🍑Thế Giới 2: Chương 16🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Bearny

Hôm nay buổi sáng, Lãnh Tịch Nhan còn ngủ say, Tư Đồ Thần đã rửa mặt mặc quần áo, chuẩn bị đi làm. Hắn ăn xong bữa sáng lại trở về trong phòng, Lãnh Tịch Nhan còn chưa có tỉnh. Hắn đi đến mép giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lãnh Tịch Nhan: "Bảo bối? Bảo bối?"

Lãnh Tịch Nhan ngủ mơ mơ màng màng, nghe hắn gọi không tình nguyện mà mở mắt ra: "Hả... Làm sao vậy?"

Tư Đồ Thần nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn ôn nhu mở miệng nói: "Bữa sáng ở trong nồi, chờ một chút khi nào em rời giường nhớ ăn bữa sáng..."

Lãnh Tịch Nhan gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng, lại tính toán ngủ tiếp. Tư Đồ Thần thấy thế cũng mặc cô, chỉ nói một câu: "Anh đi làm đây!" Nói xong, cúi đầu ở môi cô ôn nhu mà hôn một hồi, mới xoay người cầm tập công văn đi làm.

Lãnh Tịch Nhan đang ngủ, đột nhiên cảm thấy bụng trướng trướng không thoải mái, cô đi vào phòng tắm, phát hiện tới mình tới tháng. Cô cầm một cái quần lót mới, lót băng vệ sinh mặc vào. Bởi vì là ngày đầu tiên của kì kinh nguyệt , khó tránh khỏi có chút khó chịu, Lãnh Tịch Nhan không ăn uống, liền trèo lên trên giường tiếp tục ngủ.

Lãnh Tịch Nhan mới ngủ, lúc này di động của cô vang lên, có điện thoại gọi đến, Lãnh Tịch Nhan cầm lấy nhìn xem ta, là Tư Đồ Thần. Cô bất máy nghe: "Sao?" Thanh âm hữu khí vô lực.

Tư Đồ Thần ở trong công ty xử lý tốt văn kiện, vừa thấy thời gian đã giữa trưa, nên hắn gọi nhắc Lãnh Tịch Nhan ăn cơm. Hắn gọi điện thoại tới Lãnh Tịch Nhan, trong điện thoại giọng của cô có vẻ khó chịu, hắn lo lắng hỏi: "Nhan Nhan, em còn ngủ sao?"

"Ừm.. Thân thể có chỗ khó chịu..." Lãnh Tịch Nhan đáp.

Tư Đồ Thần vừa nghe lo lắng vô cùng, hắn nhanh chóng đáp: "Rất khó chịu sao? Em ở nhà chờ anh, anh lập tức trở về!" Lãnh Tịch Nhan ừm một tiếng, Tư Đồ Thần treo điện thoại, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi văn phòng.

Không đến mười lăm phút Tư Đồ Thần đã về đến nhà, hắn vội vã mà đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lãnh Tịch Nhan nằm ở trên giường, vẻ mặt khó chịu. Hắn nhẹ nhàng đánh thức Lãnh Tịch Nhan, mở miệng hỏi: "Nhan Nhan? Em có khỏe không? Muốn đi gặp bác sĩ không?"

Lãnh Tịch Nhan đáp: "Em không có việc gì, chỉ là tới tháng nên không thoải mái, một lát sẽ đỡ hơn thôi!"

Tư Đồ Thần nghe vậy để cô nằm xuống, hắn đi phòng bếp nấu nước đường đỏ. Chỉ chốc lát sau, Tư Đồ Thần liền nấu xong còn nấu một ít cháo. Hắn mang vào phòng, nhìn Lãnh Tịch Nhan uống xong cháo cùng với đường đỏ, mới dỗ cô ngủ.

Lãnh Tịch Nhan ngủ mất một buổi chiều, tinh thần tốt lên không ít, Tư Đồ Thần mới yên lòng. Trong lúc cô tới tháng, Tư Đồ Thần không cho cô chạm vào đồ lạnh, cũng không cho cô làm việc, còn mỗi ngày giúp cô làm ấm bụng, vì cô mà chuẩn bị đồ ăn bổ huyết, đủ loại  hành động làm Lãnh Tịch Nhan cảm thấy rất ấm áp. Nguyệt sự qua đi, Lãnh Tịch Nhan lại khôi phục sinh long hoạt hổ như bình thường, Tư Đồ Thần rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.

Bất tri bất giác lại qua nửa tháng, Tư Đồ Thần báo cho Lãnh Tịch Nhan hắn muốn đi công tác nửa tháng, Lãnh Tịch Nhan nghe vậy tính toán buổi tối giúp hắn thu dọn hành lý.

Sau cơm chiều, Tư Đồ Thần cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, Lãnh Tịch Nhan ngồi xổm trên mặt đất thu dọn hành lý. Tư Đồ Thần tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy một màn: vợ mình tình cảm chân thành đang vì mình thu dọn hành lý, tất cả gồm vật dụng tắm rửa quần áo đều chỉnh tề mà bày biện trong hành lý, còn tri kỷ mà chuẩn bị chuẩn một ít thuốc cùng với cách dùng, nhìn cô hắn cảm giác trong lòng ấm áp.

Hắn cúi người từ phía sau ôm chặt Lãnh Tịch Nhan, chui đầu vào hít vào mùi hương thơm ở hõm vai, trầm thấp mà nói một câu: "Nghĩ đến phải xa em mấy hôm, anh cảm thấy rất luyến tiếc!"

Lãnh Tịch Nhan ôn nhu nói: "Không có việc gì, nửa tháng trôi qua rất nhanh!" Nói xong, hai vợ chồng ôm lấy nhau, không khí an tĩnh lại tốt đẹp.

Ngày hôm sau sau khi ăn xong cơm sáng, Lãnh Tịch Nhan đưa Tư Đồ Thần ra sân bay. Ở sân bay, hai vợ chồng lưu luyến chia tay. Tư Đồ Thần không yên tâm dặn dò nói: "Anh không có ở nhà, em phải tự chăm sóc tốt cho mình, ra ngoài phải cẩn thận..."

Tư Đồ Thần nói một câu Lãnh Tịch Nhan gật đầu theo, cuối cùng cô có chút buồn cười mà mở miệng: "Được rồi, anh cứ yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, anh còn nói nữa sẽ lỡ chuyến!"

Tư Đồ Thần bất đắc dĩ cười, cúi đầu hôn cô một cái, rồi mới xoay người rời đi. Lãnh Tịch Nhan nhìn hắn qua cửa kiểm tra, thẳng đến khi nhìn không thấy hắn nữa mới xoay người rời đi.

Tư Đồ Thần đi công tác đã 7 ngày, mấy ngày này Tư Đồ Thần mỗi ngày đều gọi điện thoại về, báo cáo hàng tung, hắn ở khách sạn nào đều nói cho cô, làm cho cô dở khóc dở cười nhưng cũng thực ngọt ngào.

Nhưng hôm nay Lãnh Tịch Nhan cũng muốn xuất ngoại, bay đi Italy tham gia hôn lễ của Liễu Nhân Nhân. Lãnh Tịch Nhan sáng sớm đã tới sân bay chạng vạng mới xuống máy bay, cô vội vàng chạy tới hôn lễ may mắn không đến trễ.

Liễu Nhân Nhân nhìn thấy cô rất vui: "Tịch Nhan, cảm ơn cô đã tới tham gia hôn lễ của tôi."

Lãnh Tịch Nhan nhìn cô chân thành cười: "Nhân Nhân, chúc cô tân hôn vui vẻ..." Nói xong, cầm quà cưới trong tay đưa cho cô ấy.

Nhìn món quà tỉ mỉ Liễu Nhân Nhân vui vẻ nói: "Cảm ơn cô đã chúc phúc, tôi sẽ thật hạnh phúc!" Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Hôn lễ bắt đầu. Liễu Nhân Nhân kéo tay ba đi lên thảm đỏ, đầu thảm đỏ là chú rể. Ba Liễu Nhân Nhân trịnh trọng mà đem con gái giao cho con rể. Tiếp theo, mục sư tuyên cáo lời thề, sau đó hai người trao đổi nhẫn, hai người ôm hôn một lát, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay, Lãnh Tịch Nhan cũng đi vỗ tay, chúc phúc cho bạn tốt nhất. Sau hôn lễ, là tiệc tối.

Dùng xong tiệc tối, Lãnh Tịch Nhan cùng Liễu Nhân Nhân tạm biệt, đi về khách sạn. Lãnh Tịch Nhan đi vào thang máy, ấn xuống nút để tầng cao nhất. Thang máy đến tầng cao nhất thì dừng lại, Lãnh Tịch Nhan đi ra khỏi thang máy, lập tức đi nơi tận cùng bên trong phòng cho khách.

Cô đứng ở cửa phòng cho khách dừng lại, gõ gõ. Chỉ chốc lát sau, đã có người đến mở cửa, nhìn người mở cửa, Lãnh Tịch Nhan lộ ra vui vẻ tươi cười.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

03/08/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro