Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Vậy còn nhũ danh của em, cẩu đản sao?

Trong thư phòng ba người đều không nói gì, căn phòng lớn như vậy chỉ tiếng pha trà và âm thanh quân cờ hạ xuống.

Một lát sau, lão gia tử bỗng nhiên mở miệng nói, "Hài tử lại đây, đánh với ta một ván."

Nghe ông nói, Khánh Thù theo bản năng đứng lên, lại không có đi qua.

"Đứng ở chỗ này làm gì? Gọi em qua." Chung Nhân nhìn Khánh Thù đứng ngây ngốc, lên tiếng nói.

"A?" Khánh Thù hô nhẹ, ngẩng đầu nhìn Chung Nhân đang ngồi một bên, lại nhìn qua lão gia tử, hài tử chẳng lẽ là đang gọi cậu? Cậu tưởng gọi Chung Nhân.

Chung Nhân đối với phản ứng của cậu có chút buồn cười, "Lẽ nào em cho rằng xưng hô hài tử ngu ngốc như thế là đang gọi tôi sao?"

Hắn một bộ 'Em ngốc sao', Khánh Thù ngoảnh mặt làm ngơ, thấp giọng đáp, "Ông ấy là ông nội anh chẳng lẽ gọi anh như vậy là không đúng."

Ai ngờ cậu vừa nói xong câu đó lão gia tử liền lấy quân cờ trên tay đặt xuống bàn cờ phát ra một tiếng 'bộp', ngẩng đầu nhìn lại, "Sao lại nói như vậy? Nếu con đã cùng một chỗ với Chung Nhân, lẽ nào ta không phải là ông nội con?"

"........." Khánh Thù có chút lúng túng đứng bên cạnh Chung Nhân, trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác, mà Chung Nhân lại một bộ đương nhiên mà xem kịch vui càng làm cho cậu bất đắc dĩ.

Đây là cái quần gì? Tôn tử của mình mang nam nhân về, nói muốn kết hôn không phải là gặp phải sự phản đối kịch liệt của người nhà sao? Mặc dù nói luật hôn nhân đồng tính đã thông qua, nhưng là vẫn còn mới mẻ, rất nhiều gia đình còn chưa chân chính tiếp thu.

Mà cậu dù sao cũng chỉ là một con gà trống không biết đẻ trứng.

Nha, tha thứ cho cậu hình dung bản thân như thế, gặp tình huống này trong lòng cậu không thể hiểu nổi.

"Đi đi." Thấy cậu còn sững sờ, Chung Nhân lôi kéo cậu đến đối diện lão gia tử ngồi xuống, lạnh nhạt nói, "Bồi ván tiếp theo với ông nội."

Khánh Thù lúc bắt đầu có chút cứng ngắc, tay chân luống cuống cũng không biết đặt ở đâu, sau khi nhìn vẻ mặt ôn hoà của lão gia tử mới có chút thả lỏng, e rằng sự tình cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ, ít nhất không tức giận mắng chửi cùng xua đuổi như bản thân dự liệu.

"Biết chơi chứ?" Lão gia tử đem ván cờ lúc nãy xoá đi sau đó chia quân cờ cho hai người, Khánh Thù thấy thế liền cùng với ông bày cờ ra, lễ phép trả lời, "Biết một chút ạ."

"Thả lỏng một chút, ta cũng không ăn thịt con, theo giúp ta ván tiếp theo." Lão gia tử nói.

Khánh Thù đột nhiên nhớ tới lúc còn ở quê, mình cũng cùng ông nội ngồi chơi cờ như thế, nghĩ đến lão nhân thương yêu chính mình kia, trên mặt không khỏi hàm chứa ý cười, tâm lý thanh tĩnh lại, coi đối phương như lão nhân bình thường là tốt rồi.

Nghĩ như vậy, cậu gật gật đầu, "Được."

"Tên gì?" Lão gia tử một bên bày quân cờ một bên thuận miệng hỏi.

"Khánh Thù." Khánh Thù hồi đáp.

Khánh Thù biết lão gia tử khẳng định không thể nào không biết tên của cậu, gia đình như vậy, phỏng chừng từ lúc cậu và Chung Nhân dính líu tới nhau, thân thế đã bị điều tra rõ ràng đưa đến trước mặt lão gia tử.

Sau khi xếp xong quân cờ, xuất phát từ tôn kính, Khánh Thù nhượng lão gia tử đi trước, lão gia tử ngược lại vung tay, cho cậu trước. Khánh Thù cung kính không bằng tuân mệnh, đi bước cờ đầu tiên.

Hai người ngài tới con đi, Chung Nhân ngồi nhìn, cũng không lên tiếng.

Chơi gần hai tiếng, lão gia tử từ hờ hững đến lúc phát hiện không thể xem thường, ánh mắt nhìn Khánh Thù trở nên khác hẳn, lúc đánh cờ đều cẩn thận hơn.

Ván này cuối cùng vẫn là Khánh Thù thua. Khánh Thù thở ra một hơi, "Vẫn là lão gia tử lợi hại."

Vẻ mặt lão gia tử so với lúc nãy nhiều hơn một phần hòa ái, ánh mắt nhìn Khánh Thù cũng yêu thích cùng thưởng thức hơn một phần, dù sao người trẻ tuổi có thể cùng ông đấu lâu như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thủ pháp Khánh Thù lão luyện, tâm tư kín đáo, nhìn ra được có bao nhiêu bản lĩnh, mà tính tình Khánh Thù hờ hững không táo bạo cũng rất hợp ý ông.

"Kĩ thuật đánh cờ không tồi, suýt chút nữa làm ta bị loạn." Lão gia tử tán thưởng nói, "Đã học bao lâu?"

Sau khi bồi lão gia tử, thái độ của Khánh Thù cũng không còn mới lạ cùng kính nể như vừa nãy, cậu cười cười, khiêm tốn nói, "Ngài quá khen, ông nội con là người rất thích chơi cờ cho nên khi còn bé liền theo ông học, trước mặt ngài cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ."

Khi còn bé cậu thường thường bồi ông nội đi theo nhóm cụ ông chơi cờ trong thôn, nhìn quá nhiều cũng liền hứng thú, ông nội cũng tay dắt tay dạy cạu rất nhiều năm.

"Con gọi ngài ngài cũng không ngại khó đọc sao." Lão gia tử nhận chén trà Chung Nhân đưa tới nhấp một ngụm, nói với Khánh Thù, "Nếu con chuẩn bị cùng Tình nhi kết hôn, vậy không nên ngại mà gọi ta một tiếng ông nội."

Tình nhi?

Khánh Thù sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi ở bên cạnh, chỉ thấy mặt Chung Nhân không thay đổi chút nào, giống như không để ý tới cậu, Khánh Thù có chút chần chờ mở miệng, "... Tình nhi?"

"........." Lần này sắc mặt Chung Nhân thay đổi rõ rệt, ánh mắt nhìn về phía Khánh Thù nhiều hơn một tia tức giận, "Ai cho phép em kêu? Em chê lá gan quá lớn sao."

"Kia... Tình Cách Cách?" Khánh Thù thừa nhận cậu thật sự cố ý, lúc trước bị cái miệng tiện của Chung Nhân nghẹn khí mấy lần lúc này cứ như là tìm được nơi xả ra, đặc biệt là lúc nhìn thấy Chung Nhân bởi vì tức giận mà bên tai xuất hiện mấy mảng hồng hồng mất tự nhiên, cậu thậm chí có chút hoài nghi, nam nhân này không phải là thẹn thùng đi?

"Đừng có được voi đòi tiên." Chung Nhân nói.

Khánh Thù: Tôi còn phải đòi thêm nữa đó.

Chung Nhân: Ha ha, để khi trở về xem tôi như thế nào trừng trị em.

Thấy bộ dáng giễu cợt của Chung Nhân, Khánh Thù hơi kinh ngạc, hiển nhiên một tiếng 'Tình Cách Cách' này làm cho hắn khó chịu.

Đã lòi ra rồi còn cố bưng bít làm gì. Cậu nghĩ thầm, nhịn không được gật gật đầu.

"Em đang nghĩ gì vậy hả?" Chung Nhân hỏi.

"Không có." Khánh Thù lắc đầu một cái.

Chung Nhân không tin, còn muốn nói tiếp, lão gia tử lại đột nhiên lên tiếng, "Được rồi, đừng có ân ân ái ái nữa."

Chung Nhân, "........."

Khánh Thù, "........."

Hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Khánh Thù đột nhiên xoay đầu về phía khác, bên tai có chút hồng hồng, Chung Nhân khẽ hừ một tiếng, khóe miệng lại hơi giương lên.

Lão gia tử cúi đầu không chú ý tới dị thường của hai người, vừa bày cờ vừa nói, "Tình nhi là nhũ danh, lúc đầu chúng ta đều cho là bé gái cho nên lấy tên 'Tình Liên', nào có biết lúc sinh ra lại là tiểu tử, liền đem chữ phía sau đổi thành 'Chung Nhân', lấy Tình nhi làm nhủ danh.

"Rất dễ nghe, theo phong tục ở quê của con nói có nhũ danh dễ nuôi hơn." Khánh Thù cười nói, tự động bơ đi hàn khí của người nào đó bên cạnh, hiếm khi thấy Chung Nhân ăn quả đắng một lần, dù thế nào cũng không thể buông tha được.

"Vậy sao?" Chung Nhân khẽ liếc Khánh Thù một cái, thờ ơ mà nói, "Vậy là em nói em cũng có nhũ danh , cẩu đản sao?"

*Cẩu đản: Cẩu = chó, đản = trứng à Tự suy đi nha. Anh công độc miệng vờ nhờ.

Khánh Thù, "........."

Cái nhìn đầy ẩn ý của Chung Nhân làm sau lưng Khánh Thù phát lạnh, quả nhiên không thể bằng cái miệng tiện của hắn mà, quả nhiên vẻ ngoài Tình Cách Cách như châu như ngọc mà bên trong không thể so sánh được.

"Sao lại nói vậy?" Lão gia tử ngẩng đầu liếc mắt với Chung Nhân một cái.

"Ông nên đi ngủ." Mặt Chung Nhân không cảm xúc

Lão gia tử đang chơi cờ đến hưng phấn bị Chung Nhân đánh gãy không qua vui vẻ, vung tay lên nói, "Con mới nên đi ngủ, trước đây sao ta không phát hiện con cái đứa nhỏ này dông dài như vậy? Ngay cả con còn không có thời gian bồi ta chơi cờ, giờ ngay cả vợ cũng phải quản?"

Tay cầm quân cờ của Khánh Thù ngưng lại, không biết nên hạ hay là không nên hạ, đột nhiên cảm thấy lão gia tử bây giờ đi ngủ cũng không tệ lắm, nhưng là một giây sau liền nghe Chung Nhân nói, "A, vậy thì không ngủ, để cho em ấy bồi ông chơi."

Khánh Thù, "........."

"Đến, tiếp theo đến lượt ta đi." Lão gia tử nói.

"Vâng." Khánh Thù gật đầu.

Thời gian khi hai người chơi cờ cứ từng chút từng chút trôi qua, lão gia tử còn chơi chưa đã ngứa thì đã có người hầu tới nói giờ cơm tối đã đến.

Nhanh như vậy? Khánh Thù hơi kinh ngạc, bản thân có một khoảng thời gian không chơi cờ, không nghĩ tới hôm nay lại cùng ông nội Chung Nhân chơi nguyên cả buổi chiều, nhìn thời gian có lẽ đã hơn sáu giờ chiều.

"Lão già ta rất lâu không tận hứng như vậy. Đi, xuống ăn cơm." Lão gia tử đứng lên, đi về phía cửa.

Khánh Thù cùng Chung Nhân đi ở phía sau, Chung Nhân nói, "Tài đánh cờ không tệ."

Một tiếng này của hắn mang theo sự khen ngợi nhợt nhạt, Khánh Thù sửng sốt một chút, liền nghe hắn nói tiếp, "Chơi cờ hăng đến nỗi chồng cũng gạt qua một bên, cho em một bàn cờ không phải có thể đi ra ngoài đầu phố bày sạp bán?"

Khánh Thù, "........." Cậu thật quên béng Chung Nhân, chỉ để chơi cờ.

Chung Nhân thấy cậu một bộ bị chọt trúng tim đen, trên mặt càng đen hơn, hừ một tiếng, nhanh chân đi lên phía trước.

Bình tĩnh, coi hắn không tồn tại là tốt rồi.

Trong lòng Khánh Thù nói.

... Bất quá người này sao cái miệng lại tiện như vậy!

Khánh Thù thực sự không nhịn được mà phun tào.

Mik vừa thi xong nên mik sẽ ra chap đều đặng mong mọi người vẫn ủng hộ  mik <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro