25. "Hôn Trộm 55 Lần"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn Trộm 55 Lần hay nhỉ?

Anh trao tôi nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng, anh bây giờ giữ tôi rất chặt, không một giây nào là buông lỏng, anh sợ gì? Chắc là sợ tôi chạy mất liệu có phải vậy? Còn tôi bây giờ thì cũng cố giữ anh thật chặt, bấu víu vào bờ vai rộng nơi anh thật sự sợ anh chạy mất.

Xung quanh anh có rất nhiều vì sao sáng, những vì sao chiếu sáng cả một bầu trời, nhưng còn tôi? Xung quanh tôi chỉ có anh, à không. Trong cuộc sống tôi bây giờ chỉ có anh. Anh là màu nắng duy nhất có thể cứu rỗi tôi, màu nắng duy nhất có thể cung cấp sự ấm áp cho đóa hoa này.

Tôi thất sự rất sợ một ngày anh sẽ rời đi. Sợ lắm anh ạ.

Tôi bây giờ đã là thật sự yêu.

Anh rời nụ hôn. Nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ này. Mắt anh rủ xuống một nét buồn sâu lắng.

Anh chẳng nói gì nữa. Anh nhìn xuống chân mình, nhìn vào vô định, nhìn về xa xăm.

Anh hít lấy một hơi thật sâu, sau đó liền quay đầu chẳng nói chẳng rằng với tôi một câu nào mà bỏ đi. Bóng lưng anh khuất dần về xa, để lại tôi với sự rối bời, bỡ ngỡ. Sau đó tôi cũng liền đi theo anh.

Dáng vẻ anh lúc này chất chứa rất nhiều câu chuyện muốn nói. Anh lại phiền lòng chuyện gì? Anh rút trong túi quần ra gói thuốc lá thân quen, kề điếu thuốc lên môi, tay thì loay hoay tìm bật lửa.

Tôi lúc này nổi cáu, thật sự anh ta lại hút thuốc rồi? Thật đấy à? Tôi không ghét người hút, nhưng anh thì khác. Tôi ghét việc anh giấu đi nỗi niềm, ôm chúng một mình, tôi ghét cái cách anh không chịu chia sẻ với tôi. Tôi ghét nghĩ đến cái ngày anh sẽ bị bệnh.

Bước chân tôi nhanh hơn, tiến lên trước anh. Tay giật lấy điếu thuốc đã bắt đầu đỏ dần, anh chưa kịp hút hơi đầu, tôi đã liền cả gan giật lấy kề vào môi mình, hút lấy hơi đầu tiên.

Cảm giác này là gì?

Sặc. Tôi sặc với lượng khói tràn vào màn phổi, tôi ho từng đợt khàn dày. Đây là lần đầu trong đời tôi hút thuốc. Tôi chẳng biết hút thuốc, chẳng biết mùi thuốc. Tôi lần này chắc là gan đã lớn bằng trời. Làm thế này vừa là hại mình mà lại vừa là trêu tức hắn rồi phải không?

"Em điên rồi à?" Anh ta mắng tôi, lời mắng chất đầy lo lắng và căng thẳng.

Anh ta xoay người tôi qua, nhìn dáng vẻ tôi lúc này chỉ có thể dùng một từ mà nói thôi.

Thảm.

Tôi họ đến đỏ mặt, cũng đúng thôi lúc nãy tôi đã hít lấy một hơi rất đày cơ mà. Anh nhìn gương mặt đỏ của tôi, thì mặt liền tái đi và lo lắng. Anh kéo tôi đến quán ăn gần đó. Một quán cháo nhỏ ở lề đường. Anh để tôi ngồi xuống, còn bản thân mình thì bận rộn tiến vào trong gọi món. Lúc bước ra thì tay anh đã cầm sẵn một cốc nước.

Anh đưa cho tôi thúc tôi uống nhanh.

Tôi uống một ngụm thì liền cảm thấy đỡ hơn bội phần. Chắc là lượng khí nơi màng phổi đã tan biến đi hết chăng?

Anh lúc này mới thở nhẹ một hơi rồi ngồi xuống đối diện tôi. Uống một ngụm nước.

"Ai dạy em mấy cái trò này?" Anh ta chau mày hỏi tôi.

"Anh." Tôi đáp lại mà chẳng cần suy nghĩ.

Chẳng phải là anh ta sao? Do anh ta hút thuốc trước mặt tôi nhiều quá khiến tôi cũng muốn thử? Nhưng cũng không hắn, thật ra tôi không tò mò muốn thử, chỉ là thật lòng muốn khiến anh ta bỏ thuốc chắc chỉ còn cách này?

"Tôi? Tôi dạy em lúc nào?"

"Do anh cứ hút thuốc trước mắt tôi mãi khiến tôi tò mò đấy. Muốn thử."

Anh ta cười nhẹ, tự giễu bản thân anh. "Rồi thế nào? Tởn chưa? Còn muốn thử nữa không?"

Ha? Jeon Wonwoo giọng điệu anh đang là thách thức tôi Kim Anne này đấy à?

"Còn!" Tôi trả lời chắc nịt.

"Công chúa. Hút thuốc là không tốt cho sức khỏe đấy, điều này là em nói với tôi."

"Thì sao? Chẳng phải anh biết đó là không tốt mà vẫn hút đấy ư? Tôi nói cho anh biết. Sau này cứ mỗi khi anh hút một điếu tôi cũng sẽ hút một điếu."

Anh muốn thử không? Jeon Wonwoo anh không biết đấy thôi, Kim Anne này là kẻ cứng đầu nhất thiên hẹ này.

Anh ta nhìn tôi bất lực thở dài.

"Ôi ôi, hai vợ chồng này mới cưới à? Sao mà cãi nhau chuyện cỏn con thế kia?" Bác gái chủ quán bước ra, mang theo là hương thơm của hai tô cháo thịt bầm nóng hổi.

Tôi cười với bác, còn Wonwoo mặt lại tối sầm. Anh ta bị gì vậy chứ? Không muốn cưới tôi à?

"Chúng cháu không phải-

"Tháng sau chúng cháu cưới sẽ mời bác ạ." Tôi chặng lại lời nói anh ta, bắt ép anh ta nuốt lại câu từ vào bụng. Giữ đó một mình đi nhé câu của anh muốn nói tôi không muốn nghe.

Anh nghe tôi nói đến đây thì phần bất ngờ liền nhanh chóng chiếm hết thân thể, anh nhìn tôi tròn mắt. Tôi thì mặc anh ta lúc này chỉ tập trung trò chuyện với bác gái, hóa ra anh đã ăn ở đây từ khi còn rất nhỏ. Ngày ngày đến đây ăn cháo, bác gái coi anh như thể con cháu trong gia đình, có thể nói anh lớn lên cùng chén cháo cũng là lớn lên cùng với bác gái.

Sau khi bác gái xoay người bước vào trong tôi mới tập trung vào ánh mắt anh nhìn cho tôi.

Anh nhìn tôi ánh mắt vẫn bất ngờ. Nếu con người chia là hai phần. Phần người và phần bất ngờ, thì anh bây giờ có lẽ phần bất ngờ đã nuốt chửng lấy phần người của anh.

"Em..vừa nói cái gì?"

Tôi thật sự không muốn trả lời câu hỏi này. Tôi cảm giác giống như anh chỉ hỏi chứ chẳng muốn cưới tôi. Nhưng nam nhi đã nói thì cố mà giữ lấy lời đi chứ. Đang ghét. Tôi là con người cứng đầu nhất trên thiên hạ này đấy tên điên Jeon Wonwoo.

"Ôi trời! Cháo ngon quá!" Tôi cố lảng sang chuyện khác. Thật lòng thật dạ không muốn bản thân mình mất anh. Hay nói cách khác tôi muốn cưới anh rồi?

"Này. Em trả lời đàng hoàng xem nào!" Anh ta kéo bát cháo tôi sang phía khác, nhìn tôi chằm chằm chờ đợi câu trả lời.

Bố tên điên. Tôi cáu đấy, cháo ngon vậy để tôi ăn hết rồi hẵng làm tôi buồn được không? Tâm trạng ảnh hưởng đến bữa ăn đấy.

"Anh điên à?" Tôi nỗi cáu quát lớn.

"Em sẽ cưới tôi sao?"

Cái tên dở hơi này. Ý gì đây? Không muốn cưới tôi thì ngay từ đầu đừng có mà hỏi thế kia. Bây giờ nỗi cơn lại hỏi thế nọ rồi lại thế này.

"Không phải tôi. Kim Anne mới là kẻ cưới anh."

"Nào! Thật sự cưới tôi sao?"

"Anh cứ phải hỏi lắm thế à? Không muốn ở bên tôi thì cứ nói tôi sẽ tự đi. Anh cứ úp úp mở mở đáng ghét kiểu này tôi muốn băm anh ra lắm rồi đấy." Tôi đặt muỗng xuống bàn, nghiêm túc nói với hắn.

Thật ra giọng điệu cất lời của tôi chẳng có thể gọi là buồn. Nhưng trong đáy lòng tôi thật sự chẳng vui, nếu bây giờ anh ta thật sự thốt ra câu không cưới tôi có thể sẽ bật khóc ngay đấy.

Dáng vẻ tôi lúc này nghiêm túc. Và có chút giận dữ. Anh nhìn tôi, khoé môi anh vô thức cong lên.

Anh cười.

Anh dùng một tay che miệng. Một tay xoa xoa mái đầu tôi.

Tôi cũng chẳng biết anh cười ý gì nhưng tôi vẫn còn cay cú lắm. Tôi hất tay anh ta ra, phủi mạnh tóc mình với thái độ "dằn mặt"

"Anh có biết trên đầu con gái có ba ngọn lửa không hả?"

"Tôi không có ý là không muốn cưới em." Anh dừng khoảng chừng vài giây. Sau đó nắm lấy tay tôi xoa xoa bàn tay chai sần nơi tôi. "Lúc hôn em. Đó đã là lời câu hôn của tôi. Tôi không dũng cảm như em nghĩ, tôi không dám nói ra lời yêu em nhiều sợ em sẽ chán, sợ em sẽ bỏ đi. Nhưng khi hôn, em đã khóc. Tôi đã nghĩ em không muốn ở bên tôi, không muốn lấy tôi làm chồng nên mới khóc. Thật lòng đấy Anne. Tôi sợ."

Hoá ra từ nãy đến bây giờ anh bao lên mình một vẻ trầm buồn như thế là vì tôi? Là vì tôi không nhanh chóng nói đồng ý? Phải không? Hoá ra tôi và anh đều là hai kẻ nghĩ nhiều và suy diễn.

Anh yêu tôi? Phải không? Vì anh muốn ở bên tôi muốn lấy tôi làm vợ và anh cũng giống tôi. Sợ một trong hai rời đi.

Tôi và anh nhìn nhau bật cười vì cái độ ngốc nghếch của bản thân hai người. Sau đó lại tiếp tục bữa ăn. Bát cháo hôm ấy nóng ấm và thật ngon biết mấy.

Ăn xong bát cháo ngồi nói chuyện luyên thuyên cũng khá lâu thì trời cũng đã ngã tối. Màn đêm buông xuống cùng với cái lạnh ngày Thu tháng 8. Tôi ngước mặt lên bầu trời đã sập tối. Những vầng mây vàng đã được giấu đi bởi một màu đen tuyền sắc sâu thẫm. Bầu trời xa lắm nhưng tôi lại muốn chạm vào, muốn trộm đi vì sao sáng nơi ấy.

Anh kéo tôi đứng dậy khiến tầm nhìn tôi thay đổi. Tôi càu mày nhìn anh, tôi chưa muốn về đâu thật đấy. Tôi thích khí trời, thích đi chơi. Thích bay nhảy.

"Đi về nhé. Sương đêm mà buông em sẽ lạnh." Anh nắm lấy tay tôi. Kéo tôi đi chẳng để tôi trả lời. Có lẽ anh biết tôi sẽ chẳng chịu về.

Trên suốt đường đi anh không một giây nào là buông tay tôi. Anh nắm tay tôi rất chặt. Khoảnh khắc này tôi cảm nhận được thứ gọi là yêu nơi anh đang cố gắng gửi đến tôi. Chúng ta quá rõ đâu. Chúng thầm lặng gõ cửa trái tim tôi và xin phép sau đó mới dám vào.

Đôi lúc đi qua những cụ già, anh sẽ tự nhiên mà chào mà nói "Tháng sau chúng cháu cưới rồi bác lo mà chuẩn bị tiền đi nhé." mỗi lần anh nói như thế tôi chỉ cười ngượng nhẹ thoáng. Tôi cảm thấy hạnh phúc hơn là ngượng ngùng. Tôi thích cảm giác thế nào, cảm giác được công nhận, được ưu tiên và yêu thương.

Chúng tôi lên xe và về nhà. Suốt đường đi anh bật nhạc cho tôi nghe. Tôi và anh cả hai cùng nhau ngân nga vài ba câu hát yêu đời và chứa chan tình cảm.

Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau mà hát, anh nắm tay tôi bằng một tay một tay lái xe, những ánh mắt chạm nhau thoáng qua nhưng đã khiến trái tim tôi xao xuyến thêm đôi lần.

Bước vào đến nhà. Tôi hiên ngang bước vào tiến về phòng. Đi được hai ba bước không thấy anh đi cùng tôi cảm thấy khó chịu mà quay người lại nhìn anh.

Anh cười nhẹ "Hôm nay tôi phải làm công việc, em ngủ trước đi nhé."

"Thì vào phòng tôi mà làm."

"Ánh đèn sáng sẽ khiến em khó ngủ đấy công chúa."

Tôi lưỡng lự một chốc rồi cất lời không do dự gì thêm. "Không có anh tôi còn khó ngủ hơn."

Nói rồi tôi liền quay người mang theo nổi bực dọc mà bỏ vào phòng.

Không cần nhìn tôi cũng biết được anh ta đang cười tôi đấy. Cái tên đáng ghét Jeon Wonwoo.

Anh không để tôi vào phòng một mình. Anh bước theo tôi. Trên tay cầm vài ba tập tài liệu và cả ba hai cây viết bi.

"Tôi làm ở đây rồi em ngủ đi." Bước vào đến phòng anh nhanh chóng để đồ đạc lên bàn. Ngồi vào đó ngay ngắn và lấy cặp kính trong túi áo ra đeo lên mắt.

Tôi cảm thấy vẫn chưa thoả lòng. Tôi không thích anh ta thế này, tôi thích anh ta chiếm tiện nghi của tôi cơ. Hay là tôi chiếm tiện nghi của anh ta nhỉ? Tôi cảm thấy bản thân bây giờ không phải là được voi đòi tiên nữa mà là được voi đòi đến Hai Bà Trưng rồi?

Tôi bước xuống giường không quên ôm theo gối. Tiến về chiếc bàn làm việc đang sáng đèn. Tôi đứng kế bên đó, không nói không rằng chỉ đứng vậy có lẽ cũng đã đủ thu hút sự chú ý của anh.

"Không ngủ sao?" Anh không quay sang nhìn tôi, chỉ nhẹ giọng hỏi trong khi mắt vẫn dán vào những tập tài liệu dày trên bàn.

"Bình thường anh sẽ..hôn..tôi một cái trước khi ngủ." Tôi bây giờ cảm thấy bản thân có vẻ mất dây thần kinh ngượng ngùng rồi, nói mà chẳng còn cảm thấy gì gọi là gượng mồm nữa?

Anh nghe đến đây. Thì liền quay sang nhìn tôi. Tay buông bút mắt ngưng đọc. Anh tập trung vào tôi. Khoé môi anh nhếch lên một bên.

"Em học đâu ra cách gây sự chú ý thế này đấy?" Giọng điệu anh hơi mang ý cười nghi hoặc.

"Tôi nói thật."

"Dạo này em biết chiếm tiện nghi của tôi rồi à?"

"Là anh dạy."

"Tôi dạy em? Vậy là tôi dạy hư em rồi."

Từ nãy đến giờ anh ta không trả lời đúng trọng tâm gì cả. Tôi buông nhẹ gối rồi mang giọng điệu thất vọng mà nói.

"Anh làm việc tiếp đi, tôi đi ngủ dù gì tiện nghi của tôi anh cũng không muốn chiếm nữa."

Có vẻ hoảng rồi. Anh ta liền kéo tay tôi lại, kéo phía anh. Anh ôm eo tôi, đặt tôi ngồi lên đùi anh để mặt tôi đối diện anh. Có vẻ không thoát được rồi Anne. Chơi dại rồi..

"Này! Tôi đã từ chối đâu?"

"...Tôi không biết.."

"Em muốn hôn bao nhiêu cái?"

Mặt tôi đỏ ửng cả lên. Cái tên điên này có ai hỏi như anh hay không? Hôn bao nhiêu là bao nhiêu? Có ngượng không thế. Này thế này là đang trả thù tôi chiếm tiện nghi của anh sao? Được anh muốn thế thì là thế.

Tôi ngước mặt mình lên một chút, mắt hướng về phía bên phải bên trên mà nhớ. "Hôm trước tôi thấy ở hiệu sách nào đấy có quyển tiểu thuyết Hôn Trộm 55 Lần hình như hay lắm. Tôi cũng muốn đọc."

Tôi nhìn anh. Anh cười lớn. Kẻ điên.

"Em chắc chưa? 55 Lần? Em muốn tôi hôn nát mặt em à?"

"Tôi tưởng phải là hôn môi?"

=>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro