Chương 137 : Bí ẩn trùng điệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự Hoàng Uyển, phía nam nước Mĩ.

Lần đến phía nam nước Mĩ đã là chuyện của ba năm trước. Nơi này vẫn mang khí thế như xưa, có khu vườn kiểu hoàng gia, chỉ cần rẽ vào đầu đường đã có thể nhìn thấy khu kiến trúc rộng lớn kia.

Vương Nguyên không biết lần này vì sao Tuấn Khải lại chủ động đưa cậu về đây. Với những hiểu biết về hắn, cậu chắc chắn, ba năm cậu bỏ đi hắn đều không quay về Ngự Hoàng Uyển.

Cánh cổng lớn của căn biệt thự sau khi được hệ thống tự động kiểm tra thì từ từ mở ra. Từ cổng lái xe vào đến bên trong biệt thự phải mất năm đến sáu phút, có thể thấy diện tích nơi này đủ khiến người ta sững sờ. Nếu người không biết nhất định sẽ cho rằng đây là chỗ ở của không dưới mười người cùng một gia đình, nhưng Vương Nguyên biết, ngoài người làm ra thì chủ nhân bên trong cũng chỉ có một, chính là Vương lão gia.

Những người làm tươi cười như trước, thậm chí quản gia trong Ngự Hoàng Uyển trông vẫn như ba năm trước đây, dường như không già đi chút nào. Thời gian ba năm, không tính là quá dài nên hẳn là cũng không khiến dung mạo người ta biến đổi nhiều. Ba năm cũng không thể coi là ngắn, vì con người sau ba năm chưa chắc đã thay đổi nhưng có nhiều sự việc sẽ biến chuyển.

"Thiếu gia, công tử hai người đã trở lại. Lão gia biết hôm nay hai người về nên rất vui, còn mời đầu bếp ở chỗ khác đến làm bữa tối." Quản gia đón lấy áo khoác của Tuấn Khải rồi cung kính nói.

Những người hầu khác cũng nhanh nhẹn bước lên, tiếp đón Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Họ đều là người cũ ở nơi này nhưng cũng không thường xuyên thấy Tuấn Khải trở về, bởi vậy trong lúc phục vụ có chút nơm nớp lo sợ. Trong ấn tượng của họ, vị thiếu gia của Vương gia này nổi danh là tàn nhẫn.

Đối với lời nói của quản gia, Tuấn Khải cũng không có phản ứng nhiều lắm, như thể tất cả đều được hắn đoán từ trước. Chỉ có Vương Nguyên, không khỏi thầm than trong lòng, thật sự là "Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ". Vương gia có một người con trai, Vương lão gia đương nhiên hy vọng có thể cùng con sum vầy, đáng tiếc...

Đang nghĩ tới đó, có người hầu dìu ông lão xuống thang. Tinh thần ông có hơi ủ dột nhưng nhìn thấy Tuấn Khải cùng Vương Nguyên thì có chút kích động. Ông đẩy người hầu bên cạnh ra, chống ba-toong bước tới trước mặt hai người.

Là Vương lão gia!

Vương Nguyên phát hiện, lưng ông lão có hơi còng...

"Đã trở lại? Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..." Giọng nói Vương lão gia có chút run rẩy, còn nói năng hơi lộn xộn. Ông nâng tay muốn chạm đến Tuấn Khải lại nhìn thấy hắn nhíu mày thì vội vàng rụt tay về.

Vương Nguyên không đành lòng, âm thầm trừng mắt với Tuấn Khải một cái, sau đó cười cười bước lên, kéo lấy cánh tay Vương lão gia, "Vương gia gia, thân thể người có khỏe không?"

Khuôn mặt già nua của Vương lão gia liền hiện một nụ cười hiền lành, ông nhìn Vương Nguyên, liên tục gật đầu, "Khỏe, lão già này vẫn còn khỏe. Tiểu Vương Nguyên à, con chính là tiểu Vương Nguyên lớn lên nhiều, cũng rất xinh đẹp, làm cho ông nội không nhận ra. Ông nội nghe nói con rời đi ba năm. Đứa nhỏ này, nói thế nào mà đi là đi thế?"

"Con xin lỗi." Vương Nguyên áy náy mỉm cười. Đối với ông lão này, cậu chẳng có mấy oán hận. Nếu nói trước kia ông đã từng làm hoặc nói chuyện gì đó không tốt với mẹ cậu, thì đó cũng chỉ là xuất phát từ lập trường của một người cha. Nhiều năm Tuấn Khải lạnh nhạt với ông như vậy cũng là đủ đáng thương rồi.

Một ông lão cô đơn sống trong một căn biệt thự rộng lớn, lại không có người phụ nữ bên cạnh, dù có vinh hoa phú quý thêm nữa cũng để làm gì? Cứ nghĩ đến ông lão từng này tuổi, dù là vinh hoa nhiều nhưng hẳn là chẳng có mấy người hầu hạ bên gối.

"Đứa ngốc ạ, tuy rằng con là con trai nuôi của Khải nhi, nhưng trong mắt ông nội, con đã sớm là một thành viên của Vương gia rồi. Cho dù lúc trước Khải nhi có làm nhiều chuyện khiến con buồn, sao con không đến tìm ông nội hả?" Vương lão gia kéo bàn tay nhỏ của cậu lại, vỗ nhẹ mấy cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ thân thiết, tình cảm.

Trong lòng Vương Nguyên có chút ấm áp, "Vương gia gia, lần sau con sẽ không kích động như vậy nữa."

"Tốt, tốt, chỉ cần về nhà là tốt rồi." Vương lão gia cười nói.

Tuấn Khải đứng bên cạnh lạnh mắt nhìn tất cả, không nói một tiếng nào.

"Vương Nguyên à, hôm nay ông nội chuẩn bị cho cả hai một bữa tối rất phong phú, hai đứa khó lắm mới về nhà một lần, đã về thì không cần phải vội vàng, ở lại trò chuyện với lão già cái đã." Vương lão gia nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tuấn Khải thì lại nhìn về phía Vương Nguyên cười nói.

Vương Nguyên không cần nhìn cũng biết sắc mặt Tuấn Khải thế nào, bất đắc dĩ trộm thở dài, lại mỉm cười, gật đầu với Vương lão gia, "Được ạ, tối nay con sẽ không vội đi..."

"Chúng tôi không cần bữa tối, tối nay về đây là có chút việc phải nói." Còn chưa chờ Vương Nguyên nói xong, Tuấn Khải đã lạnh lùng lên tiếng.

Giọng điệu này đúng như kiểu nói của hắn với người ngoài, một chút ấm áp cũng không có.

"Khải nhi...con có việc muốn nói với ta? À, như vậy đi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện có được không? Ta đã cho chuẩn bị một bữa thịnh soạn..."

"Không cần. Tôi nói xong sẽ đi luôn." Tuấn Khải cũng không muốn nghe ông nói xong, thái độ lạnh lùng lạ thường.

Vẻ mặt vốn đang tươi cười của Vương lão gia có chút thảng thốt, nhìn qua có điểm xấu hổ, lại có chút mất mát...

Vương Nguyên nhìn thấy thế không khỏi đau lòng, quay đầu lại thấp giọng nói, "Khải, cùng ăn một bữa cơm cũng không mất nhiều thời gian lắm."

"Nguyên nhi." Tuấn Khải nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều, "Tối nay anh đã đặt bàn ăn rồi, có món cá nướng với sốt sữa em thích nhất, tất nhiên là cả một bữa thịnh soạn nữa."

"Khải..."

"Khải nhi à, cái đó..." Vương lão gia cẩn thận nói xen vào, "Nhà hàng bên ngoài sao có thể bằng trong nhà chứ. Dù sao cũng là ăn cơm, ở nhà có được không?"

Vương Nguyên nhìn Vương lão gia, lại nhìn Tuấn Khải, ám chỉ muốn hắn gật đầu. Cho dù là người có trái tim sắt cũng không nên đối xử với cha mình như vậy.

Ai ngờ...

"Thưa cha kính mến, nếu ông minh mẫn thì hẳn là biết, từ năm tôi mười sáu tuổi đã ra khỏi Ngự Hoàng Uyển, chưa hề nếm một chút cơm nào ở đây."Tuấn Khải cười lạnh, tiếng nói trầm thấp lạnh như sương tháng chạp.

"Nhưng mà, nhưng mà đã nhiều năm như vậy..." Vương lão gia bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Sao? Trong lòng cha kính mến là đã nhiều năm trôi qua rồi sao? Đáng tiếc, trong lòng tôi mọi chuyện vẫn như mới phát sinh ngày hôm qua."Tuấn Khải đến gần Vương lão gia, gằn từng tiếng, "Tôi vĩnh viễn nhớ rõ, ngày tôi mười sáu tuổi cũng là ngày giỗ của chị tôi!"

Gương mặt Vương lão gia như co rúm lại, ánh mắt ảm đạm cụp xuống.

"Cha đáng kính có muốn tôi nhắc lại nguyên nhân chị ấy chết không? Tôi nghĩ là không cần đâu, chuyện ông làm hẳn là ông phải rõ ràng chứ." Vương Tuấn Khải cong khóe môi, đáy mắt lộ ý cười lạnh băng.

Thân mình Vương lão gia hơi nghiêng ngả, ông ngã ngồi trên sofa, miệng thều thào nói: "Đúng vậy, ta nhớ rõ, con bé là con gái ta, sao ta lại không nhớ chứ. Ta biết con hận ta, con hận ta...nhiều năm trôi qua, con vẫn không muốn bước nửa bước vào căn biệt thự này."

Vẻ mặt Tuấn Khải vẫn lãnh đạm như trước, nghe thấy thế thì hắn lạnh lùng cười, "Cha đáng kính, nói vậy ông cũng có thể hận tôi mới đúng, không tại tôi thì bây giờ Vương lão gia ông cũng không phải cô đơn một mình trong biệt thự này. Thì ra người ta nói đúng, vợ chồng không thể oán..." Hắn bước lên phía trước, khuôn mặt cúi xuống gần như sát mặt ông lão, ý cười lạnh băng gợn bên môi, "...cha con không thể không hận!"

"Con..."

"Cha kính mến à, lần này tôi đến đây không phải để ôn chuyện cũ, chỉ là muốn báo với ông một chuyện." Tuấn Khải thẳng người lên, ngồi xuống ghế đối diện, sau đó duỗi tay ra hướng Vương Nguyên...

Vương Nguyên khẽ thở dài một hơi rồi đưa tay cho hắn, cùng hắn mười ngón đan nhau, rồi ngồi xuống cạnh Tuấn Khải.

"Các người..." Vương lão gia mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi cử chỉ quái dị đó. Đó là kiểu giữa cha và con trai sao?

Vương Nguyên ít nhiều có điểm xấu hổ, cũng không muốn ngồi gần Tuấn Khải quá, lại bị cánh tay hắn ôm lấy càng chặt hơn. Theo bản năng, cậu
nhìn thoáng qua những người hầu xung quanh, không khó để nhìn ra mỗi một người đều mang vẻ khiếp sợ.

Nơi này không thể so với Bạc Tuyết bảo, người hầu bên đó đã sớm quen với quan hệ của họ; có điều người hầu ở đây chắc chắn sẽ bị hành vi này làm cho kinh hãi.

Đối với phản ứng của người hầu, Tuấn Khải vẫn thờ ơ như không, bên môi vẫn là nụ cười lạnh thản nhiên. Hắn nhìn về phía Vương lão gia...

"Cha đáng kính hẳn là đã sớm biết chuyện này, không đến mức phải kinh ngạc thế chứ."

"Không sai, ta có nghe được tin đồn, nhưng mà không tận mắt chứng kiến ta không thể nào tin được." Vương lão gia bình tĩnh nói.

Vương Tuấn Khải nhếch môi, "Thế bây giờ? Cha đã tận mắt thấy rồi chứ?"

"Khải nhi, con có biết mình đang làm cái gì không?" Khóe miệng Vương lão gia như co rúm lại, ánh mắt cũng mang theo vẻ lo lắng.

"Đương nhiên." Tuấn Khải kéo bàn tay Vương Nguyên lại, vây trong lòng bàn tay to lớn, vô cùng kiên định nói, "Đây là người con trai tôi yêu nhất, tôi sẽ cưới cậu  ấy về nhà."

"Cái gì?" Vương lão gia đột nhiên đứng dậy, thân mình run rẩy. Ông cầm lấy ba-toong nện mấy cái lên mặt đất, "Anh điên rồi phải không? Thằng bé không phải làbình thường, nó là con trai nuôi của anh!"

"Cha cũng nói là con trai nuôi, con trai nuôi thì làm sao?" Tuấn Khải vắt chân phải lên đùi trái, cả thân mình cao lớn dựa vào ghế. Hắn dùng thái độ trước sau bình tĩnh, lạnh lùng để đối mặt với sự lo lắng, khiếp sợ của Vương lão gia.

"Con trai nuôi thì sao à? Anh nói nhẹ thật, tuy rằng Vương Nguyên không có quan hệ huyết thống với anh nhưng trên danh nghĩa vẫn là quan hệ cha con. Anh cưới thăfng bé, cũng ngang với nói cho cả thiên hạ là anh cưới con trai mình! Anh muốn cho thiên hạ nhìn anh như thế nào?" Vương lão gia hét to lên, vẻ mặt phản đối.

Vương Nguyên sống chết cố cắn chặt môi. Cậu biết, nhất định sẽ như thế này. Nguyên nhân chính là vì sợ phải đối đầu với những lời đồn đại như thế nên cậu tình nguyện cả đời ở bên cạnh người đàn ông này, không cần danh phận gì, bởi danh phận này cậu cũng khó có được.

"Ông cho rằng tôi sẽ tuân theo cái thứ luân lý buồn cười đó sao?" Hàn ý nơi đáy mắt Tuấn Khải càng đậm, như băng không thể tan nổi, thậm chí Vương Nguyên ngồi bên cạnh còn có thể cảm nhận được luồng lạnh lẽo.

"Anh..." Vương lão gia tức đến nỗi không biết nói gì nữa, dừng ánh mắt trên người Vương Nguyên, uy nghiêm lên tiếng, "Vậy còn con? Vương Nguyên, con cũng muốn gả cho nó?"

"Con..."

"Cha à, nếu lần này tôi có thể nói ra, ông cần gì phải hỏi nhiều như vậy?" Tuấn Khải không cho Vương Nguyên cơ hội mở miệng, không nóng không lạnh mà nói.

"Tôi chỉ muốn biết thăngf bé có yêu anh không, đơn giản thế thôi." Vương lão gia lại gõ ba-toong xuống nền nhà, "Hành vi của anh hôm nay lại khiến tôi nhớ đến Bạc Tuyết! Khi đó anh cũng vì một con đàn bà mà có thể cầm súng chĩa vào đầu bố anh! Khải nhi, tốt nhất là anh nên làm rõ tình cảm của mình, đừng có giống lần trước."

Thân mình Tuấn Khải đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt bình tĩnh cũng có đôi chút tái tái đi. Có một số chuyện không thể quên đi được, cho dù chính mình đã xác định được tình cảm, nhưng khi nhắc đến vẫn có chút ảm đạm, đau lòng.

Vương Nguyên nhận thấy được sự biến đổi của hắn, trong lòng không khỏi đau xót. Cậu hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nhìn về phía Vương lão gia...

"Vương lão gia, con thương anh ấy, con yêu Khải ! Là tình yêu của một người con trai với một người đàn ông! Con hy vọng có thể lấy được anh ấy, cho dù mọi người có phản đối, bọn con không thể thành vợ chồng thì con cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời!"

Lời vừa nói ra, không chỉ có Vương lão gia mà ngay cả những người hầu đứng xung quanh cũng phải hít vào một hơi, đưa mắt nhìn nhau, chỉ thiếu nước xì xào bàn tán. Có điều, họ không dám làm như vậy.

Vương lão gia hẳn là không ngờ cậu lại nói thẳng thắn như vậy, giật mình sửng sốt, mãi lâu sau mới có phản ứng lại, "Con, con nói cái gì?"

"Con yêu Khải!" Vương Nguyên lặp lại một câu, lần này thì không hề chần chừ, rất thẳng thắn, rất táo bạo!

Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu, vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt đã chậm rãi được sự ấm áp, dịu dàng thay thế.

Vương lão gia không thể tưởng tượng nổi, lắc đầu, thì thào nói một câu, "Vương Nguyên à Vương Nguyên, con có biết không, mẹ con cũng đã từng đứng trước mặt ta kiên định nói ra ba chữ bày!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đột nhiên tái nhợt, trong tim cũng đau nhói.

"Đủ rồi!" Tuấn Khải nhìn sắc mặt Vương Nguyên biến đổi thì nhíu mày lại, quắc mắt về phía Vương lão gia, "Bạc Tuyết đối với tôi mà nói cực kỳ quan trọng, nhưng người tôi muốn cưới cũng chỉ có Vương Nguyên!"

Nói xong, hắn kéo bàn tay Vương Nguyên lại, đau lòng mà ủ ấm cho mười đầu ngón tay lạnh toát của cậu.

"Khải nhi à..." Ông lão gần như sắp tức nghẹn, nhìn Tuấn Khải, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Ta biết, kỳ thật ta cũng biết tình cảm của con. Lần đầu tiên con xuất hiện ở căn biệt thự này vì con bé, ta đã nhìn ra tâm tư của con đối với con bé. Ta biết ta không thể ngăn cản hai đứa yêu nhau. Nhưng mà Khải nhi, yêu một người cũng phải chú ý đến phương thức, con yêu con bé, tuy nhiên nếu nói đến việc lấy con bé, đối với cả con và con bé đều không tốt!"

"Cha!" Tuấn Khải đứng dậy, hẳn nhiên là có điểm mất kiên nhẫn, "Hôm nay tôi đến đây chỉ có ý muốn thông báo với ông thôi, về phần khác, tôi không muốn nghe nhiều. Nguyên nhi, chúng ta đi thôi." Nói xong, hắn kéo tay Vương Nguyên đi.

"Khải..." Vương Nguyên không rõ chính mình nên cảm động hay áy náy nữa.

"Khải nhi, nếu anh còn coi mình là người Vương gia thì dẹp bỏ ý nghĩ này đi cho tôi!" Vương lão gia tức đến mức dậm chân, rống to lên phía sau Tuấn Khải.

Tuấn Khải xoay người, lạnh băng nhìn ông, "Đương nhiên, tôi đương nhiên là người của Vương gia, việc này chẳng có gì liên quan đến việc tôi kết hôn. Cha già kính mến, tuổi ông cũng lớn rồi, nên nghỉ ngơi tốt một chút, chuyện khác không cần quan tâm."

"Anh...anh..."

"Còn nữa..." Tuấn Khải dõi theo ông, đột nhiên gằn giọng nói: "Không biết cha đáng kính có biết được rằng, Bạc Tuyết đã sớm quen biết mẹ tôi?"

Sắc mặt Vương lão gia đột nhiên hiện vẻ sửng sốt, nhìn không ra là ông đang nghĩ gì.

Đôi con ngươi của Tuấn Khải như thể xuyên thấu được lòng người, hắn lại chỉ cười một cách lạnh lẽo...

"Còn nữa..." Lần thứ hai hắn chậm rãi nói, "Không biết cha có nhớ rõ Bạc Cơ không? Thì ra...cô ta cũng đã từng gặp mẹ tôi!"

"Cái gì?" Gương mặt Vương lão gia như co rúm lại, như thể ông vừa nghe thấy một chuyện đáng sợ trên đời, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng, ông lắc đầu.

"Mẹ con lúc vừa sinh xong đã chết, nếu không phải như vậy, con cũng sẽ không bị mất tích."

"Phải không? Cái này thật kỳ quái, có điều, cha..." Tuấn Khải nhẹ nhàng cười, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, "Chẳng lẽ ông thật sự dám khẳng định mẹ tôi đã mất rồi sao? Hoặc là...ông căn bản không biết bà ấy?" Nói xong, hắn dường như cũng không muốn biết đáp án, xoay người đi ra cửa.

Mặt Vương lão gia nhăn nhó, vẻ mặt như kiểu không thể tin nổi, lại nhìn thấy Tuấn Khải đang dần tiến ra khỏi cửa thì tập tễnh vội vàng tiến lên giữ chặt lấy hắn...

"Khải nhi, ta biết con hận ta nên mới nói những lời này, tạm thời không đề cập đến chuyện của mẹ con, chỉ riêng quyết định con mới nói, người làm cha như ta tuyệt đối không thể đồng ý."

"Tránh ra!" Tuấn Khải tỏ vẻ không vui, cánh tay vung lên, ngữ khí hắn cũng rất khốc liệt.

Vương Nguyên kinh hãi.

Chỉ thấy cả người Vương lão gia chao đảo, ngã trên mặt đất, ngay sau đó còn chưa đứng lên nổi mà nằm trên đất thở hổn hển.

"Vương lão gia..." Vương Nguyên không ngờ Tuấn Khải sẽ có hành động này thì vô cùng kinh hãi, lập tức muốn tiến đến nâng ông lão dậy. Nhưng cậu còn chưa động tay đến ông thì đã bị một lực mạnh phía sau tóm trở về. Ngoảnh mặt nhìn lại, cậu chỉ thấy Tuấn Khải với ánh mắt hoàn toàn lạnh băng.

"Khải!" Vương Nguyên không thể nào ngờ hắn lại ý chí sắt đá như vậy.

"Lão gia..." Những người hầu nhốn nhác tiến lên, nhất là người quản gia, vừa thấy thế liền lập tức quát to, "Mau lên, đem thuốc của lão gia ra đây!"

Người hầu vội vàng chạy đi.

Tuấn Khải vẫn không nhúc nhích nhìn vương lão gia, vẻ mặt lạnh lùng không một chút xao động.

"Khải, sao anh có thể như vậy? Ông ấy là cha anh đấy!" Vương Nguyên thật sự không thể đứng nhìn được, hẩy bỏ cánh tay hắn rồi chạy nhanh đến phía Vương lão gia, cùng mấy người hầu nâng ông dậy, ngồi trên sofa.

Vương lão gia thở hổn hển nhìn Tuấn Khải, vừa nhìn vừa nhận lấy thuốc từ tay quản gia rồi uống hết. Mãi lâu sau ông mới nói, "Khải nhi...cứ cho là con hận ta, nhưng ta vẫn là cha con, sao con có thể làm vậy?"

Trên mặt Tuấn Khải đến một chút áy náy cũng không có, chỉ có vẻ lạnh càng lạnh thêm...

"Đúng vậy, cha của tôi, có điều ông hẳn là biết con người tôi, luôn không thích che giấu tình cảm. Có đôi khi tôi nghĩ, nếu ông sớm chết đi có phải tốt hơn bao nhiêu không!"

"Cái gì? Mày đúng là nghịch tử!" Lửa giận trong Vương lão gia bùng bùng lên, ngay sau đó ông ôm chặt lấy lồng ngực, vẻ mặt thật thống khổ.

"Vương lão gia..." Vương Nguyên chỉ sợ ông sẽ ngất đi, vội vàng đỡ lấy ông.

Quản gia sợ tới mức tái mặt, buồn rười rượi nói với Tuấn Khải: "Thiếu gia, cậu không nên khiến lão gia tức giận, tim lão gia không khỏe, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào đây?"

"Ông chỉ là một quản gia nhỏ mà dám giáo huấn tôi?" Tuấn Khải đột nhiên nheo hai mắt lại, đôi mắt sắc bén như bắn ra một tia nguy hiểm chết chóc.

Quản gia thấy thế thì kinh hãi, da đầu cũng run lên, "Phịch!" một tiếng, ông ta quỳ xuống đất...

"Thiếu gia, tôi, tôi không phải...tôi tuyệt đối không có ý đó."

"Từ ngày mai trở đi ông không cần làm việc ở Vương gia nữa!" Giọng nói Tuấn Khải như không có chút gợn sóng nào, lại mang theo quyền uy trí mạng.

"A?" Quản gia kinh hãi, "Thiếu gia, xin cậu đừng, tôi...Tôi ở Vương gia mười mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao."

Tuấn Khải hờ hững.

"Lão gia... " Quản gia thấy thế, đáy lòng bỗng sinh tuyệt vọng, lại lê đến trước mặt Vương lão gia, nước mắt lã chã, "Lão gia, tôi không muốn rời khỏi Vương gia, cầu xin ngài nói với thiếu gia."

"Ông không phải đi!" Vương lão gia tức giận trừng mắt, "Ông là quản gia của tôi, ngoài tôi ra, không ai có quyền đuổi ông đi!"

Đáy mắt quản gia nổi lên hy vọng.

Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng...

"Cha già đáng kính, hình như ông đã quên hiện tại ai là chủ gia đình!"

"Tiền lương của quản gia luôn là ta trả!" Vương lão gia thở phì phò.

"À." Tuấn Khải không nóng không lạnh cười, "Nếu tôi nhớ không lầm, hàng năm cha già vẫn lấy hoa hồng của công ty. Nếu không phải tôi lăn lộn thương trường, ông đâu có tiền hoa hồng mà nhận?"

"Mày..."

"Thiên Tỉ!" Tuấn Khải lạnh lùng nói.

Thiên Tỉ vẫn đang im lặng nãy giờ liền bước lên, cung kính hạ thấp người, "Vương tiên sinh xin phân phó."

"Ngày mai đổi quản gia một lần nữa cho cha tôi! Nhớ kỹ, phải trẻ tuổi, thông minh. Trong người cha tôi có bệnh, tốt nhất là nên mời một bác sĩ tư nhân mới về." Tuấn Khải gằn từng tiếng nói.

"Mày, mày không thể làm như vậy được!" Vương lão gia tức giận đùng đùng, chỉ tay vào hắn, "Tao thật sự hối hận khi đưa mày về Vương gia, tao là cha mày mà mày có thể đối xử với tao như thế?"

"Tôi nói rồi!" Tuấn Khải đột nhiên nói to hơn, vẻ không vui, mất kiên nhẫn hiện lên trong đáy mắt. Hắn đi đến trước mặt Vương lão gia...

"Tôi muốn được yêu người phụ nữ của tôi, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Nếu ngăn cản, tôi sẽ...giết không tha!"

"Mày...rõ ràng là ngay cả tao cũng đã giết được rồi đấy!" Vuonge lão gia tức giận không ít, vẻ mặt đầy bi phẫn, "Để cho cả thiên hạ này xem, thằng con trai quý tử Tuấn Khải của tao đã giết mẹ nó thế nào, sau đó giết cha nó!"

Tuấn Khải nghe vậy, cả người dướn về phía trước, khuôn mặt anh tuấn như khắc từ băng lạnh, khóe môi chậm rãi cong lên...

"Ông cho là...tôi không dám?" Ngắn ngủn vài chữ nhưng lại cho thấy rõ sự khát máu của hắn.

Vương Nguyên thoáng cảm thấy cổ họng mình dấy mùi máu tươi, gần như có cảm giác nghẹt thở.

Vương lão gia dường như cũng bị sát ý nơi đáy mắt Tuấn Khải làm cho sợ hãi, ánh mắt ông từ vẻ không thể tin biến thành tuyệt vọng, cuối cùng vô lực mà ngã ngồi trên ghế sofa, thê lương cười khổ...

"Rất khá, con trai ta thật sự là rất khá..."

Tuấn Khải khép hờ đôi mắt, không nói gì nữa mà kéo tay Vương Nguyên  đi ra ngoài.

Tất cả người hầu đều sợ tới mức mềm nhũn hai chân.

Thiên Tỉ nhìn thoáng qua Vương lão gia, không nói thêm gì, cũng đi luôn ra ngoài.

Trong không khí, dần dần chảy ra cảm giác lạnh lẽo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro