Chương 7: Lấy lòng (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Đăng thề đây là lần đầu tiên cậu thấy một căn nhà vừa rộng lớn vừa trang nhã mà còn đẹp lung linh như thế này. Mắt không tự chủ được lấm lét nhìn xung quanh, tràn ngập tia thích thú.

"Giống như ăn trộm vậy."

Hắn bất đắc dĩ mà cười thầm trong lòng, con mèo này sao thấy thứ gì cũng tò mò thế? Liệu bây giờ hắn đem lục lạc bày ra trước mặt cậu thì bé mèo này có nhảy cẫng lên mà vẫy vẫy đuôi không nhỉ?

"Hic, em xin lỗi Ngài, chỉ là em thấy căn nhà này đẹp quá."

"Thích không?"

"Dạ thích!"

Đây là căn hộ cao cấp riêng của hắn, với những người tình trước hắn chưa bao giờ để họ bước chân vào, ban đầu hắn cũng không định lưu cậu ở đây nhưng mà không hiểu sao nghĩ tới dáng vẻ cô đơn phải ở một mình trong căn phòng mà hắn từng đưa rất nhiều tình một đêm đến đó, bỗng thấy có chút.. không nỡ. Mèo nhà mà, phải chăm bẵm chứ đúng không? Hắn tự thuyết phục bản thân.

Thấy ánh mắt thích thú của cậu quét khắp căn nhà, bây giờ hắn cảm thấy rằng hừm.. lưu cậu lại ở đây cũng không tồi, vừa có thể sai vặt vừa có thể làm ấm giường, một công đôi việc.

Hắn ngã lưng lên sofa, đi từ sáng sớm tới tận chiều tối, cơ thể có chút mỏi mệt, day day huyệt thái dương, mắt thấy con mèo nào đó trong lòng có tâm sự, hai tay nhàu nát cả góc áo rồi mà vẫn không dám mở miệng hỏi chuyện, hắn liền tốt bụng mà mở lời cho cậu, rất muốn nghe mèo ngoan này sẽ thương lượng với hắn chuyện gì.

"Có chuyện gì?"

"Em.. em muốn xin lỗi Ngài.. Em xin lỗi Ngài ạ vì lúc ban sáng em ngủ quên.."

"Hừm.. muốn lấy lòng tôi à?"

Mặc dù hắn không để bụng chuyện cậu ngủ quên nhưng mà hắn là có chút hứng thú muốn xem mèo ngoan này sẽ dùng thủ đoạn gì để lấy lòng hắn.

"Dạ.." Cậu bối rối lên tiếng, nói huỵch toẹt ra rằng mình muốn lấy lòng, liệu Ngài ấy có nghĩ mình là cậu bé hư không nhỉ?

"Vậy thử lấy lòng tôi xem."

Nhật Đăng rụt rè quỳ xuống bên chân Anh Chung, hai tay cậu bối rối thừa thãi không biết phải đặt ở đâu, loay hoay một hồi cậu ngước đôi mắt đen láy lên nhìn hắn, cất giọng có chút run rẩy.

"Em.. em có thể đặt tay lên đùi Ngài được không ạ?"

"Được."

"Em.. em có thể chạm vào tay Ngài được không ạ?"

"Được."

Được sự cho phép, cậu mạnh dạng cầm tay chủ nhân đặt ngửa lên bàn tay mình sau đó áp má bản thân lên cọ cọ nhẹ nhàng. Cậu ngước đôi mắt to tròn lên, kêu một tiếng.

"Meo~"

Knock out Anh Chung.

Hắn không còn quan tâm rằng đây có phải là điều cậu được dạy hay không nhưng mà mẹ kiếp, hắn thật sự là muốn chịch cậu cho đến chết, bắt nạt cậu cho đến khi con mèo này phải nấc lên cầu xin hắn dừng lại mới thôi.

"Kêu thêm một tiếng nữa xem."

"Meo~ meo~"

Hai tiếng kêu kiều mị đó thành công chạm đến giới hạn của hắn, đột ngột vươn tay kéo thẳng cậu ngồi vào trong lòng mình, một tay giữ chặt lấy gáy người nhỏ hơn ép buộc cậu phải ngước lên, khuôn miệng nhỏ vì khẩn trương mà hơi hé mở, như muốn mời gọi hắn xâm lược.

Hắn trực tiếp hôn xuống, hai cánh môi giao triền khép khép mở mở phát ra tiếng kêu chụt chụt xấu hổ. Chiếc lưỡi linh hoạt rà soát mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, rê qua từng cái răng nhỏ xinh sau đó nhắm tới chiếc lưỡi hồng hồng phấn nộn, hắn không ngừng mút lấy chiếc lưỡi đó khiến cậu vì kích thích mà rùng mình một cái.

"Ưm~ Ah~"

Cổ họng cậu vô thức rên rỉ ra những tiếng sảng khoái mơ hồ, ánh mắt nhuốm màu tình dục ngước lên nhìn hắn. Nước bọt vì không kịp nuốt xuống mà chảy ra bên khoé miệng.

"Chủ nhân.."

Cậu vô thức nài nỉ gọi hắn một tiếng. Trước đây chỉ được học những điều này trên lý thuyết và những đoạn video phim ảnh, cậu nhóc thắc mắc rằng khi môi lưỡi hai người giao nhau thì có gì khác lạ mà sao phải rên rỉ nhỉ?

Cho đến tận bây giờ khi chính bản thân trải qua rồi mới thấy không những không kiềm được giọng mình mà phía bên dưới còn có cảm giác lạ lạ, theo những gì quản giáo đã dạy cho cậu thì đây gọi là "cương lên vì hứng tình."

"Mới hôn môi mà em đã hứng lên như thế này rồi. Đúng là đứa nhóc dâm đãng."

Nói rồi Anh Chung cuối đầu kề sát tai của cậu mà phả hơi nóng lên đó, đầu lưỡi không an phận rê dọc từ vành tai xuống dái tai cắn khẽ một cái khiến cậu giật nảy, tay vô thức đập cái bốp vào lồng ngực của hắn, cậu hoảng hốt giật lùi ra, lắp bắp.

"Hic.. e-em xin lỗi chủ nhân.. e-em không cố ý chạm vào Ngài đâu.. e-em xin lỗi Ngài.."

Quy định số một mà sủng vật luôn phải ghi nhớ đó là: không được tự ý chạm vào chủ nhân. Nếu muốn chạm thì phải có sự cho phép của Ngài ấy. Đó là bài học đầu tiên mà quản giáo dạy cho bọn cậu, điều này luôn được Nhật Đăng ghi nhớ trong đầu.

"Nếu không muốn sự cố như ban nãy thì vòng tay lên cổ tôi."

"Tôi không tức giận em."

"Dạ?"

Thấy cậu ngốc nghếch chưa hiểu kịp, hắn liền tự cầm tay cậu vòng lên cổ mình, khiến cho khoảng cách cả hai đã gần nay lại càng gần hơn, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hắn rê đầu mũi dọc theo đôi má hây hây đó sau đó lân la xuống dưới hõm cổ, miệng rải từng nụ hôn vụn vặt đôi lúc mút mạnh một cái tạo nên vô số dấu hôn đỏ hồng.

Nhật Đăng cảm thấy mình tiêu đời rồi, Ngài ấy quá là mạnh bạo rồi đi. Chỉ mới mơn trớn thế này thôi mà cậu như muốn nhũng ra, không còn suy nghĩ được gì ngoài để Ngài ấy tuỳ tiện dạo chơi trên cơ thể mình.

Anh Chung đưa tay cởi phăng đi chiếc áo thun trắng mà cậu đang mặc trên người, thành công phô bày ra một thân thể tuyệt đẹp, nước da trắng mịn kết hợp cùng đường xương quai xanh tinh xảo, điểm tô trên đó là những dấu hôn đo đỏ cùng hai hạt đậu nhỏ vì đột ngột tiếp xúc với khí lạnh mà dựng thẳng lên. Hắn miết lấy dấu hôn mà khi nãy mình để lại, đôi mắt không sao rời khỏi hai núm vú khiêu gợi đó, phía dưới bỗng căn cứng chật chội.

Nhật Đăng cảm nhận được dưới mông bỗng có thứ gì đó thô to sưng phồng lên, đỉnh đỉnh vào chiếc mông tròn của cậu. Hô hấp có chút loạn, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống, thành công thu hút được sự chú ý của hắn.

"Sợ tôi sao?" Hắn biết còn cố ý hỏi.

"Dạ không ạ. Em s-sướng lắm."

"Này là câu trả lời em được dạy phải không?"

"Hic." Bị vạch trần lần thứ hai trong ngày, Ngài ấy sao có thể giỏi như vậy chứ? Nhìn thấu được những gì em suy nghĩ luôn..

"Haha."

"Yên tâm. Tôi sẽ không làm em đau."

Nói rồi hắn bỗng bế thốc cậu dậy, đôi chân nuột nà vì phản xạ tự nhiên mà quấn lấy vòng eo của hắn, tay cũng bấc giác mà xiết chặt cổ hắn hơn để tránh bản thân bị ngã. Về phòng thôi, làm trên giường có vẻ sẽ thoải mái hơn cho con mèo này một chút.

Trên đường đi không ai nói gì, chỉ có tay hắn là hoạt động hết năng suất, nhào nặng cặp đào căng tròn đôi lúc vỗ bép một cái thật vang.

Rất vừa tay, hắn nghĩ.

———
21/06/2023
———
Tác giả có lời muốn nói:
Đề nghị Ngài Chung không được bắt nạt bé mèo con nhà tôi 😾

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro