Chương 65.2 : Dịu dàng trong đêm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên gật đầu rồi lên tầng. Thiên Tỉ đi sau cậu bước nhanh lên phía trước, thay cậu mở cửa phòng ngủ...
"Đêm nay tôi sẽ canh giữ ngoài cửa, công tử Vương Nguyên có việc gì lúc nào cũng có thể gọi tôi." Hắn bước vào, bật điện lên, giọng nói trầm ổn.
Vương Nguyên ngẩn ra, "Anh còn muốn đứng ngoài cửa sao? Mấy ngày nay anh cũng không ngủ..."
Giọng nói mềm nhẹ của cậu mang theo sự thân thiết, làm tâm Thiên Tỉ chợt cảm thấy ấm áp.
"Vương tiên sinh phân phó tôi bảo vệ công tử, tôi sẽ bảo vệ 24/24 giờ để công tử được an toàn."
Giọng nói trầm ổn khiến lòng Vương Nguyên khẽ nhộn nhạo.
Vương Nguyên rất cảm kích, lại nhìn về hắn mà ánh mắt hơi hạ xuống.
"Cảm ơn anh, vất vả rồi..." Giọng cậu nhỏ, vô cùng nhỏ.
"Công tử Vương Nguyên nói gì?" Thiên Tỉ không nghe rõ, hơi hơi cúi người xuống gần cậu.
Hơi thở đầy nam tính phả đến, rất dễ chịu, khiến tâm Vương Nguyên không khỏi co rụt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ửng đỏ, cậu cúi đầu nói...
"Tôi... thực sự là anh không cần vất vả như vậy. Tôi, tôi không sao."
"Tôi đã quen rồi."
Giọng nói Thiên Tỉ có chút dịu dàng. Gò má hơi ửng hồng của cậu khiến tâm hắn chấn động một chút.
"Công tử Vương Nguyên cứ yên tâm nghỉ ngơi."
Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn là Nghi trượng đắc lực bên người Vương Tuấn Khải, loại chuyện này với hắn chắc hẳn chỉ là việc nhỏ.
Giây phút bóng dáng xinh đẹp như hoa khuất sau cánh cửa, Thiên Tỉ xoay người, không khỏi lộ ra một nụ cười...
Đi theo Vương Nguyên nhiều năm như vậy, hắn đối với người ta cũng trở nên khinh thường, chán ghét. Nhưng nhìn cánh cửa khép lại kia, lại nghĩ đến chàng trai bên trong, hắn không khỏi lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Vương Nguyên...
Cậu tựa như một tiểu tinh linh, đôi mắt rất đẹp nhưng vẫn lộ ra vẻ sắc sảo khiến tim hắn đột nhiên đập mạnh. Hắn có cảm giác một khi đã ngã vào ánh mắt ấy thì vạn kiếp cũng không thoát khỏi được.

Lại nghĩ đến thời khắc Vương Nguyên thất thân, tim hắn cho tới bây giờ chưa lúc nào đau đớn như vậy, giống như có hàng ngàn mũi dao đâm sâu vào lồng ngực hắn vậy.
Hắn rốt cục đã biết, bản thân mình không quay lại được, hoàn toàn trầm luân rồi!
_________________
Bóng tối phủ đầy, những chấm nhỏ trên bầu trời tỏa ánh sáng lấp lánh. Ánh trăng dịu nhẹ lặng lẽ rót xuống, xuyên thấu qua lớp mây mỏng, chầm chậm chảy qua cửa sổ sát đất vào trong phòng ngủ, tràn một màu bàng bạc, nhẹ nhàng phủ lấy chàng trai nhỏ đang ngủ say...
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ vuốt trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu, trên đôi mày đậm như tranh vẽ, mũi nhỏ đang thở nhẹ nhàng, hàng mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng...
...Cảm giác được hơi lạnh bên gò má cậu, ngón tay đang chuyển động đột nhiên dừng lại...
"Sắc mặt của cậu ấy sao lại nhợt nhạt như vậy?" Giọng nói trầm thấp lạnh như băng được đè xuống thật thấp, nhưng vẫn lộ ra uy nghiêm như trước.
Ánh trăng kéo dài cái bóng đổ xuống của người đàn ông ngồi bên đầu giường, bóng dáng cao lớn hoàn toàn phủ lấy Vương Nguyên.
Thiên Tỉ hơi hơi thấp người, nhẹ giọng trả lời, "Vương tiên sinh, công tử Vương Nguyên mấy ngày nay quá bận rộn cho việc luyện tập, không chú ý nhiều đến việc ăn uống, vậy nên dinh dưỡng mới không đủ."
"Tôi đã phái bác sĩ dinh dưỡng tới!" Ngữ khí Vương Tuấn Khải có chút không vui, ánh mắt sắc bén không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên.
"Công tử Vương Nguyên không muốn khiến bản thân trở nên đặc biệt nên bác sĩ đi theo cậu ấy không được tự nhiên." Thiên Tỉ trả lời.
Vương Tuấn Khải không nói gì nữa, đôi đồng tử màu lục khắc nghiệt nhìn dáng vẻ ngủ say của Vương Nguyên đã có chút buông lỏng.
Giờ khắc này, dáng vẻ ngủ say của Vương Nguyên đẹp đến không thể tưởng tượng được. Ánh trăng thanh khiết khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhuận ngọc của cậu càng thêm tỏa sáng. Dạ thịt tinh tế, hai hàng lông mày mảnh như vẽ, toàn bộ khuôn mặt đều thanh lệ, thoát tục như vậy, không mang theo một chút bụi trần nhân thế.
Cậu hiển nhiên đã uống qua sữa rồi mới ngủ, trong lúc ngủ say như thế này lại thiếu vẻ giương cung bạt kiếm như bình thường, có một chút quý phái yên tịnh, giống như một đóa hoa sen chớm nở, một hạt bụi nhỏ cũng không vươn tới được. Chính giữa giường trắng noãn mềm mại là một thiên thần đang chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. An tường như vậy, trầm tĩnh như vậy, khiến cho người khác không đành lòng quấy rầy...
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, trong tâm hồn lạnh như băng đá của hắn dường như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào...

"Đêm nay hẳn là cậu ấy rất sợ hãi?" Thật lâu sau, hắn mở miệng.
"Xin Vương tiên sinh yên tâm, sự bình tĩnh của công tử Vương Nguyên đã vượt quá những người cùng tuổi." Thiên Tỉ cúi đầu nói.
Vương Tuấn Khải nghe xong, khóe môi cứng nhắc bỗng nổi lên một nụ cười như có như không. Hắn nhìn về phía Vương Nguyên đang say giấc, trong đôi mắt lạnh băng có thêm nhiều vẻ dịu dàng.
"Sự tình tra thế nào rồi?"
"Người tặng quà cũng đã tra được nhưng không có bằng chứng để điều tra thêm. Người này chỉ theo yêu cầu làm mà không biết nội tình. Hơn nữa bên công ty kia cũng chứng thực đó là nhân viên của họ. Trước mắt..." Thiên Tỉ cau mày, đưa con búp bê và hộp quà cho Vương Tuấn Khải, "Vương tiên sinh, xin xem một chút."
Vẻ dịu dàng thoáng trong đôi mắt Vương Tuấn Khải ngay lập tức biến mất. Ánh mắt hắn lạnh ngắt, chuyển tầm nhìn từ khuôn mặt Vương Nguyên sang con búp bê...
Con búp bê vẫn tinh xảo như cũ, nhưng bộ phận cảm ứng trong bụng sớm đã được gỡ bỏ. Hai mắt to của búp bê dần mất đi ánh sáng lúc ban đầu.
Lấy búp bê từ trong hộp ra, gò má anh tuấn của Vương Tuấn Khải đều bao phủ trong băng giá. Bàn tay lớn của hắn đột nhiên dùng sức ở thân thể con búp bê, "răng rắc" một tiếng vang lên, con búp bê liền bị bẻ làm đôi.
"Tiếp tục tra cho tôi động tĩnh của tổ chức 'X - Ảnh'." Hai con ngươi của hắn như được che kín bởi sương lạnh. Hắn vứt con búp bê vào hộp, thấp giọng mệnh lệnh.
"Vâng, Vương tiên sinh!" Thiên Tỉ hạ thấp người.
Vương Tuấn Khải nhìn về phía Vương Nguyên một lần nữa, ánh mắt lại một lần nữa mang vẻ dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng nói: "Cậu xuống nghỉ ngơi đi!"
"Vương tiên sinh?"
"Cậu nên nghỉ ngơi tốt một chút!"
Vương Tuấn Khải vẫn không rời tầm mắt khỏi gương mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên, nhưng ngữ khí lại đè thấp hơn rất nhiều, như thể sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của cậu, "Đêm nay tôi sẽ cạnh cậu ấy. Lui ra đi!"
"Vâng, Vương tiên sinh." Đáy mắt Thiên Tỉ hiện lên một chút vẻ phức tạp.
Bóng đêm bao phủ, ánh trăng như sương, hết thảy đều thật yên tĩnh. Đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng tràn xuống, hòa hợp cùng với bóng đêm hoàn mỹ. Vạn vật chợt hóa thành hư ảo.
Trên chiếc giường trắng ngoãn, Vương Nguyên được ánh trăng bàng bạc bao phủ toàn bộ thân thể cậu, đẹp đẽ, vừa như thực, vừa như mộng. Cậu giống như một chàng hoàng tử ngủ trong rừng ở thế giới cổ tích vậy.
Ánh trăng lan tràn, nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc vương trên gò má cậu. Da thịt cậu như tỏa ra hương thơm dễ chịu của hoa, cái mũi nhỏ khẽ thở, đôi con ngươi lưu ly xinh đẹp động lòng người kia giờ đã được hàng mi thật dài che khuất, giấu đi đôi mắt như làn nước thu, đổ bóng xuống thành hình quạt.

Vương Tuấn Khải nhìn mà có chút ngây người. Một buổi đêm yên tĩnh như vậy, dường như khiến người ta không khống chế được cảm xúc của mình. Ít nhất là, dáng vẻ của chàng trai ngủ say trên chiếc giường này đã dần dần dỡ xuống cái vỏ lạnh lùng tàn nhẫn của hắn. Trái tim băng giá không hiểu vì sao như có một dòng nước ấm chảy vào...
Đôi mắt hắn thâm thúy, âm trầm như viên kim cương trong nước không hề chớp mà nhìn thật lâu khuôn mặt nhỏ nhắn đang chìm sâu vào giấc ngủ của Vương Nguyên. Hắn nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đan vào mái tóc cậu. Mái tóc quăn nghịch ngợm cuốn lấy ngón tay hắn. Trời sinh cho cậu mái tóc mềm mại, chạm vào cảm giác như tơ lụa, chợt khiến tim hắn đập nhanh một chút.
Trong không khí, hương thơm của cậu thoang thoảng dung hòa với hơi thở dễ chịu của người đàn ông, nhẹ nhàng quanh quẩn chung quanh chàng trai...
Chỉ mới vài ngày không gặp, nhưng hắn phát hiện ra, khi gặp lại chàng trai này, tâm tình hắn thực rất phức tạp. Thậm chí, một cảm giác vô cùng xa lạ cứ yên lặng mà sinh ra trong lòng hắn ...
Hắn phát hiện, hắn rất muốn cậu...
Vương Tuấn Khải theo bản năng nhíu mày, dường như có chút bài xích loại cảm giác "mạc danh kỳ diệu" (không giải thích được, không hiểu ra sao) đang dần nảy sinh này. Có lẽ ngay tại buổi đêm như thế này, hắn không có cách nào áp chế tình cảm này lan tràn ra.
Trong lòng hắn như đã có một lỗ hổng. Cùng với hô hấp của Vương Nguyên, hắn dần dần buông lỏng xuống...
Từ khi nào thì, hắn bắt đầu mất đi thoải mái, mất đi tự do tự tại? Nhiều năm như vậy hắn luôn trứ danh là lạnh lùng tàn nhẫn. Đối mặt với tập đoàn tài chính của gia tộc, đối mặt với tổ chức hắc đạo, hắn đã sớm biết đến "huyết vũ tinh phong" (gió tanh mưa máu), ngươi lừa ta gạt, cũng đã sớm học được cách tiết chế bản thân.
Sống trong xã hội này, hắn - Vương Tuấn KHẢi - đã sớm là một nhân vật mà hắc bạch lưỡng đạo nghe đến đã sợ mất mật. Không người nào là không biết đến sự tàn nhẫn của hắn. Không người nào không biết hắn lạnh lùng. Hắn mưa gió thất thường, một tay che trời. Hắn có thể làm cho một người sống, cũng có thể khiến cho một người chết. Quyền lực tuyết đối ở bất kỳ nơi đâu đã khiến hắn cũng sớm mất đi sự ấm áp của nhân tình.
Nhưng, ngay tại đêm nay, với chàng trai nhỏ luôn giương cung bạt kiếm với hắn này, tâm thế hắn lại bình ổn hẳn xuống, cảm giác thoải mái cùng an bình chưa từng có trước đó dần dần bao phủ lấy hắn. Vương Tuấn Khải chợt nhớ lại những năm tháng tám tuổi trước đây, làm bạn với hắn cũng chỉ có...bầy sói.
Vương Tuấn Khải không thể không thừa nhận, hắn đối với cậu là...say mê...
Có hận không? Hắn không biết. Chỉ là như trong một cái chớp mắt, hắn không muốn hận...
Ngón tay hắn hơi hơi rụt lại. Hắn thấy Vương Nguyên chợt chau mày, đôi môi anh đào nhỏ bé khẽ run rẩy, phát ra thanh âm như đang nức nở.
Đáy mắt Vương Tuấn Khải hiện lên một chút đau lòng, dịch chuyển ngón tay sang giữa hai chân mày của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Hôm nay hẳn là cậu đã rất sợ hãi mới có thể gặp ác mộng như vậy. Hoặc có thể bởi vì chính hắn khiến cậu bất an, cho dù trong mơ cũng đau đớn đến thế?
Nghĩ tới khả năng đó, tâm hắn đột nhiên siết lại, cảm giác đau đớn đánh thẳng vào hắn.
Hắn không kìm được liền vươn một bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cậu, lại không biết được từng đường nét lạnh lùng cứng rắn trên khuôn mặt mình đã pha một chút dịu dàng...
"Không sao cả, tôi ở đây..."
Tiếng nói trầm thấp, như thể cố gắng phát ra với âm lượng nhỏ nhất có thể. Giọng nói hắn như thứ rượu ngon thuần chất, có thể khiến người ta nghiện được.
"Ưm..."
Vương Nguyên để thoát một tiếng rên nhỏ, theo bản năng cựa mình, lại như muốn tìm một tư thế ngủ thoải mái. Khuôn mặt cậu nhẹ nhàng áp vào lòng bàn tay Vương Tuấn Khải. Đầu cậu hơi nghiêng, để lộ ra phần gáy mềm mại, dưới ánh trăng tản ra sự mịn màng, sáng bóng.
Động tác lơ đãng này của Vương Nguyên trong nháy mắt lay động bức tường cứng ngắc trong lòng Vương Tuấn Khải, tình cảm mơ hồ đâu đó trỗi dậy, nội tâm hắn hơi hơi chấn động...
Chàng trai này, trẻ con chạm khuôn mặt nhỏ nhắn vào hắn. Mặt cậu rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ cần một bàn tay lớn của hắn đã đủ để che khuất. Cậu tin tưởng hắn như thế, dựa dẫm ỉ ôi lại hắn như thế, khác xa vẻ phẫn nộ oán hận khi thanh tỉnh.
Xem ra, đêm nay lại là một đêm không ngủ...
Sợ đánh thức cậu, Vương Tuấn Khải cẩn thận nằm xuống bên người cậu, kéo thân thể mềm mại như không xương của cậu kề sát ngực mình. Cảm nhận được hô hấp bình ổn, hắn mới lẳng lặng nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Giờ khắc này, không có tiếng động, cũng không có âm thanh...
Mà hắn, chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ có giây phút đối xử với người nào lại dịu dàng đến thế này...
__________________
Lại một ngày bận rộn trôi qua, rốt cuộc cũng đã đến trước đêm diễn. Xong buổi luyện tập,Vương Nguyên lẳng lặng ngồi trong tiệm cà phê trên tầng thượng của công ty. Trước đây Tuấn Miên cứ không ngừng cằn nhằn lải nhải cùng giám sát, cậu cũng thực sắp từ bỏ được cà phê, nhưng vẫn mê uống coke như thói quen trước đây, làm thế nào cũng không bỏ được.
Bốn phía thật yên tĩnh, nơi này thường không có người đi lên. Cậu cũng là lần đầu tiên ngồi ở đây, lại lỡ đãng nhớ tới người con trai xinh đẹp tuyệt trần Hoàn Tử Thao ấy. Sau này có một chút thời gian, cậu mới xem bộ phim do Hoàn Tử Thao đóng. Không thể không nói, kỹ thuật diễn của cậu ấy rất tốt. Vẻ đẹp của cậu không những khiến đàn ông si mê mà còn khiến phụ nữ cũng phải ghen tỵ.
Nhưng mà, hình như gần đây không thấy cậu ấy...
Vương Nguyên ôm cốc coke lớn, từ từ uống, suy nghĩ cũng từ từ bay lên...
Đêm qua, cậu có một giấc mơ rất kỳ lạ. Khi cậu đang mất phương hướng trong làn sương mù dày đặc, có một tảng đá lớn đầy máu đè lấy cậu, khiến cậu không thể thở nổi, như gần mất đi hô hấp. Nhưng ngay lúc tưởng như sắp chết, cậu lại nghe được giọng nói của một người đàn ông, trầm ổn, mạnh mẽ. Giọng nói này quen thuộc lắm, khiến giấc ngủ của cậu cũng được an tĩnh hơn...
_________________________
(=) Bật mí cho các bạn biết, chương sau KARRY sẽ tỏ tình với Vương Nguyên nha :v . Hóng không nào, các bạn vote + cmt cho fic ver đi. Au sẽ sớm ra chương cho <3 Moa moa ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro