4. [FushiIta] Lồng Giam Trái Tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mị vã yandere Megumi, xem xong tập 15 lại càng vã hơn XD

----------------------hannaleedinh----------------------

Yuuji mệt mỏi mở mắt, chỉ thấy toàn thân ê ẩm lạ kỳ.

Hiện tại, Yuuji có thể cảm giác được bản thân đang nằm trên một tấm nệm vô cùng êm ái thơm mùi nước xả vải, đến cái gối cũng phồng phồng mềm mại. Xung quanh cậu chỉ là bốn bức tường trơn một màu kem nhẹ nhàng, tuy nhiên chúng không hề có cửa sổ mà chỉ có một cánh cửa lớn làm bằng sắt đã bị đóng kín và một cái lỗ thông gió.

Những ký ức kinh hoàng từ sự kiện Shibuya ồ ạt trào về tâm trí cậu như những cơn sóng dữ, não cứ ong ong phải nằm yên một hồi mới dịu lại. Yuuji biết mình vì kiệt sức nên ngất xỉu ngay giữa chiến trường, tuy không biết ai mang mình về nhưng cậu biết mọi vết thương trên cơ thể đã được chữa khỏi, nếu mấy người cao tầng muốn giết cậu luôn thì đã không mất công làm vậy. Tuy nhiên, đây không phải phòng khám quen thuộc của cô Ieri, nó giống cái nhà tù mĩ lệ hơn là phòng bệnh.

Yuuji hoang mang ngồi dậy, tính rời giường thì phát hiện tứ chi của mình bị trói chặt bằng dây lụa dán bùa phong ấn, cùng lắm cậu chỉ đi được đến giữa phòng. Nhìn mỏng manh như vậy nhưng đám dây này rất khó đứt, Yuuji muốn giải thoát bản thân nhưng mọi cố gắng của cậu đều vô vọng. Căn phòng trước đây treo bùa tầng tầng lớp lớp lên cả tường, đằng này chỉ có dán trên dây lụa thôi mà cậu vẫn không gỡ ra nổi dù đã mạnh hơn lúc đó rất nhiều. Một là những cái bùa này có sức mạnh lớn hơn những lá bùa trong phòng phong ấn kia, hai là...

... Đằng sau bốn bức tường trông có vẻ bình thường này là hằng hà sa số những lá bùa khác.

Chẳng lẽ cao tầng quyết định giết cậu thật? Cậu không thể chết dễ dàng như vậy khi mà thầy vẫn bị giam giữ trong tay tên thầy chùa khốn nạn kia.

Yuuji hận tên đó, gã không những cướp đi thầy mà còn cướp cả con mồi của cậu nữa!

Đang mông lung trong những suy nghĩ ngổn ngang, Yuuji đột ngột bị kéo về thực tại khi cánh cửa sắt chậm rãi chuyển động, tiếng mở cửa nặng nề như búa tảng giã vào tim cậu. Bất ngờ thay, người bước vào lại là Megumi với khuôn mặt không cảm xúc thường ngày, nhưng Yuuji nhanh chóng phát hiện trên người y có gì đó khác lạ.

Megumi trông thật u ám, thật đáng sợ...

Yuuji vội lắc đầu, cậu không thể nghĩ xấu cho bạn mình được. Megumi là một trong những người tốt bụng và quan tâm đến cậu nhất, cái cảm giác lạnh gáy ban nãy chắc chỉ là tưởng tượng mà thôi.

"Itadori, cậu đói chưa? Tớ mang đồ ăn đến cho cậu đây."

Trên tay Megumi là một bát súp gà thơm ngào ngạt cùng ổ bánh mì con con, thành công kích thích cái dạ dày đói meo của Yuuji.

"Ừm, đói thì cũng đói, nhưng cậu có thể nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra không?" Yuuji cười thật tươi hòng xua tan cái cảm giác bất an trong lòng. "Chuyện gì đã xảy ra khi tớ ngất đi vậy? Có ai đuổi kịp được tên mặt sẹo và giải thoát cho thầy không? N-Nobara có an toàn không?"

Ngay khi dứt lời, Yuuji phát hiện gương mặt bình thản của Megumi đen lại, đôi mắt hắc thạch xinh đẹp bỗng xuất hiện sự tức giận khác thường khiến cậu không khỏi rùng mình. Lúc này, sát khí xung quanh Megumi bùng lên dữ dội, tay y nắm chặt khay đồ ăn như muốn bẻ gãy nó làm đôi.

"Lúc nào cũng vậy... Cậu có thể lo lắng cho bản thân một lần được không?"

Thanh âm của Megumi âm u thấy lạ, trầm hơn thường ngày tận mấy tông khiến báo động đỏ trong đầu Yuuji vang lên inh ỏi, lông tơ khắp người cũng dựng đứng cả lên.

"Tớ hiện giờ đã khỏe rồi mà, chỉ hơi nhức xíu thôi chứ tổng thể đều ngon nghẻ. So với tớ thì những người khác bị thương nặng hơn nhiều, nên là-"

"Cậu im đi!"

Megumi gầm lên, chặn lại mọi lời lẽ năn nỉ của Yuuji.

"Tớ chịu đủ rồi. Quả nhiên... Giam cậu lại là điều đúng đắn."

"C-Cái gì cơ? Cậu là người trói tớ lại sao? Không phải cao tầng?" Yuuji không thể tin vào tai mình.

"Đúng vậy." Megumi nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn xuống bàn. "Yên tâm, chỉ cần cậu ở trong phòng này, không một ai có thể tổn hại cậu."

"Megumi, cậu đang nói cái thứ vớ vẩn gì vậy?"

Yuuji cảm thấy hoang mang vô cùng, cậu dường như không thể nhận ra người bạn thân của mình nữa. Đây là lần đầu tiên cậu nảy lên lòng cảnh giác với Megumi, chỉ biết im lặng nhìn đối phương tiến lại gần mà không biết nên nói gì. Những ngón tay thon dài của y bắt đầu vuốt ve má cậu, dịu dàng như thể y đang nâng niu trân bảo quý báu nhất trên đời. Trước biểu cảm khó hiểu của Yuuji, Megumi chỉ cười nhẹ nhàng và đặt lên bờ môi hé mở của cậu một nụ hôn.

Trong phút chốc, não bộ của Yuuji hoàn toàn ngừng hoạt động.

"Tớ đã muốn làm vậy lâu rồi."

"C-C-Cái gì? F-Fushiguro? C-Cậu-"

Dây thần kinh của Yuuji cháy xém chỉ sau một cái phớt nhẹ nơi đôi môi, cả gương mặt đều nhuộm một màu cà chua chín. Megumi lắc đầu bất đắc dĩ, quỳ xuống đất và ôm chầm lấy vòng eo rắn chắc của Yuuji, thoải mái dụi đầu như một đứa con nít trong lòng mẹ.

"Itadori, tớ vẫn luôn ghét bản tính hi sinh không chút do dự của cậu. Cậu luôn sống vì người khác, luôn cố hết sức để bảo vệ mọi người, nhưng thứ cậu nhận lại là gì? Một cuộc đời nô dịch cho lũ cao tầng và một bản án tử bất công."

Yuuji giật mình trước sự đay nghiến rõ rệt của y. Megumi chưa bao giờ thể hiện sự căm ghét nồng đậm đến vậy đối với mấy người ở trên, thậm chí còn gay gắt hơn cả thầy.

"Tại sao chứ? Tại sao một người tốt như cậu lại phải chịu đựng việc này?" Megumi nắm chặt lấy Yuuji. "Itadori, tớ không muốn đánh mất cậu. Làm ơn đấy, hãy nói cậu muốn sống đi, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu."

"Fushiguro, chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà..." Yuuji cố gắng nói dịu dàng hết mức có thể, cậu biết Megumi đang rất kích động. "Cậu đã thấy Sukuna có thể làm gì rồi đấy. Cả nghìn mạng người, trong đó còn có đồng đội của chúng ta, tớ không thể khoanh tay đứng nhìn hắn hủy hoại tất cả. Chỉ có cái chết của tớ mới có thể kết liễu hắn mà thôi. Trước đây tớ còn suýt giết cậu, tớ không muốn sai lầm đó tái diễn."

"Cậu nói như thể mọi lỗi lầm đều thuộc về mình. Không có cậu ở lại chống đỡ, tớ, Nobara và Ijichi đều chết hết." Megumi âm trầm đáp lại. "Về phần Sukuna, tớ đã có biện pháp, cậu không cần lo nữa."

"Ý cậu là sao?"

"Tớ đã lập Giao Ước Ràng Buộc với hắn. Hắn sẽ không làm hại đến cậu được nữa."

"Cái gì!? Fushiguro, đầu óc cậu chập mạch hay sao lại tin tưởng Sukuna?" Yuuji khó tin gào lên.

"Cậu không cần biết nhiều, chỉ cần biết tớ sẽ về phe hắn, và cuối cùng cậu cũng sẽ thoát khỏi tên ác quỷ đó."

"Cậu nghĩ gì vậy Fushiguro!!? Đừng đùa với tớ, tớ không tin cậu lại đưa ra quyết định ngu xuẩn đến thế!"

Yuuji điên cuồng vùng vẫy nhưng nó chỉ khiến cái ôm quanh người cậu chặt hơn. Hết cách, Yuuji cắn mạnh lên tai của Megumi đến mức bật máu, chỉ mong cơn đau khiến y tỉnh táo lại và quay đầu, nhưng có vẻ cố gắng của cậu không hề có tác dụng.

"Giao Ước Ràng Buộc một khi đã lập ra thì không thể rút lại, hình phạt chỉ có thể là cái chết. Yuuji, cậu không muốn tớ chết đúng không?"

Giọng Megumi vừa nhẹ vừa có chút trách cứ, đánh mạnh vào lương tâm cắn rứt của Yuuji.

"Đ-Đừng nói như thế..."

Yuuji xoay mặt đi, cậu không muốn đối diện với Megumi lúc này, hơi ấm quen thuộc của y cũng chẳng thoải mái như trước nữa.

Cả vòng tay lẫn sự dịu dàng của Megumi... cứ như cái lồng son giam giữ cậu vậy.

"Fushiguro, đừng sai lầm thêm nữa. Cậu biết rõ tớ sẽ không từ bỏ ý định chống đối lại cậu. Một ngày nào đó tớ nhất định sẽ tìm cách thoát khỏi đây. Tớ thậm chí sẽ tự sát nếu mọi cố gắng đổ vỡ."

"Tớ biết, vì vậy tớ quyết định sẽ thỏa mãn "cái chết mong muốn" của cậu." Megumi ngước lên nhìn Yuuji, bình tĩnh đến đáng sợ. "Tớ sẽ đem người bồi táng cùng cậu, càng nhiều càng tốt, chỉ cần có thể tớ sẽ giết hết. Không kể người nhà hay bạn bè, phụ nữ hay đàn ông, người già hay trẻ em, tớ sẽ đem máu chúng hiến tế cho cậu. Một viễn cảnh thật đẹp đúng không? Cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa."

"K-Không... Fushiguro, cậu điên thật rồi..."

Yuuji như chết trân tại chỗ, cậu có thể cảm nhận được Sukuna đang cười khoái chí trong đầu mình. Với sự quyết tâm đó, e rằng lúc này cậu không thể nói bất cứ thứ gì để xoay chuyển được ý định của Megumi. Sự lương thiện của người bạn thân mà cậu nhất mực ngưỡng mộ đã bị ác ý của thế giới này bẻ gãy, trong mắt y dù mang ý cười nhưng lại lóe lên vòng xoáy của sự điên cuồng không thể cứu vãn.

"Đúng, cậu đã ép tớ đến bước đường này. Quá khứ không thể thay đổi được nữa, nhưng tớ trông chờ vào tương lai của chúng ta." Megumi mỉm cười. "Chúng ta sẽ ổn thôi, Itadori, tớ chắc chắn vậy."

Biểu cảm kinh hoàng của Yuuji cũng thật đáng yêu, có lẽ cậu ấy đang tự trách bản thân vì điều đó. Megumi biết đó là một lời nói tàn nhẫn và hèn hạ, nhưng y sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể giam giữ Yuuji lại bên mình.

Cha, mẹ, Tsumiki,... Y đã mất quá nhiều rồi, và Yuuji chính là giới hạn cuối cùng.

Megumi vươn người áp tai vào lồng ngực của Yuuji, lắng nghe tiếng đập đầy sức sống của trái tim cậu. Còn hơn cả Giao Ước Bắt Buộc, thanh âm này mới chính là xiềng xích trói chặt cả thể xác lẫn linh hồn của Megumi. Yuuji rạng ngời đến thế, tốt bụng đến thế, cậu xứng đáng được sống một cuộc đời vô tư vô lo thay vì hiến dâng mạng sống của mình cho lũ người ích kỷ kia.

Megumi ghét chúng, y căm hận lũ cao tầng đến tận xương tủy. Một ngày nào đó, y nhất định sẽ tắm máu lũ già đó để bù lại cho tất cả những đau khổ mà Yuuji phải hứng chịu.

Từ nay về sau, trái tim cậu chỉ cần đập vì y là đủ rồi, và y sẽ làm tất cả để biến mong ước đó thành hiện thực.

"Yuuji, tớ yêu cậu..." Megumi thì thào. "Đừng bao giờ rời xa tớ nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro