Chương 127 : Bí mật đích thực của cấm khúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trở lại tòa thành, sao trên trời cũng đã giăng đầy.

Vương Nguyên vừa được ăn một bữa 'đại tiệc' vô cùng thỏa mãn. Ở công ty, Tuấn Miên luôn luôn giám sát kĩ thực đơn của cậu, thậm chí cả đồ uống cậu cũng không dám uống thoải mái. Chỉ khi ở bên cạnh Vương Tuấn Khải, cậu mới dám thả lỏng mà tha hồ ăn uống. Đối với mặt này, Vương Tuấn Khải chưa bao giờ hạn chế cậu ăn thứ gì cả, thậm chí sau mỗi bữa, hắn còn sai người chuẩn bị cho cậu một phần đồ ngọt. Quả thực hắn đã như con giun trong bụng cậu rồi!

Có điều, cũng may Vương Nguyên là điển hình của kiểu người ăn nhiều mà không béo, bằng không với cách ăn uống này, cậu đã sớm bị Tuấn Miên phát hiện ra điểm khác thường rồi.

Nhóm người làm sau khi phục vụ xong xuôi rồi thì cũng lui xuống.

_______________

"Làm sao vậy? Cả đêm đều muốn nói lại thôi. Em nói đi." Cho đến lúc gần vào giấc ngủ, Vương Tuấn Khải mới ôm Vương Nguyên đang mệt chết lên giường, chuẩn bị chăn nệm tốt cho cậu, thỏa mãn ôm thân thể đã sớm mềm nhũn của Vương Nguyên vào lòng, nói.

Vương Nguyên mất hết sức lực nằm úp sấp tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn. Nhìn khuôn mặt còn chưa tán 'vẻ xuân', khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên...

Tên đàn ông này thật đáng ghét, càng ngày càng trở nên tham ăn, thậm chí lúc đi tắm cũng không buông tha cho cậu. Hết lần này tới lần khác tra tấn Vương Nguyên đến một chút khí lực cũng không còn, đành phải mặc kệ hắn tắm cho cậu mới thỏa mãn.

Vương Tuấn Khải thấy khuôn mặt cậu ửng đỏ lên thì cười cười, tiện đà xoay người cậu lại, nói một cách mờ ám không chịu nổi: "Sao? Mới một lần mà đã không được hả? Vừa rồi mới là trong phòng tắm thôi đấy, trên giường mới được coi là bữa chính..."

"Khải...Đừng làm loạn nữa." Vương Nguyên đương nhiên hiểu hắn muốn làm một bữa đại tiệc liền đẩy đẩy hắn ra, "Chào thua, thật sự quá mệt mỏi. Sao anh có thể như vậy nhỉ? Anh còn bận hơn em, công việc mỗi ngày đều lu bù cả lên, sao còn có thể dư sức như vậy hả?"

"Bởi vì...anh là một con sói!" Vương Tuấn Khải cười xấu xa, ra vẻ như một con hổ đói vồ mồi mà trực tiếp tấn công Vương Nguyên.

Vương Nguyên cười không nổi, liên tục trốn tránh nhưng vẫn bị Vương Tuấn Khải ôm vào lòng, "Khải, Khải...chờ một chút, người ta thật sự có chuyện quan trọng."

Vương Tuấn Khải nghe vậy mới chịu buông tha cho cậu, lại kéo cậu ngồi trực tiếp lên vòng hông tinh tráng của mình, còn hắn ngồi dựa vào đầu giường, si mê ngắm nhìn bộ dáng thẹn thùng của Vương Nguyên.

"Như thế này thì làm sao mà em nói được nha?" Vương Nguyên không thuận theo, tim lại đập liên hồi. Chắc chắn là hắn cố ý, thậm chí cậu còn cảm nhận rõ ràng được 'người anh em' của hắn lại đang tỉnh thức. Tên này, thật bại hoại!

"Như thế này thì làm sao mà không thể nói?" Bên môi Vương Tuấn Khải nổi lên ý cười xấu xa, bàn tay hắn khẽ vuốt bên hông cậu, nhắm trúng điểm có máu buồn của cậu.

"Khải..." Vương Nguyên ghé vào lồng ngực hắn, cầm hai tay không an phận của hắn kéo đến trước ngực mình, "Anh mà còn hư hỏng như vậy, em sẽ không để ý đến anh nữa."

"Chuyện đó...thôi được rồi." Vương Tuấn Khải thế mà lại nghe lời, cũng không giãy khỏi bàn tay cậu.

Vương Nguyên vừa lòng cười, ngay sau đó lại cảm thấy trên ngực mình bị che lại, sau đó...đang được vuốt ve nhẹ nhàng...

"Đáng ghét!" Cậu giơ bàn tay trắng mịn lên đánh hắn một cái.

Vương Tuấn Khải nhíu mày lại, "Đây là do em kéo tay anh đến cơ mà."

"Anh..." Vương Nguyên không nói lại nổi, phụng phịu, "Đại sắc lang!"

Vương Tuấn Khải ha ha cười, "Đàn ông mà, đích xác đều là sắc lang cả! Có điều phải xem tên đó nhỏ hay vẫn là... to?" Ánh mắt hắn xấu xa, giọng nói hắn xấu xa, ngay cả lời nói cũng vô cùng xấu xa!

Vương Nguyên vốn đơn thuần nên nhất thời không có phản ứng lại với hàm ý trong lời nói của hắn. Tới khi chạm đến ánh mắt xấu xa mờ ám kia, khuôn mặt nhỏ xinh đã đỏ không thể đỏ hơn được nữa!

"Anh lại không đứng đắn như nãy, em đi ngủ, không thèm để ý đến anh nữa." Cậu giận dỗi định nằm xuống.

Vương Tuấn Khải vội vàng ôm lấy cả người cậu, "Được được được, bé con, anh không trêu em nữa. Chúng ta nói chuyện quan trọng còn không được sao?"

Vương Nguyên nghe vậy, thấy hắn không có ý đùa nữa thì mới gật gật đầu. Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, cậu liền nhắc một câu, "Có điều kiện tiên quyết! Không cho phép tức giận."

"Được."

Vương Nguyên liếm liếm môi, hít sâu một hơi nói: "Vì sao cuối cùng anh lại đồng ý bài hát kia?" Nói xong, cậu có chút cẩn thận nhìn người đàn ông bên dưới mình.

Người đàn ông này vốn luôn ăn trên ngồi trước, tuy rằng lúc này cậu đang ngồi trên người hắn nhưng quyền uy của hắn thì vẫn không thể bỏ qua. Mỗi lần nhắc đến ca khúc kia hắn đều không vui, không biết hôm nay sẽ như thế nào.

Ai ngờ, Vương Tuấn Khải nghe vậy, chẳng những không tức giận mà trên trán còn thoáng có vẻ tự hỏi, lúc hắn nhìn Vương Nguyên thì ánh mắt rất kiên định, "Tiểu Nguyên, trước kia không phải em vẫn cho rằng bài hát đó là do mẹ em đã sáng tác cho em sao?"

"Đúng vậy...Chẳng lẽ không đúng sao?" Vương Nguyên trả lời có điểm chần chừ, cảm giác mơ hồ lại dâng lên.

"Anh đang nghi ngờ, bài hát kia không phải do Bạc Tuyết sáng tác." Vương Tuấn Khải thản nhiên nói.

"Hả?" Vương Nguyên thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, 'trảm đinh tiệt thiết' nói: "Bạc Tuyết là người mẫu, theo anh biết, chị ấy không mấy hứng thú với âm nhạc, sáng tác thì lại càng miễn bàn. Ít nhất, anh với chị ấy cũng ở cùng một chỗ đến mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua Bạc Tuyết đã từng sáng tác bài hát nào."

"Nhưng mà, nhưng mà ngộ nhỡ mẹ thật sự sáng tác vì em thì sao? Anh còn nhớ viện trưởng Khâu Cát không? Ông ấy nói mẹ từng đến đó tư vấn. Nếu bà cũng nghe theo lời khuyên của ông ấy, thì có thể là sáng tác trong thời gian mang thai em thì sao?" Vương Nguyên tìm một lý do gượng gạo.

"Tiểu Nguyên..." Vương Tuấn Khải đau lòng nhìn cậu. Hắn ôm cậu vào lòng, trìu mến mà nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu, "Anh biết em rất muốn lưu lại thứ gì đó mẹ để lại cho em. Có điều, sự thật là gì thì chúng ta nhất định phải tìm cho rõ ràng. Có phải Đàm Trử Quân nói với em về việc anh ta nghe được bài hát đó thế nào không?"

"Ừm." Vương Nguyên rầu rĩ gật đầu.

"Anh ta nói như thế nào, em còn nhớ rõ không?" Vương Tuấn Khải nhẹ giọng hỏi.

Vương Nguyên cắn môi, cẩn thận nhớ lại...

"Khi đó tôi chẳng phải là nhạc sĩ gì cả, chỉ chơi dương cầm kiêm thêm công việc nhạc công. Một hôm, có một người phụ nữ đến. Hình như cô ấy đang muốn tìm một cây đàn dương cầm chất lượng tốt. Ông chủ của tôi hình như cũng rất quen cô ấy, đã giới thiệu cho cô ấy một cây đàn được làm từ đại danh sư. Sau đó, cô ấy nhấn thử vài phím rồi chơi nửa bản nhạc."

"Một nửa bản nhạc?" Vương Nguyên kinh ngạc, "Vì sao lại chỉ có một nửa? Mà đó là ca khúc nào?"

"Chính là cấm khúc cậu nói."

Đàm Trử Quân kiên định nói, "Lúc ấy ca khúc này cũng chỉ có một nửa. Người phụ nữ ấy khi đàn đến một nửa thì dừng lại. Ông chủ còn khen ngợi ca khúc này rất êm tai. Tôi nghe thấy cô ấy nói, 'Khúc ca này tôi viết cho cục cưng trong bụng, chờ đứa nhỏ ra đời, tôi sẽ hoàn thành xong ca khúc này'. Bởi vì với âm nhạc, tôi luôn rất nhạy cảm, thế nên liền nhớ rất rõ bài hát đó. Cô ấy cuối cùng chọn được một cây dương cầm. Mấy tháng sau, tôi vẫn không nhận được danh sách điều âm, vì thế khi nói chuyện với ông chủ về chuyện người phụ nữ ấy, không ngờ ông chủ lại nói, cô ấy đã chết, trong ngày sinh, vì sinh khó mà qua đời."

Từng lời nói vang lên trong đầu Vương Nguyên, thật rõ ràng, thậm chí cả vẻ mặt Đàm Trử Quân lúc nói chuyện cậu cũng nhớ rõ! Bỗng dưng, Vương Nguyên như là phát hiện được một vấn đề mấu chốt! Rồi đột nhiên cậu mở to hai mắt nhìn!

"Không đúng!" Cậu vô lực nói...

"Anh có nhớ anh ấy đã từng viết một ca khúc cho em không? Tên là 'Duyên lệch'!" Vương Nguyên vội vàng nói. [1]

Vương Tuấn Khải gật đầu. Ca khúc đó thật là đặc biệt, khiến hắn nhớ mãi không quên.

"Lời thơ trong bài hát đó đã từng xuất hiện trong nhật ký của mẹ em. Lời thơ đó mặc dù rất nhiều người thích, nhưng mà, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Ca từ anh ấy viết giống hệt như trong nhật kí của mẹ!" Vương Nguyên nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy khó hiểu.

Vương Tuấn Khải nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, "Trong mắt anh, đây càng giống là trùng hợp. Lời thơ đó chẳng có chỗ nào đặc biệt, nếu để nói điểm đặc biệt, chắc cũng chỉ ở cảm nhận thực tế của người viết."

"Cảm nhận thực tế của người viết? Là có ý gì?" Vương Nguyên càng nghe càng hồ đồ, có điều, Vương Tuấn Khải luôn không dễ dàng đưa ra một kết luận. Một khi đã rút ra kết luận, chứng tỏ hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rất lâu rồi.

Vương Tuấn Khải gật đầu, lại hừ lạnh một chút, trực tiếp nói, "Đàm Trử Quân thích mẹ anh!"

"Hả?" Vương Nguyên lại kinh hãi. Trong một thời gian ngắn ngủi mà cậu đã bị lời của Vương Tuấn Khải dọa vài lần. Cậu không nghe nhầm chứ? Anh cả cậu thích...Vương phu nhân? Sao có thể?

Biểu cảm của Vương Tuấn Khải nhìn qua có vẻ trào phúng, suy nghĩ cũng là nhằm thẳng vào Đàm Trử Quân, "Còn nhớ rõ vẻ mặt của anh ta lúc nhắc đến mẹ anh không? Anh ta nói, bà là một người phụ nữ rất đẹp. Hôm nay, lúc anh hỏi lại anh ta câu này, anh ta cũng thẳng thắn nói với anh rằng bà ấy rất đẹp. Nếu chỉ là lời tán thưởng của một người đàn ông với một người phụ nữ thì chẳng có gì là kỳ quái cả. Lạ là ánh mắt anh ta rất mơ hồ, như đang hoài niệm lại kí ức vậy. Ánh mắt anh ta cũng rất lạ, như là ánh mắt của một người yêu thầm rất lâu. Lâu lâu hoài niệm cũng làm cho anh ta nhớ lại hồi ức của anh ta, có lẽ là lúc còn thanh niên, việc ái mộ một người phụ nữ trưởng thành cũng là chuyện bình thường thôi. Như vậy, lời bài hát kia trên thực tế là anh ta mượn để nói thay lòng mình mà thôi."

Vương Nguyên kinh ngạc, miệng gần như cũng mở hết cỡ...

Nếu dựa theo kiểu phân tích này, thật sự là rất có lý!

"Khải...Nếu nói anh cả em chỉ là ngoài ý muốn như vậy, thì mẹ em với Vương phu nhân thì sao? Giữa hai người họ đến tột cùng là có quan hệ gì? Mẹ em rất quan tâm đến an nguy của Vương phu nhân, nói không chừng, cả hai người là ..." Nói đến đây, Vương Nguyên đột nhiên như là nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái đi. Khi nhìn về phía Vương Tuấn Khải, đôi mắt đẹp cũng rõ ràng hiện lên vẻ lo lắng!

Vương Tuấn Khải nhịn không được liền cười khẽ, vỗ nhẹ lên đầu cậu, rồi lại hôn lên môi cậu một cái mới thấp giọng nói: "Yên tâm đi, sẽ không như em tưởng tượng đâu. Tuy rằng anh chưa từng gặp mẹ nhưng với chuyện của bà ấy thì anh cũng đã tra được ít nhiều rồi. Bà ấy không có chị em hay họ hàng nào cả. Bạc Tuyết sẽ không có quan hệ huyết thống gì với mẹ anh đâu."

Vương Nguyên bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư thì ngượng ngùng cười, sau đó nép vào ngực hắn, làm nũng nói: "Người ta chỉ là rất sợ mà thôi..."

"Khờ quá!" Vương Tuấn Khải cúi đầu cười, ôm chặt lấy cậu.

"Đúng rồi, còn có một chuyện em muốn hỏi anh." Vương Nguyên bỗng nhớ đến một chuyện, nâng tầm mắt nhìn hắn, "Vẫn là chuyện liên quan đến Bạc Cơ!"

Vương Tuấn Khải ngơ ngác run sợ một chút, thấy đôi mắt cậu lóe lên tia sáng, không đợi cậu mở miệng liền vội vàng giải thích: "Tiểu Nguyên, em đã gặp Bạc Cơ rồi, hẳn là cũng biết anh với cô ấy bây giờ không có quan hệ gì cả, em ngàn vạn lần đừng hiểu lầm anh."

Vương Nguyên thấy vẻ mặt hắn đầy lo lắng, trong lòng cũng có ít nhiều chuyển biến tốt đẹp. Đột nhiên cậu muốn trêu hắn một chút, cố tình xụ mặt xuống, "Đúng hay sai vậy? Em cũng biết trước kia anh đã từng trọng Bạc Cơ đến mức nào. Hừ!"

"Tiểu Nguyên...Anh biết anh có nói thế nào thì em cũng không tin. Nhưng anh với cô ấy thật sự không có tình yêu. Em cũng biết là anh...anh chưa từng yêu lần nào. Anh...anh chỉ yêu một mình em..."

"Dừng dừng dừng!" Một cái đầu Vương Nguyên không nghe được nhiều chuyện như vậy, "Rốt cục anh đang nói gì đây? Loạn thất bát tao (ý chỉ những chuyện lộn xộn)?"

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, có trời mới biết từ trước đến này hắn không đi giải thích điều gì. Lần này chỉ vì muốn Vương Nguyên không hiểu lầm, hắn không muốn thì cũng phải giải thích. Cho đến giờ hắn mới hoàn toàn hiểu mình, không phải hắn không muốn giải thích, mà là hắn không biết cách giải thích.

"Như thế này này, anh nói rõ cho em nghe được không. Bạc Cơ đối với anh chẳng qua chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Mỗi lần qua đi, trong lòng đều trống không, không có chút thỏa mãn nào cả. Chỉ là, từ khi em ở bên cạnh anh, anh liền cảm thấy thực đầy đủ, là cảm giác viên mãn chưa từng có. Em không giống Bạc Cơ, em là người con trai anh yêu, là người con trai anh muốn sống cùng cả đời. Em hiểu chưa?"

"À...Cũng hiểu hiểu được chút rồi á." Vương Nguyên cố ý chần chờ mới gật đầu, trong lòng lại bị bộ dáng của hắn làm cho cười trộm không ngừng. Thì ra người đàn ông này cũng có lúc biết sốt ruột nha!

"Từ sau khi em bỏ đi, anh có đến tìm Bạc Cơ không?"

"Có." Vương Tuấn Khải vô cùng thành thật trả lời cậu, thấy chân mày cậu nhíu lại thì vội vàng giải thích: "Là như thế này, Tiểu Nguyên, em đừng hiểu nhầm. Sau khi em đi đúng là anh có đến tìm cô ấy nhưng mà không phải để làm chuyện như em tưởng tượng đâu. Anh chỉ đến cho cô ấy một số tiền, mấy chỗ bất động sản. Dù sao Bạc Cơ cũng theo anh nhiều năm, hơn nữa...đúng là anh chủ động tiếp cận cô ấy*. Phụ nữ, dù sao cũng cần có cái gì đó để sống."

* Ý chú Vương là chú đã tiếp cận Bạc Cơ, cho Bạc Cơ làm phẫu thuật thẫm mỹ giống Bạc Tuyết, rồi mới đẩy Bạc Cơ đến sự tình ngày hôm nay.

"Nghe ra có vẻ anh cũng rất biết suy nghĩ cho người khác." Vương Nguyên nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười bên môi thật thâm trường (trích từ 'ý vị thâm trường', chỉ sự sâu xa).

"Tiểu Nguyên, em ... giận sao?" Vương Tuấn Khải thấy mình càng nói càng sai nên có chút nóng vội. Hắn thấy chính mình giải thích cũng rất khá, sao Vương Nguyên lại biểu cảm như vậy?

Vương Nguyên dịch thân mình, bộ dạng uể oải: "Thế ... lúc trước khi anh không quay về tòa thành đã gọi luật sư đến cho em nhiều bất động sản và cổ phần như vậy, có phải cũng xuất phát từ loại tâm lý này không?"

"Không phải!" Vương Tuấn Khải lại ôm chặt lấy cậu, chỉ sợ cậu mất hứng liền ra khỏi phòng, để lại hắn một mình trông phòng cả đêm. "Lúc trước nếu anh không chủ động rời đi, nhất định em còn có thể làm chuyện điên rồ nữa. Lòng anh thương em, lại sợ cuộc sống của em không tốt cho nên mới làm như vậy. Đừng nói đến cổ phần Vương thị, lúc đó nếu em muốn cả Vương thị, chỉ cần em vui vẻ, anh sẽ tặng cả vị trí quản lý cho em luôn. Tiểu Nguyên, em tin anh đi, anh thật sự...thật sự là ..."

"Được rồi, không cần giải thích nữa." Vương Nguyên ôm lấy cổ hắn, hạnh phúc nơi đáy lòng đã tràn đến tận mắt, "Xem anh kìa, một người đàn ông giải thích chuyện này không có tí logic nào cả, nghe xong đầu óc em cũng choáng váng luôn. Người ta tin anh, Bạc Cơ cũng đều nói với em chuyện này rồi. Em chỉ muốn đùa anh tí thôi mà."

Vương Tuấn Khải thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm cậu vào lòng chặt hơn, khuôn mặt anh tuấn hãm sâu vào mái tóc cậu, "Tiểu Nguyên, đừng trách anh, không phải anh không muốn nói với em chuyện này, chỉ là anh sợ nói không tốt sẽ khiến em hiểu lầm. Anh không thể lại mất em được, không thể."

Vương Nguyên càng thêm nghẹn ngào, cánh tay ôm hắn càng chặt hơn. Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng cảm kích ông trời đến như vậy. Cậu được một người đàn ông như vậy yêu thương; có đôi khi, cậu cũng tự hỏi chính mình có phúc gì mà lại có thể được Vương Tuấn Khải chú ý, quyến luyến, yêu thương. Chính là ông trời đã cho họ được yêu nhau như vậy, yêu đến khắc cốt ghi tâm...

Thấy dáng vẻ cẩn thận đó của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lại nghĩ đến ba năm ròng đối với hắn hẳn là cú đả kích quá lớn, trong lòng cậu không khỏi đau đớn. Nếu có thể sớm thấy rõ được tình cảm của mình, có phải là cả hai sẽ có nhiều thời gian để yêu nhau, bên nhau nhiều hơn hay không?

Dạo này lười edit lắm cơ -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro