Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 : Chung Nhân nếu đã nói ra, sẽ không cho cậu cơ hội đổi ý.

                             

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất men theo khe hở của bức rèm chui vào, từng chút từng chút lan tràn trên sàn gỗ phòng ngủ.

                             

Chung Nhân bởi vì đồng hồ sinh học nên đã sớm tỉnh, nhưng hắn vẫn luôn nằm ở trên giường bảo trì một tư thế duy nhất. Bởi vì sáng sớm hôm nay lúc hắn tỉnh lại, phát hiện cái người tối hôm qua đối với hắn trốn tránh xa cách lại đang nằm trong lòng hắn trầm trầm ngủ.

                             
Không giống hai lần trước ở chung xa cách lễ độ, lúc ngủ Khánh Thù thoạt nhìn ôn nhu đến khó tin, mặt mày mang theo vẻ mềm mại không thể tả, khoé miệng hơi cong lên như là mơ tới thứ gì tốt, còn giống như làm nũng mà cọ hắn hai lần.

                             

Điều này làm cho Chung Nhân có chút bất ngờ, hứng thú nhìn cậu, mong đợi lúc cậu tỉnh lại nhìn thấy tư thế như vậy sẽ có biểu tình gì.

                             

Khánh Thù sau mười phút mới tỉnh. Bởi vì chuyện Chung Nhân đột ngột trở về, làm cho đầu óc cậu có chút căng thẳng, ngày hôm qua đến quá nửa đêm mới ngủ.

                             

Tối hôm qua cậu mơ một giấc mơ, mơ về khi còn bé cùng chú chó Sủi Cảo Béo ở trên ruộng vui đùa. Khi đó cậu mới tám tuổi, mà Sủi Cảo Béo đứng lên gần như cao hơn cả cậu. Chơi náo động cho đến khi Sủi Cảo Béo vui vẻ dùng đầu cọ cọ cậu. Cậu đuổi theo Sủi Cảo Béo trên đồng ruộng chạy tới chạy lui, mãi đến tận khi ông nội đến gọi cậu về ăn cơm.

                             

Giấc mơ khi còn bé đã cách quá xa, tóc ông nội đã trở nên trắng xoá, Sủi Cảo Béo cùng cậu lớn lên cũng biến mất.

                             

Dùng tay dụi dụi con mắt, Khánh Thù híp mắt nhìn tia sáng truyền vào từ rèm cửa sổ, ánh mắt mê man.

                             

Vừa mới tỉnh ngủ cậu có chút lờ mờ, sững sờ hơn nửa phút mới có thể hoàn toàn tỉnh táo. Chờ cậu lấy lại tinh thần liền ngây ngẩn cả người. Cậu phát hiện Chung Nhân đang cúi đầu nhìn cậu, mà cậu hoá ra đang nằm trong ngực đối phương.

                             

Tầm mắt hai người đối diện làm Khánh Thù có chút luống cuống, tình huống gì thế này?

                             

Chung Nhân thấy lúc Khánh Thù dụi mắt thời liền biết cậu tỉnh rồi, đang chờ xem phản ứng của cậu lại phát hiện Khánh Thù dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía hắn, không có bất kỳ cảm xúc gì cũng không có dị nghị đối với tư thế của bọn họ bây giờ, sau đó hắn liền phát hiện, Khánh Thù dĩ nhiên là đang còn lơ mơ...

                             

Khánh Thù ngốc ngốc thật đáng yêu. Chung Nhân trong lòng thầm nghĩ.

                             

"Xin lỗi." Khánh Thù nhanh chóng từ trên người hắn rời đi. Hắn không biết mình lúc nào thì dựa, nếu vậy thì tối hôm lúc Chung Nhân ngủ thì rất mệt đi? Vẫn luôn bảo trì một cái tư thế lâu như vậy.

                             

Xin lỗi xong cậu không nhịn được nghĩ trong mơ rõ ràng đang ôm Sủi Cảo Béo mà, làm sao ngay cả Chung Nhân cũng ôm?

                             

... Hơn nữa lấy tính tình thối của nam nhân cũng sẽ không tốt bằng Sủi Cảo Béo.

                             

Được tự do Chung Nhân động đậy cái vai cứng ngắc. Vì để cho Khánh Thù ngủ được thoải mái, cánh tay bên trái của hắn gần như không động đậy, không nghĩ tới Khánh Thù trái lại không cảm kích mà lúc vừa tỉnh lại thì coi chính mình như là dã thú vội vàng tránh né, xì~, chính mình còn không có ghét bỏ cậu nữa đó.

Khánh Thù thấy Chung Nhân xoa vai, không có ý tứ nói, "Tôi không phải cố ý, anh có khỏe không?"

Tay Chung Nhân dừng một chút, lập tức càng dùng sức bóp, hắn hời hợt liếc nhìn Khánh Thù, nói, "Còn không thấy sao, ngày hôm qua trốn xa như vậy."

"............" Khánh Thù không nói, phát hiện Chung Nhân là cái tên không phun tào thì không chịu được.

Chung Nhân vén chăn xuống giường, tìm quần áo trong tủ, quay đầu lại nhìn về Khánh Thù còn ngồi trên giường, "Tôi đi tắm, em thu thập một chút rồi đi ra ngoài ăn sáng."

"Anh có thói quen tắm vào buổi sáng?" Khánh Thù theo bản năng hỏi, mới vừa hỏi xong cậu liền hối hận, quả nhiên cậu thấy được trên mặt nam nhân xuất hiện trào phúng quen thuộc.

"Tôi đi rửa nước miếng em lưu lại trên ngực." Chung Nhân bỏ lại câu nói này liền tiến vào phòng tắm, đi rửa ngụm nước trên ngực.

Sau khi hắn đóng cửa lại Khánh Thù liền lấy tay lau khóe miệng của mình, lại phát hiện đúng là như vậy.

Miệng tiện. Trong lòng Khánh Thù phun tào.

Buổi trưa lúc ăn cơm Chung Nhân nhận được một cú điện thoại, nghe hắn xưng hô trong điện thoại chính là Chung Nhân lão gia tử, cũng chính là ông nội của Chung Nhân.

Khánh Thù tuy rằng không quen biết Chung Nhân lão gia tử, nhưng cũng biết lão gia tử tại giới kinh doanh L thị có phân lượng hết sức nặng, lão nhân cùng với ông nội hoà ái thân thiết của mình rất bất đồng, nội tâm cậu không khỏi có chút thấp thỏm, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra, cúi đầu ăn cơm không nói một lời.

"Vâng." Chung Nhân tiếp điện thoại, đôi mắt khẽ quét qua Khánh Thù đang im lìm không lên tiếng một cái, chậm rãi nói, "Mang cháu dâu ngài trở về."

Tay cầm đũa của Khánh Thù dừng một chút, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc.

Chung Nhân câu lên khóe môi, nói vài câu liền cúp điện thoại. Hắn đưa điện thoại di động để qua một bên, quan sát Khánh Thù một chút, "Vẫn rất bình tĩnh a."

Ngữ khí của hắn không nhẹ không nặng, không nghe ra được cảm xúc gì, Khánh Thù ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, "Tôi không bình tĩnh anh sẽ đưa tôi trở về sao?"

"Em thấy thế nào?" Chung Nhân hỏi ngược lại.

Đáp án nhất định là không thể.

Khánh Thù đương nhiên biết, từ tối hôm qua đã nhìn ra rồi, Chung Nhân nếu đã nói ra thì sẽ không cho cậu có cơ hội đổi ý. Kỳ thực Chung Nhân nói không đúng, cậu làm sao có thể bình tĩnh cho được, chỉ là bình tĩnh cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.

"Không cần mua chút quà cáp sao?" Ở trên xe Khánh Thù mở miệng hỏi, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cậu cái gì cũng không mang thì hơi thất lễ, thế nhưng Khánh Thù cũng không biết nên mua cái gì, Chung Nhân có gia thế hiển hách như vậy, còn mình vẫn là sinh viên ngay cả công việc cũng không có, mà nhà hắn có quà cáp có hay không cũng không quan trọng đi.

"Tôi đã mua xong, có lẽ lát nữa cũng có thể là bọn họ cho em chút quà." Chung Nhân cầm tay lái để mắt qua Khánh Thù ngồi ở bên cạnh, "Miệng ngọt một chút là được."

"........." Khánh Thù diện vô biểu tình.

Chung Nhân hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Khánh Thù từ nhỏ lớn lên ở trong thôn vẫn cảm thấy một mình Chung Nhân  sống trong một căn nhà một ba phòng ở hai phòng khách đã đủ xa xỉ, nhưng lúc nhìn thấy biệt thự Chung Nhân gia mới biết không có xa xỉ nhất chỉ có xa xỉ hơn.

Căn biệt thự cỡ trung bốn tầng tuy rằng không cao lắm, thế nhưng diện tích rất rộng, ngoại trừ căn biệt thự, mới vừa vào cửa lớn liền thấy một cái sân tương đương với sân bóng đá loại nhỏ, bên cạnh còn có hoa viên đầm nước linh tinh.

Lúc trước nghe Chung Nhân  nói hắn thường đi làm nên ở căn nhà bên kia, hiện tại ở nơi này chỉ có ông nội hắn, cha mẹ với người hầu.

Lẽ nào một người sống một tầng sao? Khánh Thù  suy nghĩ miên man, nghĩ tới căn nhà trệt nhỏ hẹp của chính mình, không khỏi cảm thán một câu quả nhiên ác nhất là nhà tư sản a.

Dừng xe ở trong sân, Chung Nhân từ chỗ ngồi phía sau lấy ra mấy món quà cáp giao cho người hầu một bên chờ, sau đó dẫn Khánh Thù vào nhà.

Bên trong nhà chỉ có mấy người hầu, cha mẹ Chung Nhân không ở nhà, người hầu nhìn thấy Chung Nhân bước vào liền cung kính vấn an, không có lời thừa thãi, gian nhà quá lớn có vẻ hơi thanh lãnh.

So với chỗ này Khánh Thù vẫn thích căn nhà nhỏ của chính mình, tuy rằng vừa nhỏ vừa cũ, nhưng lại ấm áp vui vẻ.

"Ông nội ở trên lầu sao?" Chung Nhân hỏi.

"Lão gia dùng cơm xong vẫn luôn ở thư phòng trên lầu." Người hầu cung kính trả lời, lão gia tử ăn cơm trưa xong có thói quen lên lầu tự mình chơi cờ, cả nhà người nào cũng biết. Chung Nhân gật gật đầu kéo Khánh Thù lên lầu, quả nhiên ở thư phòng lầu hai tìm được lão gia tử.

Trong phút chốc nhìn thấy mặt lão gia tử Khánh Thù lúc đầu thả lỏng bây giờ có chút căng thẳng lên, người trước mắt này chính là ông nội Chung Nhân, là người đã từng hô mưa gọi gió trên thương trường, cùng với ông nội hay ngồi trong sân chơi với trẻ con của mình hoàn toàn khác nhau.

"Ông nội." Chung Nhân hô một tiếng với lão nhân đang ngồi chơi cờ kia, Khánh Thù không biết nên xưng hô như thế nào, giật giật môi hô Chung Nhân lão gia tử, rồi đứng bên cạnh hắn.

Lão gia tử ừm một tiếng, không ngẩng đầu nhìn bọn họ mà như trước nhìn bàn cờ của chính mình tự hỏi bước kế tiếp.

Chung Nhân dường như theo thói quen không đi quấy rối ông, kéo tay Khánh Thù ở bên cạnh ngồi xuống bàn trà, tự mình pha trà.

Lúc Chung Nhân pha trà ngồi rất thẳng, ống tay áo sơmi hơi kéo lên, động tác nước chảy mây trôi tiêu sái dễ nhìn. Hắn rót cho Khánh Thù một chén, Khánh Thù nói cảm ơn, bưng chén trà hơi mím môi, giảm bớt căng thẳng trong lòng.

"Căng thẳng cái gì?" Chung Nhân liếc mắt nhìn cậu.

Khánh Thù nhìn qua lão gia tử đang chơi cờ ở một bên, thấp giọng hỏi, "Chúng ta như vậy có được không?"

"Không có gì không tốt cả, lúc ông nội chơi cờ không thích người khác ở bên cạnh quấy rối." Chung Nhân nhấp một ngụm trà, "Lại nói, em đến nhiều lần liền thành thói quen."

"........." Nhưng mà tôi không muốn.

Khánh Thù cúi đầu uống trà, không lên tiếng nữa, Chung Nhân cũng không lại đùa cậu.

Tui đã trở lại rồi đây ~.~ mệt mỏi quá T2 tui thi rồi ai chúc tui thi tốt đi
( Trời ơi tui đăng lộn chap 4 rồi... )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro