Chương 2: Biệt trang Union

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu chủ, bỏ ra nào, đến giờ đi ngủ rồi.

- Không, cậu phải ngủ với tớ!

Quara Union bất lực đứng nhìn thằng con của mình dính chặt lấy người hầu riêng của nó. Đồng hồ điểm 10h20, đã qua hơn 1 tiếng từ lúc ông bắt Lubert về phòng và lên giường, nhưng tận bây giờ nó vẫn không nghe lời ông. Tất nhiên, 1 phần lỗi là ở ông, Quara tự trách rằng mình đã không rèn cho nó tính tự lập. Mà thời gian này ông có quá nhiều việc, đống công việc này còn lấn vào thời gian ngủ, khiến ông không nỡ bắt nó ngủ cùng rồi lại quấy rầy nó.

Thỉnh thoảng cũng có lúc như vậy, và Amber thường phải thay ông làm cái gối ôm của nó trên giường. Rất may là cậu bé ấy không phàn nàn gì, nhưng ông cũng quyết định rồi. Lubert cần phải trưởng thành hơn, đằng nào thì thằng bé đã 12 tuổi, phải dần tự lập cho giống 1 thiếu gia của dòng họ lớn. Cuối cùng thì Lubert cũng thiếp đi vì mệt, và ông phụ Amber bế nó về giường.

- Cháu không thấy buồn ngủ à?

- ...cháu có chứ, cháu đi ngủ bây giờ đây.

Thực tế thì con mèo đỏ khóa cửa phòng lại, và ngồi lên giường, nhìn chăm chăm vào khoảng không. Những ký ức kia là những thứ sẽ đón chờ cậu trong giấc ngủ, vậy nên Amber chả muốn ngủ tí nào. Phải, cậu đã quên đi rất nhiều, bác sĩ bảo đó là 1 cơ chế của não bộ, cố tình "mất trí nhớ" để khóa chặt đầu óc khỏi những điều kinh khủng sẽ khiến cậu phát điên. Thế mà, có những hình ảnh đã không được giữ quá kỹ, chúng vẫn vụt qua vụt lại trong những giấc mơ, dù cho cậu cố dặn bản thân lãng quên là cách tốt nhất.

Có lẽ trong sâu thẳm 1 phần của cậu đang gào lên rằng nó muốn những ký ức đó, nguyên vẹn và đầy đủ, hiện lên càng sắc nét hơn khi cậu nhắm mắt lại. Tiếng thét của nó là cơn giận giữ, là nỗi hối hận và ý chí muốn trả thù bị kìm nén và bỏ rơi. Nhưng Amber đủ thông minh, cậu không muốn cố lao trở lại vào chỗ chết và lãng phí cơ hội sống mà bố mẹ dành cho mình. Đây là lý do để cậu không từ chối ngủ chung với Lubert trừ khi Quara yêu cầu, ở 1 mình sẽ dễ khiến những suy nghĩ điên cuồng kia thức giấc.

Ngoài những dịp hiếm hoi cậu được ngủ 1 giấc không mơ do được nằm cùng và nói chuyện đêm muộn với Lubert, Amber sẽ đọc sách. Hóa ra căn phòng 3 năm trước được Quara gọi là phòng ngủ có sẵn cho cậu là 1 thư phòng nhỏ đã không còn được sử dụng. May mắn thay, gia đình Union đã không dọn sạch sẽ căn phòng này, và phân nửa giá sách vẫn lấp đầy những đế sách bám bụi. Nhờ chúng, cậu đã học được nhiều thứ, và quan trọng nhất là đuôi thuật. Số phận lấy đi của cậu gia đình, nhưng cũng cho cậu 1 tài năng thiên bẩm về phép thuật, chẳng bao lâu, cậu đã có thể thực hiện 1 chút phép đơn giản khi lén lút luyện tập. Ngồi đọc lâu quá khiến mắt cậu mờ đi, và cậu ngả người xuống, để cảm giác mỏi mệt đưa vào giấc ngủ.

- Lana... Lana, quay lại-

- Sao con ở xa quá vậy Lana... quay lại đây... nhìn vào chúng ta-

- Tên của con không phải là cái tên tầm thường đó...

- Chúng ta đã đặt tên con là Lana-

Amber bật dậy, vớ ngay lấy quyển sách và mở ra đọc. Phải mất mấy phút bình tĩnh lại thì cậu mới nhận ra mình cầm ngược sách, và cậu gập nó lại để cất đi. Âm vang như từ thế giới bên kia gần như mắc kẹt trong đầu cậu, nó thoát ra từ cơn ác mộng để quấn lấy cậu ở ngoài đời thực. Tiếng thở dài của cậu đã bị át đi bởi dòng nước xối xả trên đầu cậu. Quyết định rằng cậu có nguy cơ bị ốm nếu cứ để thế này, Amber tắt vòi nước, và trùm 1 tấm khăn tắm lớn quanh người để đi ra lấy máy sấy.

- Sao cậu không gọi t-... Ủa Amber, sáng sớm mà lại tắm?

Con mèo đỏ liếc mắt để thấy mái tóc vàng cam kia di chuyển đến ngay trước cậu, Lubert đã tự mở cửa vì nghĩ cậu bị làm sao đó mà không gọi mình dậy như mọi hôm. Nhắc thế thì Amber mới giật mình, cậu đã dậy muộn 30p, thảo nào khiến tên đầu vàng lo lắng thế. Chỉ khi Lubert ngừng việc cố đoán ra cậu đã gặp ác mộng như nào thì cậu mới xin lỗi, và sấy tóc tiếp.

- Chắc cậu nhớ tớ nên mới mơ không đẹp đúng không? Hehe, nếu đúng thì cậu cứ bảo bố tớ đi, rồi tớ thuyết phục để chúng ta ngủ chung chính thức luôn.

- Cậu chủ đừng nói lung tung.

Bữa sáng diễn ra như mọi lần, thế nhưng, Amber sau khi ngồi vào bàn ăn hoàn toàn không động tay. Cái ác mộng hồi sáng đã phá hết tâm trạng của cậu, và vì thế nên cậu chỉ nhấm nháp tạm cái bánh mỳ và xin phép về phòng.

- "Lana"...

Amber Union là cái tên hiện tại của cậu, tất nhiên cậu không có ý kiến gì với nó. Còn cái tên cũ do bố mẹ đặt, cậu không còn nhớ, thứ còn rõ ràng nhất là tên cậu bắt đầu bằng "Lana". Không có nhiều cái tên đáp ứng gợi ý đó, nhưng nhớ lại để làm gì khi họ của cậu hoàn toàn bị chôn vùi trong bóng tối tâm trí. Phải, hãy luôn nhớ rằng tốt nhất là quên nó đi.

Không có gì đặc biệt xảy ra cả, vẫn là 1 ngày bình thường đến phát chán tại biệt trang Union. Cậu làm 1 chút việc vặt, ra vườn tưới cây, rồi lại đọc sách, và chiều thì kèm cậu chủ học. Nói là kèm cũng không đúng, vì nhiều lý do, cậu không học tập chính quy, và kiến thức cậu có hoàn toàn là do tự học. Cũng có nghĩa, ngoài phần giám sát việc học của Lubert, cậu cũng học ké luôn. Lubert Union là 1 đứa trẻ thông minh, nhưng lười biếng, và Amber rất biết tận dụng điều này để cũng cố kiến thức. Cậu sẽ đôi khi làm hộ bài tập về nhà, hay giúp đỡ tên đầu vàng ôn thi và chuẩn bị đề cương, những lúc đó, là những thời điểm hữu ích không kém gì hàng giờ đồng hồ cậu ôm lấy cái giá sách cũ trong phòng mình.

- Này Amber, tớ nhờ cậu 1 chuyện được không?

Trong 1 ngày chủ nhật được nghỉ, Lubert và cậu đã ra vườn và thử nghịch phép thuật 1 lúc. Đột nhiên, tên đầu vàng muốn ngồi nghỉ và hỏi cậu. Đại loại, cậu ta đã hứa với 1 số bạn cùng lớp là mình đã có bạn gái, và bây giờ chúng thách cậu chứng minh. Amber đoán được, với tính cách nóng nảy bộc trực của Lubert, cậu ta đã đồng ý.

- Ý của cậu chủ là tôi cần phải giả dạng 1 người bạn gái của cậu để qua mặt họ? Sao tôi làm được, tôi là con trai mà.

- Nếu mà cậu để tóc dài thì không ai nhận ra đâu!

- Đó là 1 chữ "nếu" khá to đấy, tôi không để tóc dài.

- Thế nên tớ chuẩn bị trước rồi, đây này.

Nói xong, Lubert lấy ra 1 lọ thuốc nhỏ từ túi áo. Chất lỏng màu xanh lục đậm, sóng sánh bên trong và nhạt đi 1 ít khi bị lắc lên. Lubert giải thích loại thuốc này là chiết xuất từ nhiều loại thảo mộc mang phép thuật, uống vào sẽ khiến phụ nữ trẻ ra vài tuổi 1 cách tạm thời.

- Nó thường được những bà già dùng để thay cho việc trang điểm, nhưng nó cũng có thể làm đàn ông nữ tính hơn. Cái này không phải ai cũng biết đâu, vì tớ học lỏm từ mấy người cải trang làm việc cho bố tớ mà.

- Cậu lấy trộm từ ông chủ?

- 1 ít, ông ấy có cả thùng.

- Ổn không đấy? Bố cậu dặn tôi là tôi không thể tùy tiện ra ngoài, đặc biệt tránh gặp mặt người ngoài.

- Tớ bảo kê cho.

Đang lưỡng lự, thì Amber gặp phải ánh mắt cầu xin chân thành từ Lubert. Mắt của cậu ta rất đẹp, có màu xanh lam sáng khác với màu tóc khiến cậu ta không trở thành phiên bản mini của bố mình, vì đây là vết tích di truyền từ người mẹ đã bỏ đi của cậu.

- ...thôi được.

Nhận lấy cái lọ, Amber hít 1 hơi sâu và uống trọn chút chất lỏng kỳ diệu đó. Nó mang lại 1 cảm giác thanh mát trong khoang miệng, lan dần xuống họng khi nó trượt qua thực quản. Cái mát mẻ thanh tao kia đột ngột ngừng lại, và chuyển dần thành cái lạnh cóng đáng sợ. Cứ như thể có 1 cơn bão tuyết đang cuộn xoáy và xé toạc từng khúc xương trong cơ thể cậu, đóng băng cơ bắp và hóa đá làn da. Đầu óc cậu quay cuồng và con mèo đỏ phải vịn vào người của Lubert để có thể đứng vững. Giọng nói đầy lo lắng của Lubert vang lên, nhưng cậu không nghe nổi nữa, hình như não cậu cũng tê cóng rồi.

- Amber! Dậy đi, Amber!

Cuối cùng quá trình cũng hoàn tất, và cậu ngồi dậy trên thảm cỏ, thăm dò cơ thể mình. Cũng không có gì khác mấy, nổi bật nhất chắc là tóc cậu đã dài và mượt hơn, còn 1 số vết sẹo cũ cũng mờ đi, khiến làn da cậu dường như trắng hơn. Lubert đứng đờ ra, có vẻ rất kinh ngạc về ngoại hình mới của cậu.

- Sao, có tác dụng phụ gì à? Cậu nhìn thế làm người khác khó chịu đấy.

- Không, nó thật hoàn hảo. Amber, cậu trông y hệt con gái!

Cả giọng nói, âm thanh từ mồm cậu nghe thật khác lạ, như thể có người phẫu thuật thay dây thanh quản cho cậu vậy. Nó nghe có sức sống hơn, và cũng hơi cao hơn.

- Nhưng khoan, nếu chỉ trông giống con gái mà tôi vẫn mặc như thế này thì lừa được ai?

- Thực ra cậu cứ như thế này là lừa được khối đứa rồi. Nhưng tớ cũng có chuẩn bị đầy đủ mà.

- Cậu lấy đống trang phục này ở đâu ra?

- Hỏi mượn mấy chị người hầu là xong.

Sau khi chắc chắn mọi việc đã ổn thỏa, 2 đứa trẻ lẻn ra ngoài khi Quara vẫn còn đang làm việc trong phòng riêng. Chúng tìm đến điểm gặp mặt của đám học sinh kia, là 1 bãi cỏ trống khuất sau nhiều ngôi nhà bỏ hoang. Vì là khu vực vắng người, nên Amber khá dễ dàng né được hết khỏi những ánh nhìn của người dân. Cậu đã nghĩ rằng, vì những người cậu gặp là những đứa trẻ, vậy nên chúng không thể nào là 1 trong đám người xấu đã cướp đi cuộc đời trước kia của cậu.

- Sao hả, nhìn đi, bạn gái tôi đấy!

- Nhưng nó là ai, nó không học cùng chúng ta mà.

- Cậu ấy là hàng xóm của tôi. Cậu không biết thì đừng có nói.

- Hàng xóm, biệt trang nhà cậu làm gì có hàng xóm?

- Kệ, nói chung là tôi có bạn gái thật. Giờ các cậu nói gì đi?

- Được, coi như cậu thắng. Mà tiện chúng ta làm quen đi, cậu tên là gì?

Đám trẻ hướng mắt về phía Amber, chúng nghi ngờ và rất tò mò về đứa con gái không biết từ đâu đến này. 1 đứa con gái xinh đẹp, nhưng rất kỳ lạ, như thể có 1 vầng u ám tỏa ra từ người "cô ấy". Cậu đột nhiên bối rối, không biết có nên trả lời hay không. Nếu nói tên ra, thể nào bọn chúng cũng sẽ biết rằng cậu không phải là bạn gái của Lubert như đã bịa ra.

- Đủ rồi đấy, em ấy không thích nói chuyện với người lạ.

- Không thích thì thôi, cái đồ chảnh, nghĩ mình đẹp là khinh bọn này chứ gì?

Vốn cảm thấy Amber hơi khó gần, bọn trẻ cũng mất dần ý định làm quen. Có 1 số phụ huynh của đám trẻ đến và gọi chúng về nhà, vì nhớ lời của ông chủ, Amber im lặng nấp sau lưng Lubert, trốn khỏi tầm mắt của họ. Nhưng thế là không đủ, vì 1 người phụ nữ trung niên đã rất tinh mắt và nhìn thấy cậu, bà cảm nhận được có gì đó quen quen từ đứa trẻ ấy. Bà ấy gọi cậu lại, và mặc dù Lubert cố từ chối, bà vẫn lại gần để ngắm cậu kỹ hơn.

- Màu lông đỏ này thật là hiếm gặp, bác chỉ muốn nhìn 1 chút thôi mà. Nào cô bé, quay ra đây 1 lúc thôi có được không?

- Cháu đã bảo rồi, em ấy rất sợ người lạ.

- Thằng nhóc này đi ra chỗ khác chơi, làm như bác ăn thịt cô bé này vậy.

Trong khoảng khác lo lắng, Amber đã phạm phải điều sai lầm nghiêm trọng. Cậu quay ra để kéo tay Lubert, định bỏ chạy thì bị người phụ nữ kia giữ tay còn lại. Bà xoay người cậu đối diện với bà, cả 2 nhìn thẳng vào mắt nhau, lúc đó, bà ta đã biết thứ gì khiến linh cảm bà nhất định muốn nhìn cho rõ. Ánh mắt ấy, vẻ mặt sợ hãi này, chính là nó, cái bóng đỏ đã trốn đi được năm xưa mà bà và người làng không thể tìm ra. Tận dụng thời gian bà ta vẫn còn thảng thốt, Lubert giằng tay bà ra và ôm lấy Amber rồi rút chạy nhanh chóng hết mức có thể.

- Hộc, dư- dừng lại, Lubert, tôi không chạy nổi nữa.

Không dám ngoái lại để xem người phụ nữ kia có đuổi theo hay không, Lubert xốc cả người cậu lên trên tay rồi để thế mà bế về tận cửa, 2 đứa trẻ trở về phòng của Lubert, đóng hết cửa và kéo kín rèm. Đầu của Amber quay cuồng vì thiếu oxy do hoạt động quá mạnh, nhưng sau khi cơn choáng váng kết thúc, mọi thứ còn tệ hơn, đó là nỗi sợ. Người phụ nữ lúc nãy chắc chắn đã nhận ra cậu, bà ta là 1 phần của "đám người xấu", và cậu biết bà ta sẽ săn đuổi cậu như trong cơn ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro