Chương 104: Vị khách đến chơi lúc sáng sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gặp lại "cố nhân", cậu trở nên có chút bối rối. Ít nhất trong khoảng thời gian này, Vương Nguyên có chút bất an. Cậu rất sợ có một ngày đi ra ngoài liền gặp ngay hình bóng quen thuộc kia. Đồng thời, cậu lại có chút mong chờ, nhưng đến tột cùng là chờ cái gì thì cậu cũng không muốn cố gắng tìm ra.

Dường như ông Cather cũng "mắc cạn" đối với chuyện lần này. Rượu trang cũng đã rục rịch chuẩn bị các mối hợp tác mới, nhưng hiệu quả thì vẫn không khả quan hơn mấy. Chỉ có vài mối nhỏ đến hợp tác, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể duy trì sự tồn tại cho rượu trang mà thôi.

Có rất nhiều thứ Vương Nguyên muốn lấy dũng khí mà kể hết cho ông Cather nhưng càng nghĩ thì càng thấy là nên thôi. Ông Cather là người tinh tường, ông rõ ràng nhìn ra cậu có chuyện gì đó nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu cũng không tiện nói thêm gì. Có điều, cậu vẫn không biết, Vương Tuấn Khải không hợp tác là do cố tình hay vẫn thật sự là không hài lòng với rượu ở đây.

Thoáng cái mà đã qua một tháng, cánh đồng oải hương được thu hoạch xong thì cũng là lúc thời tiết chuyển lạnh. Đây đúng là mùa bán rượu đỏ, đáng tiếc, rượu trang của lão nhân Cather vẫn chìm trong không khí trầm lặng.

Sáng sớm nay sương mù còn chưa tan hết, trong không khí bắt đầu di động hơi lạnh mơ hồ. Vương Nguyên luôn có thói quen dậy sớm. Cậu đẩy ra cánh cửa sổ tầng hai, vừa muốn hít thở không khí thì chuông cửa vang lên...

Tiếng chuông không nhanh không chậm, có thể nhìn ra sự lễ phép cùng nhẫn nại của vị khách này. Vương Nguyên chạy xuống tầng, đẩy cửa ra, liền sau đó là một chuỗi tiếng chuông gió vang lên. Làn sương sớm vây quanh người đàn ông, quanh khuôn mắt ổn trọng đang mỉm cười, đôi mắt âm trầm như đêm tối. Đôi mắt này vừa khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Vương Nguyên thì càng trở nên thâm thúy.

Ngón tay Vương Nguyên trong nhất thời sững sờ giữa không trung, tim cũng "thình thịch" một tiếng. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông gần như che hết đi vầng sáng bên ngoài.

Đáy mắt người đàn ông thoáng chút vẻ động tâm, hắn hạ thấp người, "Công tử Vương Nguyên, đã lâu không gặp."

Vài câu ngắn gọn nhưng đưa bao hồi ức trong cậu ùa về, không sót một chút nào. Vương Nguyên giật mình. Cuối cùng, Vương Tuấn Khải cũng đã tìm được nơi này, lại còn phái thuộc hạ tín nhiệm nhất đến.... Dịch Dương Thiên Tỉ!

Thiên Tỉ đứng ở cửa vẫn thản nhiên cười, che đi vẻ đau lòng trong đáy mắt. Người con trai trước mặt đã thực sự thay đổi. Trước kia, cậu như một bông hoa được trồng trong nhà, mỗi một cử chỉ đều khiến người ta không đành lòng khiến cậu tổn thương, lại giống như con búp bê mà người ta không đành lòng động vào, chỉ sợ một cái động chạm là sẽ vỡ tan.

Mà nay, sau ba năm, cậu trưởng thành lên không ít. Mái tóc hoàng tử khẽ quăn giờ đã hóa thành mái tóc thẳng gọn, được cặp khéo léo sau đầu, thật giống như một chàng trai bước ra từ bức họa chốn Provence, có khí chất nồng đậm hơn người. Trên người cậu mặc bộ quần áo cũng giống như nhiều người dân địa phương, trang sức rất đơn giản nhưng vừa đủ tạo thành điểm nhấn tinh tế.

Một lúc lâu sau...

"Ở đây, tên của tôi là Roy." Vương Nguyên rốt cục cũng lấy lại được giọng nói, nhẹ nhàng, lễ phép, cũng không có chút tức giận cùng bài xích, như thể nói với một người bạn tốt.

Thái độ của cậu ít nhiều khiến Thiên Tỉ bất ngờ. Lúc chưa bấm chuông cửa, hắn vẫn nghĩ khi gặp mặt, cậu sẽ trực tiếp đóng rầm cửa lại trước mặt hắn.

"Tôi biết, là hóa thân của cái đẹp." Hắn lên tiếng trầm thấp, "Nếu gọi tên này có thể khiến cậu thoải mái, tôi cũng không ngại gọi cậu như vậy."

Vương Nguyên nhẹ nhàng cắn môi, hơi nghiêng thân mình, "Mời vào."

Thiên Tỉ bước vào cửa, lại bị sự bài trí trong nhà hấp dẫn. Chiếc khăn trải bàn ren phủ lên bàn trà sạch sẽ sáng bóng. Có cảm giác bốn mùa hội tụ, lại thoáng thấy nét sang trọng bởi những bức họa tinh xảo, đèn tường thạch anh, còn có cầu thang xoáy chôn ốc màu trắng dẫn lên tầng trên...Diện tích căn nhà không quá lớn nhưng lại ấm áp vô cùng.

Hắn không khỏi con khóe môi lên. Có thể thấy, Bạc Tuyết bảo kia hoàn toàn không phù hợp với cậu. Tòa thành mộng ảo, nhưng, thiếu đi một phần ấm áp như thế này.

Chiếc ghế salon thật nổi bật, hòa hợp cùng với nội thất hầu hết là màu trắng của căn nhà. Một ấm trà xanh ướp hương hoa được đặt trước mặt Thiên Tỉ, hương thơm tỏa ra khắp nơi, cùng với tiếng chuông gió thanh thúy ngoài cửa, mang bao nỗi phiền muộn tan đi.

"Thiên Tỉ tiên sinh lần này đến đây, không phải là vì chuyện thử rượu lần trước chứ?" Vương Nguyên cũng ngồi xuống, thuận tay nhấc túi trà lọc hoa khô trong bình ra, nhẹ nhàng bỏ vào thùng rác.

Thiên Tỉ nhấp một ngụm trà nhài, quả nhiên là danh bất hư truyền. Có điều, chuyện khiến hắn bất ngờ nhất chính là cách nói gãy gọn của Vương Nguyên khi nhắc đến mục đích hắn đến đây hôm nay.

Cậu vốn thông minh, cũng không quanh co lòng vòng. Sau ba năm, cậu càng thêm bình tĩnh cùng trầm ổn, như thể không chút sợ hãi nào, lại có thể một câu mà nói toạc ra tâm tư đối phương. Cậu như vậy, khiến đàn ông vừa thương vừa sợ!

Người đàn ông yêu cậu, sẽ bởi sự thông minh này mà càng yêu cậu hơn! Nguyên nhân là, cậu như vậy, sẽ khiến đàn ông càng thêm tính chinh phục. Người đàn ông sợ cậu, sẽ vì phần trí tuệ này mà càng sợ cậu hơn! Nguyên nhân là do như vậy sẽ càng khiến đàn ông thêm khó hiểu nhưng vẫn không kiềm chế được.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tia nắng mai của cậu, nếu như không có Vương Tuấn Khải, hắn sẽ là loại đàn ông thứ nhất!

Đôi mắt Thiên Tỉ thoáng sầm lại, sau, hắn đưa một tấm thẻ ra trước mặt Vương Nguyên...

"Đây là khách sạn mà Vương tiên sinh đang nghỉ lại!" Một câu nói mang theo sự tự tin vô cùng.

Vương Nguyên sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía tấm thẻ, là thẻ vào cửa dành cho hội viên của khách sạn. Tấm thẻ mạ vàng sáng bóng này lại có một chút vẻ châm chọc...

"Ông ta cho rằng tôi sẽ đi tìm ông ta sao?"

"Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi." Giọng nói của Thiên Tỉ thực lãnh đạm, mơ hồ tựa như làn sương sớm ngoài kia vậy, nhưng không hề có ý uy hiếp, "Nếu công tử Vương Nguyên còn muốn cứu rượu trang."

"Ông ta dùng rượu trang để uy hiếp tôi?" Vương Nguyên bất bình mà nhíu mày, "Rượu trang không có một khách hàng như ông ta thì cũng chẳng tổn thất gì nhiều."

Thiên Tỉ lắc đầu, hơi nhếch môi, "Không phải như vậy, công tử Vương Nguyên hiểu lầm rồi. Trên thực tế, Vương tiên sinh rất hứng thú với rượu trang, có điều, ngài ấy cần một người để bàn bạc. Về phần rượu trang hiện tại, tôi nghĩ công tử Vương Nguyên còn rõ hơn tôi. Ông Cather mấy ngày trước vì để giữ lại rượu trang nên đã bán đi cánh đồng hoa lớn nhất đi. Chuyện này...tôi nghĩ công tử Vương Nguyên không thể không biết."

Vương Nguyên cụp mắt xuống...

Chuyện này đúng là cậu không biết. Mỗi lần hỏi ông Cather về tình hình của rượu trang, ông chỉ cười an ủi cậu, không nghĩ đến...

Nghĩ đến đó, cậu muốn nói gì lại thôi.

Cậu nhìn thoáng qua tấm thẻ trên bàn trà, nơi đó là..... St.Peterburg.

Thiên Tỉ đứng dậy, lễ phép nói : "Công tử Vương Nguyên, Vương tiên sinh ở lại St.Petersburg để thực hiện một hạng mục đầu tư trong vòng bốn ngày. Hi vọng công tử Vương Nguyên có thể nắm chắc cơ hội."

"Từ từ!" Vương Nguyên ngẩng đầu, gọi lại Thiên Tỉ, trong mắt có thoáng chút suy tư, "Lần này anh đến đây, là ý của ông ta hay là của riêng anh?"

Trong nhất thời, Thiên Tỉ không muốn làm rõ tình hình. Hắn đứng đây nói chuyện, nhưng không ngờ bỗng nhiên một bình hoa bay đến, ngay sau đó, đầu bị một chưởng không biết từ phía nào đập vào, cuối cùng lại bị đá mạnh một cước, bên tai cũng không ngừng tiếng kêu gào của con trai.

"VŨ VĂN, đừng làm loạn." Vương Nguyên thật sự được mở rộng tầm mắt. Hành vi của Vũ Văn này giống hết cậu năm mười tám tuổi. Chỉ có điều, người đàn ông này là Thiên Tỉ, nên cậu phải giám sát chặt chẽ Vũ Văn, nếu không ngộ nhỡ Thiên Tỉ phẫn nộ, cậu bé đến chết cũng không có chỗ chôn mất.

"Là cậu?" Thiên Tỉ lúc này mới nhìn rõ cục diện đang xảy ra. Chàng trai này chỉ đứng đến vai hắn, thế mà lại tung chưởng đánh hắn, quả thực là làm hắn mất mặt.

Vũ Văn cười lạnh, ưỡn ngực lên, "Chính là tôi, chúng ta đã gặp nhau rồi. Anh già như anh quên tôi là phải, nếu không bị đánh chắc chẳng nhớ đối phương là ai đâu."

Bộ dáng nhanh nhẩu của cậu khiến Thiên Tỉ buồn cười mà nhíu mày, hắn chỉnh lại áo vest, khôi phục lại vẻ hình tượng trầm ổn.

"Cậu nhóc, lần sau cậu tốt nhất là nên làm rõ chuyện đã rồi hẵng động thủ!" Thật đúng là khiến hắn dở khóc dở cười.

"Được, tôi đây muốn xem anh ăn hiếp Vương Nguyên thế nào. Nếu không phải các anh cố ý gây khó dễ, thì ông Cather sẽ không vất vả như vậy. Rõ ràng là các anh đã đồng ý, vậy mà cuối cùng lại lật mặt. Này, các anh đều là người trưởng thành rồi, sao lại ngây thơ như vậy?" Vũ Văn hễ cứ nhắc đến chuyện của rượu trang là lại tức giận, nhìn thấy Thiên Tỉ lại càng nổi điên hơn.

Nếu sớm biết bộ mặt của mối khách này, lúc trước có nói gì đi chăng nữa cậu cũng không chỉ đường cho họ tới rượu trang.

"Vũ Văn..." Vương Nguyên vội vàng kéo Vũ Văn lại, thấp giọng nói, "Sự tình không phải như em nghĩ đâu ――"

"Vương Nguyên!" Vũ Văn còn chưa chờ cậu nói xong liền chặn ngang, lo lắng nhìn cậu, "Em biết anh rất quan tâm đến ông Cather và rượu trang, nhưng mà không thể tùy tiện đáp ứng yêu cầu của đối phương được nha. Người này đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định là có ý đồ xấu, mà nếu anh....ai ya... nếu đồng ý, thì ông Cather sẽ áy náy cả đời."

Vương Nguyên sửng sốt.

Thiên Tỉ thật ra phản ứng lại rất nhanh, hai tay khoanh trước ngực, nghe lời cậu nói thì không giận mà ngược lại còn cười, "Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú."

Vũ Văn trừng mắt liếc hắn một cái, "Đây đúng là mô típ cũ rích mà. Ngay cả trên tiểu thuyết hay phim đều như thế. Một kẻ có tiền nhắm trúng một chàng trai xinh đẹp, rất muốn có được cậu ấy, rồi lại muốn cho đối phương chủ động yêu thương nhung nhớ, đã tìm ra nhược điểm của cậu ấy để mà uy hiếp. Đáng tiếc nha, các anh lại dùng hành vi đáng xấu hổ này trên đất Provence. Đúng là anh ấy là người nơi khác đến đây, nhưng tôi là bạn tốt nhất của anh ấy, nếu các anh dám bắt nạt anh ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu ――"

Còn chưa nói xong, cũng chưa đợi Vương Nguyên hét lên, Vũ Văn đã hệt như một con gà con bị Thiên Tỉ kéo đi, đè lên tường, động tác quá nhanh khiến người khác không kịp trở tay.

Thiên Tỉ.... Vương Nguyên muốn ngăn cản, lại thấy hắn quay đầu thản nhiên nói, "Yên tâm, tôi sẽ không làm cậu ấy bị thương."

"Á ――" Vũ Văn kêu to, lại bị hắn khẽ quát, "Câm miệng!"

Vũ Văn theo bản năng ngậm miệng lại, khuôn mặt quật cường thoáng hiện lên nét kinh hãi. Sức lực của người đàn ông này quá lớn, hai chân cậu hiển nhiên là ―― treo lơ lửng giữa không trung!

Thiên Tỉ thấy trong mắt cậu có điểm sợ hãi thì nhếch khóe môi một cái, bàn tay hạ xuống để hai chân cậu chạm đất, sau lại nâng tay lên ――

"Anh muốn làm gì?" Vũ Văn thấy thế kinh hãi kêu to, đôi mắt to trong cũng nhắm tịt lại, cả gương mặt toàn một vẻ sợ hãi, vẻ dũng cảm ban nãy bay sạch...

"Cậu còn muốn nói không?" Thiên Tỉ thấy bộ dáng này thì lại ra lệnh: "Mở to mắt ra cho tôi!"

Hắn cố nén cười ra tiếng, bàn tay to lại cố ý hù dọa mà hơi vén áo cậu lên.

Vũ Văn lập tức trợn mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì lại nhắm mắt lại, nhưng như thể sợ hắn lại cho một cái tát đánh chết mình, cậu lén lút mở một mắt ra nhìn hắn...

Vũ Văn thấy bộ dáng mắt nhắm mắt mở của cậu mà buồn cười, coi như cậu đã biết điều thì trầm giọng nói, "Cậu nhóc, lần sau còn dám hô to gọi nhỏ với tôi, tôi liền ――"

"Anh, anh sẽ như thế nào? Chẳng lẽ, anh còn muốn đánh tôi?" Vũ Văn vừa nghe đến đây thì dũng khí lại bùng lên, bộ dáng rất lanh lợi.

Thiên Tỉ đột nhiên cúi mặt xuống ――

"Thử xem, nếu còn có gan như vậy, lần sau..." Cậu nhóc này đúng là to gan, lần đầu tiên có người con trai dám trực tiếp công kích hắn như vậy.

Hơi thở nam tính phả lên mặt khiến tim Vũ Văn không thể đập theo nhịp bình thường được. Hơn nữa, gương mặt gần trong gang tấc này có sự cương nghị, trầm ổn mà mấy gã thanh niên ở đây không có được. Ngay sau đó, cậu cảm thấy hơi thở đó đã xa mình, người đàn ông đột nhiên buông cậu ra, nói với Vương Nguyên một câu: "Suy nghĩ kĩ một chút."

Nói xong hắn liền rời đi. Trong nắng chỉ còn lại bóng dáng cao lớn, rắn chắc của hắn...

Trong không khí vẫn còn như có như không hơi thở nam tính kia!

Một lúc lâu sau ――

"Vũ Văn?" Vương Nguyên đến gần cậu, thấy ánh mắt cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ngoài cửa, nhìn không được liền nhẹ giọng gọi.

"Hả? A..." Vũ Văn mãi sau mới phản ứng lại, nhìn về phía Vương Nguyên với đôi mắt bối rối.

Vương Nguyên cho tới bây giờ chưa từng thấy Vũ Văn như vậy, nhìn chằm chằm cậu mãi mới nói, "Sao mặt em hồng hồng vậy?"

"A...Không có, hồng ở đâu ra." Vũ Văn vội vàng che hai má lại, đôi mắt đẹp lại bất giác nhìn về phía bóng dáng đã sớm khuất ở phương xa.

Vương Nguyên nhẹ nhàng cười, "Không phải nói là vì anh mà xuất đầu lộ diện sao? Sao mà người ta mới nói một câu đã im rồi? Bây giờ lại còn ngây ngốc kìa, chỉ sợ choáng váng nhất là ―― chàng trai hoài xuân!"

Vũ Văn phản xạ có điều kiện nhìn chằm chằm cậu, hét lên quái dị, "Xin anh đi, cái gì mà chàng trai hoài xuân? Khó nghe thật, em, em chỉ cảm thấy khí thế hắn quá cao, nếu mình cứng rắn có khi lại ở thế hạ phong. Lần sau mà để em nhìn thấy hắn á, em sẽ cho hắn đẹp mặt!"

"Em muốn gặp lại anh ta?" Vương Nguyên thông minh mà bắt lấy nhược điểm trong lời nói của cậu, thản nhiên trêu đùa một câu.

"Em..." Vũ Văn vừa muốn trả lời, lại thấy nét trêu chọc trong mắt Vương Nguyên thì làm ra vẻ tức giận, bảo: "Được lắm, anh trêu em đúng không? Còn nói là bạn tốt cơ đấy, nhìn thấy em bị gã đàn ông to con bắt nạt mà cũng không đến giúp. Vì anh em còn ném vỡ một bình hoa đó."

Vương Nguyên nhẹ nhàng cười, kỳ thật tính cách của Vũ Văn không những gợi cho cậu nhớ về năm mười tám tuổi, mà quan trọng, cậu giống như CHÍ HOÀNH vậy. Lại nhớ đến Chí Hoành, người bạn thân của cậu, chắc hẳn là giận cậu lắm, vì ba năm nay cậu cũng không liên lạc gì với cậu ấy.

"Vũ Văn, bởi vì anh biết anh ta sẽ không làm em bị thương."

"Vì sao?"

"Bởi vì..." Vương Nguyên thản nhiên gợn một nụ cười bên môi, ánh mắt lướt qua tấm thẻ trên bàn trà, sau đó cậu nhẹ nhàng nói: "Vì anh ấy là bạn của anh!"

* ĐỌC XONG VOTE + CMT NHÉ!! *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro