Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[KR BUILD] Được ăn cả, ngã về không.
Tag: General, có một chút SenBan.
Ý tưởng từ tập 44 trong series.

.

"Rồi, bắt đầu đi."

Sento khoanh tay nhìn cậu bạn đầu tôm chiên, đứng bên cạnh anh là Misora. Cô liếc nhìn cả hai với ánh mắt lo lắng.

"Ờ!"

Banjou, như mong đợi, hét lớn. Và bởi vì tầng hầm tiệm cà phê Nascita cũng chỉ là một căn phòng khép kín với diện tích khiêm tốn, tiếng hét cậu ta còn vọng lại một chút.

Cũng chả quan trọng lắm, vì Sento có nhiều cái phải quan tâm hơn là giọng nói của tên ngốc không suy nghĩ gì trước khi làm này. Anh đưa mắt nhìn theo hành động của Banjou, từ bật nắp Bottle đến khi đưa vào chiếc Knuckle mới anh đưa cho cậu ta.

Nhưng, trong chưa đầy một phần tư giây kể từ lúc Bottle được cắm vào, một luồng điện mạnh mẽ liền chạy quanh cơ thể Banjou, những tia lửa màu xanh tóe ra sắc như dao. Banjou Ryuuga hét lên đau đớn, và ngã khuỵu xuống sàn.

"AaaAAaa.."

Misora sợ hãi chạy đến, nâng Banjou dậy. Khuôn mặt Banjou giờ đã lấm lem, tay cũng có vài vết thương. Đôi mắt cậu ta láo liên nhìn quanh, chắc do vẫn đang sốc.

"Hmm...thử lại lần nữa đi."

Misora quay ra nhìn anh, miệng hé ra một chút. Thật ra, Sento cũng tự thấy bất ngờ. Bình thường ra anh sẽ tỏ ra lo lắng cho Banjou nhiều hơn thế này, và chắc chắn sẽ không có chuyện bắt cậu ta henshin lần nữa ngay sau khi chứng kiến những gì lần đầu tiên đã gây ảnh hưởng đến cơ thể của Banjou.

Thế nhưng, thời gian không còn nhiều.

Evolto đang ngày càng lớn mạnh, Gen-san và Grease thì đã tự nâng Hazard Level của mình lên, bất chấp việc sẽ chết khi thua cuộc. Misora và chị Sawa cũng khó mà đảm bảo được an toàn. Cả chủ quán, và tất cả mọi người nữa, đều đang ngàn cân treo sợi tóc.

Và cả...

"Chỉ vì con mà nhân loại sẽ diệt vong!"

Lời bố nói vẫn vang vọng trong đầu anh.

Sento lắc lắc đầu, tập trung vào khung cảnh trước mặt. Ừm, nói chung là bây giờ có nhiều điều cấp thiết cần sự quan tâm của anh nhiều hơn là một hai vết thương cỏn con trên người của một chiến binh, người mà, chắc chắn sẽ bị thương.

Thà bị thương còn hơn là chết.

Anh sẽ không để ai chết.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Tiếng hét của Banjou cắt ngang mạch suy nghĩ rối bời của anh. Anh lại chứng kiến cảnh Banjou ngã xuống một lần nữa.

Nếu bảo anh không thấy đau khi nhìn thấy điều đó thì là nói dối.

Nếu bảo anh không muốn ngừng thí nghiệm này lại thì là nói dối.

Nếu bảo anh không muốn chạy đến đó, đỡ Banjou dậy, đặt tay lên làn da ấm nóng của cậu ta, cảm nhận được hơi thở tràn đầy sự sống và tiếng tim đập vốn rất mạnh và lớn và rất có tài năng trong việc làm anh tỉnh táo và bình tĩnh lại của cậu ta thì cũng là nói dối luôn.

Thế nhưng, bất chấp những điều đó, Sento vẫn lên tiếng.

"Lại một lần nữa đi. Cứ gắn nó vào Driver đi."

Có vẻ là Misora không thích cái giọng đó của anh, hoặc không thích điều anh yêu cầu. Vì sau đó, cô ấy cau mày và chất vấn anh ngay lập tức.

"Này...chờ đã nào. Nếu cậu ấy mà henshin trong tình trạng này..."

"Nếu không làm được thì đừng hòng đánh bại Evolto."

Anh ngắt lời Misora.

Trước khi Misora kịp nói bất cứ điều gì, Banjou đã lên tiếng.

"Đừng lo, tôi làm được!"

Và cậu ta lại làm lại một lần nữa.

Và cậu ta ngã xuống một lần nữa.

Mỗi lần như vậy, con dao vô hình trên trái tim Sento dường như lại cứa vào sâu hơn một lớp. Anh không hiểu tại sao mình có thể đứng đó, và lạnh lùng chứng kiến Banjou hét lên vì đau đớn.

Nhưng anh đã làm thế, cả một buổi chiều ngày hôm đó.

Thật sự, Banjou cậu ta quả thật là ngốc của ngốc.


....Thí nghiệm ngày XX tháng XX năm 2018.

Cross-Z Blizzard Knuckle

Thất bại.

.
.
.
.

Tối hôm đó, khi Sento quay trở lại quán cà phê Nascita với lòng nặng trĩu, cảnh tượng khi anh mở cửa ra thật sự đã khiến anh muốn khuỵu gối xuống ngay lập tức. Bạn bè của anh, gia đình hiện tại của anh, những người đã chọn anh đang ở đó. Mùi cà phê lăn tăn trong không khí, xen lẫn là mùi ngọt thơm của chiếc bánh kếp mới ra lò. Và Banjou Ryuuga, với khuôn mặt đần độn của cậu ta, mở to đôi mắt như đang ôm trọn toàn bộ hình ảnh của anh trong đó, ngây ngô hỏi anh:

"Này, Sento, cậu đã đi đâu vậy?"
.
.



Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro