Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seo Jang chỉ đợi đến khi trời tạnh mưa, máy sấy cũng thông báo hoàn tất chu trình, liền nhanh chóng đưa áo cho Yoon Jae, trực tiếp tống anh ra khỏi nhà.

Yoon Jae vẫn mặc áo sơ mi của cô, còn áo của mình cầm về.

Trước khi anh trở về cô còn dặn cứ giữ áo của cô, hôm khác đem trả là được. 

Ý của cô rất rõ, muốn đuổi anh ra khỏi nhà mình nhanh nhất có thể. Ở cạnh anh thêm một phút giây nào nữa cô sẽ không chịu nổi mà nổi cơn điên mất.

Yoon Jae mỉm cười xấu xa, trước khi về nhà còn đưa tay xoa đầu cô một cái:

-Mai gặp lại, bạn nhỏ Seo Jang.

Seo Jang dứt khoát đóng cửa một cái rầm, cắn răng bất mãn.

Sau khi đã tiễn được ôn thần ra khỏi nhà, cảm thấy mệt mỏi mà thở dài một hơi. Cô vừa bước vào phòng đã nằm sõng soài ra giường, nhắm tịt mắt, hơi thở đều đều. Cả cơ thể đều rã rời không muốn cử động.

Sau đó lại thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi cô giật mình tỉnh dậy đã là 11 giờ đêm.

Seo Jang cảm thấy cả người uể oải, không còn chút sức lực nào.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, chậm rãi mở khóa màn hình.

Không có thông báo gì.

Seo Jang chậm rì rì ngồi dậy, bước vào nhà tắm bắt đầu xả nước.

Cô vừa ngâm bồn vừa suy nghĩ, dạo gần đây cảm giác Yoon Jae không đúng lắm?

Hình như là tần suất Yoon Jae xuất hiện trong cuộc sống của cô ngày một nhiều hơn thì phải.

Thái độ đối với cô cũng khác hẳn với trước kia, chẳng lẽ là sắp thi lên đại học, áp lực quá nên tâm tình cũng biến đổi? Trở nên... không có liêm sỉ như thế này.

Cô thở dài, không muốn để tâm đến nữa.

Hôm sau Yoon Jae đến, Seo Jang đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Cô ngồi ngoan ngoãn ở phòng khách, chỉ việc đợi anh đến liền xách cặp mà đi học thôi.

Có điều...

-Hôm qua em không ngủ à?

Yoon Jae nhìn cô, đưa tay đẩy kính, vừa đi vừa hỏi.

Seo Jang ngơ ngác, lắc đầu. Nửa buổi mới sửng sốt hỏi ngược lại anh:

-Sao anh biết?

Yoon Jae bật cười thành tiếng, đưa tay véo má cô:

-Mắt em giống hệt con gấu trúc.

Cô thở dài không trả lời.

Chẳng lẽ cô lại khai ra, vì hôm qua suy nghĩ phân tích hành động kì lạ của anh dạo gần đây mà không thể ngủ hay sao.

Seo Jang đưa tay dụi mắt, mơ màng bước đi đến trường.

Cô đang trong trạng thái không ngủ đủ giấc, cả người uể oải như cọng bún thiu. Sợ rằng ai đó đẩy nhẹ một cái cũng có thể té oạch xuống đường.

Suốt cả quãng đường đi, Yoon Jae thấy Seo Jang mệt mỏi nên cũng không ghẹo chọc gì. Đến khi đưa cô đến tận cửa lớp, cô vừa bước vào đã bị anh xách cổ áo giữ lại.

Seo Jang chớp mắt khó hiểu:

-Sao nữa đấy?

Yoon Jae không nói gì, chỉ lấy từ trong cặp ra một chai sữa dúi vào tay Seo Jang. Anh mỉm cười, sau đó xoay người trở về lớp mình.

Seo Jang nhìn xuống chai sữa trên tay mình, cảm thấy có chút mơ hồ. Chẳng biết là do ngủ không đủ nên tâm trạng bất ổn hay vì thứ trên tay nữa.

-Bắt quả tang Jeong Seo Jang đang hẹn hò với đàn anh khóa trên!

Giọng nói lanh lảnh cất lên, Seo Jang giật mình suýt làm rớt cả chai sữa. Cô quay mặt nhìn về phía cửa lớp, quả nhiên là So Hee đang núp đằng sau cửa nhìn cô cười tủm tỉm.

Cô thở dài bước vào bên trong lớp, tiến về phía bàn học của mình. So Hee tiến đến ngồi bên cạnh trêu chọc:

-Hôm nay Seo Jang biết hẹn hò rồi!

Seo Jang lạnh lùng lườm bạn mình:

-Đối thủ thành tích, không phải hẹn hò!

So Hee nghiêng người, chống tay lên cằm, ánh mắt nhìn cô hiện lên ý cười rõ ràng:

-Thế sao anh ấy đưa cậu đến tận lớp? Mình còn thấy đàn anh đưa sữa cho cậu nữa.

Seo Jang dời tầm mắt, lôi ra sách từ trong cặp nhẹ nhàng đặt lên bàn. Cô lạnh nhạt lười nhìn bạn mình:

-Tiện đường nên đưa đến cửa lớp. Còn cái này...

Cô giơ chai sữa trên tay ra trước mặt, lắc lắc vài cái:

-...Một chai sữa bình thường thôi. 

Hình như càng giải thích càng cảm thấy không đúng lắm.

-Vậy thì cậu cho mình chai sữa đó đi?

Seo Jang nghe đến đây, ngay lặp tức ôm chặt chai sữa vào người, cơ thể cũng lách sang né tránh.

So Hee đưa tay véo má cô, phì cười:

-Vậy mà bảo là sữa bình thường.

Seo Jang chớp chớp đôi mắt, nói với vẻ lúng túng:

-Không phải, cái này...

So Hee xua tay:

-Được rồi được rồi. Cậu uống đi, sắp vào học rồi đấy.

So Hee chợt nhớ ra, xoay đầu hỏi cô:

-Cậu không quen Jung Yoon Jae thật hả?

Cô gật đầu, vô cùng thản nhiên:

-Thật đấy, nói dối cậu làm gì!

Cô bạn liền lấy từ điện thoại ra, thao tác mấy cái liền đưa màn hình điện thoại cho Seo Jang xem. Trên đấy là hình một nam sinh, vẻ ngoài cũng vô cùng điển trai.

So Hee cảm thấy cực kì phấn khích, tựa người vào bàn học:

-Cậu nhóc này học khóa dưới, thích cậu đấy Seo Jang. Mình điều tra rồi, tính tình hiền lành đáng yêu lắm, hay cậu thử hẹn hò xem có hợp không?

Seo Jang cầm điện thoại trên tay, xem xét qua một lượt. Đúng là không có chỗ nào để chê.

Thật ra thì ở độ tuổi này, bạn bè cô đều có đến vài ba mối tình cả rồi. Yêu rồi lại chia tay, cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.

Chỉ có cô vẫn chưa nếm thử vị ngọt của tình yêu là gì.

Gia đình không ngăn cấm cô yêu đương sớm, nhưng vì cô quá chăm chú vào việc học nên vẫn chưa có suy nghĩ này.

Thật hay, hiện tại cô cũng muốn thử trải nghiệm.

Đắn đo suy nghĩ một hồi, đưa ra quyết định không từ chối.

Cô đem trả điện thoại cho So Hee, vừa uống một ngụm sữa nheo mắt hỏi:

-Để xem... vậy thì bây giờ mình phải làm như thế nào?

So Hee cười thật tươi, đón lấy điện thoại cất vào túi. Vô cùng linh hoạt:

-Chủ nhật này sinh nhật mình. Mình sẽ rủ cậu nhóc đến, tạo cơ hội cho hai người làm quen!

--------------------------------------------------

Chắc cha Yoon Jae tức lắm, uống sữa của mình cho mà còn nghĩ đến chuyện muốn có bồ, mà bồ ẻm lại là thằng nhóc khác nữa chứ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro