24. Thời gian của tôi dành cho em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook từ quán bar trở về nông trại anh đào bằng trực thăng riêng. Hơn một tháng nay, Jungkook đều đi về mỗi ngày như vậy. Phần vì quán bar đã hoàn thiện xong, đang chuẩn bị đến ngày khánh thành. Jungkook phải thường xuyên có mặt ở đó để kiểm soát mọi việc. Bình thường thì Jungkook sẽ thuê một khách sạn cao cấp gần đó cho tiện, nhưng Jungkook lại muốn để y/n hưởng thụ không khí thiên nhiên, vẻ đẹp của nông trại anh đào. Quá quen với các loại khách sạn sang trọng nhưng lạnh lẽo, Jungkook biết nó sẽ gây nhàm chán nếu ở lâu dài như thế nào.
Buổi chiều vẫn chưa tắt nắng. Trên xe từ bãi đáp trực thăng về gần tới biệt thự, Jungkook thấy y/n đang cầm rổ đứng dưới tán cây anh đào để hái quả. Những tia nắng nghiêng một góc gần như nằm ngang với mặt đất, nhuốm màu vàng ruộm, xuyên qua các kẻ lá, chiếu lên gương mặt y/n, xinh đẹp lấp lánh. Jungkook bước xuống xe, đi bộ về phía y/n . Nghe tiếng, y/n ngước mặt lên, nhìn thấy Jungkook mỉm cười bình yên và ngọt ngào. Hình ảnh này của y/n khắc sâu vào trong tim Jungkook. Vì chính lúc ấy, Jungkook đã chắc chắn, anh còn cần một điều nữa ở y/n. Một điều quan trọng.

...

Bữa tối được dọn ra với những món ăn mà Jungkook thích: canh kim chi, thịt lợn gạo súp, sashimi, salad trộn. Ngồi vào bàn, nhìn cách bày trí món ăn trên đĩa Jungkook nắm lấy cánh tay y/n, kéo y/n ngồi trong lòng mình.

- Em chuẩn bị bữa tối à?


- Đúng rồi. Anh...không thích sao? -Y/n hơi lo lắng, hỏi nhỏ


- Không phải, em nấu ăn ngon lắm, tôi rất thích ăn đồ em nấu. Nhưng tôi không muốn em mất công sức vậy đâu, chuyện nấu nướng đã có người lo rồi.


Jungkook vừa nói vừa lấy muỗng mút một miếng canh kim chi, cảm nhận vị cay nóng, chua dịu kích thích vị giác trôi từ miệng xuống bao tử, cũng như niềm hạnh phúc bình dị đang thấm sâu vào từng tế bào của Jungkook.


- Nhưng em cũng thích nấu ăn cho anh mà. Anh ăn thấy thế nào?

- Ngon lắm. Y/n, em chiều tôi thế này, tôi sẽ béo lên mất thôi.


- Nhưng được làm gì đó cho anh em mới không cảm thấy mình vô dụng...


- Đừng nghĩ vậy, em không vô dụng chút nào. - Jungkook nghiêm giọng nói.

- Nhưng...

Nhìn sắc mặt của Jungkook, y/n im re không dám nói ý nghĩ của mình. Là
y/n thấy mình vô dụng. Trong khi Jungkook vất vả vì công việc, y/n lại chẳng thể làm gì giúp được Jungkook. Học thức thì không được cao, chuyên môn thì không có. Y/n lại tự thấy mình nhận từ Jungkook quá nhiều. Nên ở nhà, chăm sóc bữa ăn cho Jungkook là chuyện duy nhất mà y/n nghĩ ra được. Những biểu hiện trên mặt y/n, Jungkook có thể hiểu hết. Nếu như yếu điểm của Jungkook là sự đa nghi thì yếu điểm của y/n lại là sự thiếu tự tin. Jungkook xoay khuôn mặt y/n lại đối diện với mình.

- Y/n à, chỉ cần có em ở bên với tôi đã là hạnh phúc rồi. Em không cần làm những việc mất công như vậy vì tôi đâu. Tôi muốn em có một cuộc sống sung sướng. Những gì tôi muốn cho em còn nhiều lắm, em chỉ cần làm những gì em thích, vì dụ như vẽ tranh chẳng hạn. Em thích vẽ tranh chứ?


- Có chứ. Em cũng từng học hội họa ở Seoul đấy ạ.

- Tôi biết. Học ở Seoul cũng tốt. Nhưng tôi đang nói về việc cho em học ở một trường nào đó nổi tiếng của Pháp hoặc Ý. Em thấy sao?

Y/n há hốc mồm. Những điều Jungkook nói là chuyện nằm mơ y/n cũng không dám nghĩ. Nhưng viễn cảnh được học hội họa ở những ngôi trường danh giá trên thế giới khiến
y/n thèm chảy nước miếng.

- Jungkook à, em thích lắm. Nhưng liệu em có đủ điều kiện để được nhận vào học không?

- Điều kiện là do mình thôi. Nếu như mà không có trường nào nhận em, tôi sẽ xây cho em một ngôi trường để học. Tôi không có gì ngoài điều kiện cả. Ha ha, sao lại nhìn tôi như thế.

Jungkook bật cười vui vẻ khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của y/n.

- Sao anh giàu quá vậy?

Y/n khe khẽ hỏi nhỏ, vẫn còn choáng với những gì Jungkook vừa nói.

- Tôi chẳng có gì là giàu có cả chỉ là tôi có điều kiện hơn người khác một chút thôi. Mà thôi. Chúng ta ăn tối nào. Em đã bỏ công nấu thì đút cho tôi ăn luôn đi.

Jungkook vui vẻ nói, tay vẫn không buông y/n ra. Y/n bối rối, với người lên bàn múc canh vào đĩa. Chưa kịp lấy muỗng múc đút cho Jungkook ăn, y/n đã cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của Jungkook ở bên dưới mình.


- Em chuyển động một chút thôi cũng thật chết người, y/n ơi.

Giọng Jungkook khàn đi. Jungkook xoay người y/n lại kéo tuột cổ của chiếc váy rộng vai y/n đang mặc, hai bầu ngực trắng đầy của y/n bật ra. Jungkook liền úp mặt mình vào đó. Hít lấy, nút lấy, miên man lấy sự căng tròn của y/n. Bữa tối lại khai vị bằng những món - không- phải- thức- ăn.

Buổi khai trương quán bar ở Úc của Jungkook vào sáng thứ bảy, thời tiết đẹp, bar cũng rất đẹp. Nắng vàng nhảy nhót trên hàng ngàn mét vuông phủ đầy cây xanh và hoa cỏ đẹp đẽ, bao lấy khối kiến trúc của quán. Còn có cả một hồ nước nhân tạo rất lớn, mặt hồ đang phản chiếu những tia pha lê lên khung cảnh xung quanh. Thiết kế của bar sang trọng, hệ thống đèn với ánh sáng đẹp tinh tế.


...

Jungkook không thích thích thủ tục rườm rà nên buổi lễ diễn ra nhanh chóng và tốt đẹp. Tuy khai trương vào buổi sáng nhưng đã có rất nhiều người đến chúc mừng và chiêm ngưỡng quán bar. Phần vì danh tiếng của Jungkook và kiến trúc độc đáo của quán bar. Phần vì, nếu không đến sợ sẽ làm phật lòng Jungkook thì thật sự không tốt cho công việc của họ.


Y/n được Jungkook cho tham gia. Đến trưa, hai người cùng dùng bữa tại nhà hàng gần quán bar.

- Tối nay em chuẩn bị ít quần áo, ngày mai tôi đưa em đi chơi.

- Dạ? - Jungkook hỏi bất ngờ khiến y/n không kịp xử lý thông tin.


- Tôi muốn đưa em ra biển chơi. Sẽ rất vui đấy. Chúng ta có thể đi bơi, câu cá, ngắm hoàng hôn và cả bình minh nữa. Hơn nữa, tôi chưa đưa em đi du thuyền chơi bao giờ.


- Vâng ạ - y/n nghe thôi đã thấy thích.

- À, ngày mai em có muốn gặp lại Jimin và Yoongi không?

- Muốn chứ, nhưng em chỉ sợ anh không thích thôi?

- Là hai người đó thì không sao.

- Mà Jungkook này! Anh không thích em đến gần hay tiếp xúc với những người đàn ông khác, vậy sao anh lại cho phép Jimin và Yoongi ở bên cạnh em vậy? - y/n có chút e dè.

- Đơn giản là gu của họ không phải là em, mà với lại giờ tôi mà có đưa em cho họ thì họ cũng không lấy đâu.

- Hả? - y/n tròn mắt

-Đừng ngạc nhiên quá vậy chứ.

- Sao anh biết hai người đó sẽ không lấy chứ? Mà không biết gu của hai người họ như nào ha?


- Tôi không biết gu của họ như nào. Nhưng mà tôi có thể nói cho em biết gu của tôi như nào khi chúng ta về biệt thự đó. - Jungkook vừa nói, vừa cười ẩn ý.

- Không cần đâu. Đều đó không quan trọng lắm.


...

Jungkook đặt bàn tay mình lên bàn tay y/n. Nhìn ánh mắt ngập tràn sự yêu thương mà y/n dành cho mình, Jungkook chợt nhận ra, hạnh phúc và bình yên không phải là những điều hư ảo mà Jungkook từng nghĩ. Chỉ cần Jungkook chịu mở lòng thì y/n luôn sẵn sàng để hiểu Jungkook, và yêu Jungkook.

- Tôi biết tôi rất đẹp nên em đừng nhìn tôi như thế nữa, em vẫn chưa ăn xong kìa.

- À, em xin lỗi. - y/n xấu hổ nói.

- Không sao. Ăn từ từ thôi. Bây giờ thời gian của tôi là dành cho em.

Y/n ăn nốt bữa trưa với đôi má ửng hồng vì mắc cỡ. Jungkook khi đã ngọt ngào thì thật sự có thể giết chết người ta.

....



🌺🌺🌺🌺

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro