4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#POV: Dunk

Đang ngồi trên chiếc ghế đá trước nhà, điện thoại tôi bỗng hiện lên một dòng thông báo tin nhắn. Cứ nghĩ rằng chắc thằng Fourth lại nhắn rủ đi mua đồ nhưng khi nhìn thấy cái tên tôi lại hoảng - " shiaaa, Joong nhắn làm gì dậy"

Mở điện thoại đoạn tin nhắn của Joong hiện lên

______________________________________________________________

                  Joong đã gửi 1 tin nhắn cho bạn

   Dunk -> Joong

Joong: chào Dunk

Dunk: chào ạ

Joong:  đang rảnh chứ?

Dunk: vâng đang rảnh ạ

Joong: thế tôi nhờ 1 việc được chứ

Dunk:  được chứ ạ

Joong: tôi có một số File đang cần in ra
tôi nhờ cậu đi in hộ được chứ?

Dunk:  được chứ ạ

Joong đã gửi 1 file

Joong: phiền cậu nhé in xong mai cậu đem
qua khoa cho tôi nhá

Dunk:  được krap

Joong: thế tôi cảm ơn n
Dunk đã thả tim tin nhắn ❤️

______________________________________________________________

Nghe được Joong nhờ, tôi vui nhở được đi trãi hội. Nhanh chóng tôi đi lấy xe đi đến tiệm để in file Joong vừa gửi qua.

Khi in xong tôi cũng tò mò xem nó là gì nên cũng lấy tờ giấy lên đọc, bên trên tờ giấy là những con số liên quan đến ngành kinh tế khiến tôi chẳng hiểu gì

Về nhà tôi ngã mình xuống giường đưa tay xoa lấy hai vầng thái dương, xung quanh im ắng đến đáng sợ nó làm tôi lại nhớ đến cái cảnh đêm mà bố tôi bị tai nạn, cái đêm mà tôi sợ nhất. Đêm ấy trời đổ mưa lớn kèm theo là sấm. Mẹ tôi nhận được một cuộc điện thoại đến từ bệnh viện thông báo rằng bố tôi đang bị tai nạn nằm trong viện hiện tại vẫn chưa ra khỏi cơn nguy kịch. Nghe đến đấy mẹ tôi ngã quỵ xuống những giọt nước mắt bắt đầu rơi, tôi biết mẹ tôi yêu ba rất nhiều bởi đối với mẹ , tôi và ba chính là người thân duy nhất. Mẹ tôi lớn lên trong trại mồ côi, khi lớn thì ra ngoài bắt đầu kiếm tiền nuôi sống bản thân. Cho đến khi mẹ tôi gặp ba. 1 người đàn ông ấm áp, trái ngược với tôi ba luôn mạnh mẽ đứng lên bảo vệ gia đình có lẽ mẹ tôi yêu ba nhiều như thế cũng là bởi ba tôi là một mẫu người lý tưởng và rất yêu gia đình. Nhưng cái hạnh phúc ấy đã không còn khi mẹ tôi gục trước phòng cấp cứu lúc nghe tin ba không qua khỏi, nước mắt của mẹ rơi những giọt lệ mang bao nhiêu niềm đau cứ tuông trào ra ngoài. Tôi cũng đau lắm nhưng cái nỗi đau của tôi cũng chưa bằng 1 góc nỗi đau mà mẹ nhận. Bởi thế tôi luôn cố gắng để làm mẹ cười, cố gắng hoàn thiện bản thân trong mọi phương diện. Mẹ xem tôi là châu báu, tôi xem mẹ là động lực sống mỗi ngày. Cứ như thế mỗi ngày trôi đi tôi với mẹ cứ nương tựa nhau mà sống.

Kết thúc những hồi tưởng đó, nước mắt của tôi đã ướt đẫm cả một mảng ga giường, nhanh chóng tôi lâu khô đi những giọt lệ còn đọng lại trên mặt mình. Bước vào phòng tắm mang theo một bộ đồ đơn giản, tôi gội rửa đi những đau thương vào cái đêm đó. Sau khi tắm xong tôi bước đến ngồi vào bàn học lại lấy cuốn sổ tay của mình ra, ngắm đi ngắm lại những bức hình chụp chung với bố mẹ. Hồi nhỏ tôi từng có 1 ước mơ, ước mơ được là nhà thiên văn học, khám phá những ngôi sao trên bầu trời. Bởi với tôi những anh sao ấy đẹp lung linh pha vào bên trong là chút thần bí, toả sáng giữa màn đêm lạnh giá.

Khi đang ngắm nhìn những bức hình thì điện thoại tôi lại có 1 cuộc gọi đến, nhắc điện thoại lên xem thì mới thấy là p'Pond gọi đến. P' Pond là người anh duy nhất của tôi, tôi quen anh khi tôi còn lúc 6 tuổi. Lúc mà tôi đang khóc trước nhà vì bị té. Anh đã đến đỡ tôi dạy và đưa cho tôi một chiếc kẹo nhỏ màu xanh từ đó anh và tôi xem nhau như anh em ruột trong nhà cho tới khi anh tốt nghiệp, anh phải ra nước ngoài để học. Tôi nhấc máy lên nghe:

" alo pí điện em có gì không"

-"có chuyện tao mới điện được à"

-" âu mà pí điện em làm gì đó"

-" rủ mày đi ăn"

-"pí điện đúng lúc ghê, em chưa ăn gì"

-"thế chuẩn bị đi rồi tao qua đón"

-"tuân lệnh thưa pí"

Khoảng 10p sau p'pond đã có mặt dưới nhà tôi

-"chào pí"

-"lên xe đi "

-"mày muốn ăn gì không"

-"gì cũng được ạ, em không kén ăn đâu"

-"vậy đi ăn rau"

-"pí đừng, pí biết em ghét rau mà"

-" sao kêu ăn gì cũng được"

-" thì gì cũng được đừng rau là được"

-" đi ăn lẩu không"

-" ăn ạ"

Trong lúc p'pond lái xe  pí có hỏi tôi

-" mà việc học vẫn ổn chứ?"

-" vẫn ổn ạ"

- " định sau khi tốt nghiệp làm gì?"

-" em cũng chưa biết nên làm gì"

-" có định ra nước ngoài làm không"

-" em không biết nữa"

-" có ý định ra nước ngoài thì điện anh, anh giúp cho"

-" cảm ơn pí"

Một lúc sau xe cũng đã đến quán, tôi cùng pí bước vào trong. Đi đến bàn đã đặt sẵn từ trước.

-" 2 anh gọi gì ạ" -nhân viên

-"lấy anh 1 set lẩu thái"-Pond

-" mời 2 anh đợi tý quán sẽ đem lên ạ" -nhân viên

Sau khi nhân viên của quán rời đi tôi có nhìn xung quanh, đập vào mắt tôi là Joong và Funny đang ngồi gần đó. Tôi tự hỏi trong lòng" chẳng phải cậu ấy nói đã chia tay rồi sao?". Trong lúc tôi vẫn còn đang suy nghĩ thì p'pond đã đánh vào vai tôi 1 cái

-"suy nghĩ gì mà anh gọi không nghe vậy"

-"à dạ không có gì đâu"

-"chắc không"

-" chắc mà "

-"có gì thì nói anh, anh đây giúp cho"

- " vâng pí, mà pí này anh dâu của em đâu"

-" Phuwin vẫn ở bên đó ẻm nói còn nhiều việc quá không đi cùng được"

Lúc đó nhân viên cũng đã đem đồ ăn lên.

-" của quý khách đây ạ mời 2 cậu ngon miệng" - nhân viên

-" cảm ơn anh"-Pond

Trong lúc đó tôi vẫn đang nhìn về phía của Joong và Funny, hai người họ có vẻ rất thân thiết chẳng thấy việc chia tay nào ở đây cả, tay Joong vẫn đang gắp miếng thịt đưa lên đút cho Funny. Trong lúc tôi suy nghĩ pond lại đánh vào vai tôi 1 cái nữa.

-" này ăn đi còn nghĩ gì nưa"

-" à dạ em ăn đây "

-" anh khi nào về lại bên đó"

-" chắc tầm cỡ nữa tháng sau "

-" trong nữa tháng đó anh dâu có về không"

-" chắc không ẻm còn nhiều việc, có gì sao"

-" à không có gì em muốn gặp ảnh thôi"

-" khi nào ẻm rảnh thì ẻm về thôi, còn giờ thì ăn đi "

-" dạ"

______________________________________________________________

#POV: Joong

Tối nay tôi có hẹn cùng Funny đi ăn lẩu tại quán X. Khi đến thì vẫn bình thường cho tới khi tôi đI lấy thêm nước, tôi đã bắt gặp thấy Dunk cùng với 1 người khác đang ngồi ở 1 bàn khác cách bàn tôi không xa. Thấy họ ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau trong lòng tôi lại cứ cảm thấy khó chịu. Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại gắp thịt đưa lên đút cho Funny, tôi và ẻm hẹn nhau cũng là vì muốn nói chuyện chia tay, sau khi ăn xong tôi cùng với Funny đi ra ngoài nói chuyện.

-" tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại được rồi"

-" tại sao chứ, anh nói đi nếu em sai em sẽ sửa mà"

-" bữa ăn này xem như kà bữa cuối cùng tôi đi với em"

-" vậy cho em xin lý do vì sao anh lại chia tay em được không"

-" chán và hết hứng thú"

-" anh...hức"

-" cứ khóc đi, khóc cũng không níu kéo được đâu giờ thì tạm biệt tôi về"

-"ANH LÀ ĐỒ TỒI, ĐỒ TRAI BẨN" [cô gào lớn lên]

Nghe cô ta nói vậy tôi cũng chằng thèm để ý vì mục đích ban đầu tôi quen cô ấy cũng vì lũ bạn thách thức. Giờ đã đủ thời gian 7 ngày tôi cũng chẳng thèm níu làm gì.

Vừa bước xuống chỗ đỗ xe tôi lại bắt gặp Dunk

______________________________________________________________

#POV: Dunk

Sau khi ăn xong tôi đi ra ngoài bãi đổ xe trước vì Pond vẫn còn đang tính tiền ở bên trong. Vừa bước xuống chỗ đổ xe tôi đã bắt gặp Joong. Khi vừa định quay người lại thì đã bị Joong nắm lấy tay.người tôi bắt đầu đổ mồ hôi vì đây là lần đầu tôi đụng vào người Joong mà đặc biệt hơn Joong là người chủ động nắm lấy tay tôi.

______________________________________________________________

Còn tiếp...

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro