Chương 111: Ông trời trêu đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Nguyên..." Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp nam tính, giọng nói quen thuộc khiến mắt cậu sáng bừng lên. Cậu nâng tầm mắt lên, nhìn vào cặp mắt xanh lục âm trầm kia. Cho tới bây giờ, cậu chưa bao giờ mong chờ được nhìn thấy đôi mắt này như vậy.

"Khải!" Vương Nguyên vui sướng bổ nhào vào lòng hắn. Kỳ thực, cảnh tượng vừa rồi khiến cậu vô cùng sợ hãi. Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, cậu hoàn toàn lấy lại được sự an tâm. Trong lúc cậu mong chờ được nhìn thấy hắn, thì hắn lại như một vị thần mà xuất hiện ngay trước mặt cậu, đem đến cho cậu sức mạnh vô tận cùng một nỗi hy vọng.

Bất thình lình được người con trai này ôm khiến Vương Tuấn Khải sững sờ. Lại thêm việc cậu chủ động gọi ra một tiếng "Khải!", sự nóng giận cùng lo lắng trong lòng hắn như tan biến trong nháy mắt. Dường như có một cơn gió mùa xuân ấm áp vây quanh hắn, như thể có đường mật đang dần tan chảy trong lòng. Hắn không kìm lòng được liền siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy thân thể mềm mại chủ động nhào vào lòng hắn, lại cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của cậu thì trong lòng hắn đột nhiên đau xót.

Khi hắn biết được cậu nhỏ này chạy đến "Ẩn Cư" thì trong nhất thời lòng như lửa đốt! Người ra vào nơi này đều thuộc hàng lớp danh môn quý tộc, nhưng đây cũng là nơi nổi tiếng với sòng bài và dịch vụ nhạy cảm. Một người đơn thuần như cậu mà vào đây thì có khác gì dê vào miệng cọp?

"Không sao rồi, Tiểu Nguyên, không phải sợ." Vương Tuấn Khải thấp giọng an ủi Vương Nguyên. Bàn tay to khẽ vỗ sau lưng cậu. Luôn thông minh như hắn, lại vào đúng thời khắc này mà phạm phải một sai lầm ngu xuẩn nhất. Chắc chắn là cậu sợ hãi nhưng cũng sẽ hiểu lầm!

Tuy rằng ngữ điệu hắn an ủi Vương Nguyên rất dịu dàng, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía mấy gã đàn ông trước mặt thì toàn một vẻ lạnh băng sắc nhọn như kiếm. Có điều, ánh mắt như vậy khiến cho mấy tên vệ sĩ chần chừ, không biết là nên tiến lên hay không. Người đàn ông trước mặt này, cho dù không nói gì cũng chẳng làm gì, nhưng chỉ một ánh mắt thôi đã đủ để thể hiện uy quyền tuyệt đối của hắn.

Ey lẩm bẩm nhiếc xéo mấy câu rồi tiến lên phía trước, vừa muốn ra oai thì đã nghe thấy tiếng Thiên Tỉ phía sau Vương Tuấn Khải quát lên đến chói tai...

"Khốn kiếp, nhìn thấy Vương tiên sinh còn không nghênh đón?"

Mọi người kinh hãi, thì ra người đàn ông trước mặt đây chính là Vương tiên sinh vẫn chưa từng lộ diện. Mà chủ nhân của "Ẩn Cư" này chính là Vương tiên sinh.

Ey cố nuốt nước miếng. Gã nhìn thấy cảnh chàng trai vừa rồi được Vương tiên sinh ôm chặt trong ngực thì cả người lạnh toát, sự tuyệt vọng từ trong lòng lan ra đến từng chân tơ kẽ tóc...

Gã vội vàng thu lại sự bất mãn, bày ra bộ mặt đầy ý cười nhưng trong lòng lại có đôi phần lo lắng. Hôm nay rốt cục gã cũng được nhìn thấy chủ nhân thực sự.

"Vương tiên sinh, tiểu nhân có mắt như mù, ngài vốn không quang lâm đại giá đến đây nên tiểu nhân không biết."

Lúc này Vương Tuấn Khải mới dừng ánh mắt trên người gã, nhìn quanh bốn phía một chút, lại đối với cảnh tượng như thể cá nước gặp nhau này mà không có chút phản ứng nào.

"Chỗ này hoạt động thế nào?"
Giọng nói hắn lạnh băng.

"Tốt lắm, tốt lắm, các nhân vật nổi tiếng trứ danh đều đã ghé qua. Dựa vào quyền thế của ngài, mọi người đều rất nể phục."

Gã lập tức ướm một lời, "Vương tiên sinh, thường thường ngài không có đến đây, vì thế hôm nay thuộc hạ muốn biếu ngài thứ này. Vương tiên sinh, Thiên Tỉ tiên sinh, hai vị thử đến đây thưởng thức xem thế nào?" Ey ăn nói khép nép, như thể vẫn bị hai người đàn ông này dọa cho khiếp sợ.

Thiên Tỉ nghe thấy vậy, ấn đường đột nhiên nhíu lại, "Ey, ngậm ngay cái miệng chó của ngươi lại, hôm nay ngươi nói quá nhiều đấy!"

Vương Tuấn Khải rốt cục cũng ý thức được chuyện sai lầm, nhất là khi hắn nhận thấy người con trai trong lòng bỗng dưng cứng ngắc lại thì cánh tay càng ôm chặt hơn, lạnh lùng nói, "Ngươi đã làm gì cậu ấy?"

Ey rốt cục cũng ý thức được nguy hiểm, "Phịch" một cái, gã quỳ xuống, "Vương tiên sinh, tôi, tôi thật sự không biết cậu ấy với ngài có quan hệ. Cậu ấy lỗ mãng cứ xồng xộc xông vào trong, tôi nghĩ cậu ấy cũng giống như những chàng trai khác đến đây kiếm tiền..." Tiếng nói gã càng ngày càng nhỏ, bởi vì gã nhìn thấy sắc mặt Vương Tuấn Khải u lạnh lại, cuối cùng gã cũng cẩn thận bổ sung thêm một câu, "Kỳ thật, tôi còn khuyên cậu ấy, bởi vì cậu ấy quá đẹp, không đến đây kiếm tiền thì quá đáng tiếc..."

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại, đây chính là dấu hiện hắn đang mất hứng.

Vương Nguyên nghe vậy thì chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt người khác, chỉ né tránh trong lòng Vương Tuấn Khải. Cái nhìn chăm chú của Ey khiến cậu cực kỳ ghê tởm.

"Vương tiên sinh, kỳ thật, những người đã qua tay ngài trước đây cũng có người đã được đưa đến đây. Không biết chàng trai này..." Gã to gan hỏi thử. Gã nghe nói, Vương Tuấn Khải này thay người tình như thay áo, những người trước đây hầu hạ hắn không tốt sẽ bị đưa đến đây. Có thể thấy được rằng hắn thực tàn nhẫn, vô tình. Nói không chừng, chàng trai này cũng chẳng được hắn sủng ái lâu nữa đâu. Nếu có thể, gã sẽ phải là người đầu tiên nếm thử mới được.

Vương Nguyên căm hận nhíu mày lại. Sắc mặt Thiên Tỉ cũng đanh lại, mà khuôn mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải thì không hề có chút bất thường nào, nhưng ánh mắt như diêm vương kia thì cực kỳ đáng sợ.

Hắn cười lạnh, tiếng cười lạnh y như băng, "Chơi chán, sẽ trực tiếp thưởng cho ngươi?" Nói xong, đôi mắt hắn thoáng nhìn qua Vương Nguyên đang trong lòng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc tái nhợt thì cánh tay lại càng siết chặt hơn theo nỗi đau lòng.

"Hả? Thật vậy sao? Cám ơn Vương tiên sinh." Thật ra Ey không rõ tính cách Vương Tuấn Khải cho lắm, còn tưởng rằng hắn nói thật thì hai mắt lập tức lóe sáng.

Vương Tuấn Khải nhếch môi, nụ cười kia gần như của một tên ma quỷ lãnh khốc, "Ey phải không? Ngươi cho rằng lúc nào ta cũng chán?"

"Dạ...Vương tiên sinh...cái này..." Ey không rõ ý tứ trong lời nói đó, giương mắt liếc nhìn Vương Tuấn Khải một cái.

Ý cười bên môi Vương Tuấn Khải càng thêm lạnh, "Lại đây, ta cho ngươi biết."

Ey thật cẩn thận tiến lên...

"Baa" một tiếng, Vương Nguyên nhìn thấy thân mình Ey ngã nhoài ra mặt đất. Trên mặt gã in rõ dấu bàn tay đỏ hồng, khóe miệng còn đang rỉ máu. Một người to béo mà lại bị một cái tát làm cho chật vật như vậy thì có thẻ thấy phát tát kia mạnh đến cỡ nào.

"Nếu có lần sau, ta sẽ trực tiếp ném ngươi vào bầy sói!" Vương Tuấn Khải không bình tĩnh được mà nói một câu, duỗi tay ra, bọn vệ sĩ bên cạnh lập tức tiến lên thay hắn lau tay.

Ey sợ tới mức liên tục gật đầu. Gã nghe nói vị Vương tiên sinh này lớn lên trong bầy sói. Gã tin rằng, người đàn ông này nói được thì nhất định sẽ làm được.

Lúc này, Vương Tuấn Khải mới nhìn về Vương Nguyên trong lòng, thấy vẻ mặt cậu vẫn tái nhợt thì hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi, "Tiểu Nguyên, những nơi như thế này không phải chỗ cho em đến. Lần sau muốn đi đâu thì nói với anh một tiếng, biết chưa?" Tiếng nói nhẹ nhàng còn mang theo sự thỉnh cầu, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh ban nãy của hắn.

Vương Nguyên nhìn hắn, sự vui mừng lúc hắn vừa đến đã biến mất hầu như không còn. Hai mắt cậu hiện vẻ thê lương, lạnh lùng mà đối diện với đôi mắt hắn. Thì ra, Vương Tuấn Khải chính là ông chủ phía sau của hội quán này. Điều này cũng có thể giải thích cho việc ngay cả cảnh sát cũng không dám động đến chỗ này.

Nghĩ đến đây, cậu tự giễu mà cười, giọng trả lời hắn cũng rất tự nhiên, " Chí Hoành đang ở trong này, mời anh thả cậu ấy ra." Nói xong, cậu nhìn về phía Chí Hoành đang ở trong gian phòng kia, ngay sau đó, hai chân như nhũn ra...

Chí Hoành đã sớm bị tra tấn đến nỗi không kêu ra tiếng, chỉ thấy cậu bị treo giữa không trung. Những người đàn ông khác thì mỗi kẻ đều thỏa mãn ngồi trên sofa. Một gã đàn ông xem xét cuối cùng cũng lên tiếng tùy tiện lăng nhục. Gã đàn ông kia có dáng người khá cao, lại gầy, chỉ riêng vẻ mặt dữ tợn cùng hạ lưu không kém gì một con thú. Y dùng sức bóp nghẹt cổ cậu, thậm chí còn thỉnh thoảng cầm roi quật lên người cậu...

Mỗi một nhát roi ráng xuống, vẻ hưng phấn trên mặt bọn đàn ông kia lại tăng thêm một phần. Y cắn cậu, dùng sức đập vào cậu, điều khiển cậu thành đủ loại tư thế...

"Đủ rồi, các ngươi là lũ cầm thú." Vương Nguyên gần như nghẹt thở. Cậu cầm lấy một cái ghế liều mạng đập vào cái lồng thủy tinh. Đáng tiếc chẳng có tác dụng gì, bên trong vẫn cười cợt như lúc đầu. Nhất là tên đàn ông kia, cậu dường như có thể nhìn thấy thú tính điên cuồng trong mắt hắn càng tăng thêm.

Cậu hận không thể cầm lấy một đao mà trực tiếp đâm vào người y!

Vương Tuấn Khải một tay kéo Vương Nguyên lại, nhíu nhíu mày, " Lưu Chí Hoành là ai? Em nói, kia chính là cậu ấy?"

"Vương Tuấn Khải, sao anh lại có thể kinh doanh loại hình đáng kinh tởm thế này? CHÍ Hoành là người bạn tốt nhất của tôi!" Vương Nguyên hét lên điên cuồng.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải chợt biến đổi. Hắn nhìn về phía Ey, lạnh giọng quát, "Sao lại thế này? Lập tức thả người cho ta!"

Ey nghe vậy, lập tức lảo đảo tiến lên, "Vương tiên sinh, đây, đây không phải là quy định của hội quán chúng ta sao? Cậu ta, cậu ta đã ký hợp đồng với chúng ta. Hơn nữa, cậu ta cũng là người được hoan nghênh nhất ở đây. Khách của chúng ta rất thích cậu ta..."

"Ey, mau thả người cho ta, đừng có nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!" Giọng nói Vương Tuấn Khải lạnh băng nghe ra lại càng đáng sợ. Ey sợ tới mức không dám nhiều lời, lập tức tuân lệnh...

"Vương tiên sinh, ngài xem..." Thiên Tỉ dùng ánh mắt ra hiệu với Vương Tuấn Khải.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải đã rơi trên gã đàn ông cao gầy kia, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Hắn lại liếc nhìn Vương Nguyên một cái, thấy ánh mắt cậu đầy phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia, lửa giận trong lòng hắn cũng bùng lên nhanh...

"Thiên Tỉ, đưa hắn đến gặp tôi!"

"Vâng!" Thiên Tỉ cũng dùng ánh mắt lạnh băng đảo qua gã đàn ông kia. Thật sự là cẩu phế, việc nghĩ đến đầu tiên khi có tiền chính là như thế này sao?
_______________

"Tiểu Nguyên...em nghe anh giải thích." Trên đường ra xe, Vương Tuấn Khải trong nhất thời không biết nên giải thích thế nào với Vương Nguyên. Tuy rằng hắn có bối cảnh hắc đạo, nhưng lại cẩn thận để cho Vương Nguyên được lớn lên trong ánh sáng. Bản tính đơn thuần, sao cậu có thể chấp nhận được chuyện này? Kỳ thật, trong hoạt động của tổ chức Ảnh, hội quán như thế này là bình thường, còn có sòng bài cùng nhiều loại hình kinh doanh khác. Chẳng hạn như sòng bài Death ở Las Vegas mà nói, sự khủng bố trong đó còn gấp nhiều lần so với hội quán này. Nơi đó, trực tiếp đòi mạng người!

Vương Nguyên đột nhiên dừng bước, Vương Tuấn Khải đang theo sau cũng lập tức dừng lại, Thiên Tỉ cùng bọn vệ sĩ cũng dừng theo.

"Anh nói, tôi nghe." Thái độ của cậu thật hờ hững, không giống như đang tức giận, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Vương Tuấn Khải bị thái độ của cậu làm cho sửng sốt, thế nhưng lại có chút thất thố mà liếc mắt nhìn Thiên Tỉ một cái, sau đó lại nhìn Vương Nguyên, há miệng thở dốc, "Chỗ kia...đích thực là do anh mở. Nhưng mà anh không biết bạn em sẽ đến đó kiếm tiền."

"À." Vương Nguyên gật đầu, như thể đã thật sự nghe xong, thế nhưng khóe môi anh đào lại cong lên, "Nói xong rồi sao?"

"Ừ..." Vương Tuấn Khải theo bản năng gật đầu. Tại sao cậu...một chút tức giận cũng không có? Vừa rồi, ánh mắt cậu còn như muốn giết người vậy.

Vương Nguyên nhẹ nhàng thở dài, khóe môi cũng dần chuyển thành ý cười tươi rói, lại chủ động tiến lên ôm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, ngọt ngào nói, "Nói xong rồi thì trở về khách sạn được không? Tôi mệt quá..."

Hả?

Vương Tuấn Khải giật mình, trong lúc nhất thời còn quên nhấc chân bước đi. Có điều, cơ thể khiêu gợi của cậu cứ dán trên cánh tay hắn khiến trong lòng hắn thật nhộn nhạo, lại nhìn thấy vẻ tươi cười của cậu, thật đúng như một liều thuốc phiện khiến đại não hắn trống rỗng. Cậu...thật sự là coi như chưa có chuyện gì phát sinh hay sao?

"Khải, làm sao vậy?" Vương Nguyên bày ra dáng vẻ vô tội mà nhìn hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt trong suốt như đôi mắt nai tơ.

"Em...sẽ không giận điên lên chứ?" Vương Tuấn Khải cảm thấy cứ hỏi cho ràng ra là tốt nhất. Hắn tình nguyện để cho cậu trút toàn bộ giận dữ lên mình, ít nhiều còn có thể để hắn biết được rằng cậu vẫn bình thường.

Vương Nguyên cắn cắn môi, nụ cười càng thêm vẻ xinh đẹp, làm trò trước mặt thuộc hạ của hắn, giơ hai tay ôm lên cổ hắn rồi nũng nịu nói: "Nào có,KHẢI..." Cậu kéo dài giọng ra, một chữ này trực tiếp rót thẳng vào lòng hắn, ngọt ngào đến nỗi khiến hắn run rẩy không thôi.

"Hôm nay nếu không có anh, Chí Hoành sao có thể được tự do?"

"Em...thật sự nghĩ như vậy sao?" Vương Tuấn Khải cảm thấy là lạ, nhưng lại không thể nói rõ ra; chỉ liếc nhìn Thiên Tỉ một cái mà vẻ mặt Thiên Tỉ cũng mờ mịt.

( CA CA , BB là đang diễn kịch với anh thôi, đừng bị lừa Ca Ca. Về nhà rồi Ca Ca sẽ biết. Đừng vui mừng qá sớm Ca Ca :v )

"Tiểu Nguyên, Chí Hoành đã được đưa về khách sạn nghỉ ngơi. Ngày mai theo anh về Mĩ, được không?"

"Được, đương nhiên là được, em nghe lời anh." Vương Nguyên ôm hắn càng chặt, nụ cười càng nở rộ như hoa.

Vương Tuấn Khải cũng hơi nổi lên ý cười, quẳng hết mọi chần chừ trong lòng đi. Tiểu Nguyên cứ như vậy, hắn thừa nhận là mình si mê đến phát điên...(Boss: Đây lại là diệu kế gì của anh đây tiểu mỹ thụ :))))
__________________
Trong căn phòng tối...

"Quỳ xuống!" Thiên Tỉ tiến lên, vừa nhấc chân một cái đã nghe thấy tiếng "Phịch!", gã đàn ông cao gầy quỳ xuống mặt đất. Y nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế đối diện, trên nền đất sáng bóng phản chiếu khuôn mặt lạnh băng như quỷ dữ.

"Vương Tuấn Khải .... À không không không, Vương tiên sinh, tôi, tôi thật sự không cố ý đến chỗ đó. Có điều hai ngày nay tôi thật sự buồn chán. Trong số những người lúc nãy, có một tên là người quen trước đây của tôi. Cậu ta nói chỗ đó cực kỳ hấp dẫn, tôi không kìm được mới đến thưởng thức thử..."

Vương Tuấn Khải nhàn nhã rút một điếu xì gà rồi hút một hơi, đôi mắt xanh sầm lại tràn ý khiến kẻ khác kinh hãi. Hắn nhìn tên kia, trong nháy mắt phát ra độ nguy hiểm quanh bốn phía...

"Neil, ngươi cũng đã biết, chàng trai hôm nay ngươi nếm thử chính là bạn tốt nhất của con trai ngươi!"

"Á?" Gã đàn ông cao gầy không phải ai khác, chính là người mà Vương Tuấn Khải đã phải tốn bao thời gian cải tạo lại. Y ngây ngẩn một chút rồi lập tức có phản ứng, như thể không cho là đúng mà cười cười, "Vương tiên sinh, Neil tôi là cha đẻ của Vương Nguyên không phải sao? Có điều, người tôi chơi chỉ là bạn tốt của con trai tôi thôi, chứ cũng không phải con trai tôi. Có liên quan gì cơ chứ?"

Sau này, Neil mới biết người đàn ông trước mặt này là Vương Tuấn Khải. Ấn tượng của y về người đàn ông này cũng chỉ dừng lại ở thời niên thiếu. Hơn nữa, y chính là cha đẻ của Vương Nguyên, hẳn là Vương Tuấn Khải cũng không dám dễ dàng mà làm gì y.

"Tên chó má, những lời này mà cũng thốt ra được?" Ánh mắt Thiên Tỉ lạnh lại, quát nhanh một câu.

Neil rụt cổ, nhưng vẫn trơ tráo nói, "Tôi, tôi nói sự thật mà thôi. Thuốc phiện không cho tôi hút, chẳng lẽ, đàn bà cũng không cho tôi chơi sao?"

"Baa..." Bàn tay Vương Tuấn Khải đập mạnh lên tay vịn trên ghế. Hắn đứng lên, thân mình cao lớn dưới ánh trăng lại càng thêm phần uy lực. Hắn đi đến trước mặt Neil, vệt sáng trên đôi giày da còn chiếu rõ vẻ mặt bất an của hắn. Hơi khom người xuống, bàn tay hắn tóm chặt lấy gáy gã kia...

"Neil ơi là Neil, bản tính cầm thú của ngươi vẫn không hề thay đổi." Ngữ điệu hắn rất nhẹ, rất nhẹ, nghe không ra được là có cảm xúc gì ẩn chứa bên trong.

Neil nuốt nước miếng, cười huề, "Vương tiên sinh, nể tình chúng ta đã từng làm cộng sự, ít nhất cũng để cho tôi có chút tự do chứ. Cậu bảo tôi làm gì tôi cũng làm, không phải chỉ để cho tiểu tử kia vui thôi sao? Nhưng ít ra cũng phải để tâm tình tôi tốt tốt một chút mới được."

"Muốn như thế nào thì tâm tình ngươi mới tốt? Ngươi cho rằng, để Tiểu Nguyên biết người làm nhục bạn mình chính là cha đẻ của mình, cậu ấy sẽ vui vẻ sao? Neil à, sau đó ngươi sẽ ngu xuẩn mà đem lại cho ta một đống rắc rối." Vương Tuấn Khải thở dài, vẻ mặt tràn một luồng lạnh băng, độc ý nơi đáy mắt càng ngày càng thâm sâu...

"Đừng đừng đừng, Vương tiên sinh, lời này của cậu khiến tôi có chút sờ sợ. Hơn nữa, tiểu tử kia cũng chưa chắc mới chỉ liếc mặt một cái mà đã nhận ra tôi ngay." Neil vội vàng cười cười, nói tới đây thì ánh mắt y cũng có điểm ám muội, "Vương tiên sinh, có điều, xem ra quan hệ giữa cậu với con trai tôi không hề đơn giản. Cách gọi "Tiểu Nguyên" này thật dễ nghe, có người cha nuôi như cậu thương nó, tôi cũng yên tâm."

"Ngươi muốn nói cái gì?" Vương Tuấn Khải nhếch mép cười, đáy mắt lại không có chút biến đổi.

"Cái kia..." Neil nuốt nước miếng, xoa xoa hai cánh tay, "Ý của tôi là, cậu đã thích con trai tôi như vậy, thì nó ở bên cạnh cậu là tốt nhất rồi. Đợi đến khi nó biết được có một người cha đẻ tôi đây, sau đó cậu cho tôi ít tiền, tôi sẽ lập tức rời đi. Một người tự do như tôi, tự nhiên lòi ra một đứa con trai, kể cũng thấy là lạ. Nói không chừng, một ngày nào đó, tôi sẽ buột miệng nói ra rằng tôi chỉ là một trong số những người đã hiếp mẹ con bé, khẳng định thằng bé đó sẽ phát điên. Như vậy, màn kịch cậu tỉ mỉ dựng lên coi như cũng tan tành, thằng bé đó sẽ hận cậu cả đời."

"Ngươi thật là chu đáo, lại còn biết ta thích con trai ngươi. Ngay cả đường thối lui ngươi cũng lo hộ ta." Nụ cười của Vương Tuấn Khải càng thâm sâu, bàn tay to như đang tán thưởng mà vỗ vỗ bả vai y. Thật không khó để nhìn ra cơn thịnh nộ của hắn.

"Đương nhiên!" Neil tưởng bở rằng lời mình nói vừa lòng hắn, đắc ý cười, "Vương tiên sinh, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tiểu tử Vương Nguyên kia thì đã hiểu hết rồi."

"Ngươi hiểu được cái gì?" Giọng nói Vương Tuấn Khải vẫn không nóng không lạnh như trước, như thực nhàn nhã mà nhìn y, đuôi lông mày cũng giãn ra.

"Chính là quan hệ giữa cậu với con trai tôi ý, à, phải nói là 'quan hệ thân mật' mới đúng." Neil ra vẻ thần bí mà nhấn mạnh hai chữ 'thân mật', không sợ chết mà tiếp tục nói: "Tuy rằng trên danh nghĩa, cậu là cha nuôi của tiểu tử Vương Nguyên. Dựa vào tính cách của cậu thì có thể nhìn ra, cậu đã sớm chiếm đoạt thân mình nó rồi. Nhớ ngày đó cậu vì Bạc Tuyết mà suýt chết, hiện tại đối với Vương Nguyên cũng là 'yêu ốc cùng điểu' (Hiểu đại khái là vừa yêu mẹ vừa yêu con). Vương tiên sinh, không phải
xấu hổ vì chuyện này. Cậu là đàn ông, có nhu cầu sinh lý này cũng là bình thường. Hôm nay, tận mắt tôi nhìn thấy Vương Nguyên, cũng không kém mẹ nó là mấy. thân hình quyến rũ đó thật khiến người ta sôi máu, Vương tiên sinh hẳn là rất thích xoa nắn chứ. À, còn cái mông sao có thể đẹp như vậy? Lại cả vòng eo thon gọn, nhỏ nhắn khiến đàn ông điên cuồng, ở trên giường, nhất định là nắm rất sướng tay. Yên tâm, thân làm cha tôi đây, chẳng những không phản đối cậu làm vậy, mà lại còn muốn thành toàn cho cậu. Để Vương Nguyên ở lại hầu hạ cậu, không phải là thuận cả đôi đường cho hai chúng ta sao?"

( Ô đệt cái ông này. ta muốn giết. Ca Ca sử ông ta luôn đi )

Vương Tuấn Khải để y tùy ý nói, ý cười bên môi càng nồng đậm hơn như đêm tối, lại như tiếc nuối mà lắc đầu, "Neil à, ta phải bắt ngươi làm thế nào đây? Vì để cho Tiểu Nguyên biết mình có một người cha tốt, ta đã tốn bao công sức đắp nặn một hình tượng bình ổn cho ngươi. Ngươi nghiện thuốc phiện, ta cai nghiện cho ngươi. Ngươi không có việc làm, ta sắp xếp cho ngươi một công việc. Ngươi không có tiền, ta cho ngươi tiền tiêu. Chàng trai hôm nay ngươi hành hạ, lại chính là bạn tốt của Tiểu Nguyên. Cuối cùng, ngươi lại hùng hồn nói ra một tràng 'đạo lý' như thế này. Xem ra, ngươi cũng không cam tâm tình nguyện làm cha. Hoặc là ngươi không chuẩn bị tốt để tiếp nhận Tiểu Nguyên."

"Ai da, Vương tiên sinh, tôi chỉ là chưa chuẩn bị tốt thôi mà..."

"Ta cho ngươi gần hai năm, ngươi còn chưa chuẩn bị tốt? Nếu như theo ngươi nói, cho ngươi một khoản tiền rời đi, vậy còn Tiểu Nguyên? Ta phải nói hành tung của ngươi với cậu ấy thế nào?" Vương Tuấn Khải khép hờ hai mắt lại, đôi môi mím chặt thành một đường...

"Chuyện này..." Neil nghĩ nghĩ, đột nhiên cười, "Chúng ta còn có thể diễn kịch mà. Tôi có thể giả vờ mắc bệnh nặng. Chờ Vương Nguyên nhìn thấy tôi, sẽ bảo là vô phương cứu chữa. Như thế không được sao? Như vậy, vừa để cho nó gặp được cha, tôi vừa được tự do, mà cậu lại càng có thể giữ nó bên cạnh."

"Neil, ngươi thật sự quá thông minh..." Vương Tuấn Khải đột nhiên cười, sau đó đứng dậy, cả thân mình cao lớn che trên đỉnh đầu y, "Không được, diễn kịch mãi mãi là diễn kịch, một ngày nào đó sẽ bị vạch trần. Chẳng thà, chúng ta...biến diễn kịch thành thật." Nói xong câu đó, nụ cười trên mặt hắn biến sạch, như là thủy triều đang rút ra tận ngoài khơi, để lại hàn ý cùng vẻ tàn nhẫn thâm sâu. Hắn duỗi tay, lấy ra một khẩu súng, "Tạch tạch" một tiếng vang lên...

Neil thấy thế sợ tới mất hồn, vội vàng lui thân mình về phía sau, "Đừng đừng, Vương tiên sinh, ngài làm gì vậy? Tôi, tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi. Tôi nhận, tôi nhận, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm. Đừng nổ súng, ngài giết tôi, Vương Nguyên sẽ không có cha. Không phải ngài đã hứa với thằng bé rồi sao?"

"Vương tiên sinh?..." Thiên Tỉ cũng thực sự không ngờ được Vương Tuấn Khải sẽ giết y, muốn tiến lên ngăn cản, thì đã thấy Vương Tuấn Khải hạ súng xuống trước mặt Neil, họng súng dí thẳng vào ấn đường y...

"Neil, ta vốn đặt ở ngươi kỳ vọng rất lớn. Đáng tiếc, sự tình hôm nay ngươi làm vô cùng thái quá. Để cho Tiểu Nguyên nhìn thấy một người cha như vậy thì chỉ thêm thương tâm thôi. Ta không thể mạo hiểm được. Đối với một kẻ không có giá trị như ngươi, sống trên đời này cũng là vô dụng. Con đường duy nhất là...tiễn ngươi lên đường!"

Cùng với một chữ lạnh băng cuối cùng của hắn là một tiếng "Pằng!...". Neil còn chưa kịp kêu lên thì hai mắt đã trợn trừng, giữa trán là một lỗ thủng. Cả người y đổ rạp xuống đất, giãy giãy vài cái rồi liền tắt thở...

"Vương tiên sinh, ngài làm như vậy đối với công tử Vương Nguyên có công bằng không?" Thiên Tỉ kiểm tra hơi thở của Neil, xác thực không còn hơi thở nữa thì mới lo lắng hỏi một câu.

Neil chết, tương đương với bao tâm huyết của cả hai người trong gần hai năm qua là uổng phí. Hắn hiểu tâm tư Vương tiên sinh. Chỉ có điều...nếu Vương Nguyên không nhìn rõ người kia là Neil thì sao? Chẳng phải là uổng công sao? Chỉ là vì cẩn thận, lại cẩn thận hơn mà làm vậy sao?

End chap

P/s: Các bạn đọc thấy việc Tuấn Khải giết tên Neil là cách hành xử thế nào? Đây là tốt hay xấu? Cho mình một cái comt nhé :) Với mình thì mình rất thích cách Khải hành xử như vậy với Neil vì rất đơn giản là lão quá bỉ ổ và đương nhiên đó là báo ứng cho lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro