22. " Tôi thật sự rất nhớ em!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y/n xuống chiếc Mercedes. Vì trong xe y/n cũng chỉ chăm chăm đọc lại tin nhắn với Ji-Ah rồi cười tủm tỉm, không nhìn ra ngoài nên hơi bất ngờ khi trước mặt y/n là chiếc máy bay riêng của Jungkook. Tiếp viên xách hàng lí giúp y/n lên máy bay. Y/n càng bất ngờ hơn khi thấy Jungkook đang ngồi trong khoang hành. Jungkook vẫn thế, đẹp tuyệt như một bức tượng tạc, ánh mắt lạnh lùng, bình thản nhìn y/n.

Cảm giác đầu tiên của y/n là bất ngờ tiếp theo là sợ hãi, y/n thấy sợ Jungkook, sợ vẻ đẹp hoàn mỹ kia, số cái nhìn lạnh lùng che giấu một tâm tính tàn độc. Y/n lo lắng nghĩ,
không biết lần này Jungkook có thể làm gì y/n? Hay làm gì những người thân xung quanh của y/n? Y/n bỗng lo sợ cho Ji-Ah. Gần đây, y/n chỉ thân thiết với mỗi mình Ji-Ah. Y/n bỗng sợ Jungkook sẽ làm gì đó đe dọa đến sự bình yên của Ji-Ah, nếu y/n không nghe lời. Y/n cúi gằm mặt nhìn xuống chân, y/n sợ phải nhìn thấy bức tượng hoàn mỹ đang nhìn y/n không chớp mắt.

- Lại đây ngồi với tôi!

- Y/n ngoan ngoãn bước tới, ngồi xuống chỗ bên cạnh Jungkook. Nếu như trước đây, có lẽ y/n sẽ vô cùng sung sướng khi được gần gũi Jungkook thế này, nhưng bây giờ, trong lòng y/n chỉ ngập tràn nỗi sợ hãi. Jungkook choàng tay kéo sát y/n vào người, hít thật sâu mùi thơm trên tóc y/n. Jungkook nâng mặt y/n lên bất ngờ hôn y/n ngấu nghiến. Hôn đến nỗi y/n muốn ngộp thở. Môi lưỡi của Jungkook như muốn hút lấy hết sự sống của y/n. Jungkook hôn không ngừng nghĩ cho đến khi máy bay chạy ra đường băng, chuẩn bị cất cánh Jungkook mới tạm ngưng, cài lại dây an toàn cho y/n và cho mình. Tay Jungkook vẫn ôm chặt lấy y/n, ép đầu y/n lên ngực Jungkook.

Không một tiếng nói nào được cất lên, y/n nằm trong vòng tay Jungkook chỉ dám thở rón rén. Jungkook thì tận hưởng cảm giác trọn vẹn khi được ôm lấy y/n, tưởng tượng những cảnh xuân tình sẽ xảy ra tiếp theo. Mùi hương trên cơ thể y/n vẫn vậy, thơm quyến rũ chết người. Máy bay đã tiến đến độ cao cần thiết, bắt đầu hành trình êm ả hơn. Tháo dây an toàn, nắm tay y/n dắt về phía phòng ngủ. Chiếc giường trong phòng ngủ trên máy bay riêng của Jungkook cũng vô cùng êm ái, ga gối đều màu trắng tinh. Jungkook bế y/n lên, dịu dàng đặt xuống giường, nằm đè lên người y/n Jungkook dùng tay quay khuôn mặt y/n lại ép y/n nhìn thẳng vào Jungkook.

- Sao em không nhìn tôi?

Y/n run rẩy, cúp mắt xuống.

- Nhìn tôi!

Y/n ngoan ngoãn ngước lên nhìn Jungkook, trong đôi mắt đã rơm gớm nước.

- Tại sao lại khóc? Tôi đã nói búp bê của tôi thì không được khóc!

- Vâng.... vâng ạ! - Y/n run giọng nói, tiếng nhỏ xíu như muỗi vo ve.

- Em có biết tôi nhớ em thế nào không?

Y/n nghe hồi lâu mới hiểu câu hỏi của Jungkook, lặng thinh vì không biết nói gì, cũng không chắc chắn mình có nghe đúng hay không? Jungkook nói Jungkook nhớ y/n? Y/n không thể tin rằng có chuyện đó!

- Có biết không? - Jungkook lại dịu dàng hỏi.

Lần này y/n lắc đầu quầy quậy, y/n vừa không biết thật, y/n cũng lắc đầu để xua đi ý nghĩ Jungkook thực sự nhớ y/n.

- Tại sao em lại khiến tôi khổ sở thế này?

- Em... Không...

Y/n lắp bắp. Nghĩ thầm nếu nói về khổ sở, phải là Jungkook làm y/n khổ sở mới đúng, sao lại nói là y/n làm Jungkook khổ sở? Trong lòng y/n càng thêm sợ hãi. Y/n nhận thấy rằng, y/n không hiểu một chút gì về Jungkook cả, hoàn toàn không hiểu! Jungkook không nói gì nữa. Suốt hành trình đến Úc, Jungkook không cho y/n có lấy một giây phút nghỉ ngơi nào. Thở còn không kịp, nói chuyện càng không cần. Jungkook làm tình với y/n đủ tư thế, sử dụng từng cen-ti-mét trên người y/n. Jungkook cùng nhau tận hưởng khoái lạc hết lần này đến lần khác. Mặc cho mọi nỗi sợ, chuyến bay đến Úc vẫn khiến cho hai con người một nam một nữ thỏa mãn mọi dục tính bằng những cách thức có thể khiến những người sành sỏi cũng phải đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro