Chương 122: Lời nói của Bạc Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sàn diễn, ánh đèn sân khấu không ngừng lóe sáng, phản chiếu vào nhóm người mẫu khiến người ta phải đổ máu mũi.

Vương Nguyên lúc này mới rõ ràng, đây là một nhãn hàng nội y. Nhóm người mẫu ăn mặc 'thiếu thốn' đến 'đáng thương', phần lớn da thịt đều lộ dưới ánh mắt người xem cùng màn ảnh, dường như, tất cả đều là những ánh mắt tràn ngập dục vọng.

Rốt cuộc, cậu cũng nhìn thấy Bạc Cơ! Là người mẫu cuối cùng bước ra, cũng được xem như là người mẫu quan trọng nhất của buổi diễn. Dáng người cao gầy phối hợp với bộ nội y thuần một màu đen. Hai chân thon dài như được ánh trăng bọc lấy, ngay cả tia sáng của đèn sân khấu cũng đã mất đi màu sắc vốn có. Dưới sàn diễn bắt đầu rục rịch, thậm chí còn có người không kìm lòng được, huýt sáo trêu chọc.

Vương Nguyên không thể không thừa nhận Bạc Cơ rất đẹp. Dáng người hoàn mỹ, nét mặt trên sàn catwalk chữ T luôn luôn lạnh lùng. Dường như, Vương Nguyên có thể phảng phất nhìn thấy bóng dáng của mẹ đi trên sàn diễn. Có lẽ, cũng hấp dẫn ánh nhìn người khác như vậy.

Tâm, hơi hơi rung động...

Lúc trước, dung mạo của Bạc Cơ cũng sẽ khiến cha nuôi si mê chăng? Đây có lẽ cũng là nguyên nhân Bạc Cơ được sủng ái. Nhưng có lẽ bây giờ Bạc Cơ cũng không được tốt lắm, phải đi diễn ở những nơi như thế này. Tuy rằng cũng cao giá, nhưng nếu so sánh với những nhãn hiệu trước đó đều kém xa.

Đường đường là một người mẫu, thế nhưng lại đi đến một cửa hàng nội y?

Vương Nguyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn Bạc Cơ trên sàn diễn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên suy nghĩ gì...

Rốt cuộc đợi cho đến khi buổi diễn kết thúc, Vương Nguyên đi đến hậu trường, tìm thấy Bạc Cơ đang tẩy trang. Bóng dáng của cô nhìn qua có chút tiều tụy. Khi nhìn thấy Vương Nguyên qua gương, cô liền sửng sốt...

"Đã lâu không gặp, chị khỏe không?" Vương Nguyên nhẹ giọng lên tiếng...
_______________

Quán café u tĩnh, những thanh âm chỉ là tiếng thì thầm, sang trọng, thanh nhã...

"Hôm nay nhìn tôi rất chật vật nhỉ?" Gần như dựa mình vào cửa sổ, Bạc Cơ gõ gõ ly nước chanh. Cô không dám uống café, bởi vì sẽ mất ngủ, uống xong café đồng nghĩa với việc đợi một đêm dài trôi qua.

Giọng nói của Bạc Cơ nhàn nhạt, mất đi sự tươi ngọt như trong quá khứ. Trang phục cô ấy tuy rằng rất tinh xảo, nhưng Vương Nguyên lại phát giác có chút lộn xộn, nhợt nhạt trong đó. Trong mắt cậu, Bạc Cơ lúc này như một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, giống một đóa hoa tươi bị đàn ông ném vào một nơi không còn không khí. Là héo rũ, là dần dần mất đi sinh mệnh, mất đi sức sống.

"Không, chị vẫn rất đẹp như xưa.", Vương Nguyên nói. Cậu cũng không dám uống café, chỉ chọn một cốc nước trái cây. Nhưng khác với Bạc Cơ, Vương Nguyên không uống café là vì lý do sức khỏe.

Bạc Cơ nở nụ cười, nhưng cũng thật bất đắc dĩ, giống như cho rằng câu nói của Vương Nguyên chỉ là cho có lệ. Uống một ngụm nước chanh, rồi cô nhìn về phía Vương Nguyên, "Anh ấy...đã yêu cậu, có phải không?"

Một câu nói, đi thẳng vào vấn đề.

Bạc Cơ không hề hỏi ba năm nay Vương Nguyên đi đâu, cũng không có quan tâm đến việc mấy hôm nay Vương Nguyên trở về làng nhạc ra sao. Chỉ một câu như thế này, lại nói thay đáy lòng bao nhiêu là chua xót.

Vương Nguyên sửng sốt, giật mình nhìn Bạc Cơ...

"Không cần phải hiểu lầm, tôi không có ý tứ gì cả." Bạc Cơ bất lực cười cười, nâng tay vén mái tóc dài ra sau tai, "Bởi vì tôi không có tư cách. Chính như anh ấy đã nói, bất luận kẻ nào cũng đều không có tư cách tranh giành tình cảm với con trai nuôi của mình! Đây là anh ấy đã nói, một câu nói cuối cùng, sau đó thản nhiên bước đi, chỉ để lại tấm chi phiếu lớn."

"Chuyện này...từ khi nào?" Trong lòng Vương Nguyên ê ẩm, tuy rằng cậu thật không muốn nghe những chuyện có liên quan đến Bạc Cơ, ví dụ như vì sao lại làm tình nhân của Vương Tuấn Khải. Nhưng, giữa cậu và Bạc Cơ, dường như cũng chỉ có thể quay chung quanh một người đàn ông và một người phụ nữ.

Bạc Cơ ngẩng đầu, nhìn cậu một cái, "Ngay lúc cậu đi không bao lâu. Anh ấy vốn là người đàn ông tuyệt tình, cho dù tôi có khẩn cầu như thế nào đi chăng nữa, thậm chí từ bỏ lòng tự trọng, chỉ nguyện cả đời làm tình nhân bí mật, nhưng...anh ấy cũng không đồng ý."

Theo bản năng, Vương Nguyên tránh đi ánh nhìn chăm chú kia. Bi ai trong đáy mắt dường như khiến cậu nhớ tới mẹ mình. Thật giống như, mẹ cậu đang ngồi trước mặt, dùng nét mặt đau đớn mà chất vất cậu...Vì sao muốn cướp người đàn ông của ta?

Thật vớ vẩn, thật buồn cười, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể dùng tư duy logic bình thường để xem xét chuyện này được.

Vương Nguyên thở dài một hơi, không nói gì, chỉ rút ra một tấm ảnh chụp, nhẹ nhàng đặt trước mặt Bạc Cơ. Người phụ nữ trong bức ảnh đương tươi cười, ánh mắt trong veo giống như dòng suối mát...

Bạc Cơ lãnh đạm nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên chấn động một chút...

"Đây là..."

"Đây là mẹ của tôi, Bạc Tuyết." Vương Nguyên trực tiếp nói. Tấm ảnh này là cậu lấy của Vương Tuấn Khải. Đối với mẹ mình, thứ cậu có thể giữ lại cũng chỉ có thế. Nói xong câu này, cậu lẳng lặng nhìn Bạc Cơ ngồi đối diện mình, lẳng lặng quan sát nét mặt nên có của Bạc Cơ.

Phản ứng của Bạc Cơ cũng không khiếp sợ như trong tưởng tượng của Vương Nguyên, hoặc sẽ là phản xạ có điều kiện để che giấu điều gì đó. Nhưng không, Bạc Cơ chỉ lặng lặng nhìn tấm ảnh chụp kia thật lâu. Sau đó, nụ cười bên môi chậm rãi gợn lên, như tự giễu...

"Đúng vậy, mẹ cậu rất đẹp. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh ấy nhớ mãi không quên. Tôi vốn cho rằng Bạc Tuyết là người đẹp nhất, cho đến khi gặp cậu..." Ánh mắt Bạc Cơ dời khỏi bức ảnh lên khuôn mặt của Vương Nguyên, "Cậu lúc nào cũng xinh đẹp như thế."

"Chị đã sớm biết Bạc Tuyết, hơn nữa còn biết, Bạc Tuyết là mẹ của tôi?" Vương Nguyên nhìn Bạc Cơ hỏi. Biểu cảm của người này luôn bình tĩnh như vậy, chứng tỏ cũng đã sớm biết rõ mọi chuyện.

"Đúng vậy, tôi biết." Bạc Cơ không chút nào che giấu, "Lúc quen biết anh ấy không lâu, tôi cũng đã biết Bạc Tuyết, sau khi cậu xuất hiện không lâu, tôi mới biết Bạc Tuyết là mẹ cậu!"

Hô hấp của Vương Nguyên dồn dập hẳn lên, "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao chị tên là Bạc Cơ? Vì sao chị có dáng vẻ giống mẹ tôi như đúc? Chị có quan hệ gì với bà?"

"Không có quan hệ gì cả. Tôi cùng với người mẹ Bạc Tuyết của cậu, một chút quan hệ cũng không có." Ngón tay Bạc Cơ nhẹ nhàng lướt theo đường cong của chiếc ly, giọng nói bình thản...

"Sở dĩ tôi như vậy, tất cả đều là vì anh ấy. Tôi yêu người đàn ông đó, rất yêu. Vậy nên, không tiếc vì anh ấy mà thay đổi hết thảy, chỉ vì anh ấy muốn."

Vương Nguyên giật mình sửng sốt, cậu không rõ ý tứ của Bạc Cơ!

Bạc Cơ nhìn ra sự nghi hoặc trong đáy mắt Vương Nguyên, nhẹ nhàng cười, đưa tay vuốt từng đường nét trên khuôn mặt tinh xảo của mình, "Rất kỳ lạ sao? Đơn giản thôi, khuôn mặt của tôi là giả. À mà không, chính xác hơn, cả người tôi đều là giả, từ đầu đến chân là giả."

Vương Nguyên đột nhiên mở to hai mắt nhìn Bạc Cơ. Lời nói này khiến cậu 'mao cốt tủng nhiên' (nổi gai ốc). Thậm chí, cậu có cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên! Phẫu thuật! Trong đầu cậu đột ngột xuất hiện cụm từ này!

Chẳng lẽ...sở dĩ Bạc Cơ có cùng dáng vẻ như mẹ, tất cả đều là vì phẫu thuật chỉnh hình sao? Là Bạc Cơ đã cố ý chỉnh hình thành mẹ cậu sao? Trời ạ...

Thu toàn bộ phản ứng của Vương Nguyên vào mắt, Bạc Cơ cười nhẹ...

"Đúng vậy. Chính xác mà nói, tôi là người nhân tạo, và khuôn mẫu, chính là mẹ cậu...Bạc Tuyết!"

"Không..." Vương Nguyên không thể tin được chuyện kinh hoàng này. Chuyện chỉnh hình không quan trọng, bởi vì trong giới giải trí, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phải là bí mật trọng đại gì. Ngôi sao phải có vẻ ngoài xinh đẹp, thẩm mỹ trở thành cơm bữa. Nhưng điều cậu không thể chấp nhận được, chính là mẹ cậu lại trở thành khuôn mẫu cho Bạc Cơ. Thật khó có thể tưởng tượng nổi.

Bạc Cơ nhẹ thở dài, "Trên mặt tôi, mỗi một bộ phận, và ngay cả đường nét khuôn mặt đều không khác bao nhiêu với Bạc Tuyết. Ngay cả thân hình cũng giống nhau. Thực may mắn, chiều cao của tôi lại phù hợp. Nhiều năm như vậy, vì bảo trì thân thể này, tôi đã chịu nhiều đau đớn. Gọt mặt, sửa, còn có cả những mỹ phẩm riêng biệt. Nhưng với tôi, mọi điều đó không phải là đau đớn nhất. Cái gọi là đau, chính là cuối cùng, anh ấy vẫn bỏ tôi mà đi..."

"Chị...bởi vì yêu nên mới làm như vậy sao?" Vương Nguyên nghe xong, toàn thân đều run nhè nhẹ. Cô gái này điên rồi sao?

"Đúng vậy, tôi yêu anh ấy." Lần này, thần thái Bạc Cơ lại không bình tĩnh, hoàn toàn khác với nét kiên định như trước.

"Tôi đã yêu anh ấy nhiều năm rồi..." Bạc Cơ điều chỉnh lại giọng nói của mình, "Khi đó tôi còn rất trẻ, có một lần tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn học. Cha cô ấy mời rất nhiều người nổi tiếng đến dự, trong đó có một người đại danh lừng lẫy là Vương Tuấn Khải . Khi đó tôi rất béo, cũng rất tự ti, nhưng khi nhìn thấy anh ấy bị vây quanh bởi một đám người đi vào đại sảnh, trái tim, không tự chủ được mà si mê..."

Bạc Cơ như đã chìm vào quá khứ. Vương Nguyên nghe trong lòng chua xót, nhưng cũng chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.

"Kỳ thực, tôi đã sớm biết đến người đàn ông này, chỉ là không nghĩ lại trẻ đến thế. Cho dù là 'bất cẩu ngôn tiếu' (ý chỉ sự nghiêm túc) nhưng cũng đủ để khiến phụ nữ điên cuồng. Tôi chỉ yên lặng uống rượu, biết bản thân mình vĩnh viễn không có khả năng xây dựng được mối quan hệ với người đàn ông này. Nhưng không nghĩ tới, có lẽ là ông trời thương tiếc, đã khiến tôi được anh ấy chú ý đến, cứ nhìn tôi không chớp mắt. Anh ấy đến bên cạnh tôi, nhìn vào mắt tôi, tuy thần sắc vẫn lạnh lùng, nhưng trong một thoáng lại có dịu hòa..." Bạc Cơ cười cười, như thể tự giễu, "Anh ấy nói với tôi, muốn làm người mẫu không? Nếu muốn, anh ấy có thể giúp."

Vương Nguyên kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra. Vương Tuấn Khải không phải là một người đàn ông tùy tiện làm bất cứ việc gì, nhưng sao khi lần đầu tiên nhìn thấy đã nói một câu khó hiểu đến vậy?

"Rất kỳ lạ nhỉ?" Bạc Cơ lạnh bạc nói, "Tôi cũng rất giật mình, không chỉ bởi là hình thể mập mạp này, mà còn là vì một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy làm sao có thể chú ý tới tôi? Nhưng là phụ nữ, luôn luôn có cảm tính, tôi bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý. Anh ấy thấy tôi gật đầu, cười cười, lại nói một câu khiến tôi hoàn toàn si mê. Anh ấy nói, như vậy thì ở lại bên cạnh anh, anh thích ánh mắt của em. Từ hôm nay trở đi, làm người tình của anh..."

Trong lòng Vương Nguyên chợt đau đớn...

"Tôi hiểu rõ từ 'người tình' ấy. Nói trắng là, chỉ là khi nhàm chán trở thành công cụ phát tiết mà thôi. Nhưng mà, tôi vẫn cam tâm tình nguyện nhận, bởi vì anh ấy rất ưu tú, có bao nhiêu phụ nữ hy vọng chính bản thân mình có thể được 'ân sủng' ấy. Mà tôi, ít nhất có thể thường xuyên ở bên cạnh anh ấy." Đáy mắt Bạc Cơ toàn là tình yêu say đắm, "Sau khi đồng ý với yêu cầu đó, ngay trong ngày tôi cùng anh ấy đi. Tôi cho rằng đêm đó anh ấy sẽ muốn tôi, nhưng anh ấy lại đưa tôi đến một nơi chỉnh hình đặc biệt. Khi đó tôi mới biết được anh ấy muốn làm cái gì. Từ đó, tôi bắt đầu giảm béo. Đây vẫn vốn là ước mơ tha thiết từ nhỏ, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã đạt được nguyện vọng ấy. Tôi không thể tin được cô gái trong gương lại chính là mình. Nhưng là, Vương Tuấn Khải vẫn không chạm vào tôi, anh ấy để các bác sĩ tiếp tục. Dần dần, tôi càng phải trải qua nhiều cuộc trị liệu hơn. Cách ăn mặc, đi lại, đến ngồi, đứng, rồi bắt đầu mới chỉnh hình khuôn mặt. Thậm chí cả thân hình cũng bắt đầu thay đổi...Tôi bắt đầu trở nên không giống với chính bản thân mình, vừa mới bắt đầu thật sự sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt càng lúc càng si mê với mình, tôi cũng say theo. Khoảng thời gian đó rất dài, cũng rất thống khổ, nhưng cuối cùng tôi cũng vượt qua. Đêm tôi xuất viện, anh ấy muốn tôi, biến tôi trở thành người phụ nữ chỉ của riêng anh ấy, chỉ có thể dựa vào anh ấy mà sinh tồn...Tôi run run, cảm giác hạnh phúc lấp đầy nội tâm. Anh ấy là dũng mãnh như vậy, hoàn toàn khống chế được mọi thứ. Nhưng, cứ ở bên tai tôi gọi Bạc Tuyết. Lúc đó tôi mới biết, chẳng qua, tôi chỉ là thế thân..."

Nói tới đây, giọng nói của Bạc Cơ hoàn toàn run rẩy, hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Vương Nguyên, miễn cưỡng cười cười, "Tôi thật ngốc đúng không? Nhưng mà, tôi yêu anh ấy, cam tâm tình nguyện trở thành thế thân. Tôi chủ động đi tìm thông tin liên quan tới Bạc Tuyết, rốt cuộc mới biết, thì ra Bạc Tuyết chính là người mẫu. Tôi nhìn ảnh chụp, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao anh ấy chủ động tiếp cận mình, bởi vì, ánh mắt tôi cùng Bạc Tuyết rất giống nhau. Tôi cũng hiểu rõ vì sao anh ấy muốn tôi trở thành người mẫu! Vì để Vương Tuấn Khải vui vẻ, để anh ấy càng ngày càng sủng ái mình, tôi thậm chí chủ động trong việc chăm sóc dung mạo mình, đã giống lại càng giống hơn, cho đến một ngày lại giống Bạc Tuyết như đúc! Vương Tuấn Khải lúc đó rất vui vẻ, anh ấy càng thêm cưng chiều tôi, thậm chí cho tôi trở nên nổi tiếng. Mỗi lần qua đi, anh ấy đều vuốt mặt tôi, nói, Bạc Tuyết không trở về nữa...Tôi cười, nói với anh ấy từ nay hãy gọi tôi là Bạc Cơ, từ nay sẽ luôn luôn hầu hạ anh... Vương Tuấn Khải đồng ý. Bắt đầu từ ngày đó, chẳng những dung mạo của tôi thay đổi, mà còn là thân phận, hoàn toàn biến thành một người chỉ sống vì anh ấy."

Vương Nguyên không thể tin người phụ nữ trước mắt này. Cô ta đã điên rồi, thật sự là điên rồi...Nhưng, người điên cuồng không chỉ mình Bạc Cơ, mà còn có Vương Tuấn Khải ! Lúc trước là thế, thì ra, hắn mới chính là người gây nên chuyện này. Cậu còn tưởng rằng, hết thảy đều là do Bạc Cơ, Vương Tuấn Khải chẳng hay biết gì.

"Vương Nguyên, cậu thật khinh bỉ tôi chứ hả?" Bạc Cơ tự giễu, "Kỳ thực, có đôi khi tôi cũng khinh bỉ chính bản thân mình. Nhưng, người đàn ông kia chính là độc dược, một khi đã yêu thì không thể nào thoát được nữa. Tôi nghĩ, nếu là người đàn bà khác cũng cam tâm tình nguyện làm như vậy. Cho dù là anh ấy tàn nhẫn, là nguy hiểm, nhưng vẫn luôn khiến đàn bà si mê đến thế. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu không có anh ấy, tôi vẫn mãi mãi là một con nhỏ béo mập, cũng sẽ được tìm cho một người môn đăng hộ đối mà cưới, cả đời cũng như vậy."

"Chẳng lẽ...chị muốn cả đời như vậy sao? Hạnh phúc một đời chỉ vì một người?" Vương Nguyên thừa nhận lời của Bạc Cơ. Vương Tuấn Khải chính là một người đàn ông khiến phụ nữ trở nên điên cuồng.

Bạc Cơ cười khổ, "Vương Nguyên, tôi nghĩ cậu hẳn là rất rõ ràng. Hưởng qua sự sủng ái của người đàn ông này, còn có thể tiếp nhận được kẻ khác hay sao?"

Vương Nguyên không thể trả lời được, những lời Bạc Cơ nói đích xác không đủ. Người đàn ông như Vương Tuấn Khải, một khi đã được hắn 'sủng ái', thật sự sẽ cảm thấy khó mà quên được, giống như một người quanh năm luôn chìm trong mật ngọt, nhưng nếu đột nhiên đẩy ra để thích ứng với một cuộc sống bình thường thì thật là khó khăn.

Người phụ nữ đương ngồi đối diện cậu đây, cả ánh mắt cũng là sự mệt mỏi không khống chế được. Vương Nguyên nhìn mà không khỏi đau lòng. Khi nghe được chuyện của Bạc Cơ, cậu đúng là rất ghen. Nhưng là, người phụ nữ này, làm sao có thể không khiến người ta đau lòng?

"Kế tiếp đã xảy ra chuyện gì? Làm sao chị có thể biết tôi chính là con trai Bạc Tuyết?"

Bạc Cơ nhìn Vương Nguyên, "Cậu hôm nay tới đây, xác định là tôi sẽ nói mọi chuyện cho cậu biết sao?"

"Tôi cũng không cho rằng chị có điều gì tất yếu phải giấu." Vương Nguyên trả lời thật khôn khéo, giọng nói cũng không nặng không nhẹ.

Ánh mắt Bạc Cơ đảo qua đôi mắt Vương Nguyên, cô cười nhẹ, "Biết không, cách nói chuyện của cậu càng ngày càng giống anh ấy. Tôi có đọc một quyển sách, trong đó có một đoạn như thế này - Mỗi một người trong não đều tồn tại một dây thần kinh phản xạ đặc biệt, có thể khiến đầu óc phân biệt ra biểu hiện cùng động tác của mỗi một người khác nhau, đặc biệt là những đôi tình nhân. Họ không tự giác mà chậm rãi bắt chước động tác của đối phương, sau dần lại trở thành thói quen, xuất hiện trong tâm lý học với cụm từ, "hiệu ứng di tình không tiếng động". Bắt đầu từ thần kinh vận động, sẽ khiến hình dáng, động tác mũi, miệng và nhiều hành động khác dần trở nên tương tự, giống như qua gương ấy. Như thể là, tướng vợ chồng."

"Tôi nghĩ điều chị muốn nói chẳng phải là đây." Vương Nguyên nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.

Bạc Cơ nghiêm túc nhìn cậu, một lúc lâu sau mới cười cười, lấy ra một hộp thuốc lá nữ, rồi rút điếu thuốc mảnh dài thuần một màu đen, vừa muốn châm, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên đối diện, "Không phiền chứ?"

Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong chốc lát, làn khói lượn lờ bao phủ lấy dung nhan mỹ miều của Bạc Cơ, như làm ẩn làm hiện một báu vật đẹp đẽ của nhân gian. Cô lãnh đạm nói, "Vương Nguyên, cậu là chàng trai tốt, cho tới nay, tuy rằng tôi biết thân phận của cậu nhưng vẫn không đành lòng nói cho cậu nhiều chuyện. Cậu và anh ấy yêu nhau, nhất định là một hồi bi kịch. Tạm thời không nói đến thái độ của người ngoài đối với quan hệ không bình thường giữa hai người, chỉ cần một Vương lão gia thôi, hai người cũng đã không được yên ổn rồi."

Vương Nguyên sửng sốt, "Vương lão gia?" Đúng vậy, cậu đã quên mất ông lão quan trọng này! Ông là cha của Vương Tuấn Khải, là người đứng đầu Vương gia. Một khi ông biết quan hệ của hai người, chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối. Dù sao Vương gia cũng là danh gia vọng tộc, sao có thể dung túng cho sự phát sinh thứ tình cảm hoang đường này!

Có điều...hình như Bạc Cơ này còn biết khá nhiều chuyện về Vương gia!

Dường như Bạc Cơ cũng không muốn giấu giếm gì, thầm thở dài một hơi rồi nói...

"Kỳ thực, sau khi tôi hoàn toàn biến thành Bạc Tuyết và ở lại bên cạnh Vương Tuấn Khải thì Vương lão gia có tìm tôi. Mục đích của ông ấy quá rõ ràng, chính là hy vọng tôi có thể rời khỏi Vương Tuấn Khải. Hơn nữa ông ấy còn hứa hẹn, chỉ cần tôi rời đi, ông sẽ đảm bảo cho cơm áo của tôi nửa đời còn lại không phải lo nghĩ. Tôi cự tuyệt, tôi yêu Vương Tuấn Khải, gặp chuyện gì đi chăng nữa tôi cũng không rời khỏi anh ấy. Vương lão gia thấy thái độ kiên quyết của tôi thì cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Không thể không nói, ông ấy là một ông lão hiền lành, rất quan tâm đến Vương Tuấn Khải, nhưng lại không biết dùng phương thức gì để biểu đạt. Ông ấy còn kể rõ mối lo lắng của ông với tôi, bởi ông không muốn con mình lại một lần nữa bị ám ảnh bởi bóng hình Bạc Tuyết. Có thế mới thấy rõ ông lão có bao nhiêu khổ tâm. Cuối cùng tôi cũng đồng ý với ông ấy, tôi hứa sẽ giúp cải thiện quan hệ cha con giữa hai người, lúc đó ông mới đồng ý cho tôi ở bên cạnh Vương Tuấn Khải. Đáng tiếc, nhiều năm qua đi, Vương Tuấn Khải vẫn hận cha mình, quan hệ giữa hai người vẫn không cải thiện được chút nào."

"Chuyện đó...anh ấy không biết sao?"

"Đúng vậy, tôi chưa từng nói với anh ấy chuyện này. Tôi sợ anh ấy hiểu lầm tôi có dụng tâm sâu xa. Phải biết rằng, anh ấy là một người đàn ông cẩn thận, cho tới bây giờ cũng sẽ không dễ tin bất cứ kẻ nào."

"Vậy sao chị lại biết tôi?" Vương Nguyên hỏi.

Bạc Cơ dừng một chút, hít một hơi thuốc thật sâu, lãnh đạm nói một câu nhưng lại đủ khiến Vương Nguyên chấn kinh!

"Tôi, xem nhật ký của Bạc Tuyết!"

Đối diện với bầu không khí chỉ còn lại cái nhìn thảng thốt...Làn khói nhẹ bay, từng đợt từng đợt như móng vuốt chim ưng quặp chặt lấy đáy lòng Vương Nguyên. Câu trả lời này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của cậu. Cô ấy đã từng đọc nhật ký của Bạc Tuyết! Cô ấy đã xem nhật ký của Bạc Tuyết! Sao có thể? Nhật ký của mẹ chỉ có thể có một quyển, là trong căn hộ tại Hongkong...

"Sao có thể..."Cậu không thể tin được.

"Chuyện này, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng không biết." Bạc Cơ thở dài một hơi, gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, "Là tôi thấy được cuốn nhật ký đó của Bạc Tuyết trong căn hộ ở Hongkong. Kỳ thực, mọi chuyện đều là trùng hợp. Có một lần, tôi có show diễn ở Hongkong, ai ngờ, trong lúc đi dạo thì một người nhận nhầm tôi là Bạc Tuyết. Thì ra đó là hàng xóm của Bạc Tuyết. Ngay khi đó, tôi mượn cơ hội tìm ra càng nhiều tin tức về Bạc Tuyết càng tốt nên đã tìm đến căn hộ đó. Hơn nữa, tôi còn thuê thợ sửa khóa để mở cửa căn hộ. Vì thế, tôi thấy được quyển nhật ký đó, đọc được từng chuyện cô ta phát sinh với anh ấy, cũng biết được Bạc Tuyết đã có thai."

Vương Nguyên kinh ngạc mà há to miệng. Không ngờ...Bạc Cơ mới là người đầu tiên đọc được quyển nhật ký!

"Chị...lúc đọc nhật ký, trang cuối cùng là vào ngày nào?"

Bạc Cơ nhíu mày suy nghĩ, mãi sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng mà những gì trên đó thật khiến người ta khó quên. Trên đó như là có rất nhiều máu, hơn nữa, còn nói cái gì mà... 'Thì ra cậu ta chính là Vương Tuấn Khải, với lại mấy câu linh tinh. Đến bây giờ tôi vẫn không rõ những lời này của Bạc Tuyết là có hàm ý gì, đúng là không thể tưởng tượng được."

Hy vọng trong Vương Nguyên lại một lần nữa bay đi...

Cậu cho rằng sự tình sẽ có biến chuyển, không ngờ vẫn đúng như 'công dã tràng'. Đang nghĩ tới đó, đột nhiên trong đầu cậu hiện lên tên một người, vì thế cậu liền vội hỏi, "Y Gia Mông là ai? Chị đã xem nhật ký, chắc là cũng thấy được tấm bưu thiếp kia đúng không?"

Bạc Cơ gật đầu, "Có thấy, nhưng mà tôi cũng không biết Y Gia Mông là ai. Có lẽ, là một người bạn tốt của mẹ cậu. Cũng có thể là người thầm mến mẹ cậu."

Vương Nguyên cảm thấy bản thân như đi vào ngõ cụt. Cậu nghĩ sự việc không hề đơn giản như vậy, có lẽ...Vương Tuấn Khải sẽ biết!

Xem ra, chân tướng của bí mật vẫn còn rất xa!

"Tôi thấy trong nhật ký Bạc Tuyết có viết, nếu sinh con trai thì sẽ gọi là Vương Nguyên. Bởi vậy, sau khi đọc nhật ký xong, lại lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm giác cậu là con trai Bạc Tuyết. Nhất là diện mạo của cậu, rất giống Bạc Tuyết." Bạc Cơ nhìn Vương Nguyên, khẽ thở dài, "Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng cha cậu chính là anh ấy. Có điều, tôi phát hiện ra ánh mắt anh ấy nhìn về cậu không giống vậy, mà giống như một người đàn ông nhìn một người con trai trưởng thành. Tôi biết, hai người nhất định sẽ phát sinh tình cảm..."

Vương Nguyên than nhẹ, cậu biết lời nói Bạc Cơ hẳn là 'tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn' (biết thì nói, nhất định không giấu giếm). Người phụ nữ này, tất cả chỉ vì yêu.

"Bây giờ, cậu nên trả lời vấn đề của tôi mới phải?" Bạc Cơ lại châm thêm một điếu thuốc, tao nhã lạnh nhạt.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn.

Bạc Cơ nhìn thẳng vào cậu, gần như gằn từng tiếng, "Ngay lúc bắt đầu, tôi đã hỏi cậu điều này, nhưng cậu vẫn không trả lời tôi?"

"Ngay từ đầu?" Vương Nguyên cẩn thận hỏi lại. Chắc có lẽ cậu sắp già mất rồi, thế nhưng lại quên vấn đề Bạc Cơ vừa mới đưa ra. Từ đầu đến giờ, không phải đều là Bạc Cơ nói hay sao?

"Tôi hỏi cậu, anh ấy đã yêu cậu, có phải hay không?" Bạc Cơ nhắc lại, cảm xúc trầm xuống.

Tâm Vương Nguyên chấn động một chút, hít sâu, lại đưa mắt nhìn thẳng vào Bạc Cơ, sắc mặt kiên định, "Đúng vậy, anh ấy yêu tôi."

Dường như Bạc Cơ không đoán được Vương Nguyên lại trả lời trực tiếp như vậy, ngẩn người, rồi cười khổ một chút, "Thật hâm mộ cậu, có thể trả lời chắc chắn đến như vậy. Được người đàn ông như vậy yêu là hạnh phúc, cũng là ước mơ của bao nhiêu đàn bà. Cậu đã có thể khẳng định tâm tư của anh ấy như vậy, điều này chứng tỏ, cậu thực sự cảm nhận được tình yêu đó."

"Tôi...thực xin lỗi." Vương Nguyên không biết phải an ủi như thế nào, cũng không biết câu trả lời như vậy có phải là một loại đả kích với Bạc Cơ hay không.

"Cậu không có gì phải xin lỗi tôi. Tôi biết, Vương Tuấn Khải căn bản là không yêu tôi. Trước kia, tôi còn cho rằng anh ấy không biết yêu, cũng sẽ không yêu bất kỳ người nào. Đáng tiếc, tôi sai lầm rồi, khi Vương Tuấn Khải kiên định nói cho tôi biết, anh ấy yêu cậu, thì lúc đó, tôi biết mình đã không còn gì nữa." Giọng nói của Bạc Cơ bất lực, như tan vào không khí.

Vương Nguyên nhìn Bạc Cơ, trong lúc nhất thời không biết bản thân mình nên nói điều gì.

"Đêm đó, Vương Tuấn Khải tới chỗ tôi, tôi rất mừng, bởi vì anh ấy đã rất lâu chưa hề ghé qua một lần...Ai ngờ..." Bạc Cơ hít sâu một hơi, muốn nén nước mắt xuống, nhưng vẫn không thể khống chế được, "Anh ấy cho tôi bất động sản, còn để lại tấm chi phiếu lớn. Tôi khẩn cầu anh ấy đừng đi, tôi không cần mấy thứ này. Nhưng mà, VVương Tuấn Khải...anh ấy lại rõ ràng nói cho tôi biết, anh ấy yêu cậu, yêu con trai nuôi của mình..."

Tâm Vương Nguyên nghẹn ngào, theo bản năng lại cảm thấy ngọt ngào. Cậu biết như vậy là không tốt, không nên để bản thân mình hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác. Nhưng là, tình cảm này, lại từ trong miệng người thứ ba nói ra càng khiến cậu cảm động...Người đàn ông đó lạnh lùng là thế, nhưng lại có thể trước mặt người khác thừa nhận tình yêu của chính mình, làm sao cậu có thể không cảm động được?

"Thật hạnh phúc đi? Nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này." Giọng nói Bạc Cơ trở nên mệt mỏi, "Nhưng, khi nghe tới điều ấy, tôi lại có cảm tưởng như thể mình nghe truyện tiếu lâm. Thì ra, anh ấy cũng yêu, cũng biết tình yêu sao? Tim tôi giống như bị nạo rỗng, thậm chí ôm, khẩn cầu, van xin, để tôi ở lại bên cạnh, là tình nhân bí mật cũng được rồi...nhưng đáng tiếc...anh ấy không đồng ý! Anh ấy, thế mà lại không đồng ý!"

Vương Nguyên lo lắng nhìn Bạc Cơ, giờ khắc này, xúc cảm Bạc Cơ lại trở nên kích động, cậu thật sự sợ Bạc Cơ sẽ làm việc gì ngốc nghếch, "Bạc Cơ..."

"Anh ấy, vì muốn yêu cậu, mà đã cắt đứt mối quan hệ nhiều năm này!" Nước mắt Bạc Cơ cứ chảy mãi chảy mãi, ngón tay vương khói thuốc run lên nhè nhẹ, "Anh ấy nói, anh ấy muốn cho cậu một tình yêu trọn vẹn nhất. Tình yêu này, không thể có người thứ ba! Anh ấy chỉ muốn yêu cậu, toàn tâm toàn ý yêu một mình cậu!"

"Tôi..." Vương Nguyên nhất thời như thể lâm vào đường cùng. Dáng vẻ bi thương của Bạc Cơ khiến cho bản thân cậu cảm thấy mình giống như một người thứ ba.

"Vì sao? Vì sao lại như vậy? Tôi dùng ba năm trời muốn hòa tan trái tim người đàn ông này, nhiều năm khổ sở như vậy, nhưng cậu, chỉ có cậu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đến thế lại đoạt được trái tim anh ấy? Tôi nhìn thấy được, anh ấy yêu cậu, ba năm trước đây đã yêu cậu. Vì sao lại như vậy? Ánh mắt anh ấy nhìn cậu khiến tôi nổi điên, khiến tôi ghen tị! Nhưng mà...tôi cái gì cũng không thể làm, không thể nào làm được..."

"Bạc Cơ, thực xin lỗi...Nhưng chị phải biết, tình yêu vĩnh viễn là chuyện hai người, cưỡng cầu không được -"

"Đó là bởi vì cậu đã có được tình yêu của Vương Tuấn Khải! Bởi vì cậu hạnh phúc, nên mới có thể nói 'vân đạm phong khinh' (mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ sự thản nhiên) như vậy." Bạc Cơ bẻ ngược, "Nếu có một ngày, anh ấy yêu người đàn bà khác, cậu sẽ như thế nào? Bình tĩnh như vậy chăng?"

Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi không nghĩ đến một ngày như vậy. Nhưng nếu có, tôi nghĩ tôi sẽ chúc mừng. Yêu một người chính là để người đó hạnh phúc, không phải vậy sao? Nếu đau khổ dây dưa, chẳng những khiến bản thân khổ sở, mà ngay cả người mình yêu cũng sẽ mệt mỏi. Cần gì phải như vậy chứ?"

Bạc Cơ nghe Vương Nguyên nói xong, cười khổ, "Cũng đúng, tôi sao lại ngốc như vậy. Người đàn ông như Vương Tuấn Khải, thật sự hiểu rõ bản thân mình muốn điều gì. Trừ phi anh ấy thực sự yêu cậu, muốn cùng cậu cả đời, bằng không làm sao có thể thừa nhận, thậm chí còn chờ đợi, còn đau khổ như vậy? Tôi biết, cả đời này, anh ấy sẽ không thay đổi."

"Bạc Cơ, tôi biết chị hận tôi..." Vương Nguyên nhìn thấy Bạc Cơ tuy rằng đang kích động, nhưng cũng không làm hành động điên rồ nào, đáy lòng không khỏi thương tiếc.

"Tôi rất muốn hận cậu, nhưng cũng không có tư cách nào để hận. Bắt đầu từ ngày đó, tôi chỉ biết cuối cùng mình cũng sẽ gặp loại kết cục này, chẳng qua không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Nhưng, vận mệnh của tôi so với Ngu Ngọc cũng đã tốt hơn nhiều lắm, không phải sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không hại cậu, càng không đi hại Vương Tuấn Khải. Bởi vì, tôi không muốn dẫm vào vết xe đổ của Ngu Ngọc." Bạc Cơ nhìn Vương Nguyên, giọng nói đã cố gắng che đi sự run rẩy, nhưng nước mắt vẫn không kìm giữ được.

Trong lòng Vương Nguyên căng thẳng. Cậu tin tưởng lời của Bạc Cơ, "Kỳ thực, hôm nay tôi đến còn có một chuyện khác. Tôi hy vọng chị có được một cuộc sống thật tốt, không nên tổn thương chính mình. Nghe nói hai năm nay chị đồng ý đi diễn rất nhiều, là...thiếu tiền sao?"

"Không..." Bạc Cơ hiểu rõ lời Vương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tiền Vương Tuấn Khải đã cho cũng đủ để tôi sống ba đời. Sở dĩ như vậy, là tôi muốn khiến cuộc sống bận rộn hơn, không để bản thân phải nhớ..."

"Chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Về sau, có gì khó khăn hãy nhớ đến tôi, được không?" Đây chính là lời thực tâm của cậu, nói ra lại cảm thấy là lạ, lại vội vàng giải thích, "Thực xin lỗi, chị không cần nghĩ nhiều, ý của tôi là..."

"Vương Nguyên, tôi hiểu rõ ý của cậu. Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì cả. Cậu vẫn luôn thiện lương như thế, từ nhỏ đến lớn đều thiện lương." Bạc Cơ nhìn cậu, nhẹ giọng nói.

"Từ nhỏ đến lớn?" Vương Nguyên cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, "Trước đây chị biết tôi sao?"

* ĐỌC XONG CMT + VOTE NHÉ *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro