Chương 102:Khách sạn King như trong mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một quá trình kiểm tra kĩ càng mới biết, khách sạn này quy mô lớn đến cỡ nào.

Chàng trai theo một anh tiếp tân còn khá trẻ đi vào đại sảnh của khách sạn. Vào đến cửa trong mới biết, kiến trúc của khách sạn này hoàn toàn theo phong cách cổ điển. Chỉnh thể phân chia trái phải đối xứng nhau, tạo hình rất cân đối. Trong đại sảnh còn mang nét phong cách Baroque [1], khắp nơi trang hoàng nguy nga, lộng lẫy. Vách tường cũng được chạm khắc tinh xảo, có nơi treo bức tranh sơn dầu cỡ lớn theo đúng phong cách mỹ thuật thế kỷ 17, 18. Trần nhà ngoài lắp kính mỹ thuật ra còn thiết kế hình vòm, bên trên cũng khắc phù điêu đẹp mắt.

[1]: Kiến trúc Baroque là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu; thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà Thờ và chính quyền chuyên chế. Nó tạo dựng nên một khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng với cường độ mạnh. Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn
Chàng trai theo bản năng nhìn xung quanh, nhìn ngọn đèn cùng bức phù điêu trên vách tường thì trong đầu lại thoáng hiện ra một quãng hồi ức cũ kỹ. Tòa thành với biển hoa trắng như trong cổ tích kia, hình như đã là hình ảnh từ rất lâu rồi...

Cậu âm thầm lấy lại cảm xúc, ngẩng đầu lên với vẻ dịu dàng mà hờ hững. Cánh tay cậu rụt lại, ôm thật chặt chai rượu vào lòng.

Vị khách ở tầng K này hẳn không phải là nhân vật tầm thường. Nếu không tại sao khi nghe nói cậu muốn tới tầng K, nhân viên ở đây là tiến hành kiểm tra cẩn thận như vậy ? Nếu như người đó thực sự thích chai vang đỏ này thì rượu trang Tuffy có thể sẽ mở rộng được thị trường tiêu thụ, ông Cather cũng không phải vất vả nữa.

Nghĩ đến đây, trong mắt chàng trai mang theo vẻ mong chờ, âm thầm cầu nguyện trời xanh có thể thành toàn cho lần này.

Đang nghĩ tới đó, cửa thang máy mở ra. Ngay tức khắc, đập vào mắt cậu là các tác phẩm nghệ thuật giá trị đến từ các nơi trên thế giới. Quả nhiên, tầng này được thiết kế cực kỳ xa hoa, thậm chí còn có một đài phun nước, được thiết kế lộng lẫy không kém gì một kỳ quan.

Trên hành lang tráng lệ là những cột đá tinh tế, đèn chiếu đầy màu sắc vụt sáng mãi như những vì sao điểm xuyết bầu trời đêm, mộng ảo mê ly. Ánh đèn phản chiếu lên khung cửa sổ sát đất, vẻ đẹp mê người đến lạ kỳ.

Ở cửa phòng có vài người vệ sĩ đang đứng canh. Người nào cũng trông có vẻ rất nghiêm chỉnh, khí phách. Đang lúc người phục vụ trình báo, một người vệ sĩ trong số đó đánh giá chàng trai một lúc lâu, rồi thản nhiên nói:

"Đi vào đặt rượu lên bàn là xong, không được nhìn ngó xung quanh."

Chàng trai gật đầu. Không biết vì sao khi nhìn thấy những người vệ sĩ này, nỗi bất an trong lòng cậu lại dâng lên. Sự áp lực kia lại lần thứ hai như cơn thủy triều đánh úp vào cậu, càng ngày càng rõ...

Cửa phòng mở ra giống như một con thú há to mồm. Vừa vào cửa đã là lối vào rất dài, ngọn đèn tinh xảo chỉ làm cho tầm mắt nhìn thấy đến chỗ ngoặt, không nhìn thấy bên trong phòng.

Khi một tên vệ sĩ nói "Mời!", chàng trai hít sâu một hơi rồi đi vào trong phòng...

Cánh cửa phía sau đóng lại, cùng lúc đó, lòng cậu nghẹn lại trong nháy mắt. Cậu theo bản năng ngoái đầu lại nhìn cánh cửa phía sau.

Có lẽ, kẻ có tiền đều cẩn thận như vậy...

King! Cái tên này đúng là danh bất hư truyền. Thật không biết người nào đã tự tin như vậy mà tạo nên tổng thể kiến trúc lộng lẫy đến thế.

Cả căn phòng hạng tổng thống rộng lớn xa hoa. Ngọn đèn thạch anh chiếu xuống ánh sáng vàng rực rỡ, càng khiến cho căn phòng thêm phần lộng lẫy. Trần nhà có phù điêu mạ vàng, vách tường cũng đính họa tiết thiên nga nhung lụa. Nổi bật là bộ sofa có chi tiết dát bạc, bên dưới là tấm thảm Ba Tư màu đỏ.

Mọi thứ đều đẹp đẽ, xa hoa khiến người ta choáng ngợp...

Sóng mắt người con trai theo ánh đèn mà có chút long lanh. Trong một khắc dẫm lên tấm thảm sàn thì cảm giác khác thường một lần nữa dấy lên trong lòng cậu. Cậu hơi thở gấp, bàn tay mảnh khảnh nhẹ đè lại trước ngực, cậu có cảm giác thật tức thở, tim cũng đập liên hồi...

Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn quanh bốn phía. Cậu thăm dò nhìn hướng bên trong một chút nhưng chỉ thấy hoàn toàn yên tĩnh, căn bản là không thấy một bóng người. Cậu nhẹ nhàng đặt chai rượu trong tay lên bàn, cẩn thận bước vài bước vào bên trong rốt cũng cũng thấy trên ban công hướng ra vườn hoa, một bóng dáng đàn ông cao lớn như một bức tượng đang dựa vào lan can nhìn về phương xa.

Do khoảng cách khá xa nên cậu chỉ có thể thấy người đó đứng lẳng lặng trong bóng đêm, hai cánh tay rắn chắc chống lên lan can. Nhìn vào tư thế đó, có đến mười phần khí thế như con chim ưng hùng dũng sải cánh vút bay.
Dáng người đó cao lớn, nhưng chỉ cần nhìn vào bóng dáng đó đã khiến người ta cảm thấy áp lực.

Đôi mắt người con trai hơi chấn động, dường như trong lòng lại có cảm giác nghèn nghẹn, như đang trong mộng, lại rất chân thật, sau lại như trong mộng.

"Thình thịch!" một tiếng, ngay sau đó, cảm giác quen thuộc ùa đến.

Bóng dáng này... sao có thể quen thuộc đến vậy?

Cố gắng đè ép cảm giác khó hiểu trong lòng xuống, cậu hít sâu lần thứ hai, lấy lại sự bình tĩnh rồi hơi tiến lên phía trước. Cậu cố hết sức lấy bình tĩnh là lên tiếng nói...

"Chào ngài, tôi là Roy, là người mà ông Cather ở rượu trang Tuffy sai mang rượu đến mời ngài thưởng thức..."

Kỳ thật cậu không phải là người của rượu trang Tuffy. Đáng lý ra đêm nay người đem rượu đến không phải là cậu nhưng cậu lại là người đề xuất ý tưởng ướp hương hoa cho rượu Cobinsa năm 1953. Vì thế, ông Cather hy vọng cậu có thể tự mình tặng rượu. Cậu là người đề xuất ý tưởng kia, đương nhiên
sẽ có sức thuyết phục lớn hơn. Nếu ký hợp đồng thành công, đối với rượu trang Tuffy mà nói, là một bước ngoặt cực lớn.

Tuy rằng ở Provence không có nhiều rượu trang được như Bordeaux Laffey, nhưng người cạnh tranh cũng nhiều không đếm xuể. Muốn thắng được, ngoài có được loại rượu đặc biệt, còn cần có một thị trường tiêu thụ vững chắc. Đối với vị khách này, ông Cather mười phần coi trọng. Ông hy vọng Luhan có thể thuyết phục vị khách này ký hợp đồng lớn.

Cho nên, đêm nay là mấu chốt!

Giọng nói của Roy nhẹ nhàng thoảng trong không gian, như hoa quỳnh nở trong đêm, lại khiến cho bóng dáng người đàn ông đứng ở ban công kia cứng ngắc lại. Một hồi lâu sau, hắn vẫn đứng yên tại đó, không hề nhúc nhích...

Roy đợi đã lâu mà vẫn chưa nghe thấy câu trả lời, lại nhìn theo bóng dáng cao lớn phía xa kia. Cậu theo bản năng cắn nhanh môi dưới, lại tiến lên vài bước, có điều, mỗi một bước tiến lên, lại là một lần cậu cảm thấy kinh hãi, như là một loại cảm giác đã ủ lâu ngày đến nay bùng nổ. Cảm giác này... cậu không thể khống chế được...

Trong không khí phiêu đãng một hơi thở, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến người nào đó rơi nước mắt, lại thực xa lạ, xa lạ đến mức khiến có người quên mất, nay nhớ lại chỉ như một quãng hồi ức...

Những điều đã xảy ra, hẳn là nên quên đi, bao vui vẻ, bao bi thương... Kí ức đã phủ đầy bụi nay lại ùa về với hiện thực, như một nỗi đau đớn mơ hồ, ảo mộng đến thế...

Roy hơi nhíu đôi mày đen. Bóng dáng cao lớn kia khiến nỗi kinh hoàng trong cậu dâng lên không dứt, bước chân liền dừng lại. Hơi thở kia như gần như xa. Cậu lên tiếng lần thứ hai, lặp lại lời vừa nói, cuối cùng lại bổ sung một câu...

"Cái kia...Rượu vang tôi đặt trên bàn. Nếu đêm nay ngài không tiện thử rượu thì chúng tôi có thể chờ ngài. Rượu...sẽ để lại đây, ngài có vấn đề gì thì cứ liên lạc với ông Cather."

Cậu vẫn sợ hãi, không phải vì người đàn ông trầm mặc đang đứng ở nơi đấy, mà là bởi bóng lưng kia gợi cậu nhớ đến những hồi ức mà cậu muốn quên đi. Đêm nay có chút khác thường đến đáng sợ, giống như cái đêm mười tám tuổi năm ấy ... Cảm giác mãnh liệt này khiến cậu không tài nào hiểu nổi, cũng không thể khống chế được. Dường như đó là một sự xúc động mãnh liệt nhưng ngay sau đó lại là cảm giác muốn trốn tránh...

Nói xong câu cuối cùng cũng là lúc cậu đưa ra quyết định. Cậu không muốn ở lại nơi này nữa, bởi cảm giác mãnh liệt đang kêu gào muốn cậu nhanh chóng rời đi. Thấy người đàn ông ngoài ban công vẫn không có phản ứng, gót chân cậu liền xoay đi, vội vàng ra cửa. Nhanh chóng vặn tay cầm, cửa phòng lần thứ hai được mở ra.

Ánh trăng sáng tỏ càng làm lộng lẫy thêm màn đêm đặc quánh. Người đàn ông rốt cuộc cũng xoay người lại, nhưng chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh trong một khắc cánh cửa đóng lại. Đôi mắt xanh lục đột nhiên chấn động, như ngọn núi lửa vốn nằm yên nay phun trào. Bàn tay hắn đè lên lồng ngực, lúc này, cảm giác đau đớn như có mũi dao đâm xuyên vào, thổi quét hắn đi.

Ra khỏi căn phòng đó, Roy rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một người vệ sĩ lễ phép giúp cậu bấm nút thang máy.

Cửa thang máy sáng bóng có khắc họa tiết tròn phản chiếu ra gương mặt xinh đẹp của cậu.

Cậu lễ phép đáp lễ. Thang máy được chọn đi xuống tầng một. Lúc này, cậu cũng đã dần lấy lại được bình tĩnh...

Nhưng mà...

Khi cậu đã dần bình tĩnh, ngay lúc thang máy đang khép cửa lại thì trong nháy mắt...

Một bàn tay to lớn của đàn ông chen vào giữa hai cánh cửa.

Người con trai bên trong đột nhiên trừng lớn hai mắt, sắc mặt bình tĩnh cũng bỗng hiện vẻ kinh hoàng. Cảnh tượng này, cùng với hình ảnh trong đầu cậu ... giống không lệch một phân.

Cậu không kịp thét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to kia chậm rãi đẩy hai cánh cửa ra ...

Cánh cửa vàng sáng bóng chiếu ra một bóng dáng đàn ông cao lớn. Dưới ngọn đèn thạch anh, khuôn mặt kia hiện ra thật rõ ràng...

Khuôn mặt này, ánh mắt này không thể quen thuộc hơn được nữa. Ngũ quan cương nghị, như được khắc tỉ mỉ bằng một con dao nhỏ tinh tế, mỗi đường nét của hắn đều mang theo vẻ cao quý, tao nhã. Vẫn là vẻ lạnh lùng như hồ băng, tản ra khí thế bức người nhưng đôi mắt hắn ngay một khắc cửa thang máy mở ra thì đã hoàn toàn biến đổi. Ánh mắt này như thể đang vui mừng đến phát điên. Hắn không chớp mắt nhìn cậu, như thể chứa chan nỗi nhớ nhung đến ngàn năm, có nỗi bi thương, nhưng cũng có sự nghiêm túc và chín chắn của một người đàn ông trưởng thành...

Khuôn mặt Roy tái nhợt đi ...

Trong lúc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cậu đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa là ngạt thở. Đôi mắt xanh thâm thúy kia vẫn thâm trầm như trước, lại quen thuộc đến nỗi khiến cậu đau lòng. Đôi mắt ấy như có ma lực hút cậu vào sâu trong đó, đưa cậu qua 'thiên sơn vạn thủy' mà trở về ngàn năm trước.

Cứ ngỡ như đã qua cả thế kỷ, nay gặp lại như thể vẫn còn trong mộng...

Người đàn ông kia cũng vẫn nhìn chằm chằm cậu, nhìn vào đôi mắt như phủ sương mù, trong mắt hắn chỉ còn lại nỗi vui mừng điên dại, quyến luyến cùng áy náy, cuối cùng ngưng kết thành tình cảm sâu đậm vô hạn.

"Tiểu Nguyên, đúng là em..." Hắn thấp giọng nói, trầm thấp đến không thể tưởng tượng nổi, cũng là để cố gắng áp chế vẻ kích động.

Tiếng nói quen thuộc vô cùng quanh quẩn trong thang máy, nó hoàn toàn đánh tan lý trí Roy. Cậu như một con chim nhỏ đang kinh hoảng, đôi cánh vô lực khiến cả người rơi xuống đất. Đôi môi cậu khẽ run, hai hàng nước mắt không biết tự khi nào đã chảy đầy gò má...

Thang máy vang lên tiếng chuông, ngay sau đó, người đàn ông sải chân bước vào. Cánh cửa vàng đóng lại, rốt cục, trong không gian cũng chỉ còn lại hai người.

Người con trai giật mình thảng thốt, cậu như con búp bê yếu ớt, hai mắt đong đầy nước mà nhìn bóng hình người đàn ông. Cho đến khi, bên hông cậu truyền đến cảm giác ấm nóng thì cả người cậu cũng đã bị vây trong phạm vi của hắn. Hương thơm quen thuộc sau ba năm xa cách lần thứ hai bao phủ lấy cậu ...

Bóng đêm tràn theo tấm kính phía sau vào thang máy, cùng đó là cảnh đêm không ngừng trôi xuống sau lưng người con trai. Mà trước mặt cậu bây giờ, là người đàn ông ba năm nay cậu vẫn cố gắng quên nhưng không thể quên được...

Vương Tuấn Khải!

"Tiểu Nguyên..." Tiếng thở dài trống rỗng vang lên bên tai cậu khiến thân thể cậu chợt cứng ngắc, muốn động cũng không động nổi.

Vương Tuấn Khải cẩn thận nâng bàn tay to lớn lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn mềm mại của chàng trai nhỏ. Tiểu Nguyên của hắn, thực đã trưởng thành!

Người con trai vẫn in đậm bóng hình trong tâm trí hắn, ba năm sau lại càng thêm dịu dàng. Chỉ có điều, mái tóc quăn hơi rối nay đã như một tấm khăn choàng, thẳng gọn, cởi bỏ bộ dáng mộ đại công tử nhưng lại đem đến vẻ thanh thuần tuyệt mỹ. Thì ra, cậu chính là ROY, mà ROY chính là Tiểu Nguyên của hắn. Như vậy, chàng trai trên cánh đồng hoa luôn thân thiện nở cụ cười, đúng là người đẹp nhất!

Chính là...

Hắn vẫn không thể áp chế được tâm tình của mình!

Vừa rồi trong phòng, khi giọng nói quen thuộc vang lên trong không khí, hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Khi ấy, vẻ bình tĩnh vốn có liền bị dẹp tan, trong một khắc đó, hắn lại không dám xoay người xác nhận. Hắn chỉ sợ mình lại thất vọng, lại sợ cảm giác mất mát. Đúng vậy! Ba năm, hắn không dám lại thừa nhận sự mất mát này!

Nhưng ... chính là bóng dáng trong một thoáng kia đã cứu vãn lý trí của hắn. Trong ba năm, mặc dù hắn đã buông tay, nhưng, hắn vẫn không thể đếm nổi trong mơ đã bao lần hắn tìm kiếm bóng dáng cậu!

Không có cậu, ngày như một bức tranh đen trắng. Ngày ngày đêm đêm, hắn lặp đi lặp lại một kịch bản nhàm chán chỉ có hai màu. Đến nay ... khi bóng hình mà chính mình thương nhớ lại xuất hiện ngay trước mắt, làm sao mà hắn không vui sướng điên dại lên cho được!

Vương Tuấn Khải không kiềm chế được liền thu hai cánh tay lại, ôm thật chặt người con trai nhỏ nhắn vào lòng. Đây không phải là mơ! Nhưng cuộc gặp gỡ này đến quá bất ngờ!

Đôi mắt người con trai ngấn lệ. Hơi thở quen thuộc kia lại càng khiến cậu mê man.

Là hắn sao?

Giờ khắc này, cậu lại không dám ngẩng đẩu xác nhận.

Mọi chuyện đến quá đột ngột, tâm tình vốn bình tĩnh của cậu cũng bị tình huống này làm cho đảo lộn hết cả lên. Cậu giật mình sửng sốt nép trong lòng người đàn ông. Tiếng nói trầm thấp của hắn quá quen thuộc, như là thanh âm từ một nơi xa xôi nào đó vọng tới, từng đợt khiến cõi lòng cậu chấn động.

Cả không gian thật yên tĩnh, cho đến khi...

"Đinh ..."Thang máy đã tới tầng một.

ROY đột nhiên bừng tỉnh, một tiếng chuông thanh trong kia như một chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu cậu xuống. Sau khi lấy lại lý trí, cậu đột nhiên đẩy người đàn ông ra, cuối cùng, một giọt lệ che lấp đi vẻ kinh hãi trong đôi mắt kia...

"Ông, ông nhận lầm người rồi." Nói xong, cậu vọt ra cửa thang máy, chuẩn bị chạy đi.

Phía sau, cánh tay người đàn ông lại duỗi nhanh ra, ấn nút đóng cửa thang máy một lần nữa. Roy chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa vàng chậm rãi đóng lại, lần thứ hai đi lên. Ngay sau đó, cả thân mình cậu bị đè lại tấm kính thủy tinh, có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Cánh tay rắn chắc của người đàn ông tóm chặt lấy cậu khiến cậu không thể chạy thoát được, chỉ có thể bị vây trong phạm vi của riêng hắn.

Ánh mắt người con trai rõ ràng mang theo sự rúng động, cánh môi anh đào cũng run run...

"Tiểu Nguyên...ba năm nay, em có từng...nghĩ tới tôi?" Vương Tuấn Khải đè thấp giọng nói, đôi môi mang theo bao sự cưng chiều. Hắn lẳng lặng nhìn cậu. Ánh mắt này mang theo nỗi hối hận, sự thâm trầm, lại như thanh kiếm đâm vào tim cậu, khiến cậu không thể thở nổi.

Cậu lại nhớ đến một đêm mưa ba năm trước đây, hoàn toàn giống...

Bên ngoài tấm kính, cảnh đêm thật đẹp. Ánh trăng như nước ánh lên cả bóng hình hai người bên trong. Qua ba năm, vẻ đẹp của cậu càng thêm nồng thắm, vẫn như con búp bê tinh xảo nhưng lại có vẻ quyến rũ của một người chàng trai đương dần trưởng thành. Hơi thở như hương hoa dịu dàng khiến ánh mắt hắn sáng lên, nhịp tim không thể không nhanh hơn!

Giọng nói của Vương Tuấn Khải có vẻ rất khổ sở. Hai tay hắn trượt xuống nắm lấy hai tay cậu. Đôi mắt rưng rưng của cậu như là chấm nhỏ bất lực nơi chân trời, khiến hắn không tự chủ được mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp...

Người con trai trong lòng càng run rẩy hơn. Nụ hôn đến bên môi khiến cậu chấn động.

Nụ hôn này, sau ba năm xa cách hoàn toàn khiến người đàn ông lạc lối. Vốn chỉ là chạm môi nhẹ nhàng như nâng niu một thứ bảo vật vô giá, nhưng chỉ vừa khi cảm nhận được hơi thở thơm mát của chàng trai bé nhỏ trong lòng, hắn liền trở nên điên cuồng, không muốn rời ra. Lúc đầu cậu còn định kháng cự nhưng cảm nhận được lời nói của hắn có mang theo nỗi thống khổ, mang theo sự nhớ nhung, hoài niệm, trong lòng cậu đột nhiên đau xót.

Hai bàn tay sau lưng cậu càng siết chặt hơn khiến thân thể hai người áp sát vào nhau không một khe hở. Sự mạnh mẽ này của hắn như thể hắn chỉ hận không thể nhập vào mình ngay tức khắc.

Nụ hôn mãnh liệt cùng vòng ôm mạnh mẽ của người đàn ông gần như khiến cậu tức thở, trong đầu trống rỗng. Nơi lồng ngực hai người áp vào nhau lại dâng lên một nỗi khổ sở như lăng trì!

"Tiểu Nguyên..." Hắn khẽ gọi, từng chữ đều mang theo tình cảm sâu đậm. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn. Hình bóng này đã khiến cho hắn nhung nhớ khôn nguôi trong đêm, nhưng vẫn lại khiến hắn thương tiếc, đau lòng!

Đôi môi lại một lần nữa hôn lên cần cổ trắng nõn của cậu, khiến cậu run rẩy...

"Không..." Giọng nói của người con trai thật nhẹ, như tiếng mèo con kêu. Dường như cậu muốn tránh khỏi nụ hôn của người đàn ông lên cần cổ mẫn cảm lại kích phát hắn chuyển lên vành tai tinh xảo, dịu dàng liếm nhẹ.

"Đừng phủ nhận, em là Tiểu Nguyên của tôi..." Hắn khẳng định bên tai cậu.

"Đủ rồi! Đủ rồi!" Người con trai dùng sức đẩy hắn ra. Giọng nói dịu dàng bên tai làm cõi lòng cậu tan nát. Cậu ngẩng đầu, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống, hình ảnh người đàn ông cao lớn cũng vì thế mà mờ nhòa đi...

"Ông muốn như thế nào? Vì sao ông lại xuất hiện ở đây? Vì sao?"

Như là phải chịu một áp lực rất lớn, giọng nói cậu đột nhiên lớn lên. Cậu gạt mạnh hàng nước mắt trên má, xoay người ấn mạnh vào nút trên thang máy rồi chạy ra ngoài, lại không ngờ mà va vào người đàn ông khác.

"Công tử Vương Nguyên?" Thiên Tỉ đang chuẩn bị ấn nút lên tầng K thì đột nhiên từ bên trong lao ra một chàng trai. Tập trung nhìn lại thì hắn không khỏi choáng váng. Cậu không phải ai khác mà chính là Vương Nguyên đã bỏ đi cách đây ba năm.

Cậu ấy ... Sao lại xuất hiện ở đây?

Người con trai cũng không dự đoán được sẽ va vào hắn, hơi sửng sốt một chút, lại bối rối quay đầu ra cửa lớn của khách sạn...

"Vương tiên sinh, sao công tử Vương Nguyên ..."

"Tiểu Nguyên!" Thân mình cao lớn của Vương Tuấn Khải run nhẹ, rất lâu sau mới có phản ứng lại. Hắn định đuổi theo sau nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ kia đã lên taxi ...

Thiên Tỉ theo sát sau, thấy thì thì há miệng thở dốc, "Vương tiên sinh, tại sao có thể như vậy?"

Đáy mắt Vương Tuấn Khải hiện lên vẻ ảo não, lại nâng tay đấm mạnh một quyền vào vách tường của khách sạn, không thèm quan tâm đến sự đau đớn trên các đốt ngón tay.

"Cậu ấy, chính là ROY!"

Lúc này đến lượt Thiên Tỉ trợn tròn mắt...
_____________

Lại là một buổi chiều đầy nắng. Ánh nắng tỏa lên cánh đồng oải hương bất tận, làn gió đưa theo hương thơm ngọt ngào, phả cả vào căn nhà màu trắng.

Cơn gió này làm cho chiếc chuông gió trên cửa kêu lanh canh, thanh thúy như tiếng gọi thiên nhiên, mơ hồ mà cũng rất dễ chịu.

"ROY, nhìn anh có vẻ không vui. Từ đêm anh đi tặng rượu về đã vậy rồi. Ông Cather rất lo lắng, ông nhờ em chuyển lời với anh, cho dù đối phương không tiếp nhận cũng không sao, không cần tạo áp lực lớn cho mình." Vũ Văn nhìn người con trai ngồi trên bậc thang, mái tóc dài bay nhẹ theo gió ánh lên vẻ bóng mượt. Cậu mặc một bộ trang phục trắng sạch sẽ, tinh khôi, cũng cùng bộ dáng mộng ảo như Vũ Văn vậy.

Có điều, ánh mắt của cậu quá mức mông lung, hàng mi khẽ run như thể cậu đang suy nghĩ điều gì đó ...

Mãi lâu sau, cậu mới lên tiếng nói chuyện, đôi mắt long lanh tựa ngọc lưu ly nhìn vào người con gái đang ngồi trên chiếc ghế trắng, "Vũ VĂN, kỳ thật tên anh không phải là Roy. Cái tên này là sau khi đến Provence anh mới dùng. Tên thật của anh là Vương Nguyên ..."

"Vương Nguyên?" Vũ Văn nhíu mày, nhắc lại cái tên này rồi lại nở nụ cười tươi tắn, "Cái tên này thật đặc biệt nhưng mà rất hợp với anh nha. Roy ... à không, Vương Nguyên. Haha, xem ra em còn phải làm quen dần với cái tên này nha."

"Có sao đâu, thật ra tên cũng chỉ là một cái để người ta gọi mình thôi mà." Cậu chỉnh lại tư thế, ánh mắt thương cảm nhìn Vũ Văn.

Cậu cũng giống như Vũ Văn khờ dại kia, thậm chí cũng luôn nghĩ đến tương lai tốt đẹp, cũng hay tưởng tượng này nọ. Đây cũng là nguyên nhân mà cậu và Vũ Văn có thể trở thành bạn tốt.

"Roy ... à, Vương Nguyên, cho đến giờ anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện của anh. Em nghĩ anh nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu không một chàng trai tại sao lại 'vô thân vô cố' (đại ý: không người thân, không nơi nương tựa / quê hương) mà đến một đất nước xa lạ được." Vũ Văn tò mò nhìn cậu.

* ĐỌC XONG VOTE + CMT nhé!!! *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro