Chương 6: Kẻ luôn đeo mặt nạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Dưới bóng tối của Nhà Ngục Darkin, nằm giữa một khu vực hoang vu, nơi mà ánh sáng mặt trời không bao giờ lọt vào. Những tường đá đen dày đặc, vách đá cao vút, tạo nên một hệ thống phòng thủ không thể xâm phạm.

Cửa sắt nặng nề mở ra, tiếng rì rào của nó khiến người ta rùng mình. Những ngục tù tối tăm, chỉ có ánh sáng mặt trời mờ ảo từ những khe hở nhỏ. Các tường đá lạnh lẽo, và không khí đầy ẩm ướt và mùi mốc.

Những người tù đang sống trong sự cô độc và sợ hãi. Họ mặc áo gian sơ, da trắng bệch, và tóc rối bù. Những ngục nhỏ chứa những người phạm tội từ nhẹ đến nặng, từ trộm cắp đến ám sát. Họ đang chờ đợi án phạt của mình, hoặc đang cố gắng thoát khỏi sự oan trái.

Trong nhà tù, có một phòng giam riêng biệt, nơi giam giữ những tù nhân nguy hiểm nhất. Những người này đã phạm tội tàn bạo, và họ đang chờ đợi ngày họ sẽ bị xử tử. Các cánh cửa sắt dày đặc, và những người bảo vệ đeo áo giáp, kiếm sắc bén, luôn sẵn sàng đối phó với bất kỳ cuộc nổi loạn nào.

Ngoài ra, có một phòng thư viện nhỏ, nơi những người tù có thể đọc sách, viết thư, và tìm kiếm kiến thức. Những cuốn sách cũ kỹ, với trang giấy vàng cũ, chứa những câu chuyện về tự do, cuộc sống và cái chết.

Là nơi của sự tuyệt vọng và sự chịu đựng. Những người tù ở đây biết rằng mỗi ngày là một ngày sống sót, và họ đang tìm kiếm một tia hy vọng trong bóng tối. Nơi tiếng kêu thảm thiết của những linh hồn bị trùng độc hắc ám hành hạ vang vọng, như một bản nhạc bi thương đọa đày không lời.

Cỗ xe ngựa màu bạch kim của hoàng đế mang theo sự uy nghiêm và quyền lực, từ từ tiến vào lòng ngục tù, theo sau là đoàn cận vệ hùng hậu. Những con ngựa trắng tinh khiết dừng lại, móng guốc chạm đá, tạo nên âm thanh lộp cộp trên nền đá lạnh giá. Cánh cửa xe mở ra, và hầu cận của hoàng đế với lòng kính trọng sâu sắc, quỳ xuống mở đường cho bước chân cao quý của ngài.

Hoàng Đế bước đi từ tốn và thần thái cao ngạo, từ từ bước xuống từ cỗ xe ngựa. Trước mặt ngài bây giờ là trưởng cai ngục đang quỳ gối, giọng run rẩy:

- Thần không xứng đáng, thưa ngài. Thần đã thất bại trong việc lấy được thông tin từ kẻ đó, khiến ngài phải tự mình đặt chân đến nơi đầy ô nhiễm này. Hắn quá cứng đầu, nhưng thần sẽ tìm mọi cách để đáp ứng yêu cầu của ngài.

Hoàng Đế nhẹ nhàng giúp trưởng cai ngục đứng dậy, giọng điệu Ngài vẫn đầy sự bình thản:

- Đừng lo, ta không trách ngươi. Làm sao ta có thể trách một người trung thành như ngươi? Hãy dẫn ta đến nơi thẩm vấn.

Tiếng bước chân của hoàng đế vang lên trên nền đá lạnh của nhà tù, xen lẫn tiếng kêu đau đớn của những tù nhân. Khi đến phòng thẩm vấn, tiếng la hét của Johan càng trở nên rõ ràng. Cánh cửa sắt mở ra, lộ ra chiếc bàn làm từ gỗ sồi cổ kính, nơi tên cai ngục ngồi, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Đối diện hắn ta là Johan, người đang chịu đựng những dấu vết của sự tra tấn và hành hạ, nhưng vẫn kiên cường không hé răng một lời.

Hoàng Đế ngồi xuống, ra hiệu cho việc tra tấn phải dừng lại. Giọng ngài vang lên, tràn đầy âm thanh của sự giả tạo:

-Chào Johan, ngục Darkin đã đối xử với cậu thế nào? Có vẻ như cậu không được khỏe lắm.

Johan dù kiệt sức và đau đớn khắp cơ thể, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười đầy sự khinh bỉ:

-Thật là mỉa mai, kẻ đã giam cầm ta lại tỏ ra vẻ thương xót như thế này. Quả là đáng khinh!

Tên trưởng cai ngục sau khi nghe dứt câu liền tức giận, rút cây sắt nung đỏ và đánh vào mặt Johan, để lại vết bỏng sâu hoắm trên gương mặt đầy vết thương của anh. Nhưng trước khi ông ta kịp nói thêm, giọng hoàng đế đã vang lên:

- Ta đã bảo ngươi dừng lại mà! Nếu còn làm thế một lần nữa, ta không chắc rằng ngươi còn giữ được đôi tai của mình. Đừng can thiệp vào cuộc trò chuyện của ta!

Trưởng cai ngục quỳ xuống, xin lỗi và lui ra ngoài. Hoàng Đế tiến lại gần Johan, lấy chiếc khăn tay lụa vàng của mình lau nhẹ lên vết thương trên mặt anh, từng lời nói dịu dàng để xoa dịu Johan:

-Thật là thô lỗ khi thuộc hạ của ta lại gây ra vết thương sâu như thế, cho một chàng trai như cậu.

- Nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của ngươi, lòng ta không khỏi nổi lên cảm giác phẫn nộ. Đừng mất công nữa, ta quyết không tiết lộ điều gì. Liệu ngươi có thực sự khao khát quyền lực đến vậy không, hỡi Hoàng Đế?

Hoàng Đế vẫn giọng điệu bình thản và từ tốn đáp lại:

- Có thể cậu không quan tâm đến bản thân mình, nhưng cậu phải nghĩ đến cha cậu chứ. Ông ấy đã già yếu, không thể chịu đựng hình phạt nặng như cậu được.

- Cha ta? Cha ta đâu? Ngươi... ngươi đã làm gì với ông ấy?!

- Đừng nóng vội như vậy, Johan. Mạng sống của ông ấy đang phụ thuộc vào cậu. Chỉ cần cậu tiết lộ thông tin, ta sẽ tha cho cả hai cha con cậu.

Trong lúc phân vân, Johan vẫn không quên lo lắng cho cha mình và cuối cùng anh cũng quyết định mở lời:

-Nếu ngươi thực sự giữ lời, ta sẽ chỉ cho ngươi biết bản đồ dẫn đến mỏ khoáng sản Suntorium chưa từng được khám phá. Ta đã mang nó đến khu vực của Đảng Cộng Hòa phía đông và cất giấu nó ở đó. - Giọng nói yếu ớt của Johan lẫn lộn với hơi thở gấp gáp của anh.

Hoàng Đế nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng và tràn đầy sự khinh bỉ, vứt chiếc khăn tay xuống mặt Johan và cười đầy ngạo mạn:

- Hahaha, ngươi quả là con của lão già đáng ghét kia. Cả hai người đều quá ngây thơ. Chỉ cần hai ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi đến gặp ông ta.

Sau đó, ngài quay ra cửa và lạnh lùng ra lệnh cho hầu cận:

- Mang sắc lệnh khẩn cấp đến Grand Vague, bảo hắn phải tìm ra bản đồ đó bằng mọi giá. Còn Johan, hai ngày nữa hãy xử tử hắn trước mắt mọi người. Chuẩn bị bồn tắm cho ta, ta cần phải tắm rửa sạch sẽ sau khi chạm vào kẻ bẩn thỉu đó.

Johan bây giờ tràn đầy căm phẫn, hét lên từ phía sau nhưng không còn sức lực khi những con trùng độc bắt đầu phát tác. Anh đau đớn quằn quại trên ghế, máu chảy ra từ mắt làm đôi mắt anh dần tối sầm lại cho đến khi không còn thấy gì nữa.

Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Hoàng Đế quay lại hỏi người cai ngục:

-Tên tù nhân kia ra sao rồi?

-Thưa Hoàng Đế, mỗi ngày hắn đều đòi gặp ngài. Dù trùng độc có phát tác, hắn cũng không hề kêu ca hay than vãn.

Hoàng Đế gật đầu và nói:

-Dù sao hôm nay ta cũng đã nhận được tin tức mình muốn, không có lý do gì để không dành chút thời gian thăm người bạn cũ.

Ngài bước chậm rãi đến căn phòng cuối của ngục Darkin. Cánh cửa sắt đen dày và nặng hơn các phòng khác mở ra, bên trong là một người đàn ông xiềng xích khắp người, tóc râu bạc phơ, tiếng thở dốc đầy mệt mỏi. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, ông ta ngước lên:

-Đây không phải là giấc mơ, chẳng phải đứng trước mặt ta là Hoàng Đế sao?

-Bạn cũ của ta, đã lâu không gặp, ta nhớ ngươi lắm.

Người đàn ông bật cười to:

-Hahaha, vẻ ngoài ngụy quân tử của ngươi vẫn như xưa. Ngày đó, ta nên trân trọng mạng sống của mình hơn là đánh cược nó để cứu một kẻ như ngươi.

Hoàng Đế mỉm cười sau lớp mặt nạ và tiến lại gần, nâng cằm người kia lên:

- Làm sao ta có thể quên được ân tình cứu mạng của ngươi trong trận chiến ấy. Ân nhân của ta, chẳng lẽ ngươi đã quá mê muội khi cố gắng ngăn cản ta khai thác khoáng sản quý giá đó, Atterir.

Ánh mắt đầy quyết đoán của Atterir đối diện với Hoàng Đế, như thách thức mọi quyền lực:

- Hỡi Hoàng Đế, không lẽ ngươi không nghe thấy tiếng khóc xé lòng của mẹ thiên nhiên khi ngươi tàn phá nó bằng việc khai thác cái thứ khoáng sản kia? Nếu lục địa này mất đi nguồn tài nguyên ấy, nó sẽ chìm vào quên lãng và diệt vong.

Tiếng cười của Hoàng Đế vang dội khắp không gian căn phòng giam, chất chứa sự ngạo mạn và quyền uy:

- Và nếu điều đó xảy ra thì sao? Ta sẽ hút kiệt nguồn khoáng sản đó và tìm ra cách chiếm đoạt sức mạnh vĩ đại kia. Sức mạnh đó đáng lẽ phải thuộc về ta, chứ không phải kẻ đã bị chôn vùi dưới đáy biển sâu đó.

-Một kẻ tham lam như ngươi sẽ mãi không thể nắm bắt được sức mạnh đó, cũng như thần Helios vĩ đại sẽ không bao giờ ban phước cho ngươi.

-Thế thì ngươi cứ từ từ héo mòn trong ngục tù này, Atterir. Ngươi sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng ánh dương quang một lần nữa. - Hoàng Đế hất cằm Atterir xuống và bước đi với vẻ cao ngạo.

Atterir với giọng đầy oán khích, nói vọng theo sau lưng Hoàng Đế trước khi cánh cửa sắt nặng nề kịp khép lại:

- Kẻ giả mạo ta đang trấn thủ phương Bắc kia, rồi sẽ có ngày bị lật tẩy. Triều đại máu lửa này của ngươi sẽ sụp đổ dưới chính lòng tham của mình. Và ánh sáng của Thần Helios sẽ thiêu đốt những kẻ hèn mọn như ngươi. Hãy nhớ lấy lời ta, ngày đó không còn xa đâu, Hoàng Đế.

Trong khi đó, Marilyn đã uống xong tách trà mà Hiver mang vào. Cô thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bước vào phòng vệ sinh, đứng trước gương rửa mặt, cô bỗng cảm thấy đau đầu như búa bổ. Tiếng cười âm u vang lên từ trong gương, Marilyn ngước mắt lên tràn đầy sự  sợ hãi:

- Nhìn xem, bộ dạng lếch thếch của ngươi kìa.

Cô chỉ vào gương với giọng nói run rẩy:

- Ngươi là ai? Ngươi là ma phải không?

Hình ảnh phản chiếu của cô trong gương cười méo mó:

- Muốn biết à? Đúng, ta là ma, là bóng ma của quá khứ ngươi! Điều mà ngươi luôn sợ hãi đấy!

Marilyn cố gắng chớp mắt mình, không thể tin vào những gì đang diễn ra:

- Ngươi chắc chắn chỉ là ảo giác mà thôi!

Bóng ma trong gương cười khẩy:

- Thật vậy sao? Vậy thì cái này có phải là ảo giác không? - Nó vung tay tát vào má Marilyn.

Marilyn sờ lên má mình, nơi đang ửng đỏ và đau rát:

-Ngươi là ai? Ngươi muốn gì từ ta?

Cảm giác ngột ngạt, khó thở cứ lan dần từ lồng ngực. Không gian, thời gian dường như dừng lại và cô động một cách đáng sợ, nhường chỗ cho sự sợ hãi và tuyệt vọng. Hình bóng đáng sợ trong gương kia cứ như một kẻ săn mồi, đang truy lùng cô trong mê cung ký ức vô tận. Dường như bây giờ chẳng còn lối thoát nào cả, chỉ còn lại bóng đêm vô tận trong mắt của kẻ trong gương.

Trong cơn đau đớn và hoảng loạn, Marilyn cầm chân nến bằng đồng và đập mạnh vào gương, làm tấm gương vỡ vụn thành từng mảnh.

( Còn tiếp)

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:

+ Ai xui lắm mới vào Ngục Darkin, vào thì nhiều ra thì ít:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro