Chương 108: Ánh nắng ấm giữa trời đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

St.Petersburg vào đông mang theo không khí lãng mạn, tuyết rơi lất phất ngay dưới ánh nắng dịu nhẹ, giữa cái rét lạnh lại thoảng chút ấm áp.

Kế hoạch thu mua khách sạn của Vương Tuấn Khải được tiến hành vô cùng thuận lợi. Chuyện này lập tức trở thành tin tức tiêu điểm, giới truyền thông cũng tìm nhiều cách để có được thông tin mới nhất. Ngoại trừ các phóng viên kinh tế, ngay cả mấy phóng viên báo lá cải cũng chạy đến, chờ chực ở cửa trước của khách sạn một ngày một đêm. Chính sau hôm Vương Tuấn Khải ôm một người con trai lên thẳng phòng tổng thống, thì việc này lập tức trở thành tiêu điểm trong cả giới giải trí.

Vốn dĩ những tin tức liên quan đến Vương thị đã có sức thu hút, chỉ cần là tiêu điểm nhỏ thôi mà có ảnh của Vương Tuấn Khải thì đã được chú ý rồi. Nay lại thêm cảnh tượng ôm ấp như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành thông tin nóng hổi. Thậm chí có tạp chí còn đưa Vương Tuấn Khải vào danh sách người đàn ông độc thân hoàng kim có thể so với nam tài tử quốc tế.

----

Một ngày này gần đến trưa, Vương Nguyên mới tỉnh lại sau giấc ngủ say, bộ dạng uể oải trong căn phòng ấm áp. Ánh nắng dịu giữa trưa hòa cùng nhiệt độ trong phòng, xuyên theo tấm rèm lụa mà chiếu khắp mọi nơi.

Thân mình cậu nhũn ra như bột lên men. Đây là hậu quả buông thả dục vọng tối hôm qua.

Cậu không quay trở lại Provence, nếu ông Cather bên đó được thanh thản thì cậu cũng yên tâm. Có điều, cậu nhóc Vũ Văn kia sau khi nghe được giọng nói của Vương Tuấn Khải thì sợ đến mất hồn mất vía. Ngày hôm sau, lúc gọi điện lại cho Vương Nguyên , cậu gần như muốn khóc lên. Kết quả là Vương Nguyên phải viện một cái cớ ra để giải thích qua loa, may mắn là cậu nhỏ kia đơn thuần sẽ không tưởng tượng gì nhiều. Nếu không, cậu e là Vũ Văn kia sẽ nhất thời kích động mà chạy thẳng đến St.Petersburg.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát, hòa cùng mùi nắng ấm giữa đông, trong nháy mắt khiến Vương Nguyên tưởng mình đang ở Provence. Quay đầu lại, cậu mới phát hiện trên chiếc kệ ở xa kia có một lọ oải hương rất lớn. Sắc tím mơ màng khẽ rung trong gió hiện lên trong mắt cậu, tỏa ra hương thơm thấm ngọt vào ruột gan...

Đáy mắt Vương Nguyên hiện lên vẻ vui sướng khác thường. Cậu chẳng quan tâm đến sự mệt mỏi trên thân thể, chạy thẳng đến trước lọ hoa oải hương, vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa. ở thành phố này, vào mùa này, sao lại có oải hương tươi đến vậy?

Đang nghĩ ngợi tới đó, cậu bỗng thấy trong bó hoa oải hương có một tờ giấy nhỏ. Cậu tò mò lấy ra, trên mặt giấy là nét chữ cứng cáp, rắn rỏi...

"Sau khi tỉnh, gọi anh!"

Đôi lông mày đen khẽ nhíu lại. Chữ viết này là của Vương Tuấn Khải. Năm chữ, hai dấu câu, chỉ ngắn gọn dứt khoát y như tính cách và phong thái nói chuyện hàng ngày của hắn. Chẳng lẽ ... là vì chuyện có liên quan đến chuyện của cha cậu?

Nghĩ vậy, sự bình tĩnh vốn có vội biến thành hồi hộp. Cậu vội vàng lấy điện thoại gọi đi, không ngờ chỉ mới có một hồi chuông mà đối phương đã nhấc máy ...

"Tỉnh rồi sao?" Ở đầu dây bên kia, giọng nói thấp thuần như hương rượu của người đàn ông vang lên, như thứ rượu cất trong kho ngàn năm, lọt vào tai khiến người ta say mê. Dù không thể nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng của hắn lúc này, ánh mắt rất thản nhiên mà lại sâu thẳm như biển lớn.

"Ừm..." Không biết vì sao, lúc giọng nói trầm thấp kia vừa vang lên, lòng cậu có chút nhộn nhạo, như thể bị giọng nói ấy chảy giọt qua, hai gò má bất giác nóng lên...

Tại sao có thể như vậy?

Mà ở bên kia, lúc Vương Nguyên "Ừm" một tiếng, như một cậu bé đang làm nũng, ngọt ngào làm say lòng người, như khối đường tan chảy trong lòng người đàn ông. Khoảnh khắc ấy khiến giọng nói của hắn càng thềm nhẹ nhàng ...

"Vẫn còn sớm, sao không ngủ nhiều thêm một chút?"

Vương Nguyên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi mỉm cười, lại dừng tầm mắt trên lọ hoa oải hương thì cắn cắn môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Oải hương trong phòng...là anh đưa đến?" Chỉ là thử hỏi vậy thôi, chứ đó không phải là phong cách của Vương Tuấn Khải.

Không nghĩ tới, đầu dây bên kia không chút do dự, gọn gàng đáp, "Phải!"

"Hả?"

Vương Nguyên có chút giật mình...

"Anh không hiểu về hoa, có điều nghe nói hương hoa đó có thể giúp cho giấc ngủ tốt hơn. Xem ra hiệu quả không tồi." Như là nhận thấy được sự kinh ngạc của cậu, người đàn ông nói tiếp một câu, lại mang theo ý cười nhè nhẹ, khiến người ta nghe xong mà chóp mũi như vương hương hoa.

"St. Petersburg mùa này sao lại có oải hương tươi như vậy?"

"Là chuyển bằng máy bay đến." Giọng nói ấy lại khiến người ta phải đập nhanh.

Vương Nguyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bó oải hương trước mắt, trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu có một chút bối rối, lại có cảm giác rung động không thể nói rõ được. Loại cảm giác này rất kỳ quái, như là vừa bỏ vào miệng một múi quýt, vị ngòn ngọt mà chua chua, thơm ngon vô cùng.

"Kỳ thật...Không cần phải phiền như vậy." Cậu không biết nên nói gì cả. Vương Tuấn Khải khiến cậu không thể nắm bắt được. Hắn như đang ngầm thực hiện một âm mưu nào đó.

Đầu ngón tay vẫn không khỏi tự chủ mà vuốt lên cánh hoa. Tình huống này, kỳ thực sau ba năm, cậu cũng không muốn làm rõ.

Tiếng cười nhẹ của người đàn ông truyền ra từ điện thoại, "Ngốc, thích là tốt rồi. Anh đang xử lý văn kiện. Giữa trưa đi ăn cơm. Không cần phải gấp, cứ tắm rửa đi rồi từ từ đến, anh chờ em."
"À ..." Vương Nguyên không tự chủ được lên tiếng. Giọng nói của hắn quá mức dịu dàng, như đang cưng nựng một đứa trẻ khiến cậu chẳng những kinh ngạc mà còn bắt đầu mê say. "Anh chờ em...", ba chữ này có chút mờ ám mà cũng thật ấm áp.

Cho đến khi ý thức được hắn sắp tắt máy, Vương Nguyên mới phản ứng lại, "Này ..."

"Làm sao vậy?"

"Cái kia..." Vương Nguyên ngửi một bông hoa, đầu ngón tay còn vương hương hoa. Cậu hít sâu một hơi, "Anh bảo tôi gọi điện thoại để làm gì?"

Vốn nghĩ rằng hắn biết rõ chuyện của cha cậu, có điều, đoạn hội thoại vừa rồi hình như không giống thế. Người đàn ông này từ đầu đến cuối không hề nhắc đến nửa điểm chuyện có liên quan đến cha cậu.

Bên kia có hơi trầm mặc, nhưng chỉ trong giây lát, giọng nói dễ nghe vang lên ...

"Không có gì, chỉ là muốn nghe tiếng em thôi."

Vương Nguyên như là bị đánh cho một cú, giật thót mình xong lại như bị hóa đá. Cậu lẳng lặng cúp điện thoại, nhưng vẫn nghe được tiếng lòng đang kinh hãi của mình...

Làm sao vậy? Đến tột cùng là làm sao vậy? Như thể đang có một thứ gì đó yên lặng mà biến hóa khiến cậu trở tay không kịp nhưng lại như đang hưởng thụ vậy. Vương Tuấn Khải chưa bao giờ có thói quen rỗi hơi như vậy. Chỉ vì muốn nghe giọng nói của cậu mà gọi điện ư? Có điều...cậu hình như là một loài động vật cảm tính. Khi giọng nói của hắn từ điện thoại truyền vào tai, cậu dường như có thể cảm nhận được bàn tay hắn đang chu du trên từng tấc da mình, khiến cậu đắm chìm trong cảm giác đó...

Không được nghĩ đến trận triền miên tối qua...

Vương Nguyên lắc lắc đầu, đuổi mọi ý nghĩ lơ đãng trong đầu đi. Kỳ thật, lúc cậu rời khỏi hắn, cứ tưởng rằng sẽ hoàn toàn cách biệt. Không ngờ, ba năm sau, vận mệnh lại cho họ gặp nhau trong một hoàn cảnh thật rắc rối, không những thế, còn bắt cậu ở lại bên cạnh hắn như trước.

Chỉ có điều...Ba năm sau, hắn không còn bá đạo hay tàn nhẫn giam cầm nữa, mà là mang theo một loại hương vị thật dịu dàng, nhẹ nhàng quanh quẩn bên cậu. Mỗi câu hắn nói, thậm chí mỗi một động tác, cử chỉ của hắn cũng khiến tim cậu đập rất nhanh. Cậu thường xuyên nghĩ, nếu không phải vì chuyện của ông Cather và cha đẻ cậu, cậu còn có thể ở lại bên cạnh hắn hay không? Đáp án...cậu cũng không biết. Ít nhất, giờ khắc này cậu đang do dự ...

Như vậy cũng tốt, không quá nguy hiểm. Nếu cứ theo sát hắn từng bước, như vậy, cậu có giống với những người phụ nữ kia, như vậy ... có phải 'vạn kiếp bất phục' hay không?

Cậu hít sâu một hơi, thưởng thức mùi hoa oải hương ngập trong lồng ngực rồi đi đến trước cửa sổ sát đất. Cậu đưa tay vén bức rèm lên ... ánh nắng giữa trời đông chiếu rọi cả căn phòng, biến khung cảnh trở nên tuyệt đẹp. Thời tiết vẫn lạnh như vậy, nhất là tại thành phố lạnh nhất nhì trên thế giời. Có điều, lòng cậu luôn cảm thấy ấm áp. Có lẽ ... là bởi ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài!

Dưới chân là đường phố tấp nập. Căn phòng hạng tổng thống này ở vị trí rất cao, đứng từ đây, cậu có thể nhìn thấy xe cộ đi lại náo nhiệt, thấy những bóng người nhàn nhã thả bước trên đường. Mặc dù là mùa đông, nhưng những cô gái Nga cũng vẫn biết cách khiến mình trở nên nổi bật, với những đôi bốt da ôm trọn đôi chân thon dài, từng người đi xuyên qua ngã tư đường phồn hoa.

Lòng Vương Nguyên nhộn nhạo, cậu chưa bao giờ được như những người đó, vui vẻ mà dạo phố. Lúc còn ở Bạc Tuyết bảo, cuộc sống của cậu như một chàng hoàng tử. Đồ dùng hàng ngày đều là những thứ tốt nhất, quần, áo treo đầy trong tủ; giầy dép cao cấp; túi xách số lượng có hạn, cùng đồ trang sức đều là sản phẩm của những danh sư trên thế giới. Rời khỏi Bạc Tuyết bảo, cậu không mang theo thứ gì. Một mình đi qua rất nhiều các đô thị, cậu cũng không đủ tiền tiêu xài, cũng không muốn lãng phí tại nhưng thành thị xa hoa nên việc đi dạo phố mua đồ cậu cũng chưa từng thử.

Như là nghĩ tới điều gì đó, cậu lấy túi xách lại, từ tròng ngăn giữa lấy ra một sợi dây chuyền. Dưới ánh mặt trời, mặt thủy tinh trên đó lấp lánh như giọt nước mắt trong suốt.

Cậu không mang đi từ Bạc Tuyết bảo thứ gì, chỉ riêng có sợi dây chuyền này. Đây là thứ Vương Tuấn Khải đã tặng cho cậu, cũng chính là món đồ ít giá trị nhất của cậu. Cậu còn nhớ rõ, tên gọi của nó là "Lệ tình nhân", cũng nhớ rõ cảnh tượng lúc hắn tận tay đeo nó lên cổ cậu...Không biết vì sao, lúc rời khỏi Bạc Tuyết bảo, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại đem nó theo, ba năm nay vẫn giữ gìn tốt.

Một lần nữa đeo lại lên cậu, cậu nhẹ nhàng cười với chính mình trong gương, lại phát hiện trên mặt mình đỏ ửng cùng cảm giác hạnh phúc của một người con trai đang yêu thì không khỏi kinh hãi... Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên, mày ở lại bên cạnh hắn chỉ vì muốn biết chuyện về cha mà thôi, chỉ vì thế thôi!

Cậu âm thầm cảnh cáo mình...
----

Gần trưa, đường phố St.Petersburg ấm lên rất nhiều. Cảm giác khi đến một nước khác thường là rất hưng phấn, nhất là chỗ này, nơi đâu cũng thấy đẹp, kiến trúc nguy nga, giáo đường cổ kính, trên đường toàn thấy nam thanh nữ tú. Quả thật, được tận hưởng nền văn minh của nước khác cũng thật thú vị.

Vương Nguyên mặc chiếc áo choàng nhung mà Vương Tuấn Khải đặt riêng cho cậu. Cậu cũng định không mặc, nhưng nghĩ bụng chắc thời gian chờ đến bữa trưa khá lâu. Khách sạn gần với một khu buôn bán sầm uất, các mặt hàng rất phong phú, có những loại cực kỳ xa hoa, đắt giá. Mỗi sản phẩm ở đây đều mang đậm nét văn hóa Nga, vừa có vẻ cổ truyền, vừa có nét hiện đại. Cậu vốn nghĩ mặc chiếc áo choàng dạ hội này cực kỳ lạ đời, nhưng đi ra đường mới thấy, các cô gái Nga ăn mặc còn táo bạo, mới lạ hơn.

Bước vào một cửa hàng, Vương Nguyên tò mò nhìn các trang phục bên trong, chúng đẹp đến nỗi cậu không thể rời mắt đi được. mà cậu thì lại không biết rằng, vẻ xinh đẹp của cậu cũng rất gây chú ý. Cậu khoác chiếc áo choàng nhung trắng trông thật giống một chàng trai bước ra từ thế giới thần tiên, khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm phớt hồng, cực kỳ xinh đẹp.

Một người nhân viên tinh mắt trong cửa hàng lập tức chạy đến, tươi cười rồi lấy ra một chiếc áo khoác dài, "Công tử, đây là sản phẩm có số lượng của cửa hàng chúng tôi. Nếu cậu không ngại thì thử xem. Khí chất của cậu rất tốt, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp."

Nhân viên trong cửa hàng thời trang vốn rất tinh tường. Người nào vào cửa hàng, mặc quần áo gì, là họ đã có thể nhìn mà giới thiệu loại sản phẩm thích hợp với khả năng chi tiêu. Chàng trai trước mặt đây, tuy rằng không lớn tuổi cho lắm, nhưng chỉ xem khí chất của cậu thì đúng là xuất thân từ danh gia. Nhất là chiếc áo choàng nhung trắng trên người cậu, thiết kế rất đơn giản nhưng lại không tầm thường chút nào. Đây chắc chắn là sản phẩm của một nhà thiết kế lừng danh, hơn nữa, trong thành phố chắc chắn không bày bán.

"Cái này sao?" Vương Nguyên dù sao chỉ có hai mươi mốt tuổi, nên vẫn có tâm tình của một chàng trai nhỏ. Cậu khoác thử chiếc áo khoác vào người thì quả thực là rất đẹp, nhưng nhìn thấy mác áo thì thong thả cới ra, cười cười, "Tôi muốn xem cái khác."

Cái áo này quá đắt. Nếu mà mua cái này, chắc chắn gia tài của cậu sẽ vơi đi một phần ba...

Qua ba năm, cậu cũng đã quen với sự thay đổi từ cuộc sống của hoàng tử sang cuộc sống bình dân.

Người nhân viên kia có phần nóng ruột, lại vội vàng thuyết phục, "Công tử, cậu mặc cái này thực sự rất đẹp. Những người khác mặc vào cũng chưa thấy đẹp như vậy đó." Theo lý thuyết, nhãn hàng của họ cũng là loại có danh tiếng, nói chung là cũng không cần thiết phải lấy lòng khách như vậy. Có điều, chàng trai này mặc chiếc áo kia thực sự rất đẹp, khiến cô nhân viên không nhịn được mà buông lời thuyết phục.

Vương Nguyên nhìn cái áo, cắn cắn môi, trong mắt có chút chần chừ, như là đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, cậu rốt cục cũng nói, "Cái này ... đắt quá!"

"Á?" Người nhân viên choáng váng, nhìn thoáng qua chiếc áo nhung trên người cậu. Áo choàng kia hẳn là giá trị cao hơn rất nhiều so với chiếc áo khoác của cửa hàng?

Vương Nguyên có chút mất tự nhiên cười cười. Cái áo này thực sự rất đẹp, hơn nữa cậu cũng rất thích, nhưng mà giá của nó thì ... Đang lúc do dự, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp của người đàn ông ...

"Lấy cái áo đó cho tôi!"

"Hả?"

"A?"

Cô nhân viên cùng Vương Nguyên đồng thời cả kình, theo tiếng nói mà quay đầu lại, đã thấy chiếc thẻ vàng được giơ ra trước mặt, "Gói chiếc áo lại cho vị công tử này."

"À...được, được, hai vị chờ một lát." Lúc này cô nhân viên kia mới phản ứng lại, hai gò má đỏ lên, tay chân luống cuống mà đi lấy túi đựng áo.

Vương Nguyên kinh ngạc bởi sự xuất hiện của người đàn ông trước mắt. Bộ tây trang đen bên trong một chiếc ba-đờ xuy [1] nhung, trông hắn càng thêm phần cương nghị, tuấn nhã. Đây đúng là Vương Tuấn Khải mà cậu vừa nói chuyện điện thoại cùng. Giờ khắc này, hắn đứng trước mặt cậu, khóe môi còn nở nụ cười...

[1]: Áo ba-đờ-xuy (Pardessus, tiếng Pháp), áo khoác ngoài.

Trên con phố ở St.Petersburg phồn hoa, Vương Tuấn Khải một tay xách chiếc túi giấy đỏ của cửa hàng kia, một tay nắm chặt lấy tay Vương Nguyên đi về phía trước. Hắn cố ý bước chậm lại vì sợ đi nhanh quá cậu sẽ không theo kịp.

Cả quá trình Vương Nguyên đều im lặng. Cậu không kịp phản ứng lại việc người đàn ông trước mặt là Vương Tuấn Khải. Hắn tự dưng xuất hiện, sau đó lại thản nhiên mà trả tiền cho cậu, rồi cầm túi áo đi. Cứ như thể tất cả việc này là của hắn vậy...

"Cái kia..." Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng, cậu chút chần chừ, không xác định, "Kỳ thật, cái áo đó không nhất thiết phải mua đâu. Giá tiền quá là đắt..."

Vương Tuấn Khải dừng bước lại, nhìn cậu, đáy mắt có một sự ấm áp nào đó khiến Vương Nguyên không quen.

"Đúng là trẻ con, thà rằng đói bụng cũng muốn đi dạo phố trước." Ngữ điệu thật thản nhiên, không có nửa điểm tức giận, thật như là đang dỗ dành chàng trai nhỏ đang giận dỗi.

Vương Nguyên giật mình, cậu nghĩ rằng ít ra thì hắn sẽ giận dữ. Dựa theo tính cách trước nay của Vương Tuấn Khải, nếu không có sự đồng ý của hắn mà tự tiện rời khỏi khách sạn, hắn nhất định sẽ nổi cơn lôi đình.

Thế nhưng...

Hắn vẫn đứng yên trước mặt cậu, đôi mắt xanh lục không hề chớp mà nhìn cậu, đáy mắt ngưng tụ như một hồ nước sâu, nhấn chìm cậu trong đó...

Trên không trung, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên con phố ở St.Petersburg. Xung quanh cậu và hắn, mọi người đều đi lại, chỉ có hai người họ là vẫn yên lặng đứng nhìn nhau.

Người đàn ông cao lớn, tuấn tú; còn chàng trai xinh đẹp, thánh khiết. Cảnh tượng như vậy thực sự rất đẹp, khiến cho người đi đường sôi nổi ngoái đầu lại nhìn. Cặp đôi này, quả thực là kinh diễm, mà lại quá đỗi hòa hợp.

Lời nói trầm thấp bên tai như thôi miên, khiến cho Vương Nguyên trong nhất thời không biết trả lời thế nào, nhưng ánh mắt không thể nào rời khỏi hắn. Tuyết rơi xuống đậu trên mái tóc đen dày của hắn, trên vai, thậm chi trên cả chiếc khăn choàng bằng lông lạc đà màu thẫm. Vương Nguyên chưa bao giờ biết, dưới trời tuyết, người đàn ông có thể kinh diễm đến mức ấy. Hắn như một vị thần xuất hiện trước mặt cậu, thân mình anh tuấn đứng lặng trong tuyết, bên môi cũng nở nụ cười, ý vị thâm sâu...

Trong bất chợt, cậu muốn đưa tay phủi đi bông tuyết trên mái tóc hắn.

"Anh...sẽ không tức giận chứ?" Sở dĩ hỏi như vậy, là vì cậu cảm thấy thái độ của hắn có chút quái dị. Sau ba năm, cậu lại càng không thể đoán được hắn, thực sợ hắn mất vui mà giấu tiệt chuyện của cha cậu. Có lẽ, trên đời này, chỉ có hắn mới có khả năng giúp cậu thực hiện tâm nguyện.

"Sẽ không." Vương Tuấn Khải lại trả lời rất rõ ràng, động tác nâng tay phá vỡ đi sự yên lặng giữa hai người. Hắn đội mũ áo choàng lên cho Vương Nguyên, phủi đi mấy bông tuyết trên tóc cậu, giọng nói vừa rồi cũng thật nhẹ nhàng, "Trong mắt anh, em vĩnh viễn giống như một đứa trẻ, mà trẻ con thì luôn đúng."

Nói xong câu đó, hắn giữ nguyên ý cười bên môi, vẻ thâm tình trong mắt không thể che giấu được. Hắn tới gần Vương Nguyên, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hương thơm ngát bên hai gò má cậu. Khung cảnh ấy cứ như một thước phim quay chậm, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu...

Phía sau là những bông tuyết bay lả tả, cảnh tượng người đàn ông thâm tình hôn lên trán một chàng trai khiến những người đi đường chú ý. Thậm chí còn có người nhìn thấy hai người mà cứ như nhìn thấy cặp đôi thần tượng vậy. Dù không biết họ là ai, nhưng có người đi đường còn cầm điện thoại hoặc máy ảnh chụp lấy chụp để.

Nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, Vương Tuấn Khải cong cong khóe môi. Nhìn Vương Nguyên trong lòng, thực là quá kiều diễm, lại tản ra một sự dụ hoặc như loài hoa anh túc, dù biết rõ là có độc nhưng vẫn không kìm được mà hãm sâu trong đó; cho đến khi ... bị trúng độc, bị thương rồi mà vẫn không hối hận, như con thiêu thân lao vào đống lửa...

Hàng mi Vương Nguyên khẽ run, đối diện với ánh mắt của hắn, cậu có thể nhìn thấy trong đó là sự cưng chiều, dung túng, còn có...loại tình cảm khiến cậu bồi hồi...

Cậu có một dự cảm...Giờ khắc này, dự cảm đó rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cậu bất an, tim đập càng nhanh hơn. Đây là loại ánh mắt gì vậy? Hắn nhìn cậu, thật giống như một người đàn ông đang nhìn một người con trai trưởng thành...

Bên tai lơ đãng vang lên lời hắn từng nói ... "Ở lại bên cạnh anh ... Đây là anh lấy thân phận một người đàn ông để yêu cầu em như vậy!"

Lấy thân phận một người đàn ông để yêu cầu...

Trong mắt hắn, thân phận của cậu bây giờ là gì? Vẫn là con trai nuôi, hay biến thành ... người con trai đã thực sự trưởng thành? Dự cảm mãnh liệt trong lòng khiến cậu thật mờ mịt. Hắn...có thích cậu một chút nào không? Nếu không...sao ánh mắt lại dịu dàng đến vậy?

Nghĩ đến đây, cậu bỗng lạnh run, chính bởi ý nghĩ điên rồ trong đầu dọa đến. Vương Tuấn Khải này là người đàn ông khiến người khác không thể phán đoán được nội tâm hắn. Hắn sao có thể thích cậu được chứ ... huống chi là yêu!

Lời DƯƠNG Dương từng nói cũng tự dưng vọt tới ... "Tiểu Vương Nguyên, em có dám liều lĩnh thử yêu một lần không?"

Không.... Vương Nguyên không dám làm như vậy. Vì người đàn ông này là Vương Tuấn Khải, hắn rất nguy hiểm. Sự si tình của hắn, thậm chí tình yêu sâu sắc hắn chỉ dành cho một người phụ nữ duy nhất, đó chính là mẹ cậu. Hắn yêu mẹ cậu đến vậy, yêu đến nỗi dùng cái tên Bạc Tuyết để đặt cho tòa thành, yêu đến nỗi tự tay trồng loại hoa có tên Bạc Tuyết trong vườn...Tất cả những điều này, cũng chỉ thuộc về mẹ cậu và hắn. Mà cậu, không có tư cách ghen tỵ, không có quyền đến tranh giành. Cậu, mãi mãi chỉ là một người ngoài cuộc.

Cho nên, ngay từ đầu cậu đã là người thua cuộc, chỉ có thể rời bỏ, mới có thể hoàn toàn được giải thoát.

Vương Tuấn Khải thật ra không biết trong thời gian ngắn mà cậu lại có thể nghĩ được nhiều điều như vậy, chỉ thấy cậu rùng mình một cái thì tưởng cậu lạnh, cánh tay liền duỗi ra ôm cậu vào lòng, "Tuy rằng trẻ nhỏ luôn đúng, nhưng mà không thể ham chơi đến quên ăn được. Đi thôi, nhà hàng đã chuẩn bị cả rồi. Sau khi ăn cơm xong, em muốn làm gì anh cũng làm với em."

"Thật sao?" Vương Nguyên cảm thấy là lạ, "Tiếp tục đi dạo phố cũng được?"

"Được."

"Có điều, tôi chỉ thích đi dạo phố, thích ngắm thôi chứ không mua. Còn nữa, bữa cơm trưa này anh phải mời tôi, bởi vì nhà hàng anh đặt nhất định rất là cao cấp, cái ví của tôi không được dày cho lắm." Vương Nguyên nói liền một mạch, cũng rất thẳng thắn.

Vương Tuấn Khải dường như bị cậu chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên. Bàn tay to đặt nhẹ lên đầu cậu, chiều chuộng nói, "Tiểu tử ngốc, chỉ cần ở bên cạnh anh, muốn gì cũng được."

Nụ cười bên môi hắn mê hoặc Vương Nguyên, đôi mày đen hơi nhướng lên, rốt cục cậu không nhịn được bèn nói ra lời nói đã nghẹn trong lòng nhiều ngày qua, "Anh...đã thay đổi." Nếu không biết chắc hắn chính là Vương Tuấn Khải , cậu nhất định sẽ cho rằng hắn có một người anh em sinh đôi. Vương Tuấn Khải lúc trước tuyệt đối không tao nhã, lịch thiệp mà đi dạo phố với con trai thế này. Bởi ngay cả quần áo hắn mặc cũng là nhà thiết kế đến tận nơi lấy số đo.

Đáy mắt Vương Tuấn Khải vẫn ấm áp, không chút gợn sóng như trước. Vừa hôn lên trán cậu một cái xong, hắn nhìn cậu, "Em cũng thay đổi, trở nên càng thẳng thắn hơn. Nhưng mà..." Tiếng nói trầm thấp của hắn lần thứ hai vang lên, "...anh thích!"

Nói xong, hắn mở cửa xe cho cậu, ngữ điệu có xen chút vui vẻ, "Lên xe đi, anh mời em một bữa đại tiệc luôn."

Trong lòng Vương Nguyên xẹt qua cảm giác bất thường, rung động chảy xuôi hoặc lại nhẹ nhàng như bông tuyết trắng đang rơi. Hắn vừa mới nói gì cơ? Thích...

Hắn vừa mới nói ... thích cậu của bây giờ?

Từ thích này...là hàm ý gì?

Bữa trưa phong phú được đặt trong hội quán cao cấp trong khu thương mại New Zealand. Mỗi một góc hội quán đều du dương tiếng nhạc.

Bên dưới hội quán là đường phố tấp nập, mà trong hội quán thực tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc, lời nói rất nhỏ nhẹ. Hiển nhiên những người vào đây đều là người cao quý, tao nhã...

Sau khi ăn xong một bữa no nê, nhìn đến hóa đơn thanh toán thì không khỏi lè lưỡi. Ba năm nay, Vương Nguyên cũng đã kiếm được kha khá từ việc chế tinh dầu hoa nhưng đâu dám vung tiền bừa bãi. Cậu rụt cổ. May mà bữa cơm này là do người đàn ông đối diện thanh toán, nếu không, riêng bữa cơm chắc đã đốt nguyên một nửa gia tài của cậu luôn ...

Vương Tuấn Khải tự nhiên mà ký tấm thẻ thanh toán. Hắn là hội viên cao nhất ở đây, tuy rằng không thường xuyên ghé thăm nhưng nhân viên phục vụ ở đây đều nhận ra hắn, thành ra phục vụ cũng cẩn thận hơn hẳn.

"Vương tiên sinh, xin hỏi khi nào đưa đồ ngọt đến khách sạn thì được?"

"Chín giờ."

"Được, cám ơn Vương tiên sinh." Nhân viên phục vụ cung kính cúi người lui ra.

Vương Nguyên khó hiểu, nhưng Vương Tuấn Khải lại hảo tâm trả lời nghi vấn trong lòng cậu, "Xem ra em rất thích đồ ngọt ở nhà hàng này. Sau bữa tối, họ sẽ mang đến khách sạn cho em một phần nữa."

"Không, không cần, tôi, ba năm nay tôi không thích ăn đồ ngọt nữa. Tôi sợ béo, hơn nữa...những thứ đó đắt lắm." Vương Nguyên nghe vậy liền chấn động, vội vàng cự tuyệt, nói một cách có vẻ rất hợp tình hợp lý, không e dè gì mà nói thật.

Bộ dáng của cậu khiến Vương Tuấn Khải khẽ cười. Bàn tay hắn duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, thưởng thức bàn tay mềm mại ấy. Ánh mắt hắn cũng mang theo sự thản nhiên, ôn hòa, không nóng không lạnh, kẻ khác nhìn vào cũng thấy cực kỳ thoải mái...

"Tiểu tử ngốc, em luôn thích ăn đồ ngọt. Trước kia, ngày nào em cũng có thể ăn đồ ngọt thay món chính. Con người không thể để cái miệng mình thiệt thòi. Nhất là em, nhìn qua gầy đi không ít, như vậy sẽ khiến người ta đau lòng." Giọng nói của Vương Tuấn Khải thật nhẹ, từ tốn, như làn nước lăn tăn trong một cái ly.

Vương Nguyên hơi cụp mắt xuống. Không biết vì sao, càng ngày càng thân mật nhưng cậu lại không dám nhìn đến ánh mắt hắn, nhìn đến cặp mắt xanh lục sâu thẳm như đại dương, thâm trầm không sao đoán hết được. Cậu thật sự sợ một ngày nào đó, chỉ cần lơ đễnh là có thể bị...hút sâu vào bên trong.

"Những thứ kia rất đắt...không cần lãng phí như vậy đâu." Cậu cố tìm một lý do thích hợp. Giờ khắc này, cậu không biết làm thế nào để đối mặt với người đàn ông này sau ba năm. Cho dù là cùng nhau ăn cơm, thậm chí đã xảy ra quan hệ thân mật, nhưng tại sao dường như vẫn cảm thấy có chút gì đó không rõ ràng...

Lần này Vương Tuấn Khải không nói gì nữa, chỉ dịu dàng nhìn cậu, khóe môi cương nghị cũng cong thành một nụ cười trì mến, giống như bông tuyết nhẹ bay ngoài kia. Nếu đổi là người người khác, hắn nhất định sẽ cho rằng đó là kiểu giả vờ hiền lành, thiện lương, lại hoặc như là kỹ xảo thu hút sự chú ý. Nhưng Vương Nguyên không như vậy. Cậu thẳng thắn, không hề e dè mà nói mình không có tiền. Sự khăng khăng đến bướng bỉnh, ngây thơ ấy khiến con tim hắn như thấm đầy mật ngọt. Đàn ông trời sinh vốn có tính muốn bảo vệ. Hắn thầm muốn cho cậu càng nhiều càng tốt...

Vương Tuấn Khải đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, như đang dỗ dành một con thú cưng, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, thời gian còn lại của ngày hôm nay đều thuộc về em."
----
Suốt cả một buổi chiều, Vương Tuấn Khải lái xe đưa Vương Nguyên đi qua rất nhiều cửa hàng. Nào là cửa hàng trang sức, quần áo, cửa hàng túi xách, cửa hàng đồ ăn vặt; thậm chí là cả hàng hoa, hàng kẹo. Bởi nhiều cửa hàng tập trung một nơi nên Vương Tuấn Khải đỗ xe ở bên đường, đi bộ theo Vương Nguyên suốt cả dãy phố.

Chính như lời hắn nói, thời gian còn lại trong ngày hôm nay đều dành cho Vương Nguyên. Hơn nữa, hắn chắc chắn là Vương Nguyên cũng không thích có vệ sĩ đi theo nên đã bảo bọn họ đi hết.

Vương Nguyên tuổi còn nhỏ, dù sao vẫn như một đứa trẻ, nhìn thấy cái gì đẹp cũng không nhịn được mà tiến đến xem, nhìn một cái, sờ một cái, sau đó thông minh mà xem giá tiền. Nếu là đó đắt giá, cậu sẽ từ tốn mà đặt xuống. Kiểu lựa đồ như vậy của cậu khiến Vương Tuấn Khải buồn cười, lại thương thương mà cầm mấy thứ đó tới quầy thu ngân. Chỉ cần là thứ mà Vương Nguyên nhìn thấy liền có biểu hiện thích thú thì hắn sẽ trực tiếp cầm đi thanh toán.

Hành vi của hắn khiến Vương Nguyên có chút khó xử, cũng từ chối nhiều lần nhưng mỗi lần lại chỉ thấy nụ cười nhẹ của Vương Tuấn Khải. Rơi vào đường cùng, cậu đành chỉ tùy tiện đi dạo, không dám động vào cái gì nữa. Nghĩ đến chuyện Vương Tuấn Khải đi dạo phố cùng là đã đủ kỳ quái rồi, lại nhìn thấy hắn tay xách túi lớn túi nhỏ phía sau thì càng khó tưởng tượng hơn. Quan trọng nhất là ... cậu thật sự không muốn tiêu đến tiền của hắn, tuy rằng tài sản của hắn thực sự là một con số khổng lồ ...

Chỉ một điểm tâm tư nhỏ ấy thôi mà người đàn ông lại có thể liếc mắt đã nhìn thấu. Cuối cùng, Vương Tuấn Khải dắt Vương Nguyên đi dọc theo con phố, đến một cửa hàng quần áo để "cướp đoạt" một phen.

Là cửa hàng phân phối của KY.

Khi Vương Nguyên khoác chiếc áo choàng dài bước vào trong cửa hàng thì cả không gian dường như ngưng lại, mọi âm thanh gần như cũng không nghe thấy nữa.

Chủ cửa hàng thấy thế, tự mình mang đến một bộ quần áo màu trắng bạc rất hài hòa với chiếc áo choàng nhung của Vương Nguyên, ánh mắt cũng lộ ra vẻ hâm mộ vô cùng, "Chàng trai, bộ đồ này được thiết kế rất tinh xảo, rất hợp với khí chất của cậu. Đây cũng là sản phẩm sắp đưa ra thị trường. Trước mắt, cơ sở phân phối của KY trên toàn cầu cũng chỉ có hai bộ, một bộ dùng để quảng cáo không bán, một là bộ cậu đang xem đây, rất thích hợp khi tham dự dạ hội."

Bình thường, chủ cửa hàng của KY không chủ động tiếp khách. Nhưng khi hai người kia vừa bước vào cửa hàng, chị liền nhận ngay ra người đàn ông cao lớn này chính là Vương Tuấn Khải đang được truyền thông nhắc đến. Còn nữa, chị cũng biết, Tổng giám đốc Dương thị cũng là chủ KY có quan hệ rất gần gũi với Vương thị nên đã vội vàng tự mình ra đón, còn muốn đóng cửa hàng lại, chỉ phục vụ Vương Tuấn Khải và chàng trai này.

Những nữ nhân viên khác trong cửa hàng cũng đều sinh lòng hâm mộ mà nhìn lén Vương Tuấn Khải. Vẫn nghe nói, Tổng giám đốc Vương thị nổi tiếng tàn khốc lạnh lùng, thời điểm nào cũng không bao giờ thay đổi sắc mặt. Hôm nay, xem ra lời đồn đó không ngoa. Nhưng mà lần này ... có chút khang khác...

Các cô phát hiện, chỉ cần là khi chàng trai kia đứng trên bục thử quần áo, Vương Tuấn Khải đang ngồi trên salon sẽ lại dừng ánh mắt trên người cậu. Ánh mắt kia dĩ nhiên là đầy dịu dàng, chiều chuộng, lại như yêu say đắm...Và vẫn chăm chú nhìn người con trai trước gương, nhưng chỉ cần cậu tiến vào phòng thay đồ là hắn lại lẳng lặng lật giở cuốn tạp chí, khuôn mặt lại mang theo sự bình ổn như trước...

Nhóm nhân viên trong cửa hàng không khỏi tò mò, sôi nổi bàn tán đoán xem thân phận của cậu. Lại móc nối với chủ đề bàn luận xôn xao của truyền thông trong thời gian gần đây, cuối cùng họ cũng kết luận, cậu chính là người con trai đã được Vương Tuấn Khải ôm vào lòng hôm đó.

Đến tột cùng, người con trai như thế nào mới có thể khiến bộ mặt lạnh lùng kia toát ra nét dịu dàng? Quan trọng hơn là ... hắn sao lại có thể nhẫn nại đợi cậu thử quần áo?

Tuy nói là hâm mộ thêm cả ghen tị, nhưng những nhân viên kia cũng không dám thể hiện nhiều. Dù sao đối phương chính là Tổng giám đốc Vương thị đại danh lừng lẫy, nếu các cô nếu không cẩn thận gây ra một sơ suất nhỏ, sẽ là đắc tội với cả Dương thị...

Trong gương, Vương Nguyên có vẻ xinh đẹp vô cùng. Đúng là ứng với câu "Nhân dựa vào ăn mặc, mã dựa vào an" (Người dựa vào mặc, ngựa dựa vào yên; tương đương với câu: "Người đẹp vì lụa" của Việt Nam ta). Cả một thân trang phục đem lại cho Vương Nguyên sự thanh khiết, vạt áo thỉnh thoảng khẽ lay động. Chiếc áo choàng ngắn đi kèm cũng thật hợp với bộ trang phục này, càng tăng thêm vẻ tao nhã, sang trọng. Mái tóc cậu thật ngắn, được cặp đơn giản lại, dưới ánh đèn càng thêm sáng bóng. Giờ khắc này, cậu như một vị hoàng tử bước ra từ trong một bức họa, mỗi cử chỉ đều tản ra khí chất hơn người.

Vương Tuấn Khải buông quyển tạp chí trong tay ra, lại nhìn hình ảnh Vương Nguyên trong gương, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, không tự chủ được mà bước đến phía Vương Nguyên...

Chủ cửa hàng thấy thế thì thông minh mà lui ra sau một chút.

Phía sau, hơi thở của người đàn ông càng gần lại, cuối cùng hắn cũng dừng lại...

Trong gương chiếu ra đôi mắt của người đàn ông, cứ chăm chú như vậy mà nhìn cậu. Đôi mắt trong veo như làn nước, mang vẻ thưởng thức, si mê khiến tim Vương Nguyên đập nhanh, khẽ rung động. Cậu nhẹ giọng lên tiếng hỏi, "Đẹp không?"

Người đàn ông giơ bàn tay to lớn lên, dừng lại trên bả vai Vương Nguyên, cất lên lời nói bình tĩnh nhưng lại không che giấu được ý tán thưởng, "Rất đẹp!"

Đối với dung mạo của cậu, hắn chưa bao giờ phủ nhận sự ca ngợi. Có điều, hôm nay, ngoài vẻ xinh đẹp ra thì Vương Nguyên còn có một loại hấp dẫn khiến người ta khó thở, là loại thu hút mà không người nào cũng có thể cho hắn, khiến hắn không kìm lòng được mà từng bước đến gần, gần hơn nữa...

Vương Nguyên hơi hạ tầm mắt, hàng mi dài run run trong lúc nhất thời không thể che giấu được cảm xúc. Cậu thật sự không dám nhìn vào ánh mắt hắn, nhìn vào sự sâu thẳm đến dọa người đó.

"Xem ra tôi chỉ có thể mặc trang phục do anh Dương Dương thiết kế. Chẳng nhẽ đã bị phong cách của anh ấy chiều hư sao?" Giọng than nhẹ như có như không, như đang cảm thán lại như đang hỏi người đàn ông phía sau.

Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng trượt xuống, dừng trên vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi xiết chặt lại, chặt như cảm xúc của hắn lúc này vậy...

Hương thơm dịu nhẹ quanh quẩn vây lấy cậu. Lúc này, cậu hốt hoảng như thể đang đứng trên điện lớn của cung điện, đặt tay lên bàn tay đang giơ ra của một vị hoàng tử.

"Chỉ có thể nói ... đây là phong cách của em mới đúng." Hắn hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên mái tóc thơm hương của cậu, lại đút tay vào túi áo lấy ra một sợi dây chuyền, đồng thời cũng tháo chiếc vòng mặt thủy tinh của cậu xuống...

"Dây chuyền của tôi..." Vương Nguyên giật mình phản ứng, muốn xoay người lấy lại nhưng bị Vương Tuấn Khải cười nhẹ ngăn cản. Ngay sau đó, hai tay hắn đưa ra trước, đeo sợi dây chuyền lên cần cổ tuyết trắng của cậu.

Một cảnh tượng này, bị bao nữ nhân viên nhìn lén thấy hết. Người đàn ông anh tuấn chân thành đeo vòng cổ cho người con trai. Thật là lãng mạn quá đi! Chỉ là nhìn thấy thôi mà đã say mê rồi, nếu đó là mình thì...

Tầm mắt Vương Nguyên dừng trên cổ, lại nhìn đến chiếc vòng mặt thủy tinh trong suốt như giọt nước mắt. Có điều, cậu không biết từ lúc nào nó lại nằm trong tay Vương Tuấn Khải, chẳng lẽ là lúc thử quần áo bị rơi ra?

"Ba năm trước đây, em không mang cái gì đi, chỉ trừ ... cái vòng rẻ tiền này?" Vương Tuấn Khải từ phía sau ôm chặt lấy cậu, đôi mắt xanh lục không hề chớp nhìn khuôn mặt sáng như vầng trăng trong gương, mỗi đường nét đều vô cùng tinh tế...

Nghĩ đến điều đó, tim hắn đột nhiên đau thắt lại. Nếu lúc ấy cậu ký vào văn kiện chuyển nhượng tài sản kia, tim hắn sẽ không đau như vậy. Nếu hắn không nhìn thấy chiếc vòng đó trên cổ cậu, tim hắn cũng không đau đớn mà vẫn cảm thấy có đôi chút an ủi như vậy.

Vương Nguyên rốt cục cũng nâng mắt, lấy hết dũng khí chạm vào ánh mắt cùng người đàn ông trong gương ...

"Đúng là anh cho rằng nó rẻ tiền, tôi mới cảm thấy nó thật trân quý."

Ngay sau đó, cả người cậu bị xoay lại, cái cằm đầy bị bàn tay to nâng lên, lực không mạnh. Cũng không khó để nhìn ra ánh mắt ôn hòa của hắn đã nhuốm chút giận dữ!

"Anh tặng cho em mà trong mắt em lại không đáng nhắc tới vậy hả?" Âm điệu cũng có sự thay đổi rất khó thấy, vẫn là bình tĩnh nhưng hơi cao lên.

Chủ cửa hàng cùng những nhân viên khác cũng có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên hắn. Một giây trước, nhìn hắn vẫn còn thâm tình là vậy, ngay sau đó lại trở nên lạnh lùng khiến người khác kinh hãi. Thì ra, lời đồn là sự thật!

Trong không khí thoảng hơi bất an, như là dòng thời gian đang ngừng lại...

Vương Nguyên nhìn ra sự hờn giận trong đôi mắt hắn. Cậu nghĩ ngay sau đó hắn sẽ nổi cơn lôi đình, hoặc là sẽ lôi cậu đi, không ngờ...Hắn lại kiềm chế xuống, nhưng đôi mắt vẫn còn dư vị không vui...

"Anh hiểu lầm rồi." Cậu thầm than một chút, lại nhìn hắn, "Trân quý nhất không phải là ở giá trị. Tôi thích tên của nó, cũng không để ý nó bao nhiêu tiền."

"Tên của nó? 'Lệ' sao?" Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, ngón tay đang nắm lấy cằm cậu cũng buông ra, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ...

"Anh không thích cái tên này, chính vì anh không muốn lại nhìn thấy em rơi nước mắt."

Vương Nguyên giật mình, lại nhìn về đáy mắt như tảng băng đang tan chảy của hắn...

Vương Tuấn Khải bị đôi mắt cậu cuốn hút, bàn tay to hạ xuống, ôm chặt cả người cậu vào lòng, không hề kiêng dè mà hôn lên cánh môi anh đào của cậu, rất lâu...
______________

Khách sạn về đêm càng xa hoa...

Tắm xong, Vương Nguyên cầm máy sấy ngồi trên ghế salon trước khung cửa sổ sát đất. Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, cậu lại quên việc đang làm, chỉ lặng lặng ngắm thế giới phồn hoa dưới chân.

Kỳ thật, cậu vẫn là người ưa náo nhiệt, ít nhất ba năm trước đây là như vậy. Trước lúc tám tuổi, cuộc sống của cậu thật chật vật. Mỗi ngày đều phải chịu sự lăng mạ cùng đánh đập của cha mẹ nuôi. Cậu cũng thích được chơi cùng với chúng bạn đồng lứa, bởi chỉ khi theo họ, cậu mới không bị bắt nạt.

Cùng với thời gian lớn lên, cậu thường xuyên mơ về một cảnh tượng đô thị phồn hoa như thế này, sẽ có một chỗ cho riêng cậu.
Nơi đó không cần quá rộng, bởi diện tích lớn sẽ khiến cậu cảm thấy cô độc, giống như Bạc Tuyết bảo vậy!

Cậu sẽ trang trí cho nơi ở của mình. Chẳng lo căn nhà chật hẹp, nhưng nhất định phải có cửa sổ sát đất hoặc cửa sổ nhỏ thôi cũng được. Cậu sẽ ngồi trước cửa sổ, trên tấm thảm trắng, nhấm nháp một ly rượu vang đỏ, nhìn ngắm ánh sáng phồn hoa ngoài cửa. Lại hoặc là, được uể oải đón ánh nắng chiếu vào. Cứ như vậy, đơn giản trải qua mỗi ngày, qua trưa, rồi vào đêm ...

* ĐỌC XONG VOTE + CMT NHÉ!!*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro