Chap 02: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt say ngủ. Tôi bực dọc giữ chăn che quá đầu.

Cốc cốc cốc !!

"...Ai?" Tôi lờ đờ vạch chăn lộ đầu, nhíu mày mở mắt, nhìn về phía cửa phòng hướng cuối giường.

"Tiểu Vy. Là anh, Lăng Đại Vỹ."

Giọng nói trong trẻo ấm lòng vang lên. Tôi chấn kinh, bật ngồi thẳng dậy, vò tung mái tóc, hét:

"AI CƠ..???!!!"

Vẫn cái giọng bình tĩnh ấy từ ngoài truyền vào:

"Tiểu Vy, em dậy rồi thì anh vào nhé!"

Cạch !

Cánh cửa hé mở. Một nam nhân bê theo khay đồ gồm 1 cốc + 1 bát tô to cẩn thận bước vào rồi đoang cửa.

Tôi gần như trợn lớn mắt..

Cái người trước mắt cao hơn trước, đẹp trai hơn trước và vẫn cái vẻ lãng tử vậy. Anh.. là mối tình đầu của tôi, Lăng Đại Vỹ.

Thình thịch.. Thình thịch..

Anh tiến về phía tôi. Tôi vẫn ngồi đơ như một pho tượng với ánh mắt lưu động theo sát bóng hình anh.

Đến mé giường, đặt khay đồ lên bàn và quay lại nhìn tôi. Anh chợt khẽ chau mày, bàn tay sờ nhẹ trán tôi.

Cái bàn tay này vẫn ấm ấm như vậy, song 5 năm trôi qua, có vẻ nó đã to hơn, thật đúng chất của người đàn ông lí tưởng.

5 giây. Tay anh với cái trán nhẵn của tôi tiếp xúc đúng 5 giây.

Anh khẽ cười, nụ cười nhẹ làm lòng tôi lay động.

Thình thịch..

"May quá. Không có sốt." Anh chợt thở phào nhẹ nhõm.

Tôi hạ mí mắt, rồi khôi phục bộ dạng "sói hoang" vốn có, chợt nhìn anh, cười đầy ẩn ý.

"Đại Vỹ, anh không sợ em sao?" Nói xong hạ người cái bịch nằm gối tay sau đầu, đảo mắt nhìn anh.

Lăng Đại Vỹ lúc đầu có đơ vài giây trước lời tôi hỏi, song rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

"Ha. Em có gì khiến anh phải sợ?.."

"Không sợ. Không sợ?.. Vậy sao anh bỏ đi?" Tôi cười nhàn nhạt.

"..."

Lăng Đại Vỹ im lặng càng khẳng định tôi nói là đúng.

À không, tôi nói vốn là sự thật. Không phải cái ngày năm năm trước anh vì quá sợ tôi thì sao phải bỏ đi biệt tích 5 năm với cái danh "học sinh du học" cơ chứ.

"Hờ.." Tôi chợt nở nụ cười đầy khinh thường.

"Một người đàn ông đầy bản lĩnh trong chốn thương trường lại vì sợ một người phụ nữ mà không dám quay về quê hương. Lăng Đại Vỹ, anh thật không xứng với chiếc ghế "Tổng giám đốc Tập đoàn Lăng thị" a. Haha. Hay anh từ chức đi, rồi nhường nó cho em, em sẽ không gây khó dễ cho anh nữa. Đại Vỹ, anh thấy sao?"

Tôi lại cười cười, quan sát cái nét mặt phức tạp của anh. Cái gợi ý của tôi quả nhiên khiến anh có phản ứng. Anh trừng lớn mắt nhìn tôi, giả giọng bình tĩnh nói:

"Tiểu Vy, từ lúc nào em tham lam vậy? Chẳng phải lúc ba trao sản nghiệp cho em, em đã nói không và nhượng lại cho anh...."

"Đại Vỹ, cần gì phải cuống vậy? Em chỉ đùa thôi mà.. Haha.. với lại anh cũng hiểu thừa là em rất lười, không nhận nổi cái trách nhiệm nặng nề vậy đâu. Đừng lo."

Tôi nói, Đại Vỹ rõ là có thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn tôi.

"..Nhưng.. em cũng nói là anh phải chấp nhận của em ba việc. Anh chưa có quên đấy chứ?" Tôi nhắc nhỏ, Đại Vỹ biến sắc.

"...anh chưa quên. Tiểu Vy, em muốn gì có thể nói với anh.. anh sẽ.."

"Sẽ làm sao? Nếu em nói, em muốn anh.. anh sẽ lấy em chứ?" Tôi xen ngang.

Lăng Đại Vỹ đứng phắt dậy.

"LĂNG KHẢ VY !!!! Chúng ta là anh em ruột đấy. Chẳng lẽ 5 năm rồi mà em vẫn u mê như thế?"

"Anh em ruột thì đã làm sao? Khoa học hiện đại, em vẫn có thể biến đổi Gen, anh cũng vẫn có thể cưới em.. Hoàn toàn hợp tình hợp lí, có gì không được." Tôi nhàn nhạt mở miệng.

"LĂNG KHẢ VY !! Chẳng lẽ bài học 5 năm trước em vẫn chưa có thấm sao? Chúng ta không thể có khả năng..."

"... Anh cũng quên 5 năm trước đã từng là "người" của em?.. Chúng ta còn chung một giường khỏa thân.. anh đã quên?" Tôi nhắm mắt, khe khẽ nhắc nhở.

"Lăng Khả Vy... em đừng có như vậy có được hay không? Chúng ta là anh em ruột.. anh em ruột đấy!.. Đúng là anh và em đã từng như thế.. nhưng, anh biết em và anh chưa có xảy ra chuyện gì.."

"Anh biết?.. ồ.. vậy nếu em nói, chúng ta đã "làm".. anh sẽ xử lí ra sao?"

"Tiểu Vy à.."

"Hai người yêu nhau trong cùng một phòng kín đều bị hạ xuân dược lại không mặc đồ.. anh nghĩ xem.. chuyện gì sẽ xảy ra?" Tôi mở mắt nhìn anh đầy kiên định.

"Lăng Khả Vy.. Em.. Em.. Aishhh... Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao mới chịu buông tay? Anh biết, anh không nên lừa dối em về thân phận thực của anh.. nhưng lúc đó quả thật anh và em cũng đâu biết mọi chuyện lại tiến đến mức này..?.. Nếu không nói em đến từ cô nhi viện giống anh thì..."

"Xoảngg !!"

Tôi và Đại Vỹ đều giật mình nhìn về hướng cửa phòng.

Một bóng dáng chạy vụt đi.. chỉ để lại cái bóng không rõ rệt bộ đồ học sinh với 2 bím tóc dài màu vàng..

Tôi sững sờ. Vội bật dậy, chạy nhanh ra phía cửa, một khay chén thuốc bắc nóng.. hình như mới sắc.

Những kí ức mơ hồ về cuộc gọi đến lúc sớm tinh mơ..

["Tiểu Vy.. Hôm nay chủ nhật, ba mẹ mình về quê rồi, cho mình sang nhà cậu nha!"]

"..ờ..mmm.." (ngái ngủ).

Tôi bực dọc vò đầu mình rồi quay lại nhìn Lăng Đại Vỹ trừng trừng.

"Chết tiệt ! Lăng Đại Vỹ !! Anh vào phòng không đóng kín cửa?"

Lăng Đại Vỹ tỉnh bơ nhìn chỗ khác..

"Ừm.. thì anh nghĩ cô nam quả nữ cùng phòng thì không nên đóng cửa quá kín.. rất dễ gây hiểu lầ...m.."

"LĂNG ĐẠI VỸ !! TÔI NÓI CHO ANH BIẾT NẾU "CÔ ẤY" MÀ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA.. TÔI QUYẾT KHÔNG THA CHO ANH !!!"

Nói rồi quay người chạy ra khỏi phòng, đuổi theo người đó.

Để lại Lăng Đại Vỹ còn đang ngây người vì cái lạnh lùng đó của cô em gái.

***

Tôi chạy chân trần ra ngoài đường lớn..

Lại là ngã tư.. "cô ấy" rốt cuộc đi hướng nào rồi?

"Mẫn nhi..!! Mẫn nhi..!!" Tôi hét lớn về tứ phía.

Biết bao người đi đường đều nhìn tôi bằng ánh mắt quỷ dị. Không ít lời bàn tán dù không muốn nghe nhưng nó vẫn lọt vào tai tôi..

Một đứa con gái đầu bù tóc loạn mặc pyjama gấu trúc, đi chân trần chạy ra đường bị soi là lẽ đương nhiên..

"Nguyệt Mẫn, mình biết cậu đang ở gần đây. Cậu muốn ra ngay hay là để mình chạy lao qua đường tìm cậu rồi bị xe cán chết? Cậu chọn đi, cho cậu 3 giây." Tôi vừa hét vừa nhìn xung quanh xem phản ứng.

Quả nhiên, cũng thấy manh mối.

Gánh nặng trong lòng cũng được chút bỏ.

Tôi đếm ngược..

"Three !"

"Two..!!"

"One..!!"

Mẫn nhi, cậu định để mình chết thật sao?

Tôi nhìn hàng xe qua đường, lấy dũng cảm tiến ra từng bước, lòng thầm cầu nguyện..

"TRƯƠNG MẪN !! CẬU.. MÌNH CÓ CHẾT THÌ CẬU NHỚ ĐỐT TIỀN VÀNG CHO MÌNH NHIỀU NHIỀU MỘT CHÚT !! Cậu nhớ đấy."

Tôi hét lên câu cuối rồi nhắm mắt băng qua đường.

"Kí..ttttt...!!!"ị

"KHÔNG!!!.. TIỂU VYY..!!!"

Tiếng phanh xe bất ngờ.. cả tiếng hét lớn của Mẫn nhi..

Tôi cười. Mẫn nhi đúng là vẫn không thể vô tâm với tôi. Nhưng.. bụng tôi rát quá..

Đầu tôi choáng váng.. khung cảnh hỗn loạn...

Tầm mắt tôi mờ dần... A.. thật vui.. tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng đầy nước mắt của Trương Mẫn.

"..Tiểu Vy.. Cậu sao rồi?.. đừng làm mình sợ... hic híc..."

Tai tôi ù đi.. bụng đau quá.. tôi lịm thẳng..

Ý thức tôi mất hoàn toàn.

***

Hắc Ưng đang đi xe trên đường bực dọc vì phải đi làm việc cho Hoắc độc thiếu gia kiêm bạn thân nhất tên Hoắc Quân Nghị vô tình kia.

"Gì mà anh em tốt giúp nhau lúc hoạn nạn, gì mà không giúp thì cậu ta sẽ mặc kệ kho hàng bên Ý.. rõ là uy hiếp người thì đúng hơn.. Chết tiệt, rốt cuộc cái cô em dâu tương lai tên Lăng Khả Vy kia ở phương nào?. Lại còn đổi tên nữa... Cho người điều tra suốt từ đêm đến giờ chỉ duy nhất một kết quả.. Không hiểu Hắc tổng ta nuôi lũ mọt gạo đấy làm gì nữa. Mà cái tên họ Hoắc đáng ghét kia đường đường là trùm Hắc đạo chẳng lẽ tìm kiếm một người cũng không nổi?.."

Hắc Ưng bực bội vò tung mái tóc xoăn rồi nhấn lên ra.. 200km/h..

Nhưng.. bất ngờ lại phải phanh lại vì một người lao ra đường...

"Kí...ttt!!!"

"Chết tiệt !"

Hắc Ưng chửi thề một câu rồi xuống xe.

Lại bất ngờ lao từ đâu đến thêm một cô gái, không nói không rằng đã cho Hắc Ưng anh một cái "chát!" thật vang khi chưa hiểu gì cả.

"Cô..."

Khi anh phẫn uất quay lại đang định chất vấn thì chợt sững người.

Cái công lí gì thế này?.. Người bị sưng má là Hắc Ưng anh, và người đánh anh là cô gái nhỏ trước mặt. Thế mà cô cư nhiên lại khóc hu hu trước?

"Anh là đồ khốn!"

Hả?

Hắc Ưng tròn mắt nhìn cái cô gái 4 mắt. Cô vừa nói... Hắc Ưng anh là đồ khốn?

Cmn, hôm nay anh gặp phải quỷ rồi.

"Này.. tôi.. cô.."

Hắc Ưng toan mở miệng nói lí cho mình thì lại bị ngắt ngay.

"Còn đứng đừ ra đấy?.. Anh đâm người ta còn không mau đưa người ta đi viện còn đứng đừ ra đó?.."

Ấy thế là.. chỉ với mấy câu.. anh chàng Hắc Ưng đã phải nén mọi cục tức mà phi xe như bay thẳng đến bệnh viện cao cấp của nhà họ Bạch.

Trên đường đã vượt không biết mấy cái đèn đỏ mà cảnh sát đã kéo hàng loạt đến sảnh bệnh viện xếp hàng, thật... oai!

*** hết chap 02 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro