kẹo bạc hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Story 2: Học sinh mới

Một tuần mới bắt đầu từ ngày Dương Lạp phải nhập viện. Sáng sớm, khi những giọt sương còn rung rinh trên cánh hoa ban mai thì Dương Lạp đã dậy rồi, chân cô hoàn toàn bình phục, có thể đi lại được. Con đường đến trường hôm nay của Tiểu Lạp hình như dài hơn mọi khi, cây cối hai bên đường ngả bóng che lối, chim hót véo von, cả một dàn nấm rừng đuổi bắt nhau bên vệ đường, Tiểu Lạp vui vẻ nghêu nghao vài câu hát, hôm nay có lẽ sẽ là một ngày may mắn đây.

- Ô trời! Ai thế này?

Tiểu Lạp quay lại chỗ phát ra tiếng nói, hai nữ sinh cùng khối đang bĩu môi nhìn cô, vẻ coi thường.

“ Sáng sớm đã gặp chuyện xui rồi, xem ra sẽ chẳng may mắn gì đâu.” Dương Lạp thầm nghĩ trong đầu.

- Cứ tưởng cô bạn sẽ nghỉ học luôn chứ, vậy mà con mặt mũi đến trường ư? Dày mặt thật.

Không để ý lời bễu cợt của bọn họ, Dương Lạp vẫn nghênh ngang bước đi.

- Vừa chép bài người khác, vừa quyến rũ thầy Đường, không biết xấu hổ hả?

Lần này câu nói trở nên cay nghiệt hơn, Dương Lạp bắt đầu tức giận, mức chịu đựng cũng có giới hạn thôi. Cô đang định quay lại ba mặt một lời thì có chiếc xe mô tô phóng vù qua hai cô bạn vừa rồi, làm tốc chiếc váy đồng phục lên…Ôi! lũ con trai dán mắt vào nhìn, cười khúc khích…Dương Lạp cũng muốn cười lên thật to nhưng cố nhịn.

- Tên khốn nào thế hả? – Cô gái tóc ngắn hét lên tức giận, **** tên đi xe mô tô vừa rồi.

Chiếc xe máy phóng vù lại, dừng trước mặt hai bọn họ, cởi chiếc mũ bảo hiểm ra.

- Hoàng Hiểu Vương….

- Ây da, thật xin lỗi hai cô em nhưng tôi không để ý…!- Hoàng Hiểu Vương giả bộ gãi đầu cười.

- Không sao, không sao đâu anh. 

Hai cô gái mắt sáng bừng lên, hiện rõ hai trái tim to tướng. Xong chuyện, Hoàng Hiểu Vương lại phóng xe vù đi. Để lại sau lưng hai trái tim đang rung động. Cảnh tượng quá nhàm chán, Dương Lạp quay đi ngao ngán, lững thững đi tiếp. Nhưng cô biết, hành động vừa rồi là hoàn toàn cố ý.

“ Reng, reng…”

Chuông vào học reo lên, học sinh tứ phía bâu kín hành lang, chen lấn xô đẩy vào lớp học. Ngồi yên vị, Dương Lạp bỗng thấy ươn ướt dưới mông, cô giật mình đứng phắt dậy.

“ Á”

Cả lớp lăn ra cười…

Mông Dương Lạp dính dầy tương ớt…Cô tức muốn phát khóc, tại sao bạn bè lại đối xử với cô như thế chứ? Thật bất công, bỗng trong đầu Dương Lạp chợt suy nghĩ, liệu anh có bảo vệ mình nữa không? Nhưng rồi cô lại lắc đầu cười ngớ ngẩn bởi tưởng tượng vừa rồi. Cô phải lấy quần áo thể dục thay tạm và lau sạch chỗ ghế ngồi. Trong lòng tức không sao chịu được, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp học, giọng hồ hởi:

- Chào các em, hôm nay thầy sẽ giới thiệu với các em một bạn học sinh mới chuyển từ trường Khánh Dương đến. Mời em vào!

Từ ngoài lớp học, một cô gái bước vào, mái tóc cắt ngắn mỏng manh bay trong làn gió, khuôn mặt trắng với đôi mắt một mí trông rất thông minh. Cô ấy vận bộ đồng phục học sinh, trông khá là dễ mến. Cô cúi đầu chào:

- Chào các bạn, mình là Phạm Trân Trân, từ nay mong các bạn giúp đỡ!

Dưới lớp tiếng vỗ tay rào rào, Dương Lạp ngước mắt lên nhìn, hết đỗi ngạc nhiên:

- Tiểu Trân! Phải Tiểu Trân không?

- Lạp Lạp! Bạn cũng ở đây hả?

Hai người không kìm nổi xúc động, ôm chầm lấy nhau trước sự kinh ngạc của mọi người. Cả buổi hôm đó, bọn họ cứ quấn lấy nhau như hình với bóng, trong căn tin:

- Lạp Lạp, bồ chuyển về đây mà không nói với mình một tiếng, mình rất giận đấy.

Nghe lời trách móc đáng yêu của cô bạn thân, Dương Lạp gãi đầu bối rối:

- Ha ha, chuyển vội quá, nên mình không kịp chia tay ai nữa, xin lỗi.

- Thôi không sao đâu, bồ ăn trứng cá hộ mình nhé!

Tiếng hai người cười nói rôm rả một góc căn tin, khiến một vài ánh mắt ghen tị. Dương Lạp và Phạm Trân là bạn thân từ hồi mẫu giáo đến tận khi trong trại mồ côi. Tình cảm của họ rất sâu đậm, trước kia là bộ ba với cả Dương Phong.

- Mẹ nhớ bồ lắm đấy, hôm mình chuyển, mẹ khóc quá trời, mẹ bảo chẳng muốn xa hai đứa mình đâu.

Tự nhiên Dương Lạp bỏ khay cơm xuống, người sững ra, cô tự thấy xấu hổ vì đã không nghĩ đến mẹ trong thời gian qua. Mẹ đã nuôi nấng cô từ hồi cô bị bỏ rơi đến giờ, lúc nào cũng che chở, an ủi cô. 

- Mẹ vẫn khỏe chứ, mươi ngày nữa được nghỉ đại hội, chúng ta về thăm mẹ nhé!

Giọng Dương Lạp nghẹn ngào như sắp khóc, Trân Trân cười mỉm:

- Ừ, nhất định rồi. 

- Cái quái gì thế này? 

Hai người quay lên bắt gặp Hoàng Hiểu Vương đang bê khay đồ khó chịu, dùng chân đá đá vào bàn.

- Tên khốn, làm cái gì thế hả? – Dương Lạp tức giận hét lên.

- Làm cái gì hả? Biến đi! Chỗ này là của tôi.

- Cậu mới là người ra khỏi chỗ này, bộ cái bàn này có ghi tên cậu hả? Đâu đâu? – Vừa nói, Dương Lạp vừa làm bộ ngó quang cái bàn.

Hoàng Hiểu Vương tối sầm mặt mũi, định giơ nắm đấm đánh Dương Lạp thì bỗng Trân Trân ôm chầm lấy người hắn ta, mừng rỡ:

- Phong, cậu cũng có ở đây hả? Sao không nói gì mà lại gây sự với Lạp Lạp thế?

Hoàng Hiểu Vương sững người, miệng định thốt lên hai chữ: “ Tiểu Trân” nhưng vội vàng gỡ tay cô bạn ra khỏi người:

- Bỏ ra mau con nhỏ này, cô là ai thế hả?

Trân há hốc mồm, mắt mở to thao láo, miệng mấp máy:

- Phong…Phong…Sao lại thế? Cậu quên tôi rồi à?

Chứng kiến cảnh tượng khó hiểu vừa rồi, Dương Lạp không khỏi ngạc nhiên:

- Tiểu Trân, Phong nào, cậu đang nói gì thế?

- Lạp Lạp, là Dương Phong, là anh cậu đây mà! – Tiểu Trân lắc mạnh vai Dương Lạp.

Bỗng hình ảnh Hoàng Hiểu Vương cười ngạo nghễ khi cô bị thầy đánh hiện lên, tức giận, Dương Lạp thét lên:

- Không, không phải, không phải hắn, hắn không thể là anh Phong, cậu nhầm rồi.

Cảm thấy bối rối, Hoàng Vương bỏ ra ngoài, bỏ lại sau Dương Lạp đang trong cơn hoảng loạn.

Story 3: D­ương Phong

Hoàng hôn nhuộm màu tím nhạt nên ngôi nhà nhỏ trên ngọn núi cao. Biến nó thành ngôi nhà trong truyện cổ tích xa xưa. Vườn hoa hướng dương lung linh trong sắc hồng, những ngọn cỏ xanh mượt trải dài trên sườn núi. Tại ngôi nhà nhỏ đó, có hai anh em nọ đang ngồi dựa lưng vào nhau bên bậc cửa.

- Tiểu Lạp!

- Vâng.

- Tại sao em lại thích ăn kẹo bạc hà đến vậy?

- Ưm...vì nó rất ngon!

- Chỉ vì vậy thôi hả?

- Và còn vì...nó đem lại cho ta cảm giác sảng khoái đến kì lạ nữa! Mỗi khi ngậm nó trong miệng, là em có thể quên được tất cả mọi chuyện, quên cả những vết thương do bạn bè gây ra nữa.

- Ừm.........

Một khoảng im lặng, nắng tắt hẳn, thay đó là bóng râm dìu dịu...

- Anh Phong!...- Cô gái nhỏ khe khẽ gọi.

- Sao?

- Em muốn có ba mẹ!

Dương Phong giật mình, dương cặp mắt tròn xoe nhìn em gái, dường như trong mắt anh có chứa cả một bầu trời đầy sao, đôi lông mày khẽ nhíu lại:

- Em…anh chính là bố mẹ của em mà…!

- Không phải, anh là anh, bố mẹ là bố mẹ, em muốn có ba mẹ cơ! – Dương Lạp chu miệng nhìn anh, ánh mắt đầy hi vọng, mái tóc thưa thớt rung rung theo nhịp tim của cô.

Dương Phong ôm ghì cô vào lòng, xoa xoa mái tóc em, trìu mến:

- Chúng ta không có bố mẹ, nhưng em còn có anh mà, anh sẽ chăm sóc em.

Dương Lạp vùng vẫy khỏi bàn tay anh, nước mắt lăn dài trên đôi má đang đỏ ửng, cô không chấp nhận sự thật này:

- Anh nói dối, ai mà chả có bố mẹ, anh có thể nấu cho em những món ngon không? Anh có thể cõng em trên cổ giống như bố không?

Đã lâu nay, cô gái bé nhỏ này không được nhận tình thương của cha mẹ, cô luôn khao khát sự che chở của họ.

Lòng Dương Phong thắt lại, anh đã đủ lớn để biết làm gì tốt cho em gái, nếu biết bị bố mẹ bỏ rơi, nó sẽ đau khổ lắm, chỉ một mình anh biết, một mình anh đau là đủ rồi. 

Trời bắt đầu mưa, nhỏ rồi nặng hạt, bầu trời chuyển thành màu đen kịt, Dương Phong lo lắng:

- Vào trong thôi Tiểu Lạp, nếu không sẽ ướt hết mất.

Dương Lạp vẫn đứng im, mưa bắt đầu lấm tấm trên mái tóc tơ mỏng, đọng lên trên hàng lông mi cong vút của em, cô lắc đầu nguầy nguậy, chạy vụt xuống núi.

- Khoan, không, Tiểu Lạp, em đi đâu thế? Đừng.

Dương Phong vội vã đuổi theo, con đường dốc bị mưa làm trơn trượt như bôi dầu, nhìn bóng em gái dần khuất sau rặng cây, Phong hốt hoảng chạy nhanh hơn nữa, không thể để em xuống núi một mình được. Bỗng trước mắt là tảng đá to, Dương Lạp không thể dừng lại được, hét lên sợ hãi. Dương phong cố sức chạy nhanh hơn em. Đôi dép đứt toạc quai, chân đầy bùn đất, anh ôm lấy em gái lăn xuống dốc, lưng va đập mạnh vào hòn đá. Mưa vẫn rơi lã chã, khiến người hai anh em ướt sũng bùn và nước. 

- Em…không sao chứ?

Giọng Phong yếu ớt, nói không ra hơi, Dương Lạp sợ hãi, ôm chầm lấy anh, khóc nức nở:

- Anh không sao chứ?

Tiếng mưa át cả giọng nói đang run rẩy của cô, người anh đầy đất lẫn máu, nhưng vẫn cố giơ tay lên lau nước mắt em, khiến khuôn mặt em nhuốm màu đất lấm lem.

- Anh…không sao mà…không sao!

- Anh, anh…anh hai…!

Tiếng hét của Dương Lạp làm rung chuyển cả rừng cây, chim bay loạn xạ. Trời bắt đầu tối dần, cô hoảng sợ ôm anh vào lòng, Dương Phong đã ngất lịm vì vết thương xuất huyết quá nhiều. May mắn thay, một bác tiều phu đi ngang qua, giúp Dương Lạp cõng Phong lên trên đỉnh núi, sơ cứu vết thương và băng bó cho anh. Sau đó, bác về dưới núi lấy thêm vài món đồ cần thiết. Dương Lạp ngồi cạnh bên giường, không buồn thay quần áo cho khỏi ốm, nước mắt cứ lã chã rơi, hai bọng mắt sưng đỏ lên, cô đan chặt hai tay vào nhau, nhìn anh không chớp mắt. Dương Phong vẫn chưa tỉnh, đôi môi trắng bệch, da cũng tái đi. Càng khiến cho Dương Lạp lo lắng, cô lại gần, nắm lấy tay anh, đôi tay anh lạnh buốt, cô cố gắng truyền hơi ấm sang người anh. Cứ thế, cô cũng thiếp đi không hay biết…

Ngoài trời, mưa vẫn cứ rơi…

Vết thương đó đã khiến anh phải mang một vệt sẹo lớn trên lưng…hằn lại một nỗi đau trong Dương Lạp, cô không bao giờ dám tha thứ cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro