Chap 21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại hơn một năm nữa trôi qua, Hanbin và K vẫn ở bên nhau, xuân qua thu đi chớp mắt đã qua một năm rồi, như là một việc rất dễ dàng vậy.

Cảm giác ở bên cạnh K rất yên lòng. Trước đây khi còn là bạn bè cũng có cảm giác như thế, nhưng sau khi trở thành người yêu thì cảm giác đó tăng thêm gấp bội lần...

Khí chất toát ra từ K có thể giúp cậu tĩnh tâm lại; ở bên anh, đều cảm thấy thế giới thật yên bình, nhịp sống cũng chậm lại... rất thoải mái, khiến người khác cảm thấy yên lòng.

Rõ ràng khi bên anh,cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại vậy, nhưng đến lúc ngồi nhớ lại, thì mới bất giác phát hiện thời gian trôi qua nhanh thật.

Bình thường thì vào mỗi buổi trưa Hanbin sẽ đến quán của anh dùng cơm, sau khi tan làm thì quay về phòng trọ trước để chỉnh lí lại một số sự việc ở trường, ví dụ như ghi chép lại những học sinh mà cậu phụ trách hướng dẫn vân vân, sau đó sẽ đến "Góc khuất" cùng K dùng cơm tối, à, còn chơi đùa với Lucky nữa.

Nhiều lúc trong quán bận quá, Hanbin sẽ giúp K bưng bê trà bánh, lau dọn bàn khách đã sử dụng xong. Thường thì cậu sẽ ngồi đó đến khi K tắt đèn đóng cửa quán thì cậu mới về nhà, đương nhiên cũng có nhiều lúc cậu không quay về mà ở lại qua đêm với anh.

Hanbin làm thêm một chìa khoá phòng cậu trọ đưa cho anh, vào mỗi thứ năm "Góc khuất" nghỉ thì anh sẽ dẫn Lucky đến đó đợi cậu, thấy quần áo dơ thì sẽ giúp cậu giặt rửa, có lúc còn thay cậu quét dọn phòng ốc. Hanbin tan làm từ truờng về vừa bước chân vào cửa đã thấy bóng dáng của K, sau đó cả hai sẽ để Lucky lại trông nhà, cùng nhau đi mua thức ăn về làm bữa tối, rồi cùng nhau rửa rửa cắt cắt xào xào nấu nấu...

Tiện thể nhắc luôn, Hanbin đối với thức ăn rất chi là dễ dãi, dễ dãi đến nỗi K không tài nào chấp nhận được.

Từ trước giờ K đều cảm thấy cậu rất dễ nuôi, cho gì ăn nấy, hoàn toàn không kén chọn, đúng là một tấm gương tốt; nhưng nếu như không phải có lần ngẫu nhiên anh cho Hanbin đem cơm hộp mua từ bên ngoài đến "Góc khuất" ăn, thì chắc hẳn anh sẽ không biết được, cơm hộp mà bên ngoài bán cải thì xào đến nát bấy, đậu hủ thì đầy dầu mỡ mặn chát, cho đến thịt heo xào thì mỡ nhiều mà thịt chả bao nhiêu... Hanbin đều có thể mặt không đổi sắc ăn hết toàn bộ! Điều này khiến K không tài nào chịu nổi, rất tức giận nói với cậu là, giờ nghỉ trưa ở trường nhất định phải đến tìm anh, anh sẽ chuẩn bị cơm trưa cho cậu, tuyệt đối không được ăn mấy thứ thức ăn đáng sợ này nữa. Hanbin ngây người gật gật đầu, nhất thời không tài nào lý giải nổi tại sao K lại tức giận như vậy.

   - Đừng có đùa, những thứ như vầy mà em có thể nuốt trôi được? Em nuốt trôi được nhưng tôi thì không tài nào chịu được!...

 K có chút kích động nói.

Hanbin nghe rồi ngồi đó cười ngây ngô, trong lòng thì bềnh bồng bồng bềnh.Có ai được người yêu quan tâm mà không vui bao giờ đâu...

Thứ bảy, K sẽ dựa vào việc Hanbin có về nhà không mới quyết định anh có mở quán kinh doanh hay không. Nếu cậu không phải về nhà gặp cha mẹ, thì anh sẽ không mở quán, cùng Hanbin đến phòng trọ của cậu hoặc lên tầng hai "Góc khuất", hoặc là cùng nhau dẫn Lucky đi dạo xung quanh, hay đi xem triển lãm gì đó...

Trong hơn một năm nay, mẹ của Hanbin không còn ép cậu phải đi xem mắt hay tìm bạn gái nữa. Hoặc có lẽ là do thấy một họ hàng nào đó cũng giống cậu đã đến tuổi lập gia đình nhưng vẫn chưa có đối tượng, vì áp lực của người thân mà đi xem mắt kết hôn, nhưng sau đó thì thường cãi cọ với nhau khiến cả nhà không ai được yên; hay cũng có lẽ là bởi lần trước Hanbin đã ngồi lại nói chuyện với gia đình, thôi thì con cháu có phúc phần của con cháu vậy, không quản nữa. Cậu vì vậy mà càng thảnh thơi, trong lòng không còn phải chịu áp lực nữa.

Hanbin với K không phải là không có cãi nhau, khó tránh khỏi nhiều lúc có va chạm nhau về ngôn ngữ hoặc cử chỉ hành vi thường ngày.

Nhưng cả hai không cãi nhau to, có lúc cậu phát điên lên kêu la vài ba câu, K sẽ xoa xoa tai không đoái hoài đến cậu, nhưng đến cuối ngày không hiểu sao cơ thể lại được bao vây trong vòng tay ấm áp của anh; hoặc lúc K tức giận thật sự thì sẽ không nói chuyện với cậu, chiến tranh lạnh, Hanbin cũng "hầu" anh đến cùng luôn, nhưng chỉ được một lúc là lại thấy K đang trong bếp làm cơm cho người nào đó ăn.

Dù sao thì cuối cùng người mở lời giải hoà trước chắc chắn là K. Hanbin hừ hừ vài ba tiếng rồi sau đó trao một nụ hôn cho anh thế là xem như huề cả làng. Tính cách của K cao ngạo, nhưng khi đối diện với người mình yêu thì rất chi là biết lùi biết tiến.

Hoàn toàn là một cuộc sống rất bình thường. Không hẳn mỗi ngày đều có sự ngạc nhiên, cũng không phải lúc nào cũng hạnh phúc mĩ mãn, hai người có lúc cũng cãi nhau, cũng chiến tranh lạnh, cũng sẽ phiền não vì những vấn đề thực tế, như là việc Hanbin không tài nào dành dụm đến con số mà cậu mong muốn, hay như tháng này quán của K thu nhập ít đi...

Đối với những vấn đề này, Hanbin vẫn rất là lạc quan nói:

   - May là chúng ta không có nuôi con nhỏ!

K nghe xong rất nghiêm túc nói với cậu rằng anh thật rất muốn nhận nuôi một bé gái, Hanbin bèn cốc vào đầu anh lớn tiếng kêu:

   - Dành dụm tiền! Để dành tiền trước đã!

K nhìn bộ dạng lúc đó của cậu không nén được cười to.

Trong căn nhà trên tầng hai của K, đa phần đều là cà phê của anh, hồng trà của cậu, hai người câu được câu không trò chuyện với nhau. Có lúc K trêu chọc ép buộc Hanbin uống cà phê, hoặc khi hôn cậu thì ngậm một ngụm cà phê chăm cậu, Hanbin lập tức phun ra, la lớn:

   - Khó chịu, khó chịu chết được! Miệng toàn mùi cà phê không! Rất khó chịuuu.

K nhìn cậu ha hả cười to, Hanbin bèn trừng mắt nhìn anh giận dữ.

Cuộc sống như thế này có lẽ không thú vị lắm, nhưng cậu vẫn thích cái cảm giác được ở bên anh. Không có việc yêu đến chết đi sống lại, hay không gặp được nhau thì khó chịu... chỉ là đặt đối phương vào một góc trong tim, rất là trân trọng nâng niu quý báu thôi... bình đạm, nhưng rất ổn định vững chắc, khiến Hanbin mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy rất yên lòng.

Cuộc sống như thế này, Hanbin cảm thấy rất là, rất là hạnh phúc.

Nhưng... có lúc, sẽ có một số người hay sự vật nhắc nhở bạn rằng, hiện thực không phải lúc nào cũng tốt đẹp trôi chảy cả đâu.

Trong buổi lễ kết hôn của em gái, Hanbin cảm nhận sâu sắc được điều đó.

Mặt cậu gần như cứng đơ vì cười.

Đây đã là người thứ mấy rồi? Trông thấy anh chị em của cậu đều đã có nửa kia, thậm chí có luôn em bé, đều hỏi cậu rằng, tại sao cậu vẫn chưa có ai cả vậy? Hanbin cũng trăm lần như một mỉm cười trả lời: Tôi vẫn chưa có đối tượng.

Đương nhiên là không cách nào nói là cậu đã có đối tượng rồi, để tránh việc mọi người hỏi này hỏi nọ về một đống thứ khiến cậu chống đỡ không kịp. Những vị khách đó nghe Hanbin nói thế, đều rất nhiệt tình nói rằng sẽ giúp cậu giới thiệu cho, khiến cậu càng đau đầu thêm.

Nhưng người yêu của Hanbin, anh Koga Yudai, sự thực là hôm nay có đến tham gia buổi lễ, còn mang theo cả một bao li xì rất to nữa.

Trước đó Hanbin có nhắc đến hôn sự của em gái cậu, sẽ rất bận, nên gần đây không thế thường xuyên ở bên cạnh anh được. K bèn muốn Hanbin đưa thiệp mừng cho anh, Hanbin hỏi anh muốn đi à? Anh nói muốn.

   - Tôi muốn gặp người nhà của em. Điều này khiến em cảm thấy khó xử à? 

Trên giường, K đang hôn Hanbin đến nỗi cậu chới với không biết trời trăng gì, anh khẽ cắn vành tai cậu hỏi.

Hanbin thần trí không còn tỉnh táo nữa, cũng không biết là cậu đã trả lời như thế nào.

Nên khi thấy bóng dáng K từ xa, Hanbin giật cả mình.

Trong lòng từ từ dâng lên một nỗi vui mừng, đương lúc cậu đang phải chịu đựng sự dội bom của những lời khách sáo nên càng lúc càng bực bội thì bèn bắt gặp K khẽ mỉm cười với cậu...

   - Anh... sao lại đến đây? 

Hanbin rất muốn nắm lấy bàn tay của anh mà hoan hô. Nhưng sau khi trông thấy anh, trong tâm trạng kích động chỉ có thể thốt nên lời nói vô nghĩa kia.

K không nói, chỉ mỉm cười với cậu, đưa cho cậu ánh mắt, xung quanh nhiều người không tiện nói chuyện, Hanbin vui mừng gật gật đầu cũng không nói.

Chị Hanbin đứng cạnh hỏi K có phải bạn cậu không. Hanbin không biết phải trả lời ra sao, trong long bỗng dưng lo sợ.

Tuyệt đối không thể để mọi người biết được... K đứng phía sau khẽ nắm lấy tay cậu, mỉm cười nói với chị Hanbin rằng anh là đàn anh khoá trên đại học của Hanbin trước kia.

Chị cậu nghe vậy bèn mỉm cười dịu dàng nói:

   - Vậy là trước kia Hanbin chắc hẳn làm phiền anh nhiều lắm? Rất cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của anh đối với Hanbin ...

Cảm giác giống như là đang nói chuyện với bạn học của con trai vậy, không hổ là người đã có con, lời nói tràn đầy mùi vị.

K vẫn duy trì nụ cười trên môi nói:

   - Không đâu. Hanbin rất tốt, có một đàn em như thế tôi cảm thấy rất vui mừng.

Hoàn hảo, nói mà mặt không đỏ hơi không vấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro