Chương 18: Ba con mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, Phú Thắng cả người tràn đầy hoang mang, vò đầu bứt tai mà hồi tưởng lại tối hôm qua, hôm qua uống quá dồn dập khiến cậu nửa tỉnh nửa mê, đã làm ra hành động gì cậu cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ được bản thân đã trải qua một hồi giao triền ngọt ngào với chủ nhân căn phòng này là Nhã Phong, nhưng cậu chắc chắn được rằng anh ta đã giữ đúng lời hứa là không có chạm vào cậu.

Đem người ta về nhà mà sáng lại mất hút đi đâu không biết, không sợ cậu quậy phá gì trong nhà à? Nghĩ nghĩ một hồi cũng tỉnh cả ngủ, nhìn xuống bản thân mà bừng một cái cả người đỏ au, bộ đồ phục vụ gò bó hôm qua đã được đổi mới bằng bộ đồ thoải mái hơn, ừ thì quân tử không chạm vào cậu đó nhưng mà không phải là đã thấy hết rồi sao? Tưởng tượng tới cái cảnh cậu thì ngủ say như chết còn anh ta thì tuỳ ý mà ngắm nhìn cậu, liền thẹn quá hoá giận mà mắng chửi anh ta biến thái một nghìn lần.

Nhanh chân thoát ly khỏi chiếc giường, còn nằm trên đó nữa chắc cậu sẽ ngất vì xấu hổ mất. Chợt cái bụng đánh ọt một tiếng thiệt vang, không ngủ thì thôi chứ mà thức một cái là cơ thể lại biểu tình ngay, cũng đúng thôi vì từ tối qua tới giờ cậu có bỏ vô bụng thứ gì ngoài rượu đâu. Để mà mò tới được cái bếp thì cậu lạc chắc cũng phải chục lần, nhà gì mà to thế không biết?

Trong lòng cũng cảm thấy chột dạ, đi lung tung trong nhà người ta thì không nói đi, lại còn ăn ké nữa chớ. Mà thôi kệ, dù gì thì chủ nhà cũng đi vắng, cửa cũng đã khoá, lo cho cái bụng đói trước đã.

Mở tủ lạnh ra liền có chút ngạc nhiên, không ngờ là lại đầy đủ đến thế, người như anh ta mà cũng nấu ăn à, miệng không ngừng cảm thán tay thì thoăn thoắt chiên quả trứng tự thưởng cho mình một cái sandwich thật ngon.

Xơi xong bữa sáng thì cậu cảm thấy nhàm chán, tại sao mình lại ngồi ở đây mà chờ anh ta trở về cơ chứ, trông có khác gì người yêu nhỏ không? Đã bỏ người ta lại rồi cũng không có một tờ giấy note nào luôn, hôm nay cậu vô ca làm lúc 2 giờ chiều đó, không thể cứ ngồi đây đợi mãi được. Trong lòng cảm thấy không phục liền tái mái tay chân mà định bụng kiếm đường để thoát ra.

Đi loanh quanh sân vườn rộng ơi là rộng đến mỏi cả chân, cậu ngạc nhiên phát hiện ra xung quanh căn nhà này hoàn toàn được bao phủ bởi cây cối, không hề có một cái hàng rào kiên cố nào hết, liền cảm thấy khó hiểu, có vẻ an ninh ở đây rất tốt nhỉ, người có tiền đều sống thoáng tục vậy sao?

Shiaaa, mặc kệ anh ta có thoáng tục hay là không, chuồng là thượng sách.

Nhanh nhẹn chạy lại sát hàng rào, đôi mắt đen láy quan sát tình hình nhà hàng xóm kế bên, cấu trúc hai căn nhà y như nhau, đều được bao phủ bởi rất nhiều hoa thơm cỏ đẹp, khác ở chỗ là nhà bên kia.. có người.

Một cậu bé da trắng đang ngồi đung đưa
chân ở trong một cái chồi nhỏ, vui vẻ mà xiên từng miếng dưa hấu mát lạnh.

Trông cậu nhóc này có vẻ là người tốt, nhìn cũng trạc tuổi cậu nên có thể sẽ đàm phán thành công. Kế hoạch của cậu là như vầy: sẽ trèo qua nhà hàng xóm, xin sự giúp đỡ từ cậu nhóc, được mở cửa và chuồng thôi. Nhìn thấy được tương lai tươi sáng phía trước, Phú Thắng liền không suy nghĩ nhiều nữa, nói là làm hai tay hai chân đu bám vào những cành cây to nhô ra từ hàng rào, lần đầu cậu làm chuyện xấu như thế này liền lúng túng không có kinh nghiệm, cả người va quẹt bị những cành cây khô cứa đến nổi tay chân đều bị thương, chật vật một lúc thì cũng thành công ngã phịch xuống lãnh thổ kế bên.

Cậu bé da trắng nghe tiếng động liền ngước mắt lên nhìn, bốn mắt giao nhau, Phú Thắng thấy được sự hoang mang trong con ngươi to tròn đó, bộ dạng là bị doạ cho sợ mất hồn rồi. Cũng đúng thôi, cậu còn cảm thấy hành động đột nhập nhà người khác này là sai trái.. nhưng biết sao được, kế sách cuối cùng rồi.

Ai.. ai vậy? Trông anh ấy lạ quá, em chưa từng thấy qua, sao anh ấy lại xuất hiện trong nhà em được, lẽ nào là thật sự có trộm sao? Bóng dáng thanh niên thanh mảnh từ từ tiến về phía em, Nhật Đăng càng hoảng loạn hơn, nắm chặt cái nĩa trong tay, mắt chợt va vào một đống lá cây bám đầy trên tóc của người thanh niên, quần áo cũng đầy bụi bẩn, hình như là ảnh vừa leo vào từ cái cây kế bên? Mà nhà bên cạnh là của Nhã Phong không phải sao?

Cái đầu nhỏ tự động liên kết mọi chuyện lại với nhau, người quen của Nhã Phong, mà Nhã Phong là bạn của Anh Chung nên suy ra thanh niên trước mặt cũng là người quen của Anh Chung, nghĩ nghĩ tới đó em bỗng thở phào nhẹ nhõm, hoá ra không phải trộm liền buông bỏ cảnh giác mà cười với cậu.

Phú Thắng lúng túng, tên "trộm" như cậu bỗng được chủ nhà niềm nở chào mừng như vậy, có chút không đúng có phải không..? Trong lòng không rõ cậu bé này suy nghĩ gì nhưng mà cũng lịch sự mỉm cười lại với em, liền như người quen đã lâu mà thoải mái ngồi xuống đối diện Nhật Đăng.

"Anh ăn dưa hấu không?" Em tốt bụng mà chìa cả tô dưa hấu đỏ au ngon miệng đến trước mặt cậu.

"À.. cảm ơn em." Cậu cũng thuận tay mà xiên mấy miếng, dưa hấu nhà giàu trồng quả là ngon phải biết.

"Anh Nhã Phong cũng thường qua chơi lắm, nhưng mà ảnh hỏng có trèo cây qua."

"À.."

"Em từng thấy Lion trèo qua rồi á, anh giống Lion ghê hehe." Nói rồi em cười khúc khích vui vẻ.

"Lion?" Còn ai khác ngoài cậu từng ở nhà của Nhã Phong à, lại còn leo trèo giống cậu nữa chứ. Hoá ra gu của anh ta là như thế này, là bé mèo đen đanh đá thích trèo cây chứ gì? Tự suy nghĩ rồi tự buồn một mình, tim bỗng nhói lên một cái, hớiiii không biết cậu bị cái gì rồi nữa.

"Dạ, ấy Lion kìa, để em gọi lại. Lion, lại đây." Cậu nhóc vui vẻ vẫy vẫy tay với ai đó ở phía sau cậu.

Phú Thắng khó hiểu, người của anh ta tại sao lại ở bên nhà hàng xóm vậy? Mãi suy nghĩ nên cậu có chút lơ đễnh, cho đến khi cảm nhận được hơi thở phì phò cùng tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên phía bên tai, da gà da vịt toàn thân cậu đều nổi hết cả lên, hồi chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong đầu, cả người Phú Thắng cảm thấy bị đe doạ. Khoảnh khắc cậu xoay đầu nhìn rõ "người" đó là ai, cõi lòng không khỏi chấn động, một phát giật mình nhảy bật lên khỏi ghế.

"SHIAAAAAAA! Mẹ ơi!"

Lion sừng sững đứng đó, đôi mắt màu hổ phách hung dữ mà khoá chặt vào Phú Thắng, miệng phát ra tiếng grừ grừ cảnh cáo, một bộ dáng là sẵn sàng chiến đấu nếu cậu dám đụng đến em ấy.

Nhật Đăng thấy tình hình không ổn, ngày thường tính tình Lion rất ôn hoà, tự dưng hôm nay gặp người khác lại trở nên đáng sợ như thế này. Em trong lòng là gấp muốn chết, liền nhanh chóng bật dậy ôm Lion về phía mình, kéo dài ra khoảng cách với Phú Thắng, mới khiến cho cậu yên tâm phần nào, ngón tay nãy giờ đông cứng mới nhúc nhích được một xíu.

"Lion! Anh ấy là bạn tui, cậu đừng có hung dữ nha, nhìn cậu đáng sợ lắm đó."

Mắt hổ sắc bén vẫn không rời khỏi người Phú Thắng một giây, nhưng miệng thì đã ngừng gầm gừ, coi bộ nghe cũng hiểu lời em ấy nói. Phú Thắng thấy thế cũng phối hợp, hai tay đưa lên làm dấu hiệu đầu hàng, ngoan ngoãn không phản kháng.

"Thật mà, là bạn tui." Vuốt đám lông trên đầu nó mà trấn an, tay ấn nó ngồi xuống bên chân mình. Lion cũng chiều theo em mà ngồi xuống, cả người thẳng tắp sừng sững quan sát Phú Thắng.

"..." Thấy tình hình có vẻ ổn, Phú Thắng cũng thuận thế ngồi lại chỗ cũ, cái nĩa trên tay đột ngột xiên tới miếng dưa hấu mọng nước, chuẩn bị đưa lên miệng thì bắt gặp ánh mắt khác lạ của Lion, liền không biết sợ là gì mà hỏi nó.

"..Ăn không?" Cái tay thăm dò đưa miếng dưa hấu lại gần miệng nó, chợt phập một tiếng, Lion không tiếng động nhào cái đầu lông đến mà sực lấy miếng dưa mát lạnh trên tay cậu, ăn ngon tới nỗi còn liếm liếm cả mép.

"Shiaaa, giật cả mình!"

"Hihi." Nhật Đăng cười khúc khích, vui vẻ khi thấy Lion chịu làm thân với cậu. Không khí dần trở nên thoải mái, Lion cũng không còn quá cảnh giác, cái thân to lớn nằm rạp xuống đầu hướng về phía cậu, mấy cọng râu lâu lâu vô tình cọ lên chân Phú Thắng, lần nào cũng khiến cậu không khỏi giật mình mà rụt rụt chân. Thầm cảm ơn Nhã Phong vì anh ta không có thú vui mạo hiểm này, chứ anh ta mà nuôi hổ nữa thì chắc tim cậu thòng mất.

Trò chuyện một hồi thì cậu cũng biết sơ lược về ngôi nhà hàng xóm kế bên này, cậu bé da trắng đáng yêu gọi là Nhật Đăng, theo như lời của em thì Nhã Phong là bạn thân của chủ căn mà cậu "đột nhập". Bước đầu tiếp cận thấy cũng ổn, cứ đà này cậu có thể dễ dàng thuyết phục hơn rồi.

"Anh tên Phú Thắng, là.. bạn của Nhã Phong."

Chữ "bạn" phát ra từ miệng cậu hết sức gượng ép, cậu không biết mối quan hệ giữa cậu và anh ta định nghĩa chính xác là như thế nào nữa. Có bạn nào mà mút mỏ nhau chùn chụt vậy không?

Nhã Phong cũng không hề đưa ra một lời ngỏ nào cả, cứ đùa bỡn với cậu hết lần này đến lần khác, một bộ dáng không nóng cũng không lạnh, khiến Phú Thắng không thể xác định được rằng anh là có đang thật lòng hay không. Cậu không tự tin, cậu sợ, sợ một khi trái tim đã sa vào vũng lầy này rồi thì mãi mãi cũng không dứt ra được.

Người đàn ông hoàn hảo như anh ta, nên cưới một cô vợ hiền, môn đăng hộ đối, đứng kế anh ta trông mới xứng đôi.

Tâm trạng bỗng nhiên trùng xuống, tai mèo cụp xuống thở dài thườn thượt, cứ hễ chuyện gì dính líu đến anh ta là cậu lại phiền não không thôi. Haizz, không biết kiếp trước cậu có nợ gì anh ta không nữa.

Nhật Đăng thấy cậu bỗng như quả bóng xì hơi, không khỏi lo lắng rối rít hỏi thăm.

"Anh không sao, có chút mệt thôi."

"Thế anh vào nhà em nghỉ ngơi nha? Ngoài đây nắng lắm."

Phú Thắng như người mất hồn đang lạc trong cõi mộng bỗng bị dội một gáo nước lạnh, nhớ tới mục đích ban đầu liền giật mình nhìn chiếc đồng hồ trên tay.

"Shiaaaa trễ giờ rồi." Vội vàng bật dậy chạy thẳng đến cánh cổng, Nhật Đăng cũng nhanh chân chạy theo cậu mà phía sau là Lion đang theo đuôi, hình ảnh ba con mèo lon ton chạy trong sân quả là cảnh đẹp ý vui, tiếc là hai người nào đó không được chiêm ngưỡng vĩ cảnh này.

"Nhật Đăng, em có thể.."

Chưa đợi cậu kịp nói hết câu, em liền nhanh tay bíp bíp bíp mà mở khoá cổng, còn tốt bụng đến nỗi gọi taxi cho cậu.

Hới, dễ vậy sao? Phú Thắng không ngờ là trên đời này còn có một người thuần khiết đến như thế, nhìn em bằng ánh mắt cảm kích, nói ra lời cảm ơn tận đáy lòng.

"Cảm ơn em, có dịp nhất định sẽ gặp lại."

Người tính không bằng trời tính, Phú Thắng cứ tưởng cậu mãi mãi sẽ không có tư cách được đặt chân đến căn hộ của anh ta nữa, ai mà có ngờ, chân không những thoải mái dạo chơi trên đám cỏ mềm mại này mà cả một đời người của cậu lại trói buộc cùng một chỗ với anh ta cơ chứ.

———
20/07/2023
———
Tác giả có lời muốn nói:
Chứng nhận đã có hai con mèo trèo qua hàng rào cây rồi nha 😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro