29. Jeon Jungkook, em yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh định cứ như thế này đến bao giờ?

Rosé hỏi Jungkook, giọng không chút kiên nhẫn. Y/n luôn hôn mê suốt hai ngày qua, Jungkook cũng vì thế mà không ăn, không ngủ, chỉ ở trong phòng riêng ở bệnh viện, hỏi tin tức của y/n thông qua Rosé. Đặt đĩa thức ăn mới lên bàn Jungkook, Rosé cầm lên chiếc đĩa thức ăn cũ vẫn còn nguyên, đi về phía cửa phòng.

- Nếu anh muốn biết y/n như thế nào thì đến phòng cô ấy ngồi canh luôn đi. Đừng cứ mười phút lại gọi cho tôi như vậy!

- Rosé!

Rosé bỗng khựng lại, chưa bao giờ Rosé nghe thấy chất giọng này của Jungkook. Một giọng nói chứa đầy sự đau khổ và bất lực.

- Rosé, tôi phải làm sao đây?

Jungkook đau khổ hỏi, đầu cúi gục vào hai bàn tay đang chống trên bàn. Rosé đặt đĩa thức ăn lên chiếc tủ cạnh cửa ra vào, quay lại lấy ghế ngồi đối diện với Jungkook. Nhíu mày khó hiểu, Rosé lập lại câu hỏi Jungkook

- Anh phải làm sao? Là làm sao?

- Tôi yêu y/n. Rosé, tôi yêu cô ấy đến mức không thể kiểm soát được chính bản thân mình. Tôi muốn cho cô ấy một cuộc sống sung sướng nhất, nhưng cuối cùng lại toàn làm tổn thương cô ấy. Tôi phải làm sao đây, Rosé?

- Vậy tại sao anh lại phá đi cái thai của y/n? Lại còn tước luôn quyền làm mẹ của em ấy?

Rosé chất vấn Jungkook. Nhìn y/n mê man suốt hai ngày qua Rosé cũng không khỏi tức giận. Bản năng phụ nữ và trí tưởng tượng khiến Rosé thử đặt mình vào vị trí của y/n, và cô không thể thở được. Sự mất mát ấy quá đau đớn.

- Tôi... Cái thai đó... Nó khiến tôi cảm giác y/n không còn thuộc về tôi. Em ấy là của tôi! Sao có thể mang thai của kẻ khác!

- Jeon Jungkook! Đừng quên chính anh là người đã đẩy y/n vào tình cảnh mang thai của kẻ khác!

- Rosé,  tôi phải làm sao đây? Khi biết rõ tôi không phải là cha của cái thai trong bụng y/n, tôi đau lắm. Tôi không thể suy nghĩ được gì. Tôi chỉ muốn trút bỏ cơn đau ấy đi, càng nhanh càng tốt. Vì tôi có cảm giác nỗi đau ấy có thể giết chết tôi. Đến khi tôi có thể suy nghĩ lại thì tôi đã làm những chuyện tồi tệ với y/n rồi. Tôi không biết tôi bị cái quái gì nữa! Tôi...

- Tôi nghĩ anh nên buông bỏ cái quá khứ đó đi!

- Buông bỏ quá khứ sao?

- Đúng vậy. Nếu anh cứ nắm chặt lấy cái quá khứ đó thì anh càng làm y/n tổn thương hơn và cả bản thân của anh cũng đau khổ. Rõ ràng là anh yêu y/n, nhưng anh lại hoàn toàn yêu sai cách. Và quá khứ của anh đang biến tình yêu thành một điều khủng khiếp, Jungkook à.

...

Jungkook trầm ngâm. Điện thoại của Rosé bỗng rung lên, là Ji-Ah gọi đến.

- Alo Rosé, có dẫn y/n đi đâu không?

- Không, chẳng phải y/n đang ở trong phòng với Ji-Ah sao?

Nghe nhắc đến y/n, Jungkook ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn Rosé.

- Không, tôi ra ngoài mua ít cháo cho em ấy, quay lại thì không thấy y/n đâu, trong toilet cũng không có. Em ấy có thể đi đâu được nhỉ? - Giọng Ji-Ah lo lắng.


- Chờ tôi một chút!


Rosé bỗng nghe thấy tiếng người nhốn nháo ngoài hành lang, liền chạy ra mở cửa.

- Có chuyện gì vậy? - Rosé hỏi một nhóm y tá đang chạy tới.

- Chị Rosé, bảo vệ nói là thấy có người đứng trên sân thượng. - Một y tá trả lời.

- Ở đâu?

- Khu nội trú ạ. - Một y tá lên tiếng.

- Các cô, đợi đó! - Rosé hoảng hốt, khu nội trú của bệnh viện cao đến mười sáu tầng - alo, Ji-Ah lên sân thượng khu nội trú thử xem, bảo vệ nói thấy có người trên đó. Tôi sợ y/n...

Rosé chưa kịp nói hết câu, Ji-Ah đã đánh rơi chiếc điện và bát cháo mới mua xuống đất. Bát cháo thấm ướt chiếc giày thể thao của Ji-Ah, nóng hổi. Vội vã chạy ra thang máy, chưa bao giờ Ji-Ah thấy thang máy lại trở nên chậm chạp như vậy. Ji-Ah liền xông vào thang bộ, gấp rút chạy lên tầng thượng.

Bên phòng của Jungkook, Rosé cũng bị bất ngờ, loạng choạng nhào ra khỏi cửa phòng khi Jungkook hất ngã cả Rosé, vội vàng chạy nhanh ra ngoài, hướng thẳng về khu nội trú. Các y tá thấy vậy vội lại đỡ Rosé đứng dậy. Rosé chỉ nhìn theo Jungkook rồi, lắc đầu thở dài.

...

Lên đến tầng thượng, đúng là có một người đã đứng ở đó, phía bên kia lan can. Dáng hình xinh đẹp mong manh ấy không bao giờ Ji-Ah nhầm lẫn được.

- Y/n!

Ji-Ah cất tiếng gọi, cô gái với mái tóc đen dài đang bị gió thổi tung, từ từ quay mặt lại.

- Y/n, có gì vào đây rồi nói, vào trong này đi em.

- Chị Ji-Ah, có gì để nói đâu. Cảm ơn chị đã quan tâm em suốt thời gian qua.

Giọng y/n bình thản, âm điệu đều đều như phát ra từ một cuốn băng ghi âm, không cảm xúc, nghe không hề giống giọng nói đến từ một con người đang còn sống.

- Y/n à, em làm vậy còn những người yêu thương em thì phải làm sao?

Những người yêu thương y/n? Trong đầu y/n diễn lại cảnh Jungkook, người đàn ông mà y/n yêu hơn cả bản thân... tước đi sinh mệnh mà y/n mong đợi.

- Y/n à, vào trong này đi, em còn có Ji-Ah mà...

- Em không xứng với chị đâu.

Y/n chậm rãi lắc đầu. Nếu như, có thể được ở bên cạnh Ji-Ah cuộc sống chắc sẽ bình yên. Nhưng y/n chua xót nhận ra rằng, dù Jungkook đối xử y/n tàn tệ ra sao, y/n vẫn không thể đem lòng thương người khác được nữa. Buông một cánh tay ra khỏi lan can, y/n nói khẽ.

- Năm lần bảy lượt, em tha thứ hết lần này đến lần khác cho anh ấy, chỉ mong nhận lại một hạnh phúc đơn giản, nhưng sao tất cả thứ em nhận lại chỉ vỏn vẹn là một cuộc tình đau khổ.

- KHÔNG! Y/nnnnnn...

Ji-Ah đau đớn gào lên khi y/n buông nốt cánh tay còn lại. Cả thân người y/n đổ ra ngoài sân thượng. Ji-Ah chỉ kịp nhìn thấy bóng váy trắng của y/n bay phất phới cùng mái tóc đen dài, kéo những đường lượn theo gió rồi mất hút đằng sau gờ tường. Mất hút cùng bóng người đàn ông chạy vọt lên từ sau lưng Ji-Ah, trèo qua lan can tầng thượng, không chần chừ nhảy xuống theo y/n.


- Y/n đang mơ sau? Y/n tự hỏi khi nhìn thấy Jungkook, nhảy qua lan can nơi y/n vừa đứng khi nãy, và rơi xuống, cánh tay vươn về phía y/n. Khoảng khắc vừa nhìn thấy khuôn mặt Jungkook nhào ra khỏi tầng thượng, trong ánh chiều chạng vạng, y/n đã biết, trái tim yếu đuối của y/n , lại một lần nữa tha thứ cho Jungkook, để mặc cho những xúc cảm yêu thương mãnh liệt dâng lên. Nhắm mắt, mỉm cười,
y/n chờ đợi mặt đất sằn sùi bên dưới.


- Jeon Jungkook. Em yêu anh, mãi mãi...





And

Cảm ơn mọi đã đọc 🌺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro