Chương56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tiêu lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm đã hoàn toàn học hỏi được những tinh túy của gian thương, lúc trước tuy Vương Tuấn Khải đã nói Vương Nguyên có bạn trai nhưng anh ta không chịu bỏ cuộc, theo như anh ta nói là "Hợp đồng còn chưa ký nên vẫn có cơ hội giành được", đâu phải anh ta chưa từng làm chuyện đục khoét vách tường của người khác.

Vương Tuấn Khải hiểu rất rõ anh ta, lần trước chỉ nói Vương Nguyên đã có bạn trai nhưng không chịu nói là ai hại anh ta chạy đôn chạy đáo hỏi thăm, càng không tìm ra là ai thì càng không muốn bỏ cuộc, đến lúc anh ta muốn tấn công lần nữa thì Vương Tuấn Khải tàn nhẫn cho anh ta một đòn knock-out.

Cảm giác bây giờ của Lục Tiêu là đánh Vương Tuấn Khải một vạn lần cũng không đủ.

Anh ta đấm lên vai Vương Tuấn Khải một cái: "Cậu dám chơi tớ hả, sao không nói thẳng?"

Vương Tuấn Khải thản nhiên liếc anh ta: "Nói thẳng thế nào?"

Lục Tiêu trừng anh, vẫn thấy hơi khó tin, "Cậu thích cậu bé ấy thật hả?"

Anh hờ hững trả lời: "Để nói sau đi, tớ phải quay phim."

Nói xong, anh bỏ đi. Lục Tiêu chửi thề mấy câu, ai mà ngờ Vương Tuấn Khải chơi anh ta một vố chỉ vì cậu chứ, quá tàn nhẫn, anh ta thừa nhận mình không phải là người tốt, nhưng vẫn chưa xấu xa đến mức cướp vợ của bạn.

Có điều anh ta không đợi Vương Tuấn Khải quay phim xong mà bỏ đi trước, tức chết mất.

Tối nay quay cảnh của các nhân vật phụ nên Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải có thể về lúc năm giờ chiều.

Lúc quay xong cảnh của hai người, anh gọi cậu: "Vương Nguyên ."

Cậu quay đầu lại: "Hửm?"

Anh nói: "Em qua đây một chút."

Vương Nguyên tò mò đi theo anh, đây là lần đầu tiên anh nói với cậu như vậy ở trường quay, có vẻ như hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.

Hai người đi vào phòng nghỉ của Vương Tuấn Khải , A Minh không vào theo, Vương Nguyên thấy không có ai thì đóng cửa lại rồi ôm anh từ phía sau, cười tới mức híp cả mắt: "Anh gọi em vào làm gì?"

Anh nhìn cánh tay quấn ngang hông mình rồi xoay người lại, ấn đầu cậu vào lòng, "Tối nay muốn ăn gì?"

Vương Nguyên như phát hiện ra châu lục mới, cậu giãy giụa ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh muốn mời em ăn cơm?"

Anh trả lời thản nhiên: "Ừ, không muốn đi à?"

Vương Nguyên cười, nhưng sau đó lại buồn so, "Để hôm khác đi, tối nay em đi ăn với bố rồi."
Quý Đỗng Dương rũ mắt nhìn cậu, "Ừ, vậy em đi đi."

Vương Nguyên cười, ôm cổ anh rồi kiễng chân ghé vào tai anh nói nhỏ: "Tối nay em tới chỗ anh."

Người Vương Tuấn Khải khẽ cứng đờ, anh không trả lời, Vương Nguyên buông anh ra, xoay người đi ra cửa, "Em đi đây."

Vương Nguyên hẹn với Vương Lợi Huy ở một nhà hàng, cậu tới trước, nhân viên phục vụ vừa rót nước vừa lén nhìn cậu. Lúc Vương Nguyên nhận lấy thực đơn, nhân viên phục vụ bèn hỏi: "Chào anh, anh là Ninh phi trong phim Triều đại thái bình đúng không ạ?"

Triều đại thái bình đã phát tới tập mười hai, Vương Nguyên xuất hiện ở tập mười, tính ra chỉ mới có mặt trong ba tập thôi, không ngờ lại có người nhận ra cậu. Cậu quay đầu lại, cười với nhân viên phục vụ: "Em nhận nhầm người rồi."

Nhân viên phục vụ: "..."

Nhân viên phục vụ chắc chắn mình không nhầm, đó là đôi mắt của Ninh phi, trên mũi còn có nốt ruồi rất đặc biệt, gương mặt của cậu rất ấn tượng, không thể nào nhầm được. Nhân viên phục vụ nhìn cậu thêm mấy lần rồi mới cúi đầu.

Lúc Vương Lợi Huy tới, các món mà Vương Nguyên gọi đã được dọn lên, cậu nhìn ông: "Bố."

Vương Lợi Huy áy náy: "Cuộc họp kéo dài một chút, con chờ lâu chưa?"

Vương Nguyên gật đầu: "Nửa tiếng."

Vương Lợi Huy cười: "Đói không, mau ăn đi."

Vương Nguyên cầm đũa ăn cơm, vẫn còn trong kỳ nghỉ xuân, đây cũng có thể coi là bữa cơm đón năm mới đầu tiên của hai bố con kể từ khi cậu thành niên. Năm đầu tiên cậu không về nước; năm thứ hai cậu về vào đúng ngày sinh nhật của Vương Giai Huệ, sau khi phá hỏng bữa tiệc, cậu không ở lại đón năm mới; ba năm sau đó, cho dù cậu có về thì cũng không ở lại đón tết.

Hình như đã lâu lắm rồi cậu và Vương Lợi Huy mới cùng nhau ăn bữa cơm bình yên như thế này.

Bữa cơm bình yên gần đây nhất là trước khi cậu ra nước ngoài.

Vương Lợi Huy nhìn cậu, càng nhìn càng cảm thấy mấy năm qua con trai ông phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Khi cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, phải nhờ Mike dùng các liệu pháp tâm lý mà ông mới biết được những việc mà Hạ Vân đã làm với cậu. Vương Nguyên chưa bao giờ nói với ông những điều đó. Trước bảy tuổi, cậu rất ngoan ngoãn, trong hai năm sau khi Tần Uyển về nước, cậu đột nhiên trở nên rất lặng lẽ, đến năm mười tuổi, cậu như biến thành người khác, thất thường, nóng nảy, nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn nhìn ông bằng đôi mắt lạnh lẽo, ánh mắt đó làm ông nhớ tới Tần Uyển. Cậu có đôi mắt giống mẹ.

Lúc đó ông tưởng cậu chỉ đang nổi loạn ở tuổi dậy thì, hơn nữa còn có mẹ con Hạ Vân. Hạ Vân dịu dàng, Vương Giai Huệ biết làm nũng với người lớn khiến ai ai cũng vui vẻ, hoàn toàn khác biệt với Vương Nguyên . Thật lòng mà nói thì khi đó, ông thực sự muốn tránh xa đứa con vừa nghịch ngợm vừa giống Tần Uyển ấy.

Sống với nhau mười mấy năm, Vương Nguyên hoàn toàn không được ai quản thúc, cậu có tính cách thế nào, cậu thích hay không thích cái gì, đi học có chuyện gì vui không,... cậu chưa bao giờ nói với ông. Ở trường nếu cậu gây chuyện thì cũng do tài xế xử lý, trừ việc đưa tiền cho cậu, ông chưa từng thực sự quan tâm cậu.

Trong mấy năm Vương Nguyên điều trị ở Anh, cứ có thời gian rảnh là ông sẽ đi thăm cậu, nhưng lúc đó Vương Nguyên vô cùng căm ghét và bài xích ông, cũng phải thôi, vì ngòi nổ khiến Vương Nguyên phát bệnh cũng do ông mà ra.

Những năm qua, ông luôn tìm cơ hội để bù đắp cho cậu, cậu muốn làm diễn viên, được thôi, ông để cậu đóng phim.

Phim điện ảnh Khúc mắc do Vệ Trung làm đạo diễn, có nam chính là ảnh đế Vương Tuấn Khải , không thể nghi ngờ đây sẽ là một bộ phim thành công, nhưng ông không ngờ phim lại nói về đề tài đó.

Đến khi nhận ra thì ông đã sai trầm trọng rồi, ông vẫn cứ như trước kia, tự cho đó là thứ tốt để bù đắp cho cậu.

Vương Lợi Huy nhìn Vương Nguyên , ông thở dài: "Nguyên Nguyên , nếu thấy miễn cưỡng hay khó chịu khi đóng bộ phim này thì chúng ta không quay nữa."

Vương Nguyên không ngờ ông vẫn còn băn khoăn việc này, cậu dừng đũa, vẫn là câu nói ấy: "Con sẽ quay đến cùng."

Ăn cơm xong, Vương Lợi Huy muốn đưa Vương Nguyên về nhưng cậu từ chối: "Con tự bắt xe về, bố về sớm đi."

Cậu nói ăn cơm cùng ông thì chỉ là ăn bữa cơm thôi, ăn xong thì ai về nhà nấy.

Vương Lợi Huy như già thêm mấy tuổi, về đến nhà nhìn thấy Hạ Vân ngồi một mình ở phòng khách xem phim, bộ phim đang phát trên màn hình chính là Triều đại thái bình, Vương Nguyên diễn vai Ninh phi, ánh mắt cậu rất quyến rũ, dựa nhẹ vào lòng hoàng đế, trông... cực kỳ xa lạ.

Đó là con trai của ông.

Hạ Vân quay đầu lại nhìn thấy ông thì vội vàng chuyển kênh, vừa cười vừa đi tới, nhận lấy cái áo vest và túi công văn của ông, "Tối nay xã giao mà sao về sớm thế? Hình như mình cũng không uống rượu."

Vương Lợi Huy nhìn bà ta, "Tôi đi ăn cơm với Nguyên Nguyên ."

Sắc mặt Hạ Vân liền thay đổi, cố nhịn không nói gì, lúc Vương Lợi Huy định lên lầu thì bà ta bỗng đuổi theo, "Lợi Huy, mình chỉ ăn cơm với Vương Nguyên thôi hả, có ai nữa không?"

Vương Lợi Huy nhíu mày: "Mình nghĩ còn có ai nữa?"

Sắc mặt Hạ Vân khá xấu, bao nhiêu năm nay bà và Vương Lợi Huy rất ít khi giận dỗi chứ đừng nói là cãi nhau, nhưng lần này bà không nhịn được: "Mình không thấy mấy năm nay mình rất lạnh lùng với em ư? Kể từ khi Vương Nguyên ra nước ngoài, mình thường xuyên chạy qua Anh, có phải mình còn nhớ nhung Tần Uyển, muốn quay lại với cô ta không? Nếu có thì mình cứ nói thẳng ra, chứ việc gì hễ chút là sầm mặt với em? Phim mà Vương Nguyên đang đóng cũng là do mình đầu tư đúng không? Khoản tiền lớn như thế mà mình không nói với em tiếng nào, mình có xem em là vợ không?"

Mắt bà ta đỏ hoe, còn vẻ mặt của Vương Lợi Huy trở nên cứng đờ: "Sao mình biết chuyện đó?"

Hạ Vân: "Sao không biết cho được? Đó là khoản tiền lớn mà."

Hồi lâu sau, Vương Lợi Huy mới nói: "Đó là món nợ của tôi với con, cũng là món nợ của mình với con bé."

Hạ Vân sững sờ, lẳng lặng nhìn ông đi lên lầu.

***

Vương Nguyên đến khách sạn, lúc đỗ xe ở tầng hầm, có lẽ là do yêu nhau nên tâm linh tương thông, cậu không xuống xe mà cứ nhìn chiếc xe màu đen ở phía đối diện, một lúc sau, một thân hình cao ráo đi ra khỏi thang máy, người đó không ai khác ngoài Vương Tuấn Khải , anh mặc áo phao, đội mũ, đeo khẩu trang.

Cậu thấy anh lên xe, nhìn anh nhanh chóng lái xe đi.

Đột nhiên, điện thoại reo chuông, là anh gọi tới.

Cậu nhanh chóng nghe máy, giọng Vương Tuấn Khải hơi trầm: "Tối nay ở nhà đi nhé, anh có chuyện cần xử lý."

Vương Nguyên mím môi, anh đã lái xe ra ngoài, cậu hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Chuyện nhà."

Vương Nguyên không hỏi nữa, đáp "Vâng" rồi cúp máy, cậu không nói cho anh biết cậu đang lái xe đi theo anh, ngoài ra cũng có xe của phóng viên, chắc hẳn là đang theo dõi Vương Tuấn Khải .

Cậu cứ lái xe đi sau anh, anh chọn đi đường nhỏ, xe anh chạy rất nhanh, vòng vèo mấy lần, chẳng những cắt đuôi được phóng viên mà cũng bỏ rơi luôn người yêu của mình.

Vương Nguyên hết cách, đành phải lái xe về nhà.

Vương Tuấn Khải đi gặp Lục Tiêu, anh ta đang ở lầu một uống trà đợi anh.

Lục Tiêu còn đang bất bình chuyện của Vương Nguyên nên khi thấy anh tới, anh ta nhăn mặt, "Uống rượu chịu phạt đi, cấm uống trà."

Anh cười, Lục Tiêu hỏi: "Bắt đầu hẹn hò từ khi nào?"

: "Mới đây thôi."

Lục Tiêu: "Thật lòng không?"

Vương Tuấn Khải nhìn anh ta. Chỉ với cái nhìn đó, Lục Tiêu đã hiểu ngay, nếu không thật lòng thì Vương Tuấn Khải sẽ không chơi anh ta một vố như vậy, phòng như phòng cướp.

Nên nói thế nào về tình nghĩa giữa anh ta và Vương Tuấn Khải đây nhỉ? Vương Tuấn Khải đã đi đóng phim khi chỉ mới mười mấy tuổi nên khi lên đại học cũng tích góp được kha khá tiền, lúc đó anh ta muốn hợp tác kinh doanh với người khác nên đã thế chấp căn hộ mà gia đình đã mua cho, nhưng cuối cùng bị thua lỗ nghiêm trọng, lúc đó chỉ mới hai mươi tuổi, anh ta gần như đã sụp đổ. May mà Vương Tuấn Khải cho anh ta mượn tiền để quay vòng vốn, trong mấy năm sau đó, anh ta không ngừng đầu tư, lúc đầu luôn bị lỗ, nhưng Vương Tuấn Khải rất tin tưởng anh ta, chỉ cần anh ta mở miệng thì anh sẽ sẵn lòng cho mượn tiền. Đối với Vương Tuấn Khải , tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Lục Tiêu biết hoàn cảnh gia đình của bạn mình, lúc đó Vương Tuấn Khải còn rất trẻ, nếu không cho anh ta mượn tiền thì cũng bị bố mẹ cuỗm mất, không ai có thể ngờ rằng một người luôn nghiêm khắc với bản thân như Vương Tuấn Khải lại có bố mẹ bị nghiện ma túy.

Có thể nói Lục Tiêu được như ngày hôm nay là nhờ công rất lớn của Vương Tuấn Khải . Thế nên tuy Vương Tuấn Khải chưa bao giờ đòi lại tiền, vì dù sao những năm qua anh cũng kiếm được rất nhiều tiền, không cần số tiền ít ỏi đó, nhưng Lục Tiêu xem Vương Tuấn Khải như là cổ đông của công ty, hằng năm đều chia hoa hồng cho anh.

Vương Tuấn Khải nói thẳng vào vấn đề: "Ngày mai cậu về giúp tớ làm một chuyện nhé, Dương Huân không đi được."

Lục Tiêu nghe thế liền biết là chuyện gì: "Bố mẹ cậu lại gây ra rắc rối nữa hả?"

Anh không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu.

Lục Tiêu đột ngột hỏi: "Hai, ba năm nay cậu làm việc bạt mạng, đừng nói là dồn sức quay phim trong mấy năm cuối rồi rút lui nhé?"

Vương Tuấn Khải cười chua xót, anh bỗng muốn hút thuốc nhưng cuối cùng vẫn nhịn, giọng bình thản: "Đúng là có ý định đó thật."

Lục Tiêu thở dài: "Tớ thấy cậu theo chủ nghĩa hoàn hảo quá đó, có nghệ sĩ nào mà không có vết nhơ, chỉ cần sóng gió qua đi thì mọi chuyện lại trở về như cũ thôi."

Giấu giếm càng lâu mệt mỏi càng nhiều, áp lực cũng càng tăng,anh đã muốn phơi bày ra từ lâu rồi, theo như lời anh thì anh không muốn kéo dài hơi tàn nữa.

"Đợi quay xong bộ phim này rồi tính sau."

"Đừng nói bộ phim này sẽ là phim cuối cùng của cậu nhé?"

"Không đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro