#7. Theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm hôm đó, Vương Nguyên cậu nằm ngủ mà như không ngủ, mắt cứ mở nhìn trần nhà, đầu óc thì suy nghĩ lung tung. Những hình ảnh ban chiều đọng lại trong cậu, khiến cậu trằn trọc xuống đêm, hễ nghĩ đến là mặt lại ửng đỏ, người lâng lâng. Không biết cái cảm giác khó tả này sẽ bám theo cậu tới khi nào nữa. Trong một phút ngộ nhận, cậu cảm thấy thích Tiểu Kha.

                                                     

Sáng, những tia nắng len lỏi vào khe hở của tấm màn che cửa sổ, rọi lên gương mặt thiên sứ của Vương Nguyên, cậu nheo mắt, nằm trên giường uốn éo thân người, đạp bung chăn ra. Kỳ lạ, hôm nay Vương Nguyên dậy sớm hơn bình thường. Hôm qua không ngủ được, mà sao hôm nay lại có thể thức dậy một cách dễ dàng như vậy. Hẳn là có động lực nào đó rồi.

Sau khi trang phục tươm tất, cậu xuống nhà ăn sáng, việc con sâu ngủ nướng Vương Nguyên dậy sớm cũng làm mẹ khá ngạc nhiên. Đã vậy lại còn ăn nhanh và ra khỏi nhà khá khẩn trương nữa. Đừng nói là cậu có hẹn đi học chung với bạn gái chứ? Chuyện hôm qua chỉ là thử nghiệm thôi nha.

Vương Nguyên cậu bây giờ đang đứng đầu ngỏ, đường vào nhà Tiểu Kha. Chốc chốc lại ngoái đầu vào nhìn, tim đập thình thịch, cậu là đang đợi Tiểu Kha đi học, nhưng cả hai có hẹn trước với nhau đâu. Chỉ là cậu đứng đợi Tiểu Kha mà thôi. Vương Nguyên vẫn chưa nhận ra hành động kỳ quái này của cậu, là một biểu hiện cho thấy mình bắt đầu thích một người.

A! Cô ấy ra rồi. Tiểu Kha bước ra khỏi cổng và chuẩn bị vào trong xe oto. Hôm nay cô nàng thắt hai bím, lại đính kèm thêm hai cái nơ hồng nhỏ nhỏ ở đuôi, trông đáng yêu vô cùng a. Vương Nguyên nhìn thấy cô ấy rồi, cậu nở nụ cười thật tươi, mọi ngày đều được thấy cô ấy, nhưng sao hôm nay tự nhiên lại cảm thấy vui trong lòng.

Chiếc xe của Tiểu Kha đang đi ra, cậu luống cuống quay đầu nép mặt vào trụ điện, tránh cho cô nàng phát hiện được, ầy...bạn bè với nhau mà sợ gì chứ, đã thế mặt còn đỏ hết cả lên. Nhưng có một điều cậu không biết, rằng những hành động đó không thể nào lọt khỏi tầm mắt của anh, Vương Tuấn Khải. Cậu chỉ nhìn có mỗi Tiểu Kha, nào biết anh đã thấy được cậu từ lúc mới bước chân ra khỏi cổng, bắt gặp ngay cậu đang lấp ló nơi đầu ngỏ. Thật sự việc cậu tắt máy điện thoại lúc ở biển ngày hôm qua đã làm anh có chút khó chịu, giờ nhìn cậu như thế, anh càng khó chịu hơn...sao lại thế?

---------------

Trưa, mọi người đều tập trung ở căn tin. Duy chỉ có anh, anh lân la tìm đến thư viện, chọn một góc ngồi bên cửa sổ nằm ngủ. Hướng mặt ra ngoài cửa, ánh nắng nhè nhẹ của mùa thu dịu dàng lướt trên gương mặt không còn gì đẹp hơn của anh, hàng mi khép hờ, ngay cả lúc ngủ mà anh cũng có thể đẹp được đến như vậy, như một bức tượng đúc hoàn mỹ, như một kiệt tác. Nhưng, trên nó có chút ưu phiền. Anh ngồi tựa vào tường, cứ tưởng là nằm ngủ, mà trong đầu anh, mớ suy nghĩ hỗn độn mãi không dứt.

Anh hồi tưởng lại quá khứ, những kỷ niệm đẹp không mấy lãng mạn, và sự đau khổ dày vò tâm trí anh, đến mức bây giờ muốn tìm một nụ cười trên khuôn mặt thanh tú đó còn khó hơn đào núi lấp biển.

Bỗng hình ảnh của cậu xoẹt qua trong đầu anh, anh giật mình, mở mắt, tim tự nhiên đập liên hồi. Chưa đến một giây ngắn ngủi, tại sao cậu lại vô thức xuất hiện. Một cảm giác kỳ lạ, khi anh lại nghĩ đến cậu, Vương Nguyên, một cậu nhóc ngây ngô ngốc nghếch.

Vương Tuấn Khải, anh từ khi gặp Vương Nguyên, anh đã cảm thấy anh rất lạ, cứ hễ cậu nhóc đó xuất hiện, anh không thể không để mắt đến. Có cái gì đó thanh khiết toát lên từ trong con người cậu, thật làm người khác muốn sở hữu. Cũng phải thôi. Cậu tựa như thiên sứ, ngay cả con trai trong trường cũng phải để mắt đến, huống gì là anh, anh cũng là người, chẳng qua là tài hơn người mà thôi, chứ còn việc không để ý đến cậu, không phải là không thể.

Lắc lắc đầu cho mớ suy nghĩ linh tinh đó bay đi, anh xoa xoa hai vầng thái dương, đôi mày khẽ nhíu lại, thật khó chịu. Anh đứng dậy rời khỏi thư viện, ở đây mặc dù rất yên tĩnh, nhưng đầu óc cứ mãi suy nghĩ chuyện vớ vẩn thì làm sao mà ngủ được.

Rảo bước lên tầng 3, anh nhận ra rằng mình đi bị lố, đây là tầng dành cho học sinh khối 10. Chợt anh thấy Vương Nguyên, cậu đang lấp ló nấp sau vách tường, mặt đang hướng tới lới 10-1, lớp của Tiểu Kha. Anh nhíu mày:

_ Giờ còn chưa chịu vào lớp đi, đứng đây rình ai vậy?

“Á!!”, Vương Nguyên giật thót, quay phắt lại, thì ra là anh. Tim cậu đập bình bịch, chắc là do sợ, hoặc là do gặp anh. “Khải...Khải ca...anh làm gì ở đây?”

Vương Tuấn Khải giật mình, ừ thì đây có phải tầng của lớp anh đâu, khi không đến đây làm gì..

_ Ừm...tôi đi gặp Tiểu Kha..

“Vậy...vậy sao?”

Vương Nguyên nhìn anh, nghe đến hai từ “Tiểu Kha”, mặt cậu lại ửng hồng, mắt sáng rực, điệu bộ lại có chút bối rối.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, có chút hoài nghi, cậu hôm nay thật lạ, sao lại tránh né Tiểu Kha? Đừng nói hôm qua hai người đã làm gì đấy nhé.

Anh đến lớp của Tiểu Kha, gọi cô nàng ra và nói một vài chuyện gì đó, coi như là cái cớ cho việc tự dưng anh đến tầng 3, sự xuất hiện của anh làm cho cả lớp của cô nàng nháo nhào lên. Còn cậu khi thấy Tiểu Kha bước ra, cậu lại lúng túng đứng nép sau tường, chỉ dám ló nửa mặt ra lén nhìn cô, mặt đỏ ửng lên. Tuấn Khải nói chuyện với Tiểu Kha, anh quay ra nhìn cậu, thấy cậu như vậy, bỗng dưng anh lại thấy khó chịu. Anh liếc cậu, rồi quay lưng bỏ đi.

Tan học, Vương Nguyên vẫn như thế, vẫn đứng ở tầng 1 đợi một ai đó, tâm trạng lại hồi hộp, dần dần nó thành thói quen. Thấy Vương Tuấn Khải đi xuống, cậu hớn hở chạy đến trước mặt anh, cười tươi:

_ Trả điện thoại cho anh nè. Cảm ơn anh nha.

_ ...Tôi không cần nó nữa. Vứt đi._ Vương Nguyên chìa chiếc điện thoại cục gạch ra trả cho anh, trong lòng hơi tiếc nuối. Nhưng anh lại không cần nó nữa, lạnh lùng đáp trả lại một câu rồi không thèm nhìn mặt cậu mà bỏ đi luôn. Cậu nhìn anh, không khỏi ngạc nhiên, anh mọi ngày vẫn như vậy, nhưng hôm nay lại có chút khác thường, cậu thấy được điều đó, nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ qua. Bây giờ cậu đang vui vẻ ngắm lại cái điện thoại, anh bảo bỏ đi, nhưng nó dễ thương như vậy, thật không nỡ vứt chút nào. Từ nay nó là của cậu rồi đấy nhé.

______________________________

Kể từ những ngày sau, Vương Nguyên đã có chút cái gọi là mạnh dạn hơn, cậu và Tiểu Kha đã nói chuyện bình thường lại với nhau. Chẳng qua người chủ động nói chuyện trước vẫn là Tiểu Kha, là bạn bè với nhau không nói chuyện sao coi cho được, có ngại thì cũng là cậu ngại thôi.

Vương Tuấn Khải anh từ lúc thấy Vương Nguyên có những hành động kỳ lạ đó, anh đã nghi rằng cậu có cảm tình với em gái của mình, nên không lúc nào không để ý đến cái cậu con trai kia. Anh có chút buồn bực, hưng trong đầu luôn cứ phải cân nhắc rằng bổn phận anh trai phải bảo vệ em gái khỏi những con cáo đội lốt nai tơ là cậu kia. Giờ anh vẫn chưa chịu nhận ra đến mình cũng có chút gì với con nai tơ đó.

Vương Nguyên dạo này rất hay đến nhà anh chơi. Điều này làm anh cảm thấy lo lắng. Cậu đến nhà anh không phải vì gặp anh, ừ, thì cũng đâu có thân là mấy, cậu đến gặp Tiểu Kha, em gái của anh mà.

_ Có gì thì cứ ngồi dưới phòng khách mà nói chuyện. Ai đời phòng con gái mà cậu lại vào hoài vậy, Vương Nguyên?

Anh nhíu mày, hậm hực, cứ mỗi lần đến nhà, Tiểu Kha và cậu lại chui vào phòng đóng cửa kín mít lại, làm anh chẳng thể nào ngồi yên, chúng nó có gì mờ ám hay sao chứ? Cho nên rút kinh nghiệm, lần này cậu chỉ vừa mới bước vào nhà, anh ngồi yên vị ở phòng khách từ lúc nào, lên tiếng ngăn chặn.

Vì vậy hai bạn trẻ kia đành ngồi ở phòng khách mà tán dóc. Còn anh thì ngồi đối diện trông chừng, giả vờ đọc sách, tai thì vểnh lên nghe mấy câu chuyện nhảm nhí của chúng. Cho đến khi Vương Nguyên đứng dậy vè, anh mới trở vào phòng của mình.

--------------

Ngày hôm sau, tan học, xuống tầng 1, anh đã thấy cậu đứng đó, trong đầu luôn nghĩ hẳn là đợi anh, ngày nào cũng vậy mà.. Vương Nguyên nhìn thấy anh, cậu lon ton chạy đến, miệng không ngớt cười, nhưng bây giờ thì khác, cậu đợi anh vì có mục đích...

Vương Nguyên chìa ra một hộp quà nhỏ, cúi đầu ngượng:

_ Khải ca...anh...._ Vương Tuấn Khải không ngờ lại nhận hộp quà đó, bất giác miệng khẽ nhếch lên, toan nói “Cảm ơn”, nhưng người anh bỗng khựng lại..

_ Anh...đưa nó cho Tiểu Kha giúp em nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro