấu hiểu cảm giác đó thôi.

- Không! Tôi không làm hại cô ấy mà, anh hiểu lầm rồi - hức hức

- Còn chối - hắn quát vào mặt cô

- Dừng lại...

- Awww

Hắn không nói một lời nào nữa, không mơn trớn, không màn dạo đầu, hắn đem thẳng côn thịt to lớn xâm nhập vào cô bé khiến phần thân dưới của cô truyền đến một cơn đau dữ dội, như đang bị xé toạc từng tấc thịt. Được một lúc, hắn cảm thấy cô không vùng vẫy dưới thân mình nữa liền đưa mắt nhìn đến cô. Hai hàng nước mắt cứ đua nhau chảy dài trên má cô, hắn có chút giật mình khi thấy dòng chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo mép đùi.

- Lần đầu?

Cô im lặng không trả lời hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chấp nhận buông tha cho cô, hắn cứ ra vào từ nhẹ đến nhanh dần liên tục trong cô bé.

- Tôi còn tưởng người như cô đã bị bóc tem rồi cơ đấy. Haha không ngờ tôi là người đầu tiên, cũng thú vị phết - hắn cười mỉa mai

Hai tay cô nắm chặc drap giường, cố kiềm nén những âm thanh dâm dục để nó không phát ra. Tại sao hắn lại làm như vậy? Tại sao cô không vùng vẫy nữa? Tại sao không tháo chạy? Đơn giản là vì có chạy cũng không thoát khỏi hắn đâu, cô đã được bán cho hắn rồi, từ 'vợ Jeon tổng' nghe có vẻ vui tai đấy nhưng cô chẳng khác một con bù nhìn trong mắt hắn, muốn chơi đùa như nào cũng được. Không còn sức vùng vẫy nữa, thôi thì để hắn làm gì thì tùy đến khi hắn chịu buông thì hay. Câu hỏi lớn nhất là vì sao hắn làm như vậy, vì hắn cho rằng cô đã thuê một băng nhóm làm nhục cô người yêu quý hóa Han Nabi của hắn, nhưng cô không có, là chính Nabi tự dàn cảnh như vậy để hại cô, vì cô ta không muốn cô gần gũi với hắn, vì cô ta không được sự chấp thuận của bà Jeon.

- Dừng lại đi được không, coi như tôi xin anh, là tôi sai được chưa - cô cố gắng dùng chút hơi thở yếu ớt nói với hắn

- Jungkook xin anh đấy! - cô khẩn thiết

Hắn dừng lại, không gian im lặng đến đáng sợ. Cô bỏ vào nhà vệ sinh một lúc lâu, cố kì đi những chỗ hắn đụng chạm đến nỗi da thịt chằng chịt những bệt đỏ, lấp ló vài dấu trầy, đã rất nhiều suy nghĩ ùa về với cô. Liệu mình có nên kết thúc mạng sống tại đây không? Cả thân thể bị vấy bẩn mất rồi, người thân duy nhất thương cô cũng chỉ có mẹ. Nếu chết rồi thì bà ấy biết phải làm sao. Nhưng liệu sống tiếp thì cô sẽ như nào đây.

- Ami cô định ở trong nhà vệ sinh luôn sao, ra đây ngay cho tôi

Cô mở cửa bước ra đã chạm ngay khuôn mặt lạnh như băng của hắn, cô có chút sợ khi đối diện với hắn. À không bây giờ đã là rất sợ, sợ đến nỗi chỉ muốn chết đi để giải thoát cho chính mình mà thôi.

----- Flashback -----

- Tại sao con phải cưới anh ta. Chẳng phải chính bố cũng biết anh ta đáng sợ đến như nào rồi mà phải không, nên làm...làm ơn đừng đẩy con vào chỗ chết như vậy - cô nghẹn ngào nói

- Mày có biết tao cần số tiền đó đến nhường nào không, bây giờ không có tiền trả, tiền lời mỗi ngày cứ tăng còn hơn số tiền tao mượn của nó trước đó nữa. Cũng may bây giờ nó đề xuất mua mày để trả nợ thì còn gì bằng.

- Xem ra đẻ mày không uổng nhỉ!

Mẹ cô tuy rất thương yêu cô nhưng không dám làm trái lời bố cô, trái ý ông ta thì chỉ có bị đánh thừa sống thiếu chết. Hai mươi năm qua cô luôn chứng kiến cảnh mẹ bị ông ta đánh chỉ vì không đưa đủ số tiền cho ông ta đánh bạc.

- Mẹ! Mẹ làm ơn nói đỡ với bố giúp con với - cô khẩn thiết van xin

- Mẹ xin lỗi con gái yêu, là mẹ vô dụng, mẹ không giúp được gì cho con - bà ôm chặt lấy cô khóc nấc

Hai tháng sau cô cũng được bán vào nhà họ Jeon chính xác là cho hắn người tên Jeon Jungkook. Mọi người gọi cô là cô Jeon như đối với hắn cô không khác gì con ở đâu. Hắn cưới cô về vì mẹ hắn không chấp nhận Han Nabi, một lần tình cờ bà ghé sang căn hộ của hắn thì gặp cô, liếc ngang liếc dọc kiểu gì cũng ưng ý với cô nên tưởng cô là người yêu mới của hắn, bà dục hắn cưới cô, bà làm lớn chuyện hết cả lên cho đến khi hắn đồng ý thì thôi. Vì hắn xưa nay mang tiếng hiếu thảo với mẹ nên không còn cách nào mà làm theo. Có thể nói cô bây giờ tiền có, nhan sắc có nhưng mỗi tình cảm chân thành thì không.

----- End Flashback -----

Sáng dậy hắn đã thấy cô ngồi co ro trong một gốc tường dưới nền nhà lạnh lẽo, hắn đi tới gằn giọng hỏi:

- Rốt cuộc cô muốn gì đây?

- Liệu tôi nói chuyện đó không phải do tôi làm anh tin không?

Hắn im lặng. Hắn không trả lời cô cũng đủ biết câu trả lời là 'không'. Cả hai im lặng một lúc lâu cô lại tiếp lời:

- Tôi hỏi anh một câu nữa thôi có được không!

- Nói

- Tôi chết có được không?

------------------------------------------------------
Mn đọc thấy ổn áp thì ủng hộ cho tui có động lực viết tiếp nhé huhu :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro