Chương 126: Theo đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao nhiêu ngày ở ẩn thì giờ ta đã comeback rồi :)))
Không biết mn còn theo dõi truyện này k nhỉ. Ai đọc thì nhớ cmt cho ta vui nha.
____________
"Cha nuôi, cha sẽ đối phó với Vương Tuấn Khải?" Krystal hoảng sợ, "Nghe nói anh ta không lường được đâu, có bối cảnh xã hội đen, cha nuôi, cha..."

"Đứa ngốc, cho nên chúng ta nhất định phải tìm được điểm trí mạng của hắn, như vậy mới có thể thắng được! Lần này chính là cơ hội cực tốt cho chúng ta!"

Vẻ mặt James lại như thể không tán thành, "Về bối cảnh xã hội đen của hắn, cha nuôi sẽ có biện pháp đối phó. Phải nói rằng, kẻ thù của Vương Tuấn Khải nhiều lắm, người đối phó với hắn đâu chỉ có mình ta. Đến lúc đó, ta sẽ chỉ phải ra tay với hắn trên thương trường, còn về phần hắc đạo ắt sẽ có người nhận!"

Mẹ Krystal nghe vậy thì ít nhiều có điểm khiếp sợ...

"Đây là có ý gì?"

James lạnh lùng cười, "Hai người nghĩ, chỉ bằng năng lực của ta mà dám đối đầu với Vương thị sao? Sau lưng ta còn có một lực lượng hùng mạnh hơn, đấy mới là chủ lực tấn công Vương Tuấn Khải! Cho nên, Krystal..." Lão nhìn về phía cô nàng, thần bí cười, "Phát hiện hôm nay của con rất tốt, tiếp theo phải làm thế nào, chắc là con đã rõ rồi chứ?"

"Đương nhiên..." Krystal có chút chần chừ. Ban đầu cô ta chỉ muốn đối phó với Vương Nguyên, tuyệt đối không muốn động vào Vương Tuấn Khải, vì người đàn ông này đã khiến cô ta động lòng...

"Krystal, bảo bối của ta, con phải nhớ kỹ, mọi thứ của con đều là do ta cho, ngàn vạn lần đừng vì một phút nhất thời xúc động mà khiến ta phải thất vọng. Nếu không...con chẳng còn gì đâu!" James như là nhìn thấu tâm tư của cô ta, gằn từng tiếng dặn dò.
Krystal theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng gật đầu, "Con biết rồi...cha yên tâm!"

James vừa lòng gật đầu...
_______________

Gần như là trải qua sự huấn luyện 'ma quỷ', Vương Nguyên tiến bộ càng lúc càng rõ. Ba năm trước đây, ca khúc mới còn chưa thực sự được biết rộng rãi, trải qua lần này có nhiều buổi biểu diễn, ca khúc từ ba năm trước lại được hâm nóng trở lại, kéo về vô số fan ngày trước của Vương Nguyên.

Ca sĩ trở lại sân khấu là một chuyện trọng đại. Nếu công ty chủ quản không cử người đại diện nào, không có một kế hoạch phát hành nào thì lần trở lại cũng coi như một hồi thảm họa, chẳng những không thu được phản hồi tốt mà hình tượng cũ có khi còn bị ảnh hưởng theo. Nhưng may mắn đã có Ron làm người đại diện, có Jon sắp xếp kế hoạch, lần trở lại sân khấu này của Vương Nguyên hoàn toàn thuận lợi.

Số lần Vương Tuấn Khải đến DIO tham gia hội nghị càng ngày càng nhiều, gần như ngày nào cũng phải đến DIO kiểm tra một vòng. Nhưng chỉ có Vương Nguyên biết, mỗi lần hắn tới đều nhằm mục đích đón cậu về lúc tan tầm. Cậu phải nài nỉ hắn mãi hắn mới đồng ý không cùng cậu xuất hiện trước mặt mọi người, mỗi lần đều là Vương Tuấn Khải đi trước, Vương Nguyên ra sau.

Đối với việc này, Vương Tuấn Khải cực kỳ khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy như đang yêu đương vụng trộm vậy. Có điều ngày ngày nhìn Vương Nguyên vui vẻ, hớn hở từ công ty đi ra, hắn cũng thấy thỏa mãn.

Sau khi giải tán hội nghị, trong phòng họp rộng lớn cũng chỉ còn lại Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên, Đàm Trử Quân và Đàm Trử Bách.

Vương Nguyên hệt như thanh kẹo chảy, nằm rạp xuống bàn. Cậu cảm thấy quá mệt mỏi, có điều chỉ là thân thể, còn tâm lý thì vô cùng thoải mái.

Vương Tuấn Khải đang ngồi trên ghế Chủ tịch nhìn thấy bộ dáng trẻ con đó của cậu, nhịn không được mà cười, đưa tay kéo cậu vào lòng chỉ vì không nỡ để khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chạm vào mặt bàn lạnh băng.

Vương Nguyên ngượng ngùng đẩy hắn ra, âm thầm trừng mắt với hắn một cái rồi nhìn về phía Đàm Trử Quân, "Anh cả, ca khúc đã được đưa vào bảng xếp hạng rồi sao? Em có thể xem qua số liệu chút không?"

Đàm Trử Quân cười cười, "Biết ngay đây là mục đích của em mà, những người khác đều đi rồi, còn em thì cứ như kẹo cao su mà dính chặt ở đây. Đây, cho em xem số liệu, đừng có ra ngoài nói lung tung đấy."

"Cám ơn anh cả." Vương Nguyên ngọt ngào cười.

Vương Tuấn Khải ở một bên thấy vậy thì cực kỳ khó chịu, sắc mặt cũng tỏ vẻ u ám. Đàm Trử Bách thấy thế thì nở nụ cười mang ý vị thâm trường. Đây chính là tự gây nghiệp chướng thì khó sống mà, đưa Vương Nguyên làm em bọn họ, lại còn không chịu nổi lúc anh em người ta thân thiết. Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Vương Tuấn Khải, trong lòng anh em họ có chút yên tâm.

Ca khúc đã lên bảng xếp hạng rồi, mỗi một con số đều là thật!

Đôi mắt Vương Nguyên mở càng lớn hơn, cuối cùng kích động mà bật thẳng ra khỏi chỗ ngồi, ngón tay run run chỉ vào bảng số liệu...

Trời ạ! Trời ạ! Cậu sắp hét lên...

"Ca khúc của em đã lọt bảng xếp hạng, còn đứng vị trí thứ năm...Trời ạ!" Cả phòng họp rộng lớn chỉ còn thấy tiếng reo hò của Vương Nguyên. Những người khác đều mỉm cười nhìn cậu, như là đã đoán trước được tình huống này vậy.

Vương Nguyên kích động nửa ngày mới phát hiện là đang vui một mình, "Các anh, sao không hưng phấn tí nào thế hả?"

"Vương Nguyên à..." Đàm Trử Bách đã lên tiếng, bộ dáng vẫn tươi tỉnh như trước, "Biểu cảm này của em thật sự khiến bọn anh tổn thương."

Hả?...

Vương Nguyên sửng sốt, không hiểu được ý của anh.

Những người khác cười cười, đều không nói gì.

"Này, các anh cười cái gì? Biểu hiện thật kỳ quái." Vương Nguyên bị vẻ đó của mấy người đàn ông làm cho có chút sợ hãi, vẻ mặt liền có ý cảnh giác. Ca khúc của cậu không những lọt được vào bảng xếp hạng mà còn đứng vị trí thứ năm. Tin tức này đối với cậu mà nói, thật sự rất đáng ngạc nhiên!

Đàm Trử Bách liếm liếm đôi môi mỏng, gác luôn hai chân lên bàn, không một chút để ý rằng Vương Tuấn Khải đang ở đây, trưng ra một bộ dạng đầy tự tin...

"Anh cả của em, Đàm Trử Quân là nhà chế tác âm nhạc nổi tiếng. Bất cứ ca khúc nào lên hạng cao trên bảng xếp hạng thì luôn có tay anh ấy nhúng vào, đó chính là lệ. Anh hai em, anh đây, tài năng vũ đạo nổi danh như cồn, MV của em do anh biên tập. Cuối cùng, không thể không nói tới hậu trường của em, chính là ông chủ cao cao tại thượng Vương Tuấn Khải tiên sinh của chúng ta. Cha nuôi em, cũng có thể coi là người đàn ông ... Ấy..." Nói tới đây, anh quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải, hỏi, "Vương tiên sinh, anh không ngại tôi đánh giá quan hệ của hai người như vậy chứ?"

"Không ngại." Vương Tuấn Khải hút xì gà, bình thản nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đỏ lên, "Anh hai, anh cứ lòng vòng như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì nha?"

"Ý của anh là, phía sau em có một đống hậu thuẫn mạnh đến vậy, lên hạng cao thì có gì kỳ quái hả? Bởi vì em vừa mới trở về làng nhạc, bài hát mới mà lên hạng một thì sẽ có nghệ sĩ không phục, vậy nên trước mắt vẫn là bài của Phỉ Tỳ Mạn đứng nhất. Nhưng mà cũng sẽ không bao lâu nữa đâu, em yên tâm đi!" Đàm Trử Bách đầy tự tin, nói.

"Em chỉ muốn dựa vào thực lực của chính mình, nếu dựa vào quan hệ với mọi người, cho dù em có làm ca hậu gì đó cũng không xứng đáng."

"Tiểu tử ngốc..." Vương Tuấn Khải trầm thấp mở miệng, chỉ thâm tình đối với mỗi Vương Nguyên, "Trong giới giải trí này, thực lực đúng là quan trọng, nhưng chỉ dựa vào thực lực không thì chưa đủ. Để thực lực, tài năng được phát triển, không ngừng được rèn luyện, thì em còn phải có chỗ dựa. Em cho rằng, ca hậu chỉ đơn thuần dựa vào cổ họng của mình thôi sao? Không có quảng cáo, không có biểu diễn, không có truyền hình, không có con đường, thì cho dù là thần tiên cũng không có cách nào gây dựng được vị thế trong giới này."

"Được rồi được rồi nha, em biết các anh đều lợi hại hết. Không cần dùng mấy lời này ăn mòn tình yêu nghệ thuật của em." Vương Nguyên đầy bất mãn, kháng nghị nói.

Vương Tuấn Khải yêu chiều nhìn cậu, hơi mỉm cười.

Đàm Trử Quân hít một hơi thuốc lá cuối cùng, đặt tàn thuốc vào gạt tàn, trầm tư một chút nhìn về phía Vương Nguyên...

"Em có tính hát lại bài hát đó hay không?"

Vương Nguyên sửng sốt, "Bài hát nào?"

Đàm Trử Quân nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải, trịnh trọng nói, "Cấm khúc của Vương tiên sinh đây!"

Mọi người giật mình, Vương Tuấn Khải đưa mắt, lạnh như băng nhìn Đàm Trử Quân.

Vương Nguyên liền cảm giác được trong không khí bắt đầu có điều khác thường, liếm liếm môi. Nhưng cậu chưa kịp mở miệng, Đàm Trử Quân đã bổ sung thêm một câu, "Vương Nguyên, khi em biểu diễn bài hát đó, đã khiến cho toàn hội trường phải khiếp sợ. Hôm nay, sở dĩ anh muốn nhắc lại chuyện này cũng là vì em đã quay trở lại giới ca hát. Nếu như em có thể hát lại bài hát đó, anh dám đảm bảo, em nhất định sẽ có giải thưởng lớn.

"Em..." Vương Nguyên chần chừ, theo bản năng nhìn về Vương Tuấn Khải bên cạnh.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải hờ hững bình tĩnh, không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn. Ánh mắt hắn xa cách nhìn Đàm Trử Quân cách đó không xa, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng, "Anh từng gặp qua người phụ nữ viết ca khúc này?"

"Đúng vậy." Đàm Trử Quân gọn gàng dứt khoát trả lời.

"Người phụ nữ đó rất đẹp?"

"Phải."

Vương Tuấn Khải nhìn anh ta, không đặt câu hỏi nữa, chỉ yên lặng nhìn, không hề chớp mắt...

Sống lưng Vương Nguyên lạnh toát...

Vốn tất cả đều là chuyện cũ, nhưng khi Đàm Trử Quân nhắc lại một lần nữa, cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó không bình thường, nhưng cụ thể không bình thường chỗ nào, nhất thời cậu không rõ được.

Ánh mắt Đàm Trử Quân cũng không hề lảng tránh, nhìn thẳng vào Vương Tuấn Khải, rất lâu!

Một lúc lâu sau đó,Vương Tuấn Khải rốt cuộc mới cười lạnh một chút, "Có thể!" Chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ, sau đó hắn đứng dậy rời đi.

"Khải..." Vương Nguyên không rõ thái độ của hắn, lại thấy cái bóng lạnh lùng nhưng cô đơn đó, đau lòng muốn đuổi theo, thì Đàm Trử Quân gọi cậu lại...

"Vương Nguyên!"

Vương Nguyên quay đầu, lại chỉ chỉ vào bóng Vương Tuấn Khải vừa biến mất ở cửa phòng họp, "Anh cả, anh ấy ..."

"Cậu ta đồng ý, em có thể hát bài hát đó!" Đàm Trử Quân nhẹ giọng nói, "Yên tâm, chỉ cần em hát, nhất định sẽ thành công!"

"Vâng..." Vương Nguyên cắn cắn môi, cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Biểu hiện của Vương Tuấn Khải rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cậu cảm thấy khó có thể nắm bắt được.

Nói chuyện với Đàm Trử Quân xong, Vương Nguyên vội vàng chạy tới bãi đỗ xe của khách VIP, nhưng vừa mới nhấn nút thang máy, thì bị người khác kéo qua một bên.

Vương Nguyên giật mình!

"Vương Nguyên, là tôi..." Người đó vội vàng mở miệng, tựa như sợ cậu hét lên sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Vương Nguyên lúc này mới rõ ràng người trước mắt, "Krystal? Cậu làm cái gì vậy?"

Cô ta muốn làm gì? Lạ nha, sẽ không muốn trả đũa cậu ngay tại công ty chứ?

Krystal cười cười, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh trước đây đều hoàn toàn biến mất, kéo kéo tay Vương Nguyên, nhẹ giọng nói, "Vương Nguyên, thực xin lỗi cậu, hai ngày trước đều là do tôi xúc động quá, có mắt như mù. Tôi cùng cậu đều là người mới trong công ty, là tôi không lấy đại cục làm trọng, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi nha."

Vương Nguyên nhíu mày, đáy lòng tràn ra sự nghi hoặc...

"Cậu...ngăn tôi lại là vì nói mấy điều này?" Cô ta thấy thế nào cũng không phải là người xuống nước nói chuyện, hôm nay sao trái gió trở trời thế này?

"Vương Nguyên, tôi biết cậu nhất định rất ngạc nhiên với thái độ của tôi." Krystal nhìn cậu, vô cùng đáng thương, "Trong cái giới giải trí này là phải thế. Cậu cũng biết tôi rồi, vậy nên mấy nghệ sĩ trong công ty không ai tôi để vào mắt hết. Lúc trước tôi cũng nghĩ cậu chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ mà thôi, sau này mới biết được cậu lại gần gũi với Vương tiên sinh như vậy. Tôi là có mắt như mù, có thể đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với cậu được."

Vương Nguyên nghe vậy, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Cậu biết đây là Krystal thật lòng nói, nhưng trong đó vẫn có vẻ châm chọc khó chịu. Nhếch môi cười, Vương Nguyên lên tiếng, "Quên đi, không có việc gì. Kỳ thực, chúng ta làm nghệ sĩ cũng vì đam mê, cũng vì cuộc sống. Vậy nên không nhất thiết phải tạo kẻ thù. Giới giải trí này rất đắng, nếu cứ như vậy hoài thì không bao giờ là tốt cả."

"Đúng vậy đúng vậy, nên Vương Nguyên à, xin cậu đừng tránh tôi nữa được không? Còn nữa..." Krystal ấp a ấp úng, "Xin cậu nói giùm tôi trước mặt Vương tiên sinh nha? Dù sao đó mới là ông chủ, muốn cho ai lên thì là chuyện của ông chủ rồi. Đương nhiên, Vương Nguyên, tôi không muốn tranh gì với cậu, chỉ hy vọng có được vị trí nhỏ nhoi trong giới ca hát là mừng lắm rồi."

"Đừng nói như vậy...kỳ thực cô rất có năng lực đó." Vương Nguyên đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng không khỏi sốt ruột. Vương Tuấn Khải vẫn còn chờ cậu trong xe mà. Tính người này luôn cứng rắn như vậy, chỉ cần không thấy cậu, nhất định sẽ không về. Hắn đã quen trở về thành bảo cùng với cậu rồi.

"Vương Nguyên, Vương Nguyên?" Krystal thấy cậu không tập trung, quơ quơ tay.

Ấy...

"Krystal, cô yên tâm, tôi cũng không phải là người keo kiệt như vậy, về sau chúng ta hòa bình mà chung sống thì tốt rồi." Vương Nguyên cười cười, trong lòng lại như lửa đốt.

Krystal nghe xong, thả lỏng, "Thật tốt quá, chỉ cần cậu không trách tôi là tốt rồi. Vương Nguyên, hôm nay có thời gian không? Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé?"

"Krystal, thực xin lỗi, tối nay tôi còn có việc. Hôm khác đi, hôm khác tôi mời cô." Vương Nguyên nhẹ giọng nói.

"Này..." Krystal nghĩ nghĩ, sau đó sảng khoái đáp ứng, "Được, một lời đã định đó."

Vương Nguyên liên tục gật đầu, chào vài câu, vội vàng chui vào thang máy...

Nhìn chữ số chậm rãi hạ xuống trên bảng điều khiển, nụ cười vốn có trên gương mặt Krystal cũng từ từ biến mất, đáy mắt cũng tràn ra ý lạnh hết sức rõ ràng...

Bãi đỗ xe của khách VIP quả nhiên chỉ còn xe của Vương Tuấn Khải, vài người vệ sĩ đứng rải rác ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Vương Nguyên đã ào ào bước lên cúi người, "Công tử."

Vương Nguyên lại gật gật đầu, vội vã lên xe.

Trong xe, có mùi hương rượu nhàn nhạt quyện với khói thuốc mơ hồ. Vương Nguyên thấy thế, bất mãn nhíu mày, "Ầy, Vương Tuấn Khải, tuổi anh cũng không còn nhỏ gì nữa nha, lại hút thuốc, lại uống rượu, anh muốn làm cái gì thế?" (Đụng trúng nỗi đau của chú, tội =)))

Vương Tuấn Khải cười cười, trực tiếp ấn cửa sổ xe xuống, không khí nồng bên trong cũng tan đi khá nhiều...

"Anh...không sao chứ?" Vương Nguyên lấy ly trong tay hắn, đặt vào giá rượu, cẩn thận nhìn.

Phản ứng hôm nay của hắn rất kỳ quái, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Vương Tuấn Khải đột nhiên ôm chặt thân thể mềm mại kia vào lòng. Ngay sau đó, đôi môi mỏng phủ lên, 'công thành đoạt đất' chiếm lấy môi cậu, khiến cậu suýt chút nữa không thở nổi.

Nụ hôn bất ngờ này khiến Vương Nguyên không hiểu gì cả, rất điên cuồng, rất bá đạo. Dần dần, Vương Tuấn Khải thả lỏng, nụ hôn gần như cường bạo này lại trở nên triền miên, dịu dàng, nhẹ nhàng chăm sóc, chơi đùa. Thậm chí hắn còn cắn cắn môi cậu, khiến cậu cũng nhiễm mùi hương rượu nhàn nhạt đó.

"Khải...cửa sổ xe không đóng kìa." Vương Nguyên thấp giọng kháng nghị.

"Mặc kệ nó!" Vương Tuấn Khải trầm thấp mở miệng, đặt cậu ngồi trên ghế, vầng trán cương nghị tựa vào trán cậu, giọng nói dịu dàng mang theo hơi thở say mê quanh quẩn...

"Tiểu Nguyên...nếu có khả năng, anh thật muốn nhốt em vào trong phòng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy. Chỉ có anh mới nhìn được em, ôm em, gần gũi em!"

"Khải..." Sự nhiệt tình của hắn khiến Vương Nguyên bị dọa. Như thế nào đây? Sao lại đột nhiên nói ra những lời này?

Vương Tuấn Khải nâng mắt, yêu thương nhìn cậu, đôi môi mỏng lại trượt dọc xuống,
chậm rãi từ trán, như là nâng niu một trân bảo, trên sống mũi thanh tú thả xuống những nụ hôn liên tiếp, hắn trầm thấp, thâm tình nói, "Tiểu Nguyên...kỳ thực, anh rất sợ..."

"Sợ cái gì?" Vương Nguyên giật mình nhìn hắn hỏi. Người đàn ông cao cao tại thượng này cũng có lúc sợ hãi hay sao? Hắn đang sợ cái gì? Trên đời này còn có chuyện khiến hắn sợ ư?

Vương Tuấn Khải nhẹ thở dài một hơi, nhìn cậu, "Mỗi lần nhìn em, em đẹp như vậy, giống như hoa mới nở, như ánh sáng mặt trời. Mà anh, lại ích kỷ giữ em lại bên người. Tuổi anh lớn hơn em nhiều như vậy. Anh thật sự sợ, sẽ có một ngày em phát hiện em chẳng phải yêu anh, mà đó có lẽ là một thói quen, hoặc sự bồng bột của tuổi trẻ..."

Lời nói còn chưa xong, Vương Nguyên liền chủ động dán đôi môi mình phong kín lại môi hắn...Thật lâu, sau khi cậu rời đi, hai cánh tay quyến luyến ôm lấy cổ hắn, cậu nhẹ giọng nói, "Khải, em không phải là con nít. Em yêu anh, em biết rõ là em yêu anh...Em thích nghe giọng anh, thích con người anh, thậm chí tính xấu em cũng thích. Mỗi lần nghĩ tới anh, tim em sẽ rất rất hạnh phúc. Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ cảm thấy an toàn, ngay cả đó là bóng dáng. Em biết mình là người con trai hạnh phúc nhất trên thế gian này. Anh nói xem, làm sao em có thể yêu được người khác chứ?"

"Thật sao?" Ánh mắt Vương Tuấn Khải kích động, bàn tay to lớn yêu thương, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Vương Nguyên gật đầu, cười khanh khách nhìn hắn, "Trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Sắc mặt Vương Tuấn Khải cũng thay đổi, bàn tay to lớn cũng thuận thế giữ lấy hai vai cậu, khẩn trương nói, "Không có trừ phi! Em là của anh, cho dù sau này em không thương anh, anh cũng không cho em rời khỏi anh nữa!"

Vương Nguyên giật mình sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha. Người đàn ông này cũng đáng yêu quá đi, đây là lần đầu tiên cậu thấy đó nha.

Vương Tuấn Khải chỉ ngây ngốc nhìn Vương Nguyên đương cười rũ rượi, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, giữ thân mình cậu, nghiêm mặt nói, "Nhóc con, em đang giễu anh hả?"

Vất vả lắm Vương Nguyên mới ngừng cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú đương muốn dọa cậu, hắng hắng cổ họng, "Em rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh lại phản đối em trở về giới giải trí như vậy đó. Thì ra, Vương tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy cũng sẽ có lúc ghen, có lúc sợ hãi ha? Anh sợ em 'di tình biệt luyến' (yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới), sợ em chê anh già chứ gì?"

Vương Nguyên muốn cười nhưng không thể cười tiếp, thực sự sẽ khiến hắn lại nhốt cậu vào trong phòng thật thì xong.

"Được rồi được rồi." Cậu làm nũng dựa vào lòng hắn, lại chủ động hôn hôn má hắn một chút, "Ai nói anh già hả? Anh nhìn còn trẻ như mấy người hai mươi mấy tuổi đó. Với lại, anh còn là kim chủ của em nha, em cũng không điên gì mà vất bảo bối này đi đâu, còn có một đống phụ nữ đang chờ đấy."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, cũng không biết tiểu tử này nói thật hay nói dối, "Lúc nãy em nói cũng chưa xong, trừ phi cái gì?"

Vương Nguyên nhẹ nhàng cười, "Trừ phi ... anh ghét em, không yêu em nữa." Câu cuối cùng đáng thương hết sức.

Lòng Vương Tuấn Khải mềm nhũn, hận không thể nhét cậu vào thân thể mình, "Đứa ngốc, sao anh có thể ghét em được. Có trời mới biết anh có bao nhiêu lo lắng cho em. Đây là cảm giác anh chưa từng có. Nếu cho anh một ngày không có em, anh sống không bằng chết."

"Khải..." Vương Nguyên chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng hắn. Thỏa mãn, cảm động!

Bên trong xe, hai người tình cảm ôm ấp; bên ngoài, cách đó ở một góc không xa là một đôi mắt tràn ngập ghen tị, phẫn hận!

Là Krystal ! Cô ả đuổi theo Vương Nguyên tới bãi đỗ xe của khách VIP. Bởi vì hai bên đều là vệ sĩ, cô ta cũng không dám liều mà tiến lên, nhưng cũng không khó để nhận ra chủ chiếc xe kia chính là Vương Tuấn Khải . Lại trùng hợp khi hạ cửa xe xuống, cô ta mơ hồ thấy được bóng dáng hai người đang hôn nhau! Tuy rằng không thấy biểu hiện của hai người, nhưng không khó để cảm giác được tình cảm sâu nặng của Vương Tuấn Khải...

Những ngón tay Krystal siết lại, cô ta hận không thể lao đến mà tách đôi nam nữ kia ra! Bọn họ quả nhiên có quan hệ! Thậm chí còn là loại quan hệ này! Dựa vào cái gì? Vì sao Vương Tuấn Khải chỉ độc coi trọng Vương Nguyên? Cho dù thằng nhỏ kia có là con trai nuôi của mình cũng không tiếc?

Đáng giận!

Ta nhất đính sẽ không chùn tay! Nhất định không! Nếu ta không chiếm được, vậy thì đạp đổ! Krystal tình nguyện như vậy!

_________
Lại thêm em bánh bèo nữa rồi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro