Chương 120: Chủ quyền trong tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ngẩn ra, quay đầu nhìn về Vương Tuấn Khải bên cạnh mình. Khuôn mặt hắn giữa ánh sáng mặt trời chói chang, có phần anh tuấn nhưng lại không chân thực. Từng đường nét như điêu khắc tuy có nét bình tĩnh, nhưng cũng có sự giận dữ mơ hồ nào đó. Bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo nhỏ của cậu, siết vào càng chặt, như sợ hãi rằng, chỉ cần buông lỏng tay, cậu sẽ bị người khác đoạt mất.

Đàm Trử Quân thấy thế, sắc mặt rõ ràng không vui, "Vương tiên sinh, tôi đang hỏi ý kiến Vương Nguyên!" Ngụ ý của anh ta thật rõ ràng!

"Ý kiến của tôi, chính là ý kiến của Tiểu Nguyên!" Vương Tuấn Khải không chút nào kiêng dè, khuôn mặt đạm mạc chợt trở nên lạnh băng.

Đàm Trử Quân hừ lạnh, anh ta luôn luôn có thành kiến đối với Vương Tuấn Khải. Trước đây còn có thể xem như người lạ, còn bây giờ, mọi chuyện đã khác rồi. Tận lực xem nhẹ cánh tay đang giữ lấy ở eo Vương Nguyên, anh ta nhíu chặt mày, "Vương tiên sinh, trên thực tế, anh chỉ là cha nuôi của Vương Nguyên mà thôi. Còn tôi, là anh em có huyết thống với thằng bé. Dựa theo mối quan hệ này, tôi nghĩ lời tôi nói có giá trị hơn chứ?"

Hai người đàn ông cao lớn bắt đầu giằng co, dường như mỗi lúc một nghiêm trọng. Vương Nguyên thấy thế, vội vàng chen vào giữa khuyên can, "Được rồi được rồi, hai anh không nên tiếp tục tranh cãi ..."

"Vương Nguyên, kỳ thực anh cả nói đúng!" Đàm Trử Bách đã mở miệng, nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu. Trong giọng nói đó có chút lười nhác, vừa như là nói cho Vương Nguyên nghe, cũng là nhìn về hướng Vương Tuấn Khải.

"Cha bây giờ không còn nữa, "huynh trưởng vi phụ" (đại ý: anh lớn thay cha), dù ân tình cha nuôi có lớn cũng không thể thay thế quan hệ huyết thống chứ? Vương Nguyên, điều này em cần phải cân nhắc cho kỹ."

"Anh hai, em ..." Vương Nguyên lâm vào thế khó xử, hàng mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Đôi mắt như chim ưng của Vương Tuấn Khải chậm rãi nheo lại. Hai anh em nhà này nhất định là cố ý, không ngờ còn học được mấy chiêu bỉ ổi này! Nhưng hắn là Vương Tuấn Khải, muốn áp đảo hắn ư?

"À, tôi quên nói cho hai vị biết, Tiểu Nguyên chẳng những là con trai nuôi của tôi, mà còn là người con trai tôi yêu. Nói cách khác, hai người đương nhiên là anh trai của cậu ấy, nhưng mà, người đi cùng Tiểu Nguyên cả đời là tôi, mà không phải là các người. Về điều này, hy vọng các người hiểu rõ một chút!"

Sắc mặt hai anh em nhà họ Đàm ngẩn ra, bọn họ không đoán được Vương Tuấn Khải lại thẳng thắn, vô tư thừa nhận quan hệ nhìn có vẻ vớ vẩn này.

Đàm Hinh Hạm hoảng lên. Cô là một con mọt sách điển hình, miễn tiếp xúc với việc tình cảm. Nhưng lời nói của Vương Tuấn Khải dọa cô không nhẹ. Đàm Hinh Hạm kéo Vương Nguyên qua, vô cùng khẩn trương, nhỏ giọng hỏi, "Bé út à, người kia...người kia không có vấn đề gì chứ? Đó là cha nuôi của em nha, hai người...hai người làm sao có thể mến nhau được hả?"

"Chị...em...kỳ thực ..." Vương Nguyên vụng trộm nhìn Vương Tuấn Khải một cái, thấy hắn đương trưng ra vẻ không vui, giống như một đứa nhóc vừa bị đoạt đi món đồ quý giá nhất, cậu nhịn không được cười cười, nhẹ nhàng nói, "Em thật sự thương anh ấy mà..."

"Hả?" Đàm Hinh Hạm giật thót, nuốt nước miếng xuống, "Nhưng là...nhưng là...chị nghe nói người đàn ông này rất đáng sợ đó, sau lưng hắn còn có cả tổ chức xã hội đen nữa." Cô nói năng có chút lộn xộn, "Bé út ơi, em không sợ người ngoài sẽ đồn bậy lên hay sao?"

Vương Nguyên mỉm cười, trong đáy lòng như tràn ra dòng nước ấm, "Chị, chị yên tâm đi, em tin tưởng anh ấy. Chỉ cần có anh ấy bên cạnh, em không sợ gì nữa."

Đối với Đàm Hinh Hạm, cậu cũng hiểu biết rất nhiều. Chị ấy học ngành y, là người điển hình không màng tới thế sự, tính tình trời sinh cũng rất đơn thuần, hẳn nhiên cũng chưa gặp qua với người đàn ông nào có bối cảnh xã hội đen cả. Trong thế giới của chị trắng đen đều hết sức rõ ràng. Như vậy cũng rất tốt, sẽ không va vấp phải nhiều thống khổ. Cứ đơn thuần như vậy mà học tập, mà đi vào cuộc sống, tương lai cũng sẽ gặp một tình yêu đơn thuần. Nếu như ngay khi bắt đầu cậu đã vô lo vô nghĩ mà sẵn sàng yêu, thì liệu cậu và Vương Tuấn Khải có phải đi nhiều đường vòng đến vậy không?

Đàm Hinh Hạm nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp mở lớn ra. Cô thực không rõ Vương Nguyên vì sao lại yêu một người đàn ông còn lớn hơn mình những mười bốn tuổi, thực sự rất lo lắng. Vừa muốn mở miệng nói thêm, đã thấy Vương Tuấn Khải sớm mất sạch kiên nhẫn, đi nhanh tới, ôm Vương Nguyên vào lòng lần nữa...

"Hôm nay đã trễ rồi. Tiểu Nguyên, chúng ta cần phải trở về."

"Vương Tuấn Khải, cậu ..."

"Anh cả..." Vương Nguyên thấy Đàm Trử Quân còn muốn bước tới ngăn cản, nhẹ giọng mở miệng, nhìn về phía Vương Tuấn Khải một chút, thấp giọng nói, "Anh yên tâm đi, Khải không phải là người không rõ phải trái gì, em sẽ nói chuyện với anh ấy."

Đàm Trử Quân hồ nghi nhìn cậu, cậu lại gật gật đầu với anh.

Vương Tuấn Khải mặc kệ mọi thứ, kéo Vương Nguyên rời khỏi nghĩa trang!
----

Dọc theo đường đi, Vương Tuấn Khải cũng không nói gì cả, chỉ nắm bàn tay nho nhỏ của Vương Nguyên thật chặt. Đi đến trước xe, không đợi vệ sĩ bước tới, hắn đã chủ động mở cửa xe ra cho cậu, nhàn nhạt nói, "Lên xe đi."

Vương Nguyên vẫn không thể nhìn ra hắn đang vui vẻ hay tức giận gì đó, vẫn nghe lời chui vào, đóng cửa xe, cũng im lặng không nói gì cả.

Trong xe, bầu không khí yên tĩnh chết người. Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, một bàn tay khác vẫn nắm tay Vương Nguyên thật chặt không buông.

Trở về đến Bạc Tuyết bảo, những người làm ào ào ra cửa nghênh đón. Vương Nguyên máy móc theo hắn lên lầu, vào phòng ngủ ...

"Khải...ưm..." Vừa vào cửa, Vương Tuấn Khải đột nhiên đè ép Vương Nguyên, vây lấy cậu áp trên tường, thô bạo hôn mạnh lên đôi môi anh đào kia. Hành động của hắn quá mức đột ngột, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng cậu, thậm chí còn khiến Vương Nguyên hơi đau đau.

Trong hô hấp của Vương Nguyên toàn là mùi xạ hương nhàn nhạt của hắn, đó chính là hơi thở nguyên thủy nhất của đàn ông, lộ ra sự bá đạo cùng mạnh mẽ, khiến người ta nhịn không được mà si mê...

Bàn tay nhỏ bé của cậu đặt lên ngực hắn, ngừa cho trường hợp vì bị hôn đến thiếu không khí mà đổ nhào xuống. Nhưng là, chao ôi, cho dù người đàn ông này có thô bạo, có dã man đến bao nhiêu thì cậu vẫn không có cách nào ngăn cản được sự rung động hắn mang đến.

Dần dần, Vương Tuấn Khải chuyển sang dịu dàng hơn, lại càng là triền miên...

Đôi môi mỏng từng chút, từng chút một giữ lấy môi cậu, như là dùng tất cả quyến luyến cùng trìu mến, để quấn quít, để gắn bó. Ngay cả đôi mắt xanh lục hờ hững dọc cả đường về cũng trở nên thâm tình, chu đáo săn sóc.

"Tiểu Nguyên..." Đôi môi hắn nhẹ nhàng chạm vào cậu, giọng nói dịu dàng, theo mỗi động tác hôn môi rơi xuống ...

"Anh yêu em...yêu em..."

Tình yêu triền miên, mỗi một câu nói tràn khắp trong lòng Vương Nguyên, để cậu hoàn toàn cam tâm tình nguyện hòa tan trong tình yêu của hắn.

"Khải..." Cậu nâng mắt, chìm vào đôi đồng tử xanh lục, thâm tình như nước kia, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn, "Em cũng yêu anh..."

Vương Tuấn Khải vừa lòng nhếch môi, lại một lần nữa phủ lên môi cậu, như một đứa trẻ tham ăn, lần lượt nhấm nháp hương vị tươi ngọt của cậu...Cho đến khi hơi thở Vương Nguyên trở nên dồn dập hơn trước, những tiếng rên rỉ cũng bắt đầu bật thoát, hắn rốt cuộc nhịn không được bế xốc cậu lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

"Tiểu Nguyên, đồng ý với anh, về sau không được gần gũi với hai anh em Đàm Trử Quân." Hắn đè thân mình lên, giọng nói mềm nhẹ như là mệnh lệnh, nhưng càng giống một cách thỉnh cầu hơn. Ngay cả đôi mắt xanh lục kia cũng tản ra tia sáng dịu dàng, nhìn cậu, tình cảm sâu nặng như biển cả.

Vương Nguyên yên trong lòng hắn, đôi mắt to chớp chớp. Vương Tuấn Khải nói xong câu đó, lại nhìn cậu một lúc, tâm không chịu được, cúi đầu định hôn tiếp, lại bị hai bàn tay nhỏ bé của cậu che môi hắn lại...

Vương Tuấn Khải nhíu mày.

Vương Nguyên chu miệng nhỏ lên, cố ý bất mãn mà nói, "Anh rất là bá đạo nhá. Hai người đó là anh trai ruột của em, cái gì mà không được gần gũi quá chứ?"

Vương Tuấn Khải ảo não. Cái này gọi là "Tự làm bậy không thể sống" (ý chú là "gậy ông đập lưng ông" ấy). Lúc trước, hai anh em này là hắn sắp xếp cho cậu. Không nghĩ tới ngày hôm nay lại thành chướng ngại vật. Tuy rằng hắn biết hai anh em kia hoàn toàn không có ý gì đối với Vương Nguyên ,nhưng là, hắn thực rất, rất khó chịu khi thấy bất cứ gã đàn ông nào nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên của hắn!

"Ầy, không phải cả anh trai em anh cũng ghen chứ?" Vương Nguyên thấy hắn trầm mặc, nghĩ lầm là hắn như thế, không khỏi cười khẽ, "Lòng dạ anh cũng quá hẹp hòi nha. Em với hai anh ý có quan hệ huyết thống mà, anh cho là bọn họ làm gì được với em hả?"

"Tóm lại...không được quá gần gũi với họ." Vương Tuấn Khải nói một câu kỳ quái. Loại chuyện này hẳn nhiên không thể nói rõ ràng được, bằng không, với sự nhạy cảm của Vương Nguyên, cậu nhỏ nhất định sẽ phát hiện có điều không thích hợp. Đến lúc đó, một khi lời nói dối này bị phá ra, sẽ là một trận 'tai bay vạ gió' dị thường!

"Được rồi được rồi nha..." Vương Nguyên ôm hắn, cười hì hì như một đứa trẻ, "Em đây mỗi ngày đều quấn quít lấy anh. Anh đến công ty làm việc em cũng quấn theo, anh ở trong tổ chức em cũng quấn luôn. Tóm lại, anh đi đâu em đi đó, như vậy được không?"

Vương Tuấn Khải vừa nghe, vô cùng hứng khởi, cả mắt đều sáng trưng hẳn lên, ý cười bên môi không cần nói cũng biết, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

"Đương nhiên là tốt. Anh hận không thể mỗi ngày đều nhét em vào trong túi, đi đến đâu thì đưa theo đến đấy."

Những lời nói này khiến lồng ngực Vương Nguyên chợt ngọt hẳn lên, như đường đang dần tan ra vậy. Cậu biết Vương Tuấn Khải, người đàn ông này sẽ không bao giờ nói 'hoa ngôn xảo ngữ" (lời ngon tiếng ngọt, ý chỉ: lời lừa tiếng dối). Dựa theo cá tính của hắn, nếu nói ra như vậy, nhất định trong lòng cũng nghĩ thế. Trong một thoáng, hạnh phúc mãnh liệt bao phủ lấy cậu...

"Không tin như vậy đâu. Em ngốc như vậy, một ngày nào đó anh sẽ thấy phiền." Cậu áp chế cảm xúc hạnh phúc trong lòng, ra vẻ không vui, xoay cái đầu nhỏ sang một bên. "Anh chính là ích kỷ như vậy đó, chỉ nghĩ đến bản thân mình, một chút cũng không lo lắng cho em."

Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, đưa tay xoay mặt cậu lại, "Tiểu Nguyên, tội danh này đặt lên đầu anh thật sự quá oan uổng, anh làm sao có thể không lo lắng cho em được. Chỉ cần em muốn, anh sẽ không chút do dự cho em."

"Anh nói thật sao?"

"Thật sự."

"Em đây muốn trở về giới ca hát."

Câu nói của Vương Nguyên khiến nụ cười bên môi Vương Tuấn Khải dần dần biến mất...

"Ứ, không cho phép tức giận nha, bằng không em sẽ không để ý đến anh, không bao giờ để ý anh nữa!" Vương Nguyên thấy thế, vội vàng làm nũng. Có trời mới biết, người đàn ông này thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách vậy. Cậu cũng không muốn chưa kịp nói ra yêu cầu đã bị hắn từ chối thẳng luôn.

"Đứa nhỏ ngốc nghếch, anh đâu có tức giận." Vương Tuấn Khải không bao giờ chịu được khi cậu làm nũng. Mỗi khi như vậy, ngay cả hắn có tâm giết người cũng phải mềm ra.

Hắn nghiêng người, để thân mình dựa vào đầu giường, cánh tay cẩn thận vòng lại, ôm lấy thân thể Vương Nguyên, mềm nhẹ dịu dàng nói, "Tiểu Nguyên, ngoan ngoãn ở trong tòa thành không tốt sao? Nếu em buồn có thể đi dạo phố, muốn mua cái gì thì mua cái đấy. Còn nữa, anh cũng có thể cùng em đi Provence một thời gian. Không phải em nói em rất nhớ rượu trang sao? Còn có Vũ Văn. Thiên Tỉ còn bảo, cậu ấy mỗi ngày đều nhắc đến em."

Vương Nguyên dịch người một chút, nằm sấp, tựa đầu vào lồng ngực Vương Tuấn Khải, ngón tay vẽ mấy vòng tròn trên ngực hắn, bĩu môi nói, "Em cũng nhớ thằng bé nha, còn Provence sớm hay muộn gì cũng phải quay về một lần. Nhưng mà, em còn muốn có sự nghiệp của riêng mình, vài năm thôi cũng được rồi. Em thích ca hát...rất thích..."

Nhìn cậu nhỏ bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương trong lòng, Vương Tuấn Khải nhịn không được khẽ cười vài tiếng. Vương Nguyên đang giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cáu kỉnh mở miệng, "Vương Tuấn Khải , anh không thể đáng giận như vậy được. Anh đang giễu cợt em hả?"

"Nào dám, tiểu tổ tông của anh." Vương Tuấn Khải nhịn không được ôm sát cậu vào người, không kìm lòng nổi cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một chút, hận không thể nuốt cậu vào bụng. Mọi hành động đều như cưng chiều một đứa trẻ bướng bỉnh đương giận dỗi vậy, "Chỉ là thấy em đáng thương như vậy, khiến cho anh lại trở thành địa chủ. Tiểu Nguyên, anh biết là em thích âm nhạc. Như vậy đi, em có thể làm phía sau sân khấu, ví dụ như chế tác âm nhạc giống như Đàm Trử Quân cũng được."

"Vương Tuấn Khải !" "Soạt" một tiếng, Vương Nguyên ngồi phắt dậy, hung dữ ngồi trên người hắn, giơ bàn tay bé nhỏ lên, nhéo lên cơ bắp rắn chắc trước ngực hắn, vô cùng thành công khiến Vương Tuấn Khải phải kêu đau. Cậu hét lên, "Anh là đang cố ý bẻ cong ý tứ của em phải không? Em thích ca hát, ca hát đó!"

"Ca hát không phải là âm nhạc sao?" Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn cậu giống như con hổ con leo luôn lên người mình. Tiểu tử ngốc này, không biết tư thế như vậy sẽ khiến đàn ông tâm tình miên man bất định.

Vương Nguyên thấy hắn hoàn toàn trưng ra vẻ 'tứ lang bạt thiên cân' [1], bất mãn hừ hừ, "Tóm lại, em sẽ trở về giới ca hát, anh đồng ý là điều tất nhiên, mà không đồng ý cũng phải đồng ý. Em không thể mỗi ngày đều giống như một phế nhân, cái gì cũng không làm. Em sẽ điên mất."

Vương Tuấn Khải nghe vậy, không giận còn cười, bàn tay to lớn khoát lên eo nhỏ của cậu, giống như không chút ý đồ nào nhẹ nhàng siết lại. Sự mềm mại dưới ngón tay khiến dục vọng nguyên thủy nhất dần dần thức tỉnh. Tiểu yêu tinh này, không biết bản thân mình lại sở hữu sức hút đến chết người, cho dù chỉ là một động tác vô tâm như thế...

"Tiểu Nguyên, ai nói mỗi ngày em không làm gì? Mỗi ngày em phải làm rất nhiều việc..." Hắn thông minh bỏ dở câu nói, chỉ còn chờ cậu nhỏ chủ động mắc câu.

Tất nhiên là như vậy, cho dù Vương Nguyên thông minh cũng chỉ là một cậu nhóc, ngây ngốc hỏi lại, "Em phải làm chuyện gì?"

Thấy cậu mắc mưu, Vương Tuấn Khải vừa lòng nhếch môi, thân hình ưng nhã chuyển một phát, Vương Nguyên chưa kịp hét lên đã bị hắn đặt dưới thân một lần nữa. Khuôn mặt anh tuấn sắc bén nhẹ nhàng áp lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên , hít vào mùi hương thơm mát chỉ thuộc về riêng cậu, Vương Tuấn Khải mở miệng, giọng nói trầm thấp đến mê người...

"Việc em cần phải làm mỗi ngày là, hầu hạ anh, học tập làm người con trai của anh..." Cũng là một cách nói, nhưng lại không giống như trước kia tràn ngập châm chọc, mà đầy một bụng chân thành. Có chờ đợi, có tha thiết, lại mang theo một chút gì đó vô cùng mờ ám.

Vương Nguyên thế này mới phát giác ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, lập tức cụp mắt xuống. Cảm giác là lạ bắt đầu tràn ra trong lòng, lấp đầy đến từng ngóc ngách nhỏ nhất. Cậu lại giương mắt lên, đôi môi nở ý cười dịu dàng, nhìn Vương Tuấn Khải đương mê muội mà quên mất rằng, tiểu tử này luôn luôn có quỷ kế.

"Khải..." Cậu kéo dài giọng ra, kiều mị mềm mại, giống như lớp bông mềm nhẹ nhàng chạm vào ngực Vương Tuấn Khải, khiến tâm trí hắn chợt nhộn nhạo hẳn lên...

"Vậy anh nói xem, người ta phải làm thế nào mới hầu hạ được anh đây?" Vương Nguyên không khó để nhìn ra ánh mắt biến hóa của hắn, nhất là nơi nào đó trên cơ thể hắn bắt đầu cứng rắn lên, biểu đạt dục vọng cực mạnh mẽ.

Giọng nói Vương Nguyên giống như chim họa mi, mỗi một câu nói đều dụ hoặc. Cánh tay đương quấn trên cổ người đàn ông hạ xuống, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng di chuyển...

"Là như thế này sao?" Ngón tay thon thon dừng trên ngực hắn, chạm vào nơi rắn chắc, dễ dàng cảm thụ được sự mạnh mẽ vững vàng dưới đầu ngón tay, nhưng không hề dừng lại, lại vẫn như cũ dọc theo thân thể cao lớn của hắn, trượt một đường dài xuống dưới...

"Hay vẫn là...như vậy?"

Ngón tay nghịch ngợm cố ý dừng trên vật nam tính đương hưng phấn của hắn, giống như một con rắn nhỏ, di chuyển, dụ hoặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, để lộ nụ cười ngây thơ cùng lúm đồng tiền đáng yêu, đôi mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng khó nhịn bên trên.

"Tiểu Nguyên..." Hô hấp Vương Tuấn Khải dần dần dồn dập hơn. Ngón tay con trai mềm mại, trắng mịn như ngọc, chỉ cần chạm nhẹ vào đã khiến toàn thân hắn như bị điện giật. Vương Tuấn Khải cử động, cúi đầu xuống muốn hôn cậu...

Vương Nguyên cười hì hì, giống như một yêu tinh vô tâm, thân mình vừa né tránh hắn công kích, lại cố ý khiêu khích dục vọng của hắn. Đối với một người luôn có dục vọng mãnh liệt như Vương Tuấn Khải mà nói, thì đây hoàn toàn là lăng trì.

Bàn tay nhỏ bé lại thuận thế chui vào bên trong, to gan lớn mật mà trực tiếp phủ trên biểu tượng nam tính của hắn. Nhưng thực không ngờ, nhiệt độ kinh người, sự cứng rắn cùng cảm xúc kỳ dị kia khiến Vương Nguyên không khỏi thở nhẹ một tiếng, muốn nhanh chóng rút tay về.

Vương Tuấn Khải cũng không cho cậu trốn tránh, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia hướng tới nơi đó của hắn...

"Tiểu Nguyên, em biết là anh có bao nhiêu khát vọng muốn em." Hắn vùi đầu, khẽ hôn lên cổ cậu, nhẹ nhàng cắn mút, để lại một dấu hồng hồng. Cậu ngượng ngùng nhìn hắn, mê loạn di chuyển trên con thú lớn kia, cảm thụ được sự cứng rắn như thiết đó, lại có rung động, nóng như lửa cháy.

Được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu vuốt ve khiến Vương Tuấn Khải mải hít mạnh một hơi. Tuy rằng động tác của cậu không có kỹ xảo gì đáng nói, lại khiến hắn lửa tình đốt thân.

Trong thoáng chốc, nơi đó có vẻ càng to lớn hơn.

Rốt cuộc, Vương Tuấn Khải không chịu nổi, bắt lấy tay cậu. Cậu nhỏ cứ ở trên con thú kia tới tới lui lui, tạo nên cơn sóng dữ khiến hắn không thể không ngăn cản cậu lại. Vương Tuấn Khải hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống bị chạm vào một chút thôi mà đã không khống chế được. Hắn tự nhận lực tự chủ của bản thân mình luôn rất mạnh, và cũng tin tưởng vào nó. Nhưng mà, hiển nhiên điều này không thích hợp với Vương Nguyên cho lắm, tuy rằng lúc cậu nhỏ mười tám tuổi, hắn đã chạm đến thân thể cậu...

"Tiểu Nguyên...em sẽ giết anh mất."

Hắn cắn răng, không khó để nhìn ra khát vọng đang cháy bùng lên, giọng nói khàn khàn.

Khuôn mặt nhỏ của Vương Nguyên càng đỏ hơn, nhưng vẫn đưa tay đẩy nhẹ hắn ra, quỳ gối trên giường, ánh mắt dần dần trở nên mờ ám lớn mật. Ngón tay cậu chuyển qua ngực, bắt đầu tháo từng cúc áo, từng cúc... Tốc độ vô cùng thong thả, chính xác là muốn tra tấn gã đàn ông kia khiến ánh mắt hắn càng trở nên trầm hơn.

"Như vậy thì sao nha?" Giọng nói cậu ngượng ngùng, nho nhỏ, giống như giọt nước mưa nhẹ nhàng chảy xuống. Da thịt trắng ngần chiếu vào tầm mắt như sói như hổ của Vương Tuấn Khải, đầu vai mảnh khảnh xinh đẹp. Quần áo tuột xuống, cơ thể đầy quyến rũ tựa như một pho tượng cẩm thạch, hai nụ hồng xinh xắn cao cao khẽ run nở rộ đầy mê hoặc, vòng eo mềm mại như liễu, bờ mông cong cong yêu kiều...

Hết thảy, hết thảy đều hoàn mỹ tới từng chi tiết, không một chút che giấu, lộ ra trước mắt Vương Tuấn Khải.

Yết hầu Vương Tuấn Khải lên xuống một chút, Tiểu Nguyên của hắn thực sự là càng ngày càng to gan.

"Tốt lắm." Tiếng nói trầm thấp đầy khát vọng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Vương Nguyên có chút run run. Loại hành động to gan lớn mật này cậu phải dùng hết dũng khí cùng kiên trì mới làm được...

"Như vậy...thích không?" Cậu nâng tay, nhẹ nhàng vỗ về nụ hồng nhỏ bé của mình, đầu lưỡi lướt qua cánh môi, giống như là sương sớm đọng trên cánh hoa, mềm mại, sáng bóng, ẩm ướt.

"Thích." Hô hấp Vương Tuấn Khải cũng tăng thêm, đục ngầu rõ ràng...

Vương Nguyên cười cười, thân hình kiều mị chuyển động, giống như một đóa hoa xinh đẹp. Vương Tuấn Khải rốt cuộc không nhịn nổi, muốn kéo cậu qua ...

"Tiểu Nguyên, em muốn tra tấn chết anh có phải không?" Vương Tuấn Khải khẩn cấp vùi đầu vào cổ cậu. Bị người ta dụ dỗ đến không thể khống chế được như vậy vẫn là lần đầu tiên của hắn. Cậu nhỏ Vương Nguyên này, nhất định là khắc tinh trong đời hắn.

Vương Nguyên trốn tránh, cố ý không để hắn thực hiện được, lại nhìn bộ dạng sốt ruột của hắn thì cười ha ha.

"Tiểu Nguyên!" Vương Tuấn Khải không dự đoán được cậu lại nghịch ngợm đến vậy, giữ thân mình cậu lại, đặt trán lên trán cậu, nhỏ giọng nói, khó khăn đè nén khát vọng, "Đừng tra tấn anh nữa, cho anh, được không?"

Có trời mới biết, thân thể mềm mại xinh đẹp bên dưới khiến hắn muốn nổ tung!

"Cho anh thì được nha. Nhưng em thỏa mãn yêu cầu của anh, vậy còn anh ..." Vương Nguyên cố ý quấn hai chân thon dài lên hông hắn, tận lực ma sát thân thể như đương bị lửa đốt của hắn.

Kỳ thực, cậu cũng đang âm thầm thở hổn hển, cố gắng nén suy nghĩ muốn lạc lối bên trong hắn.

"Chỉ cần em ngoan ngoãn cho anh..." Môi Vương Tuấn Khải dọc theo cánh môi của cậu trượt xuống, bàn tay to lớn xoa nắn nụ hoa, vừa mở miệng đã ngậm lấy gần nửa một bầu ngực. Khuôn mặt anh tuấn chìm trong giữa ngực mê người của Vương Nguyên, giọng nói mơ mơ hồ hồ không rõ.

"Ưm..." Vương Nguyên thở hổn hển. Môi người đàn ông này như lửa, thiêu đốt thân thể cậu. Cậu nâng tay, bàn tay nhỏ xinh xuyên qua mái tóc dày của hắn, mềm mại thở dồn dập, "Khải...vậy anh đồng ý nha...để em hát..."

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, trong ánh mắt hỗn độn chảy ra nhiều điểm phức tạp...

"Không đồng ý?" Vương Nguyên thấy thế, bàn tay nhỏ bé kéo chăn qua che thân thể lại, "Không đáp ứng cũng được, về sau khỏi đụng vào em ..."

"Được được được..."Vương Tuấn Khải làm sao có thể chịu được món ngon đến nơi rồi còn không ăn được như vậy, bàn tay to lớn của hắn kéo chăn xuống, ôm chặt thân mình của cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cậu, "Được, theo ý của em, chỉ cần em thích, muốn làm cái gì cũng được..."

Vương Nguyên nở nụ cười...

Một nụ cười chiến thắng khi thực hiện được ý định. Ngay sau đó, cậu chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên, quấn quít với người đàn ông đang khẩn cấp muốn điên lên kia...

"Bảo bối, em phải trả giá lớn..." Dường như muốn trừng phạt, Vương Tuấn Khải hôn lên nụ hoa nhỏ bé của cậu, rồi lại hung hăng cắn mút một nụ hồng mai. Trong hơi thở gấp gáp, hắn xoay thân thể của cậu lại, từ sau lưng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, thắt lưng tráng kiện động mạnh ...

Trong không khí tràn ngập mùi hương kích tình thơm ngọt...

"A...Khải." Thanh âm Vương Nguyên câu hồn như tơ lụa, nhất thời chìm sâu vào bên trong khoái cảm hắn mang lại.

Cơ thể đầy đặn xụi lơ ghé vào giường. Từng xúc cảm đến từ phía sau khiến cậu không khỏi run lên. Vương Nguyên vô lực chôn mặt vào bên trong lớp đệm chăn mềm mại, đôi môi không thể kìm giữ, bật thoát ra những tiếng rên rỉ mê hồn cực điểm.

Vương Tuấn Khải cúi người ôm sát thân mình yếu ớt kia, sống lưng với những đường cong duyên dáng, trắng mịn dán vào lồng ngực hắn. Từ phía sau, Vương Tuấn Khải hôn lên sườn mặt xinh đẹp của 'thiên hạ' trong lòng. Mỗi động tác đều mạnh mẽ như vậy, kiên định như vậy, hung mãnh thẳng tiến khiến cậu cảm thấy thần trí bản thân mình dường như đang tan chảy giữa ngọn lửa hừng hực. Vừa bất lực, lại có cảm giác thoải mái, dễ chịu, dường như sắp hôn mê...

"Khải..." Trong cơn kích tình, theo bản năng, Vương Nguyên lần lượt gọi tên của hắn, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất ... thực sự trốn không thoát. Vương Tuấn Khải , người đàn ông này, vẫn như lời hắn nói, sẽ trở thành chúa tể trong sinh mệnh của cậu.

Màn hoan ái giữa hai người nở rộ như đóa hoa xuân, trên chiếc giường to lớn, họ cùng nhau dệt lên ý niệm tuyệt vời nhất của một tình yêu hạnh phúc. Người đàn ông cao lớn dùng chính thân thể mình để khắc họa từng đường nét duyên dáng của cậu. Có dịu dàng, có lãng mạn, tất cả đều hòa quyện trong sự giao hòa giữa hai thân thể, thậm chí sâu trong tận linh hồn...

Người đàn ông dũng mãnh như báo, người con trai mềm mại như hoa...Cứ thế kéo dài, kéo dài.....

"Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên...Anh...rất yêu em!" Hơi thở Vương Tuấn Khải hỗn loạn không thôi. Hắn thở hổn hển, tiếng nói cất lên từ đáy lòng, có sự thâm tình, có nỗi quyến luyến. Cùng với một lần đâm vào cuối cùng, trong cơ thể Vương Nguyên đột nhiên chảy vọt một luồng nóng bỏng.

"A...Khải...Em...a...cũng yêu anh...a..." Vương Nguyên thuận theo tình cảm trong lòng mình mà đáp lại. Dòng nước nóng bỏng bất ngờ vọt vào sâu trong cơ thể khiến khoái cảm đã sớm đạt đến cực hạn của cậu bùng nổ, lan đi khắp toàn thân...

Hai con người, một hồi hoan ái thâm tình, rất lâu không thôi...

* ĐỌC XONG VOTE + CMT NHÉ *
Bảo Bối chủ động như vậy, Ca Ca làm sao mà kìm chế đc. :D :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro