Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seo Jang có chút bối rối, đứng giữa hai người con trai không khí thật sự căng thẳng. Cô quan sát vẻ mặt Yoon Jae, tuy rằng miệng nở nụ cười lại chẳng hề có chút thiện ý nào với Sung Jun.

Cô nhìn Yoon Jae, hít sâu một hơi:

-Nếu anh khát nước thì chốc nữa em lại đưa cho anh. Dù sao bây giờ anh cũng đâu uống hết cùng một lúc hai chai nước.

Anh nghiêng đầu nheo mắt nhìn Seo Jang, sau đó lại nở nụ cười lạnh lẽo khiến cô cảm thấy có chút chột dạ. Nhưng vì sao cô cảm thấy thế thì cũng chẳng rõ.

Vị trí của cô hiện tại là đang đứng trước mặt cả hai người con trai nhưng lại đứng chếch vị trí gần Sung Jun hơn. Yoon Jae nhìn thấy không vừa mắt, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp nắm lấy cánh tay Seo Jang kéo cô gần hơn về phía mình.

Sung Jun thấy thế cũng chẳng nói gì. Trước khi quay người rời đi, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, dịu dàng mỉm cười cất tiếng hỏi Seo Jang:

-Xin lỗi nếu có làm phiền em lần nữa, em có thể cho anh xin phương thức liên lạc không? Số điện thoại chẳng hạn?

Seo Jang đứng hình trong ba giây. Chuyện này thật sự cô không ngờ tới.

Seo Jang chợt rùng mình, cảm giác như có viên đá lạnh chạy dọc sống lưng. Cô dè dặt khẽ đưa mắt nhìn Yoon Jae, thấy sắc mặt anh đen lại, khó coi vô cùng. 

Như đã nhận ra Seo Jang đang nhìn mình, anh cười khan, âm thanh phát ra từ cổ họng cũng trầm thấp đến đáng sợ:

-Em nhìn tôi làm gì? Nhanh trả lời anh ta đi.

Seo Jang xuýt chút khóc không thành tiếng, anh như thế này thì sao cô dám cho Sung Jun số điện thoại cơ chứ? 

Cô liếm đôi môi khô khốc, xoay đầu do dự nói với Sung Jun một cách ái ngại:

-Xin lỗi, em không nhớ số điện thoại, cũng không mang theo điện thoại bên người nên không thể cho anh được.

Từ chối với cô cũng không phải chuyện gì quá to tát, nhưng cô chỉ sợ cách nói của mình không khéo lại làm đối phương buồn. Thế nên cảm thấy áy náy vô cùng.

Vẻ mặt Sung Jun cũng chẳng có gì là quá bất ngờ. Anh chỉ nhìn cô khẽ mỉm cười, sau đó lại dời tầm mắt nhìn Yoon Jae một cách thâm sâu.

-Không sao cả. Nếu có thể gặp lại nhau thì em cho anh phương thức liên lạc là được. Cảm ơn em vì chai nước.

Sung Jun xoay người cất bước rời đi rồi, Seo Jang quay đầu lại mới thấy Yoon Jae đang nở một nụ cười đắc thắng. Anh vui vẻ cúi đầu, ghé sát tai cô thì thầm:

-Thật ra anh không uống hết một lúc hai chai nước được. Mà em cho số liên lạc anh ta cũng chẳng sao. Anh thật lòng không để ý đâu.

Seo Jang cười giễu trong lòng: Yoon Jae mà không để ý mấy chuyện này, nhìn biểu cảm của anh thì đến trời cũng chẳng tin nổi.

 Cô huých vào vai anh một cái, thở dài buồn bực :

-Thế anh có tính thi đấu đàng hoàng không? 

Yoon Jae chậm rãi xoa đầu cô, ánh mắt không chút gợn sóng:

-Anh có. Nhưng mà Seo Jang, đội của họ rất mạnh, anh phải quan sát trước nhất mới có thể tìm ra cách để chiến thắng được.

Anh nói đơn giản, hít một hơi thật sâu, duy trì nụ cười trước khi tiếp tục:

-Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Seo Jang mím môi nhìn anh nén cười, còn dùng Binh Pháp Tôn Tử mà nói chuyện với cô.

-Được được, anh có chiến thuật của anh, em không hiểu. Vậy thì chúc anh chiến thắng, em về khán đài đây.

Seo Jang không thể nán lại quá lâu, thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp một và hiệp 2 chỉ có 5 phút. Lúc nãy đến giờ quá nhiều sự kiện diễn ra, cô nên đi nhanh để anh còn có thể bàn bạc chiến thuật với đồng đội của mình.

Vừa thấy cô bước đến, cả đám bạn đều xì xầm nhau cười tủm tỉm. Seo Jang thở dài trong bụng, chỉ muốn nói thật sự là mọi chuyện không như bọn họ nghĩ. Nhưng nghĩ một lúc lại thôi, cô đành nuốt lời bản thân muốn nói vào, dù có giải thích khảng cổ thì bọn họ cũng không tin.

Cô vừa yên vị ở ghế ngồi, tiếng còi của trọng tài cũng cùng lúc đó cất lên.

Vẻ mặt Yoon Jae bây giờ lại tự tin hơn nhiều, thậm chí là có chút phấn khích. Cứ như kiểu anh đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy.

Vừa bước ra sân đã nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Seo Jang trên khán đài. Lướt qua một lượt các hàng ghế, anh cuối cùng cũng tìm thấy được cô.

Yoon Jae mỉm cười nháy mắt với cô.

Seo Jang:... Anh có liêm sỉ nữa không vậy?

Yoon Jae di chuyển tầm nhìn sang các đồng đội của mình, nét mặt đã trở nên nghiêm túc. Mọi người trong đội nhìn nhau gật đầu, tiếng còi của trọng tài lại cất lên, bóng cũng được tung lên cao.

Suất tranh bóng đầu tiên này cũng là do đội H bắt được. Nhưng trái với vẻ lo lắng như ở hiệp đầu tiên, tất cả cầu thủ đội trường Seo Jang đều mang vẻ vô cùng bình tĩnh.

Quả bóng đang bay giữa không trung, một tay đồng đội đang chuyền qua cho Sung Jun. Nhưng bất ngờ thay, đuờng đi của bóng đã bị phá. Đến cả Sung Jun cũng bất ngờ không ngừng.

Khán đài lại một phen rầm rộ la hét, Seo Jang cũng không khỏi kinh ngạc. Bởi người phá bóng lần này là Yoon Jae, mà quả bóng bật ra vẫn đang nằm trên tay anh.

Tốc độ Yoon Jae nhanh đến kinh khủng. Do đã bàn bạc kế hoạch từ trước nên bóng được truyền đến tay đồng đội một cách dễ dàng. Đội H tính phá bóng nhưng lại không thể. Đến khi bóng lại một lần nữa truyền đến tay Yoon Jae, anh đang ở vị trí rất gần rổ đối thủ, thuận lợi trực tiếp đưa bóng lọt xuống rổ.

Ăn trọn 2 điểm.

Cả học sinh trường S lúc này đã vực dậy tinh thần. Tất cả đều đứng lên cổ vũ cho đội nhà, Seo Jang cũng không phải ngoại lệ. Cứ ngỡ vừa nhìn tình hình ở trận đầu tiên đã phân rõ kẻ thắng người thua, nhưng khi đó là quá sớm để có thể phán đoán như thế.

Những hiệp đấu sau lại căng hơn dây đàn. Hai đội có điểm đạt được đều chênh nhau chỉ một hai điểm, đội này vừa dẫn trước thì ngay lúc sau đã bị đội còn lại vượt lên. Seo Jang ngồi trên đây mà cứ thấy lo lắng thay cho đội của Yoon Jae.

Hiệp 4 cũng là trận cuối cùng. Nhưng cuối cùng sau tiếng còi của trọng tài, điểm số hai bên đang hòa nhau. Bắt buộc phải xảy ra một hiệp đấu phụ.

Yoon Jae lúc này cũng đã thấm mệt, vẻ mặt cũng hoàn toàn nghiêm túc quyết chiến trận cuối. Anh lại nhìn lên hàng ghế Seo Jang đang ngồi, thấy vẻ mặt lo lắng căng thẳng của cô lại không nhịn được mà bật cười.

Xem ra thì, cô chính là động lực hiệu quả nhất với anh ngay bây giờ.

Bắt đầu hiệp phụ, Sung Jun đã chuẩn bị tâm thế vươn lấy bóng trước, anh dẫn bóng vượt qua tường thành của đối thủ, nhanh chóng thả bóng vào lưới.

Nhưng có vẻlà do quá gấp gáp, cộng thêm việc dồn lực quá nhiều nên đường đi của bóng bị chênh, đập vào bảng trên rổ rồi lại bị văng ra bên ngoài.

Yoon Jae tiếp được bóng, lướt ngang qua Sung Jun còn nhỏ giọng khiêu khích:

-Bóng còn hụt thì sao mà cậu giành được bạn nhỏ của tôi?

Sung Jun bật cười, nhanh chóng chạy theo chặn đường bóng:

-Bóng và em ấy không giống nhau. Dù sao cậu và em ấy cũng đâu phải người yêu, tôi đâu thể gọi là "giành" ?

Yoon Jae lách người sang một bên, giọng điệu không mấy tích cực:

-Được rồi, cậu thật sự là không thích tôi nương tay đâu nhỉ?

Seo Jang cau mày quan sát, rõ ràng là đang thi đấu nhưng hình như Yoon Jae và Sung Jun lại đang nói chuyện thì phải. Hiện tại vẫn còn thời gian để họ tâm tình à? Trông cứ như vây giờ chỉ có hai người họ thi đấu thôi vậy.

Yoon Jae không nói nữa, nhân lúc Sung Jun đang lơ là mà dùng lực ném bổng quả bóng ở khoảng cách ngoài vòng bán nguyệt. Lựa chọn này tuy rằng mạo hiểm, nhưng thật sự thì vòng vây đội đối thủ quá chặt, anh không thể thoát nổi để tiếp cận rổ ở khoảng cách gần. Chỉ có thể cầu mong đường bóng đi thật chuẩn để ghi được điểm mà thôi.

Thời gian để quả bóng chạm rổ là trong tích tắt. Quả bóng chạm viền thành rổ, sau đó lọt thỏm vào bên trong. Yoon Jae dành trọn 3 điểm một cách ngoạn mục.

Tỉ số hiện tại là 12-15. Nghiêng thẳng về đội Yoon Jae.

Tiếng còi vang lên thật vang, cũng là lúc kết thúc trận đấu. Toàn thể học sinh trường S đều đồng loạt đứng dậy la hét không ngừng, đội bóng của trường thì vui vẻ ôm lấy nhau ăn mừng chiến thắng.

Yoon Jae và Sung Jun, đại diện cả hai đội của cả hai trường bắt tay cùng nhau. Sung Jun vô cùng tươi tỉnh, cũng chẳng có nét gì là buồn bã.

-Trận đấu hôm nay thật sự rất thỏa mãn, khiến tôi tâm phục khẩu phục về đội bóng rổ trường H các cậu. Hi vọng nếu có dịp, chúng ta sẽ tiếp tục gặp lại nhau trên sân đấu. Bạn nhỏ của cậu sẽ lại tiếp tục đưa nước cho tôi.

Yoon Jae nở nụ cười nhạt:

-Mong sẽ gặp lại. Hi vọng khi đó gặp nhau, bạn nhỏ của tôi cũng trở thành bạn gái của tôi.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro