Chương 134: Ghen tị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên vội vàng lấy tờ báo qua, hàng tiêu đề vô cùng to, rõ ràng, "Vì tranh giải thưởng, kim chủ sau lưng ca sĩ Vương Nguyên mở tiệc chiêu đãi giám khảo!" Không chỉ có vậy, không biết bằng cách nào, giới truyền thông còn có được những tấm ảnh chụp ở yến hội hôm qua. Tuy nói là do góc độ ảnh, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng được rằng, cậu ngồi bên cạnh Vương Tuấn Khải , mà cánh tay Vương Tuấn Khải lại đương choàng lấy eo cậu, cùng những người kia nâng ly chúc mừng.

Vương Nguyên cảm thấy đầu ngón tay mình tê rần, đầu óc như thể bị những cây gậy đánh mạnh vào. Những phóng viên đó, chẳng lẽ lại thật sự 'vô khổng bất nhập' (chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp) hay sao?

"Vương Nguyên, hôm nay tít đầu của mấy tờ báo giải trí đều là thông tin liên quan tới buổi tiệc tối hôm qua. Có vẻ lần này lại có sóng gió tiếp nữa rồi. Xem ra trận này quản lý cao cấp của công ty sẽ mệt đây, vừa phải giải trình vụ việc với Vương tiên sinh, vừa phải tìm cách che giấu, giải thích cùng công chúng." Tuấn Miên khoanh tay lại, bắt đầu phân tích khá hợp lý.

Đầu óc Vương Nguyên đã hoàn toàn trống rỗng, tờ báo trong tay cũng đã rớt xuống mặt sàn.

"Aiz, Vương Nguyên, sao em lại hứng nhiều chuyện không tốt như thế này? Scandal trước mới đảo ngược được, bây giờ lại đến tin tức này, nhưng mà Vương Nguyên à ..." Tuấn Miên kéo kéo cánh tay Vương Nguyên, nhìn cậu cực kỳ nghiêm túc, "Anh nghĩ rồi, nhất định là có người thao túng chuyện này, em cứ nghĩ xem, nơi tổ chức tiệc hôm qua là hạn chế hội viên, không phải hội viên là không có thiếp mời, không thể vào được. Nhưng bọn người giới truyền thông làm sao có thể thần thông quảng đại đến mức có thể đi vào trong đó, thậm chí còn chụp được rõ ràng hình của em chứ?"

Vương Nguyên ngẩn ra.

"Vương Nguyên, không phải là anh hẹp hòi hay gì khác, nhưng anh cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới Krystal." Tuấn Miên 'nhất châm kiến huyết' (đi thẳng vào vấn đề) nói.

Ngực Vương Nguyên chợt có chút anh ách khó chịu, nhưng vẫn là cố nén, cậu nhìn Tuấn Miên, "Trước khi chúng ta không có chứng cứ, không thể kết luận gì được."

"Chứng cứ còn không rõ ràng sao?" Tuấn Miên chỉ chỉ mấy tạp chí lá cải chung quanh, "Vương Nguyên, em nghĩ lại xem, nếu như em thường xuyên bị dính scandal, thì người được lợi nhất trong lễ trao giải sắp tới là ai hả? Hai ca sĩ công ty đề cử năm nay chỉ có em và cô ta thôi."

Vương Nguyên nhìn chằm chằm nội dung, thật lâu thật lâu...

"Hừm, tại sao có thể như vậy?" Trong phòng trà, Krystal ngồi, cầm điện thoại nói chuyện, đầu dây bên kia vang lên giọng nói già cỗi, "Con gái ngoan, như vậy chẳng phải là rất tốt sao? Lỡ như Vương Tuấn Khải vì lấy được nụ cười của hồng nhan mà bắt đầu điều tra chuyện này cũng không mò đến đầu con được."

"Điều này cũng đúng đó nha." Krystal cười lạnh, uống một ngụm café pha chế tinh tế, "Có trách thì trách thằng nhỏ Vương Nguyên kia. Bây giờ thì tốt rồi, scandal đầy đầu. Xem lần này cậu ta có chết hay không?"

"Giữ mồm giữ miệng một chút." Giọng James vang lên, "Sau lưng cậu ta còn có Vương Tuấn Khải, dễ dàng đối phó như vậy ư? Lần trước con còn chưa ngấm hay sao? Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được lơ là, tiếp tục tìm kiếm thời cơ, để cuối cùng cho bọn chúng một đòn trí mệnh!"

"Vâng vâng cha nuôi, con gái nghe lời. Tóm lại, con sẽ không nhường nhỏ Vương Nguyên gì nữa, lần trước cậu ta may mắn tránh được một kiếp, lần này sẽ không may mắn như vậy đâu." Krystal bắt chéo chân, cười vô cùng đắc ý.

James dặn dò thêm vài câu, rồi ngắt điện thoại. Khuôn mặt Krystal lộ ra nụ cười quỷ dị.

Cửa phòng uống nước mở ra ...

Krystal quay đầu, nụ cười trên mặt cứng lại.

Là Vương Nguyên, ánh mắt của cậu nhìn thẳng vào Krystal, lạnh lẽo như hàn băng, như một dòng suối lạnh chảy vào lòng đối phương. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn rất bình tĩnh, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.

"Vương Nguyên ..."

"Bộp..." Krystal khẩn trương đứng lên, động phải tách café. Lượng café đổ ra khiến cô ả kêu lên sợ hãi, vơ vội lấy khăn lau lau mặt bàn.

Vương Nguyên thu hết vẻ kích động kia vào mắt, lại không nói gì thêm, chỉ là đến chỗ lấy nước, đổ đầy một cốc, yên lặng uống xong.

Cậu tựa như không có việc gì, lạnh lùng nhìn động tác kích động của Krystal. Nhưng cho dù Vương Nguyên có bình tĩnh đến như thế nào thì Krystal vẫn biết, cậu nhất định là đã nghe được cuộc trò chuyện kia, bằng không cũng sẽ chẳng giở vẻ mặt này ra.

Vương Nguyên vứt cốc giấy vào trong thùng rác, từng bước đến gần Krystal.

"Vương Nguyên..." Krystal ép bản thân mình phải bình tĩnh, bởi vì cũng có khả năng cô ta cũng chẳng biết gì, mình chỉ chuyện bé xé ra to thôi. Còn nữa, cho dù Vương Nguyên có nghe được, thì cậu ta bây giờ còn phải ráng mà khống chế cục diện kia. Nhưng là Krystal lại nghe mấy ca sĩ cũ trong công ty nói, ba năm trước Vương Nguyên từng có xích mích với một ca sĩ khác ở đây, kết quả, ca sĩ kia bị hủy hợp đồng, Vương Nguyên lại bình an vô sự.

Đương nhiên, cũng bởi vì ông chủ nơi này là Vương Tuấn Khải!

Nghĩ đến đây, Krystal đột nhiên phát hiện một điều. Nói như vậy, mối quan hệ của hai người đó, ba năm trước đây đã có hay sao?

Đang nghĩ tới đây, Vương Nguyên đã đi đến bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô ả một hồi lâu. Ngay tại lúc Krystal lâm vào hoang mang, Vương Nguyên liền rút ra một tờ giấy ướt trong túi xách đưa cho Krystal.

"Cậu..." Krystal giật mình ngây ra một lúc, không hiểu được hành vi của Vương Nguyên.

"Café bắn hết lên váy cô rồi, lau một chút đi." Vẻ mặt Vương Nguyên vẫn bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không có.

Krystal không biết 'trong hồ lô của Vương Nguyên có bán thuốc gì', trong lúc nhất thời cũng không dám xác định cậu có nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi hay không, dè dặt cẩn trọng cầm lấy tờ khăn ướt, cúi đầu nhìn mới thực sự phát hiện váy của mình dính đầy café. Krystal mất tự nhiên, hắng hắng giọng, "Cảm ơn."

Vương Nguyên bình tĩnh nhìn cô ả, thật lâu sau đó mới nói, "Có đôi khi, người có thể bình an vô sự trở ra là tốt nhất, bằng không tự biến bản thân mình thành thương tích đầy mình cũng thực sự khá phiền phức."

"A..." Krystal giật mình, tay run lên, khăn giấy "soạt" một tiếng rơi xuống đất.

Ánh mắt Vương Nguyên lạnh lùng quét qua, cậu không nói gì thêm, đi đến cửa phòng.

"Vương Nguyên, cậu đợi chút ..." Krystal vội vàng nhặt khăn giấy lên, ném vào thùng rác rồi đi tới trước mặt Vương Nguyên, hít sâu một hơi, "Tôi biết cậu muốn nói chuyện gì, nhưng mà tôi cũng muốn nói cho cậu biết, lần này không phải là tôi làm."

Vương Nguyên hơi hơi xoay người, nhìn cô ả, một câu chưa nói, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh khiến cho người ta không đoán ra được. Krystal liếm liếm môi, hít sâu một hơi, "Thế này, scandal lần trước là tôi làm, là tôi mướn phóng viên. Tôi không quen nhìn cậu cứ mãi thuận buồm xuôi gió khi trở về làng nhạc được. Rõ ràng đều là người mới, vì sao bài hát của cậu đã lọt vào top đầu của bảng xếp hạng còn tôi thì chả được gì? Tôi cũng không quen được cách công ty cao thấp gì cũng đều vây quanh cậu, giống như cậu sẽ là ca hậu tiếp theo vậy!" Nói tới đây, ánh mắt Krystal kích động hẳn, không khó nhìn ra đây là suy nghĩ thực sự trong lòng cô ta.

Vương Nguyên lẳng lặng chờ Krystal nói xong, sau một hồi, mới nhàn nhạt mở miệng, "Cô cần thiết phải ghen tị với tôi. Cái gọi là ngôi sao ca nhạc, chẳng qua đó là do fan yêu quý mà tặng cho chúng ta. Nếu cô thực sự thích hát thì sẽ không để ý đến mấy thứ này."

"Sẽ không để ý?" Krystal cười lạnh, "Cậu nói thực sự rất thoải mái bởi vì vinh hoa đó đều tự động đưa đến tay cậu, cậu đương nhiên có thể nói đúng lý hợp tình rằng hết thảy chỉ là vì âm nhạc. Cậu nghĩ đi, trong cái giới này, có mấy ai may mắn mà nổi lên được?"

"Còn sau này thì sao?" Vương Nguyên bình tĩnh nhìn Krystal, "Vì có thẻ nổi tiếng, vì có thể lên hàng cao nhất mà có thể không để ý đến danh dự người khác, đạp lên vai người khác mà đi lên, đem sự thống khổ của người khác làm may mắn cho mình?"

"Chẳng lẽ cậu không phải sao?" Krystal thay đổi thái độ hoà hoãn mấy ngày nay, hoàn toàn lộ rõ bản chất, "Nếu cậu thực sự thanh cao như vậy, thì chuyện hôm qua là thế nào? Cậu không phải là muốn đi giành giải thưởng sao?"

Vương Nguyên không nói nữa, chỉ nhìn Krystal. Cậu thực sự muốn có giải thưởng, nhưng là cậu thầm nghĩ dựa vào chính năng lực của mình để sở hữu nó. Đúng là bởi vì có ý này, cậu mới chưa từng đề cập chuyện giải thưởng đối với Vương Tuấn Khải . Cậu không hề muốn dựa vào quan hệ của Vương Tuấn Khải để có được giải thưởng, tuy nói rằng cái giới này chính là như vậy. Nhưng là, nếu có thể tự tay lấy được giải thưởng, thì đây sẽ là điều khiến cậu tự hào cả đời, cho dù là thế nào, cậu cũng thỏa mãn.

Nhưng, cậu thực sự không biết những người đó chính là giám khảo của lễ trao giải lần này, cũng không biết Vương Tuấn Khải đã nhúng tay vào để sắp xếp. Nhưng, nếu cậu giải thích như vậy thì có ai tin tưởng? Tin rằng hết thảy mọi điều đều là ngẫu nhiên? Tin rằng cậu thầm nghĩ dựa vào năng lực bản thân để lấy được giải thưởng?

Tức cười!

Ngay cả chính cậu cũng không tin, người khác làm sao có thể tin được!

Nhất là ở trong cái giới này, tất cả chỉ xem kết quả, không hề để ý tới quá trình là ra sao!

Thật lâu sau đó ...

"Chỉ là tôi biết một điều, scandal giống như nước, có thể nâng thuyền cũng có thể dìm thuyền. Hôm nay scandal có lợi với cô, ngày mai vẫn có thể trở thành vũ khí khiến cô thân bại danh liệt." Vương Nguyên cũng chẳng muốn giải thích gì, giọng nói lãnh đạm.

"Nếu như tôi nói lần này không phải tôi làm, cậu có tin không?" Krystal nhìn cậu chằm chằm, gằn từng tiếng hỏi.

"Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?" Vương Nguyên cũng nhìn thẳng vào Krystal, cũng nhả ra từng chữ hỏi.

Krystal cười khổ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, "Sẽ không. Nếu như tôi là cậu, tôi cũng sẽ không tin mấy lời này. Dù sao tôi cũng tính kế cậu một lần, cậu làm sao có thể tin lần này không phải tôi làm."

Vương Nguyên nhìn cô ả không hề chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói, "Không, tôi tin." Nói xong quay đầu rời đi.

"Vương Nguyên ..." Hiển nhiên, Krystal hoang mang trước thái độ của Vương Nguyên, không kìm được hỏi lại, "Cậu tin tôi? Vì sao?"

Vương Nguyên dừng bước, không quay đầu, "Chính như cô nói, cô có thể làm lần thứ nhất, tự nhiên có thể làm lần thứ hai. Nhưng tôi nghĩ, cô đã có thể thừa nhận lần đầu tiên, cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm lần thứ hai, không ai rỗi hơi mà diễn mấy trò này!"

Krystal giật mình sửng sốt, lập tức cười khổ, nhìn bóng lưng Vương Nguyên, "Vương Nguyên, cậu thực sự quá thông minh. Nhưng, cậu có thể tin hay không tin tôi sẽ tiếp tục làm vậy?"

"Sẽ! Tôi tin cô sẽ không từ bỏ ý định!" Vương Nguyên trả lời 'vân đạm phong khinh', một chút do dự cũng không có.

"Vì sao lại khẳng định như vậy?" Krystal nheo mắt.

"Bởi vì ..." Rốt cuộc Vương Nguyên cũng quay đầu lại, nhìn Krystal, nói toạc hết suy nghĩ trong lòng cô ả ra, "Cô rất muốn thắng tôi!"

Krystal hít một hơi, cho đến hôm nay cô ả mới biết ...

Vương Nguyên, cũng không đơn giản!
------

Chân trời âm u. Mây, có chút cảm giác nặng nề, tuyết như muốn rơi xuống. Lễ Giáng sinh sắp đến, không khí mùa đông cũng dần vây bọc mọi thứ.

Trong văn phòng Tổng Giám đốc không hề bật điện, mọi thứ đều chìm trong bóng tối sắc lạnh, chỉ có ánh sáng lờ mờ cố gắng len lỏi vào bên trong.

Thiên Tỉ đặt một hòm sắt trên bàn công tác, ổ khóa đã được phá. Hắn đặt hòm trước mặt Vương Tuấn Khải , lẳng lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Đây là kết quả mấy ngày không ngủ của các anh em, gần như là lật tung trái đất lên để tra xét mới tìm được manh mối, không nghĩ đến, thật sự đã tìm thấy được điều mà Vương Tuấn Khải muốn.

Bạc Tuyết thực sự là người phụ nữ có tâm tư kín đáo, không ngờ Bạc Tuyết lại giấu manh mối trên chìa khóa.

Vương Tuấn Khải chậm rãi mở hòm sắt ra, bên trong không có gì nhiều, chỉ vừa đủ để đặt một thứ. Hắn lấy ra, thứ kia chính xác là phần còn lại của bản nhật ký.

"Các cậu vất vả rồi." Vương Tuấn Khải nhẹ giọng nói, cầm cuốn nhật ký lên, ầm thầm hít một hơi.

"Đây là điều thuộc hạ phải làm." Thiên Tỉ cúi thấp người.

Những ngày gần đây có rất nhiều chuyện liên tục phát sinh, Vương Tuấn Khải dường như không rảnh tay để lo mấy chuyện này, đều là Thiên Tỉ toàn quyền phụ trách.

Người ngoài thường nhìn thấy rằng, Vương Tuấn Khải là một người cẩn thận. Nhưng kỳ thực ngay cả Thiên Tỉ cũng có đôi khi cho rằng có phải hắn quá mức đa nghi hay không. Mệnh lệnh được đưa ra, bọn họ sẽ chấp hành. May mắn là không phụ kỳ vọng, tìm được phần còn lại của cuốn nhật kí!

Vương Tuấn Khải mở nhật ký ra, xem xét kỹ lưỡng. Thiên Tỉ ở bên cạnh yên lặng, nhìn vẻ mặt của hắn, ban đầu là bình tĩnh, đến nghiêm túc, rồi nghiêm trọng, cuối cùng, là khiếp sợ!

Nửa tiếng!

Khi Vương Tuấn Khải xem đến trang cuối cùng, lúc ngẩng đầu lên lại khôi phục sự bình tĩnh, so với trước kia còn bình tĩnh hơn.

Nhưng, Thiên Tỉ đi theo hắn nhiều năm lại biết, sẽ có một việc trọng đại sắp xảy ra!

"Thiên Tỉ, lão già bên kia có động tĩnh gì không?" Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước.

"Cũng không có thay đổi hay hành động gì bất thường." Thiên Tỉ lập tức trả lời.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng gật đầu, dường như đương cân nhắc điều gì đó, một lúc lâu sau mới nói, "Sắp xếp một chút, chúng ta phải tranh thủ trở về nhà chính."

"Mấy ngày nữa?"

"Đúng vậy, mấy ngày nữa!"

"Còn công tử Vương Nguyên thế nào?"

"Tôi sẽ dẫn cậu ấy về." Vương Tuấn Khải như đã ra một quyết định nào đó, kiên quyết.

"Có cần thuộc hạ thông báo với công tử Vương Nguyên trước không ạ?" Thiên Tỉ không hiểu hành động của Vương Tuấn Khải, lần này thực sự không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Không cần nói." Vương Tuấn Khải cũng không giải thích hành động lần này của mình, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro