Chương 123: Âm thầm so đo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Cơ lấy khăn giấy lau nước mắt đi, lại nhìn về hướng cậu, ánh mắt nghiêm túc, "Vương Nguyên, kỳ thực, cậu hẳn là nên nhớ rõ tôi mới đúng. Từ nhỏ chúng ta đã biết nhau, chỉ là khi đó còn quá nhỏ và tôi bây giờ cũng rất khác, nhưng cậu vẫn có thể nhớ lại."

"Hả? Từ nhỏ chúng ta đã biết nhau sao?" Vương Nguyên cẩn thận đánh giá Bạc Cơ, bỗng nhiên nhận ra, Bạc Cơ sau khi chỉnh hình làm sao có thể giống như lúc ban đầu được? "Chúng ta..."

"Còn nhớ rõ NuNa không?" Bạc Cơ nhẹ giọng nói, muốn gợi lại trí nhớ của Vương Nguyên.

"NuNa?" Vương Nguyên vắt óc nhớ lại. Cái tên lại có gì đó thực quen thuộc...giống như...giống như...

"Này, Vương Nguyên, thật là cậu ở tòa thành kia sao?"

"Sao cậu lại không trả lời hả? Cũng chẳng phải câm điếc chứ hả? Tôi đang hỏi cậu, có phải cậu được chủ nhân tòa thành kia nhận nuôi hay không?"

"Vậy cậu nói cho tôi biết, chính xác, hẳn là cậu tên Vương Nguyên mới đúng, phải không?"

"Trời ạ, Vương Nguyên, trong tòa thành kia có ma quỷ đó, thật đáng sợ, đáng sợ!"

"Đó là tòa thành nơi công chúa Bạch Tuyết sống, bên trong không có ma quỷ!"

"Cậu gạt ai hả, mẹ tôi nói trong tòa thành kia là ma quỷ vô cùng đáng sợ!"

"Ai nói trong tòa thành kia có ma quỷ? Chẳng lẽ Vương Nguyên chính là ma quỷ sao? Không chính mắt thấy ma thì đừng có nói lung tung, nhất là cậu, NuNa!"

"Tôi nói bừa hồi nào, mẹ tôi nói, tòa thành kia rất khủng khiếp, bởi chủ nhân của nó chính là ma quỷ!"

"Cha nuôi là người tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này, không phải là ma quỷ!"

"Gì đấy, tôi cũng chỉ là nghe nói thế, tức cái gì mà tức, hừ!"

Những đoạn đối thoại ngắt quãng hiện lên trong trí nhớ Vương Nguyên không ngừng. Tất cả là tiếng nói non nớt của trẻ nhỏ. Rốt cuộc, Vương Nguyên cũng nhớ lại, đó là lúc cậu nhập học chưa được bao lâu!

NuNa!

Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạc Cơ chằm chằm, bên môi Bạc Cơ lại có nụ cười khổ nhàn nhạt, đôi mắt kia dù có rơi lệ cũng vô cùng xinh đẹp.

Trời ạ! Chẳng lẽ Bạc Cơ chính là...

Bạc Cơ khẽ gật đầu, "Tôi biết cậu đã nghĩ tới. Vương Nguyên, tôi chính là NuNa. Năm đó, cậu rất nhỏ nhưng đã được vào lớp của tôi. Với cậu, tôi có ấn tượng rất sâu. Khi đó chỉ có cảm giác cậu đang sống trong một nơi vô cùng đáng sợ, chủ nhân của nó lại chính là ma quỷ thật sự, là ma quỷ tội ác tày trời..."

Vương Nguyên hoàn toàn mất đi giọng nói...

Có lẽ.

Là bạn học từ nhỏ đã quen biết cùng cậu, sau khi lớn lên, thế nhưng lại yêu cha nuôi cậu, làm tình nhân của cha nuôi, chỉnh hình...Trời ạ, cậu thừa nhận, nói chuyện trong thời gian dài như vậy, chỉ có một câu cuối cùng này mới là điều cậu khó tin nhất!

-----
Bữa tối, trong một hội quán cao cấp.

Vương Nguyên mang một bụng đầy tâm sự bước vào hội quán. Người phục vụ đã đứng chờ sẵn để dẫn cậu vào vị trí Vương Tuấn Khải đặt trước. Vừa bước vào đã nhìn thấy hắn, mà Vương Nguyên, chỉ mới chuyển tầm mắt, đã không khó nhìn thấy một màu váy áo sang trọng gần như dính luôn lên người Vương Tuấn Khải...

Vương Nguyên sửng sốt, thoáng dừng bước.

"Công tử Vương Nguyên, đó là..." Người phục vụ cũng thấy được một màn cách đó không xa, sắc mặt vô cùng xấu hổ.

"Cảm ơn, tự tôi đến đó là được." Vương Nguyên hơi nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.

Người phục vụ cúi thấp người, lập tức chạy té khói...

Thật rõ ràng, Vương Tuấn Khải đã phái những vệ sĩ ở bên ngoài. Bằng không, cô ả kia làm sao có thể dễ dàng tiếp cận Vương Tuấn Khải!

Cô ta có dáng người cũng khá được, nhưng cho dù trong hội quán này cũng rất ấm, nhưng cũng đừng có ăn mặc như không vậy chứ! Váy quá ngắn không nói, thậm chí tất chân cũng không mang. Da thịt nhìn qua cũng có vẻ đẹp đẹp, không khó nhìn ra cô ả rất chú trọng đến việc chăm sóc da. Bởi vì cô ta đang dính lên Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc cũng mượt lắm, màu vàng, nhiệt tình hào phóng đưa cánh tay quấn quít Vương Tuấn Khải, thật có thể nói là 'phong tình vạn chủng.'

Trong một thoáng, Vương Nguyên cáu điên lên. Tên đàn ông đáng chết, sao lại không đẩy cô ả ra? Chẳng lẽ cứ thế mà thích người đẹp trong ngực? Nhưng mà đợi chút ... bóng dáng cô ả kia sao lại quen thuộc như vậy? Nhất là mái tóc vàng dài kia...dường như đã gặp ở đâu đó.

Lúc đó, cô ả kia cũng mở miệng, giọng nói mềm mềm nhớt nhớt, giống như miếng đường đổ đầy sữa đặc.

"Vương tiên sinh...Ai có lá gan lớn như vậy đó, để anh tự mình chờ ở nơi này? Người ta cùng với anh được không?"

Giọng nói không lớn, nhưng lọt vào lỗ tai Vương Nguyên lại nổ tung cả lên!

Krystal Jung? Làm sao có thể là yêu nghiệt này?

Không nghĩ gì thêm nữa, Vương Nguyên trực tiếp bước thẳng tới, đối mặt với cô ả Krystal'phong tình vạn chủng' kia, lạnh lùng nói, "Thật sự là không khéo, tôi chính là người không biết trời cao đất dày để Vương tiên sinh tự mình chờ ở đây!"

"Tiểu Nguyên?" Vương Tuấn Khải vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Nguyên thực sự đứng bên cạnh, thô lỗ đẩy Krystal ra, đứng dậy bước tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay mảnh khảnh của cậu lại, giọng nói trầm thấp dịu dàng, "Em đi đâu vậy, cả điện thoại cũng tắt. Chút nữa anh định sai người qua DIO đón em."

"Phải không đấy?" Vương Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Vương Tuấn Khải chằm chằm, hạ thấp giọng, hệt như đang nghiến răng nghiến lợi, "Tôi còn đang nghĩ Vương tiên sinh đang ôm trong người mỹ nhân cơ đấy!"

"Tiểu Nguyên ..."

Vương Tuấn Khải sửng sốt, chưa kịp mở miệng giải thích, lại bị Vương Nguyên đẩy sang một bên. Thấy cậu bình thản đi tới, tự nhiên nhìn chằm chằm Krystal, Vương Tuấn Khải không khỏi cảm thán! Trời sinh con trai đúng là có tài, biến sắc mặt nhanh giống như lật sách vậy.

Bị một màn bất thình lình này làm cho u mê, sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt Krystal khó coi đến cực điểm, nhưng cũng ngồi vô cùng ngay ngắn, trong nụ cười lộ rõ ý châm chọc. "Tôi còn tưởng là ai, thì ra cậu là Vương Nguyên a. Thật vui vẻ cùng ông chủ ăn cơm như vậy, tôi còn nghĩ cậu đạo đức tốt cỡ nào ha, cự tuyệt hết mọi xã giao."

Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu lại. Krystal này, nếu không phải là nể mặt cha nuôi của cô ta, hắn đã sớm sai người xử cô ta từ lâu rồi! Kỳ thực, hắn cũng vừa đến đây không lâu, mà Krystal kia lại giống như kẹo dẻo bám dính không buông. Nếu là trước kia, hắn đã sớm trở mặt. Nhưng là Vương Nguyên đã từng thầm oán hắn, mỗi lần ra ngoài hệt như Hoàng đế đi tuần, chỉ cần người nào đó khiến hắn không vui thì sống cũng không bằng chết, một chút cũng chẳng giống người bình thường.

Vì để cho Vương Nguyên vẫn cảm nhận được hắn là một người bình thường, Vương Tuấn Khải chẳng những để vệ sĩ ở xa vị trí dùng cơm, còn nhẫn nại vô cùng, vô cùng với Krystal giống như con bạch tuộc dính tới dính lui trên người mình. Nhưng mà...sao sắc mặt Vương Nguyên nhìn không được tốt lắm, hắn lại phạm phải sai lầm gì rồi sao?
( Quá sai lầm ý chứ Ca Ca )

Vương Nguyên nghe mấy câu của Krystal, không giận còn cười, nhẹ nhàng đùa nghịch ly rượu trên bàn một chút, "Krystal à, trước mắt, nghe nói công ty muốn xây dựng một kế hoạch mới cho tôi. Điều này, cũng đương nhiên mà có chút cạnh tranh. Cô cũng đã nói, tôi trở về công ty thì cũng chỉ như người mới, thì tôi đây cũng phải tranh thủ một chút, lấy lòng ông chủ của chúng ta mới được..."

Cậu nói xong, chủ động ôm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, lại âm thầm hung hăn véo hắn một cái! Vô cùng mạnh!

Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy tay mình nóng lên, đau đớn khủng khiếp...

Sức tiểu tử này cũng lớn, cho dù hắn có luyện võ, nhưng lần này cũng nhéo quá là độc ác. Xem ra hắn thực sự phạm sai lầm gì đó, 'tiểu tâm' cẩn thận nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên, lại giật mình khi thấy lúm đồng tiền như hoa của cậu, không khỏi lo sợ...Cậu nhỏ này...

Sắc mặt Krystal vô cùng không tốt. Cô ta tự nhận mình không thể kém hơn Vương Nguyên bao nhiêu. Hơn nữa, mình cũng không phải là cô gái bình thường, xem như môn đăng hộ đối như Vương Nguyên, xứng đáng với người đàn ông trước mặt này.

"Ôi Vương Nguyên, còn không nhìn ra cậu lại cường thế đến vậy ha, có phải chỉ cần đàn ông nào có lợi với cậu, cậu đều tích cực như vậy không?" Krystal ngoài cười trong không cười nhìn cậu chằm chằm, giọng nói vô cùng lãnh đạm, nhưng khi chuyển về phía Vương Tuấn Khải lại trở nên điệu chảy nước, "Vương tiên sinh, thì ra đêm nay anh với cậu ta dùng cơm sao? Như vậy cũng không được tốt cho lắm."

Vương Tuấn Khải cau mày, "Có gì không tốt?"

Coi như hắn cũng rất nhẫn nại nghe cô ả này nói cho hết lời.

"Ngài không biết ở công ty, Vương Nguyên được hai thầy Đàm thích đến mức nào sao? Bây giờ a, hai người bọn họ đều trở thành thầy của riêng Vương Nguyên rồi đó..." Krystal cười lạnh, không dấu vết đánh giá Vương Nguyên một phen, "Em cũng rất buồn bực, chỉ một mình Vương Nguyên cậu ta mà đồng thời lại có thể thu phục được hai anh em thầy Đàm, thật sự không đơn giản!"

Vương Tuấn Khải vừa nghe xong, theo bản năng nhíu mày.

Đáy lòng Vương Nguyên bùng lửa lên. Đúng là cô ả đáng ghét, chỉ sợ thiên hạ này không loạn! Mạnh mẽ áp chế lửa giận xong, cậu mới nhàn nhạt cười, "Krystal, kỳ thực nếu cô nói thì cũng không màu mè thêm được chuyện gì. Lời cô nói cũng lạ thật, vì sao hai thầy Đàm lại chỉ thích hướng dẫn cho một mình tôi?

Nếu nói là nhóm quản lý cao cấp trong công ty còn phải dè chừng kim chủ phía sau nghệ sĩ cũng được, nhưng hai thầy Đàm đều là những người làm việc rất có quy củ. Cả giới nhạc có ai là không biết, hai anh em họ tuyệt đối không bồi dưỡng người không có thực lực. Krystal à, cô ở đây trách này trách nọ, bôi nhọ thanh danh hai thầy Đàm, chẳng phải nên tự xem xét xem thực lực của mình có vấn đề hay không sao?"

"Cậu..." Krystal giận trừng mắt nhìn, nhưng có Vương Tuấn Khải ở đây, cô ta cũng không nên quá thất thố. Nếu có thể, cô ta thực muốn tát cho Vương Nguyên kia một cái thật đau.

"Vương tiên sinh, anh xem xem, đây là nghệ sĩ DIO đã ký hợp đồng, cậu ta làm sao có thể không có lễ phép gì như vậy chứ? Chẳng qua em cũng chỉ ăn ngay nói thật, cậu ta lại nhiếc mắng năng lực của em kìa."

Vương Tuấn Khải một cái đầu không thể tiếp thu được, dù gì hắn cũng không phải toàn năng. Vương Tuấn Khải hắn có thể giải quyết mọi vấn đề cả hai giới hắc bạch, nhưng đối với vấn đề giữa tranh đấu với nhau như thế này, hắn không hề có 'kinh nghiệm lâm sàng'. Thứ nhất, Vương Tuấn Khải chưa bao giờ đối mặt với tình huống này; Thứ hai, người trước kia hắn chạm qua cũng không dám gây ra tình huống này cho hắn.

Từ khi cùng với Vương Nguyên rõ ràng mọi chuyện, hắn mới phát hiện trên đời này còn có rất nhiều việc hắn không biết. Cái khác chưa nói, cứ ví dụ tình huống trước mắt này, hắn lại không biết rốt cuộc Vương Nguyên muốn kết quả như thế nào?

Nếu hắn lạnh lùng trực tiếp đuổi cô ả Krystal kia đi, hoặc lệnh cho vệ sĩ trực tiếp xử lý cô ta tại chỗ, thì Vương Nguyên chắc chắn sẽ chỉ trích hắn rằng mất nhân tình này nọ. Nhưng mà nếu hắn không làm gì, Vương Nguyên hẳn là cũng sẽ không thể vui được...

Trong nhất thời, Vương Tuấn Khải hoàn toàn mâu thuẫn!

Vương Nguyên một bên thấy Vương Tuấn Khải không nói lời nào, còn tưởng hắn đã nghe sạch mấy lời của cô ả Krystal kia, hàng mi dài nhíu lại theo bản năng, ngón tay vừa chuyển, lại ngầm hung hăn nhéo hắn thêm một cái...

Vương Tuấn Khải âm thầm hô đau, hít một hơi thật sâu, lại vẫn duy trì bộ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Vương Nguyên, mỉm cười với chàng trai nhỏ...

"Vương tiên sinh, Krystal người ta đang nói chuyện với anh đó, sao anh không đáp lại kìa?"

Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải đáng chết! Anh chết chắc rồi! Krystal kia khinh thường đến trên đầu còn không có phản ứng, chẳng lẽ thật sự đã bị dung mạo hồ ly kia hấp dẫn?

Vương Tuấn Khải nhìn xem lúc này mới rõ ràng, lúm đồng tiền như hoa phản chiếu vào trong mắt hắn cùng với khuôn mặt nhỏ xinh này, nhìn như thế nào cũng có một cỗ sát khí đằng đằng phía sau. Đáy lòng Vương Tuấn Khải chợt lạnh, dự cảm có điều không ổn sắp nảy sinh...

Hắn quay đầu nhìn về phía Krystal, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước, "Tiểu thư Krystal, chỉ cần có thực lực, công ty sẽ coi trọng, điều ấy đừng lo. Còn bây giờ là thời gian tôi cùng công tử Vương Nguyên dùng cơm, mời cô về cho!"

Ngữ khí rõ ràng là cự tuyệt, rõ ràng là lạnh lùng, bất cứ người nào cũng có thể hiểu được. Nhưng mà...

Krystal thì khác! Cô ta cũng không phải là nghệ sĩ bình thường, lại càng không phải là một nhân vật bình thường! Cười cười, cô ta đứng dậy, lấy một ly rượu uống, rồi lại trực tiếp đi tới một bên khác của Vương Tuấn Khải, vô cùng phong tình vạn chủng ngồi xuống...

"Vương tiên sinh, em cùng Vương Nguyên đều là nghệ sĩ trong công ty, ngài làm như vậy có phải bên trọng bên khinh rồi không?" Nói xong, cô ta lại cười vô cùng mị hoặc với Vương Tuấn Khải, không thèm quan tâm sắc mặt hắn đương ngày càng trở nên khó coi, cánh tay kia bắt đầu muốn bò lên cổ hắn. "Kỳ thực, Vương tiên sinh ngài nghĩ muốn cái gì em đương nhiên rõ ràng mà, cần gì phải tìm Vương Nguyên?

Người ta biết ngài chán người mẫu Bạc Cơ, mà Vương Nguyên cùng với Bạc Cơ so sánh với em cũng đều kém xa, ngài làm sao có thể thích? Còn nữa nha, Vương Nguyên này luôn luôn có quan hệ vô cùng mờ ám với mấy chế tác trong công ty, nói không chừng đã chơi đùa với anh em nhà họ Đàm kia bao nhiêu lần, ngài lại thế nào..."

"Ào ..." Lời Krystal chưa kịp nói xong, Vương Nguyên liền đứng dậy, trực tiếp tạt ly rượu mạnh vào thẳng mặt cô ta!

"A ..." Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của Krystal vang lên, hai tay vung vẩy, phẫn nộ nhìn Vương Nguyên, "Vương Nguyên, cậu quá đáng! Cậu...cậu ..."

"Ôi thật ngại quá, tay của tôi có chút bất cẩn, sao rượu lại đổ hết lên mặt cô thế kia? Mà kìa?..." Vương Nguyên trưng ra khuôn mặt vô tội, ngay sau đó, như thể đã phát hiện ra một châu lục mới, đột nhiên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn tới trước, nhìn thật kỹ mặt Krystal đang ướt đẫm, "Trời ạ, thì ra cô dùng lông mi giả à nha?"

Nói xong, cậu còn lấy khăn giấy, 'hảo tâm' thay cô ta lau lau một chút. Vừa mới lau sơ qua, Krystal như bị chạm tới điểm chết, càng rống lên...

"Đủ rồi, Vương Nguyên! Cậu đừng có mà quá đáng!" Cô ta đẩy Vương Nguyên ra, ôm một đống khăn giấy che mặt bỏ chạy!

Vương Nguyên cười lạnh, cầm khăn giấy trong tay ném sang một bên, trên mặt tờ khăn giấy kia đều là lông mi giả thật dày...

Vương Tuấn Khải như thể đang xem buổi biểu diễn nào đó nhìn cảnh khôi hài phát sinh, rốt cuộc cũng không hiểu như thế nào. Có phải hơi nhanh không, thậm chí còn ngoài dự đoán của hắn. Tối thiểu, cô ả Krystal này nhìn qua cũng không hiền lành bao nhiêu, mà thế lại không trả miếng với Vương Nguyên mà còn bỏ chạy?

Đang nghĩ đến đó, khuôn mặt anh tuấn của hắn liền bị hai tay bé nhỏ của Vương Nguyên giữ lại! Vừa nhìn vào mắt câu, thấy cậu đã có ý cười không ổn...

* ĐỌC XONG VOTE + CMT NHÉ *
Ca Ca đúng là k ổn thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro