16 + 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Đã là hai giờ đêm, Doãn Hạo Vũ nép vào vòng tay Châu Kha Vũ, thần sắc say mê lưu luyến vô cùng. Châu Kha Vũ viết viết vẽ vẽ lên tấm lưng mịn màng của người yêu nhỏ, lực tay không nặng không nhẹ. Doãn Hạo Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái, bèn mặc kệ anh.

"Thế nào? Ngủ cùng em mà vẫn nghĩ đến công việc sao?" Doãn Hạo Vũ đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Không. Sao em lại nghĩ thế." Châu Kha Vũ có chút không hiểu nổi. Công việc gì cơ?

"Vậy anh viết tên Naka lên lưng em làm gì? Còn viết tiếng Thái."

Châu Kha Vũ giật mình ngồi dậy. Doãn Hạo Vũ nhìn anh khó hiểu, không biết làm sao.

"Passy."

"Cái gì?"

"Chữ anh vừa mới vẽ trên lưng em là hình xăm trêm người Passy. Anh phát hiện thời điểm Yiqing chết hắn không mặc cảnh phục, lúc hắn cúi người lấy ảnh chụp dưới gối Yiqing, bên hông lộ ra hình xăm đó. Anh vẫn luôn để ý hành động của Passy, lúc ấy nhớ rất kỹ." Châu Kha Vũ hồi tưởng lại. "Nhưng mà anh không hiểu tiếng Thái, cũng không thấy quá nhiều tư liệu tiếng Thái, nên không biết kí hiệu này là tên Naka."

Châu Kha Vũ rút từ trong túi ra một cây bút, vẽ lại hình xăm lên giấy một lần nữa, đúng là tên của Naka.

"Em nhớ rồi, Passy thực sự thích ăn mì iMee. Chỉ trách em không quá để ý, cũng chẳng ít người ăn loại mì này." Doãn Hạo Vũ tức giận tới nỗi đấm vào không khí.

"Ngày mai Passy mấy giờ đi làm?" Châu Kha Vũ nét mặt ngưng trọng.

"8 giờ."

"Em biết địa chỉ nhà hắn không?"

"Không biết. Em đi tra."

"Hiện tại đừng rút dây động rừng. Cũng không biết trong cục cảnh sát còn có đồng lõa của hắn hay không." Châu Kha Vũ giữ lấy cánh tay định cầm lấy điện thoại của Doãn Hạo Vũ. "Hơn nửa đêm cũng không tìm thấy người, chúng ta cứ án binh bất động. Hung thủ là Passy sẽ không chạy mất, ngày mai tới cục cảnh sát vừa vặn bắt được hắn ta."

Doãn Hạo Vũ không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn nên đành làm theo lời Châu Kha Vũ. Cậu kéo chăn che kín người, chỉ để lộ ra đôi mắt. Châu Kha Vũ tắt đèn đi, cả căn phòng lại bị bóng đêm bao phủ.

"Em ngủ nhiều một chút, chuẩn bị cho ngày mai, đừng quá khổ sở." Anh nói. Châu Kha Vũ cho rằng cậu sẽ khổ sở. Dù sao Passy cũng là đồng nghiệp hợp tác với Doãn Hạo Vũ nhiều năm, tuy rằng không phải bạn bè thân thiết, nhưng bỗng nhiên phát hiện hắn là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt, trong lúc nhất thời quả thực khó mà tiếp thu nổi.

"Dan, em không khổ sở. Ít nhất không vì Passy mà khổ sở." Trước khi Doãn Hạo Vũ gặp anh, cậu vốn tưởng rằng chính mình đã không thể mở lòng với ai được nữa. Cậu trải qua quá nhiều chia ly đột ngột, sớm đã hình thành thói quen chôn chặt trái tim mình dưới vực sâu. Kể cả tình cảm ban đầu dành cho Châu Kha Vũ, cậu cũng đã chuẩn bị tốt cho việc có thể rời đi bất cứ khi nào. Tội ác của Passy là do chính hắn lựa chọn, Doãn Hạo Vũ sẽ không vì thế mà khổ sở. Nếu nói đau lòng, chỉ có thể là do không tìm ra hung thủ sớm một chút, để bi kịch lại lần nữa xảy ra.

Châu Kha Vũ trầm mặc, thật lâu sau, cuối cùng xoa xoa đầu Doãn Hạo Vũ, khẽ nói, ngủ ngon.

Mơ đẹp, Doãn Hạo Vũ đáp.

17.

Tối hôm qua thực sự quá mệt mỏi, Doãn Hạo Vũ ngủ không sâu, cho nên 6 giờ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cả người bực bội.

Doãn Hạo Vũ mở điện thoại, không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"

Đầu kia điện thoại nói rất nhanh. Lúc này Doãn Hạo Vũ đã hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt như băng lạnh.

"Có chuyện gì sao?" Điện thoại vừa tắt, Châu Kha Vũ liền hỏi cậu.

"Supti đã chết." Khi Doãn Hạo Vũ nói lời này, trên mặt là mây đen không thể nhìn thấy. Lại chết người, Yiqing chưa phải kết thúc của Passy.

"Chết như thế nào?" Châu Kha Vũ thấy bản thân biết rõ còn cố hỏi.

"Ngộ độc xyanua." Quả nhiên là vậy.

"Anh nói hiện tại Passy đang ở đâu." Doãn Hạo Vũ thực sự không biết nếu bây giờ chưa bắt hắn, tiếp theo sẽ còn xảy ra chuyện gì.

"Không cần suy nghĩ." Châu Kha Vũ đưa điện thoại cho cậu. "Hắn vừa gửi tin nhắn cho anh."

"Mau tới nhà Naka, có phát hiện mới." Châu Kha Vũ đọc trong hộp thư một câu như vậy. Doãn Hạo Vũ phát hiện điện thoại của mình cũng có.

Supti đã chết, cục cảnh sát hiện giờ vô cùng hỗn loạn, muốn tạm thời điều động lực lượng cảnh sát sợ là không có cách nào.

"Đi thôi." Doãn Hạo Vũ đã mặc xong cảnh phục, dưới vành nón là đôi lông mày được cắt tỉa gọn ghẽ.

Mặc kệ là sự thật máu me đầm đìa như thế nào, cũng nên có một cái kết thúc. Mà Châu Kha Vũ sẽ luôn ở bên cậu, bất luận phía trước là hoàn cảnh nguy hiểm bốn bề.

"Họ nói rằng kiểm tra đo lường trong không khí nhà Supti phát hiện lượng lớn chất làm dịu." Doãn Hạo Vũ nhìn thẳng phía trước, không nhìn Châu Kha Vũ đang lái xe.

"Vậy là tối qua em cũng không phải bị cảm, mà là một cái bẫy." Châu Kha Vũ ngẫm mà sợ.

"Chỉ hít vào trong khoảng thời gian ngắn thôi, sẽ không tạo thành thương tổn thực chất." Doãn Hạo Vũ có chút khó hiểu.

"Chắc là hắn có mưu đồ khác."

"Là cái gì đây?"

"Em không cảm thấy rất kì lạ sao? Em có tham gia vụ án mất trộm xyanua lúc trước, đêm Yiqing bị hại là em trực ban. Hiện tại Supti chết rồi, mà vừa vặn đêm qua em đã đi tìm lão. Em gần như bị vây trong cái vòng phạm tội này. Nếu không phải mỗi ngày anh đều ở cạnh em, chiếu theo mấy manh mối đó, em sao có thể thoát khỏi diện tình nghi được. Nhưng những người khác đâu." Châu Kha Vũ nói.

"Ý anh là Passy muốn đổ tội cho em à?" Doãn Hạo Vũ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Anh càng có khuynh hướng nói hắn chính là hung thủ."
_

Xe dừng lại ở hẻm nhỏ đầy các loại đồ vật tạp nham, cửa sổ hướng ra ngoài của nhà Naka đóng chặt, mặt kính màu xanh coban phản chiếu ánh sáng lờ mờ. Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, âm u, mặt trời ẩn dưới tầng mây dày nặng, chỉ ngẫu nhiên bố thí một chút ánh sáng. Tay vịn cầu thang không dính bụi, xem ra án mạng kinh hoàng cũng không phải lí do có thể khiến người thuê nhà ở chỗ này dọn đi. Naka đã chết, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục sinh hoạt.

Cửa phòng 503 không khóa, Passy đứng giữa phòng khách trong nhà, chân giẫm lên bột phấn trắng đánh dấu vị trí thi thể. Hai bên cứ giằng co như vậy, không nói câu nào.

"Châu Kha Vũ." Passy dùng tiếng Trung không chuẩn gọi anh, âm thanh không lớn nhưng đủ để phá vỡ vẻ tĩnh mịch. "Anh biết đấy, cậu ta đã giết Naka, Tống Ân, Watasa, Yiqing và Supti." Nói xong chỉ tay vào Doãn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ mặc kệ, chỉ nhìn Passy chằm chằm.

"Ngày đó anh đã nhìn thấy hình xăm của tôi đúng không?" Passy thấy gương mặt không chút biểu tình của Châu Kha Vũ, biết sự tình hẳn là không giấu nổi. Ngày đó hắn không cẩn thận để lộ ra hình xăm sau eo, cảm nhận được tầm mắt Châu Kha Vũ. Hắn biết anh là một người thông minh, có lẽ đã hoài nghi mình từ sớm. Tạo ra những tình huống đổ cho Doãn Hạo Vũ là hung thủ có thể giấu được những người khác, nhưng muốn đảm bảo không bị Châu Kha Vũ phát hiện, Passy chỉ có thể thừa nhận chính mình không đủ tự tin.

"Yeah, yeah. Là tao giết tất cả bọn chúng đấy." Passy đá mạnh vào cửa, phanh một tiếng, cửa bị đóng lại. "Nhưng này còn chưa đủ đâu." Hắn thấp giọng nỉ non, lộ ra tròng mắt tràn đầy tơ máu đỏ rực, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Châu Kha Vũ kéo Doãn Hạo Vũ ra sau, chĩa súng thẳng vào đầu hung thủ. Passy lại có vẻ không sợ chết mà chồm tới, từng bước ép sát bọn họ. Doãn Hạo Vũ cũng cầm lấy súng bắn một phát lên trời, như lời cảnh cáo. Nhưng Passy chỉ là đi về phía họ. Nhà Naka thuê rất nhỏ, mới có vài bước, Passy đã đến trước mặt hai người. Ngón tay Châu Kha Vũ vững vàng đặt trên cò súng, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.

"Naka đối với anh là gì vậy?" Doãn Hạo Vũ đột nhiên hỏi. Đây là vấn đề mà cậu suy nghĩ thật lâu cũng chưa tìm ra lời giải đáp. Chuyện cũ của cảnh sát Passy căn chính miêu hồng* cũng người chuyển giới Naka, đến tột cùng là ràng buộc sâu sắc như thế nào mới có thể vì cô ta mà không màng tất cả, hoàn thành một hồi báo thù đẫm máu.

(*) Căn chính miêu hồng: Ý chỉ những người có xuất thân và đời tư trong sạch.

Passy nghe thấy cái này thì ngẩn người một chút rồi bật cười. Nhưng tiếng cười này mang theo quá nhiều cảm xúc bi thương tuyệt vọng. Doãn Hạo Vũ xem hắn, tựa như xem một bộ bi kịch hoang đường diễn suốt đêm. Cậu bị cảm nhiễm bởi vẻ thống khổ này, tay cầm súng có chút không vững. Nhưng Châu Kha Vũ vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Passy, trong nháy mắt anh bắt gặp chuyển động cực nhỏ trên tay phải hắn, trực giác của anh báo rằng đây là một động tác nguy hiểm.

Kéo ngòi nổ xuống.

"Thuốc nổ!" Châu Kha Vũ phản ứng lại, hét lên một tiếng, lăn ra đất một vòng, kéo Doãn Hạo Vũ trốn ra sau ghế sô pha trong phòng khách. Passy lao về phía trước, muốn giữ chặt hai người bọn họ, bị Doãn Hạo Vũ một chân đá văng ra. Passy nặng nề ngã xuống, cửa kính màu xanh coban bị đầu hắn đập vào vỡ tan, cơn mưa xanh biếc vỡ vụn rơi ngoài cửa sổ.

"Naka đối với tôi là gì? Người yêu." Passy nói trước khi tiếng nổ vang lên thật mạnh. Tuy không lớn lắm, nhưng Doãn Hạo Vũ nghe được rất rõ ràng.

Cơ thể Passy nổ tung, màng nhĩ dường như bị phá nát. Châu Kha Vũ quay lưng lại, cảnh tượng cuối cùng mà anh thấy chính là một màn sương máu đỏ rực giăng đầy trời.

Cơn mưa xối xả ập đến bất chợt. Những hạt mưa lớn xuyên qua mảnh vỡ của ô cửa sổ, đập vào đống hỗn độn trên mặt đất. Ngọn lửa dần dần bị dập tắt khi vừa mới bùng lên, hơi nước tươi mát nhanh chóng trung hòa mùi thuốc súng và mùi hạnh nhân, chỉ còn lại những mảnh xác và máu tươi giàn giụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro