Chap 6: Tìm thấy mèo con rồi~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong màn đêm tĩnh lặng, tại một khu rừng kia, có một cậu thanh niên với thân hình nhỏ bé đang chạy trốn, lâu lâu còn quay đầu ra đằng sau nhìn ngó rồi lại cứ thục mạng mà chạy, bỗng nhiên có một giọng nói lớn, như hét lên, xé toạc bầu không khí yên ắng, nhưng lại thêm phần ghê rợn.

"Shinichi~, về nhà thôi, em hư quá, tôi bảo ở nhà ngoan cơ mà, sao lại chạy trốn vậy, về nhà tôi phải phạt thì em mới chịu ngoan ngoãn đúng không, hửm?" 

Một giọng nói trầm ấm, khiến người khác nghe vào phải si mê, nhưng...đó là người khác, còn cậu thì khi nghe giọng nói ấy, cả người rét run lên, mắt trợn tròn rồi quay đầu thẳng về phía trước mà chạy. Vừa chạy cậu vừa nghĩ, cậu thật sự không hiểu cậu là sợ hắn đến như vậy, từ buổi sáng khi hắn bóp cằm cậu để cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu đã nhìn thấy trong ánh mắt của hắn đầy sự tàn nhẫn và khát máu, như một con quỷ, và...sự chiếm hữu, yêu cậu đến điên cuồng. Từ khi đó trở đi, trong lòng cậu dấy lên một sự sợ hãi, trong đầu cậu hình thành hai từ " CHẠY TRỐN" to tướng, đã thế sức lực của hắn rất cao, mạnh gấp đôi cậu, cậu không thể kháng cự được nên cậu chỉ có thể chọn cách chạy thoát khỏi sự giam cầm của hắn.

Cậu cứ cắm đầu mà chạy mãi, đến khi cậu chạy ngang qua một tảng đá lớn chút xíu thì cậu bất giác quay đầu lại, cậu thấy trong tảng đá có vẻ vô hại ấy là nguyên một hốc sâu, chỉ có người nhỏ nhắn như cậu mới có thể chui vào nên chắc chắn chả có ai thèm để ý tới cái tảng đá này. Cậu không suy nghĩ gì nữa, chui thẳng vào trong, ngồi xổm ở trong đó, cậu dùng tay bấu chặt cơ thể mình để có thể giữ bình tĩnh nghĩ cách trốn chạy tiếp nhưng...ông trời thật sự trêu ngươi cậu, giọng nói ấy lại vang lên, tâm trí cậu hoảng loạn, chỉ cần nghe giọng của hắn cậu không thể nào giữ bình tĩnh được. Người cậu đã run cầm cập giờ lại càng run thêm nữa, tay chân rã rời, run lẩy bẩy, trong chất giọng ấm áp của hắn chính là sự tức giận đến cực độ như muốn thiêu rụi cả thành phố này vậy, có vẻ như hắn đang kiềm chế giọng nói, nhưng không thể giấu được sự điên rồ của hắn ngay lúc này.

"Shinichi, em trốn đi đâu rồi, trốn ở đây sao, hay là...ở trong cái tảng đá này, hừm~, em không thể nào trốn trong đây được, tôi mà bắt được em thì em không xong với tôi đâu, tôi sẽ xích cái đôi chân hư hỏng kia của em mới được"

Nghe xong lời nói của hắn, người cậu còn run hơn, như đang ở trong hố băng vậy, trong mắt cậu bỗng xuất hiện một tầng sương mờ ảo, một giọt, hai giọt, rồi bắt đầu nhiều giọt nước mắt vô thức rơi xuống trên bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kia. Phải...cậu khóc rồi, cậu sợ hắn đến nỗi trong vô thức cậu đã rơi nước mắt, cậu phát hiện ra điều này nên nhanh chóng lấy tay bụm chặt miệng lại để không phát ra tiếng khóc của cậu, tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần hơn, cậu cang khóc nhiều hơn, nỗi sợ hãi càng ngày càng tăng lên, cậu dần mất đi lý trí, không thể giữ bình tĩnh được, cả người cứ run theo từng đợt.

" Em đâu rồi, Shinichi" hắn lặp đi lặp lại câu này, ngày càng gần cậu, khiến cậu sợ hãi hơn, cậu cố gắng ngăn chặn những giọt nước mắt đang rơi kia. Cậu cứ ngồi im một chỗ như vậy, cố an ủi bản thân, đợi đến khi cậu không còn nghe thấy tiếng bước chân hay giọng nói của hắn léo nhéo bên tai nữa thì cậu mới ngồi phịch xuống đất thở phào như trút đi sự nặng nề trong lòng nãy giờ, nước mắt vẫn còn nhưng đã ít hơn hồi này, cậu ngồi chờ một hồi rồi he hé cái đầu ra ngó xung quanh xem còn ai không. 

Dò xét một lúc, thật sự không còn ai nữa thì cậu mới chui hẳn ra ngoài, nhưng... không hiểu sao cậu vẫn còn cảm thấy bất an, tim cậu cứ đập liên hồi, nhưng cậu mặc kệ, lầm bầm nói

" Hắn chắc đi xa rồi, mình phải nghĩ cách để chạy trốn tiếp mới được"

" Em tính chạy đi đâu nữa đây, Shinichi", bỗng một giọng nói vang lên, giọng nói khiến cậu run sợ từ nãy tới giờ, khiến cậu như muốn ám ảnh. Cậu giật mình, quay người lại, thấy hắn đang ngồi lù lù trên tảng đá cúi xuống, mỉm cười nhìn cậu, nụ cười ấy rất đẹp nhưng đối với cậu thì nó chính là ma quỷ, nụ cười của sự chết chóc. Cậu lại một lần nữa run rẩy đến cực độ, tay chân rã rời, vô thức mà cứ chầm chậm lùi lại đằng sau.

Hắn thấy cậu cứ lùi như vậy, lại càng tức giận thêm, nhảy xuống đất, chầm chậm tiến lại gần cậu, nhếch mép nói

" Sao vậy, có gan chạy trốn thì phải có gan chịu phạt chứ, sao bây giờ lại như con mèo con thế kia, hửm", hắn vừa nói vừa tiến lại chỗ cậu, cậu vấp phải cục đá mà té phịch xuống đất, đầu cậu cứ lắc lia lịa như không thể nào tin được. Nước mắt trước đó chưa hết giờ lại một lần nữa mà tuôn ra, khuôn mặt sợ hãi mà nhìn hắn, cứ lùi như vậy, cậu đập vào một cái cây to. Hắn thấy cậu không còn đường lui nữa thì tiến nhanh đến chỗ cậu, khuỵ gối xuống, vuốt ve gương mặt đang sợ hãi kia nhưng lại không kém phần quyến rũ, xinh đẹp. Nước mắt cứ rơi xuống ngày một nhiều hơn, khiến cho đôi môi nãy giờ vì mất nước mà tái đi lại đỏ mọng như lúc đầu. Hắn bế xốc cậu lên, đi lại xe rồi quăng cậu vô trong, cậu vì đau mà khẽ rên " Hức...Đ..đau"

Hắn ngồi vào trong liếc mắt ông tài xế rồi nâng cằm cậu lên, nói

" Em bây giờ là đang quyến rũ tôi sao"

"K..kh..không có", cậu quay đầu đi chỗ khác, cúi gằm mặt xuống, hai tay để lên người hắn nhằm muốn đẩy ra, nhưng...sức cậu quá yếu đi, đối với hắn chỉ như là mèo cào mà thôi. Hắn buông cằm cậu ra, cậu thấy vậy vội nhích ra mép cửa mà ngồi.

" Nhích lại đây nào"

Cậu vẫn không hề chuyển động, cứ ngồi co rúm ở mép cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn khó chịu, còn cậu thì thấy sắp tới khúc cua, toan tính mở cửa chạy trốn tiếp thì bàn tay hắn đã nắm chặt tay cậu, hắn đã tức giận rồi giờ còn tức giận hơn, gằn giọng nói

" Sao, tính chạy nữa, em nghĩ em có thể chạy thoát khỏi tôi sao"

Cậu chưa kịp nói gì hắn đã đè cậu lên cửa sổ, chiếm lấy đôi môi cậu mà gặm mút, khiến cho môi dưới của cậu bật máu, mùi máu tanh trong miệng hắn, làm cho hắn càng thêm hưng phấn mà mút lấy mút để đôi môi của cậu

" B..buông...ưm...ra...ứm", thừa cơ hội cậu mở miệng, hắn đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu mà khám phá, mút hết dịch ngọt, cứ thế mà hôn lấy cậu đến khi thấy mặt cậu đỏ gay, cơ thể run rẩy thì hắn mới luyến tiếc buông ra, không quên kèm theo sợi chỉ bạc óng ánh. Khi hắn buông cậu ra cậu liền thở hồng hộc, cả người mềm nhũn ra, hắn liền kéo cậu ngồi lên đùi mà ôm eo cậu, đầu đặt lên vai cậu, hôn xung quanh phần cổ cậu rồi cắn một phát đau điếng

"Ah", cậu la nhẹ một tiếng, chỗ hắn cắn bật máu, rồi hắn liếm mút ở ngay chỗ đó, khiến phần đó đỏ lên, như là hắn đang đánh dấu chủ quyền vậy, hắn xoay người cậu lại đối diện với hắn, chạy từ nãy tới giờ, đã thế hồi nãy hắn hôn cậu khiến người cậu mềm nhũn như cọng bún, không còn hơi sức đâu mà chống cự hắn. Cậu gục đầu xuống người hắn, dựa vào, giờ cậu rất mệt, chả hơi đâu mà quan tâm tới cái con người nguy hiểm, ma quỷ kia.

" Giữ sức bây giờ đi, tí nữa về mới có sức mà chịu phạt chứ nhỉ, đừng tưởng tôi làm nhiêu đây thôi là đã tha thứ cho em", hắn thì thầm vào tai cậu, nói với cái giọng dâm tà, cậu nghe xong mà ớn lạnh, rùng mình lên, nhưng cậu thật sự mệt vã rồi, cứ thế mà gục trên người hắn tới khi về nhà.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

TT, chap sau H nha, tui đang bí ghi H nên chap này mới hôn với từ phần cổ thui, chap sau hứa sẽ có H, mai tui ktra nè, mọi người chúc tui đi, kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro