Chương 70: Bước ngoặt ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nana nghe vậy, kích động mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán hận nhìn cậu...
" Vương Nguyên, cậu đừng nghĩ lần này cậu giúp tôi sẽ cảm ơn. Nếu không phải vì cậu, sao tôi có thể đến pub này hát? Rất nhiều công ty đại diện khác nghe nói tôi bị DIO cắt hợp đồng đều không dám ký với tôi nữa, tránh tôi như tránh chuột, vì sao? Chính là bởi vì ông chủ lớn của công ty DIO là Vương Tuấn Khải! Là kim chủ của cậu! Cậu có tư cách gì để thương hại tôi? Tôi còn thấy cậu đáng thương hơn mà thôi. Cậu chẳng qua chỉ là một con ký sinh trùng dựa vào đàn ông để kiếm ăn!"
Lời của cô còn không khiến Vương Nguyên tức giận, ngược lại còn cười cười...
"Đúng vậy, tôi chính là ký sinh trùng dựa vào đàn ông để kiếm ăn thôi, nếu cô tức thì cô cũng có thể làm như vậy. Nếu cô thực sự hận tôi, vậy thì tốt nhất cô phải trở nên mạnh hơn một chút, như vậy mới có thể đối phó được với tôi mới đúng. Nếu cô chỉ có thể ở chỗ này mà kiếm ăn, tôi đây không cần thiết phải thương hại cô, cứ trực tiếp khinh bỉ cô là được. Vậy cô muốn lựa chọn như thế nào đây?"
"Cậu, cậu..." Nana tức giận đến toàn thân đều phát run.
"Đây là điện thoại của một đại người diện khác, từng muốn tôi thử giọng. Tuy rằng công ty của chị ấy không thể so sánh với công ty DIO ở bất kỳ mặt nào, nhưng ít nhất vẫn có cơ hội để cô bảo vệ danh dự của một ca sĩ. Người đại diện này rất nguyên tắc, cô không cần lo lắng có chuyện tình gì bên trong, an tâm mà hát." Vương Nguyên ném cho cô một cái danh thiếp, ngữ khí lạnh lùng nói.
"Cậu cho là tôi sẽ nhận?"
Nana ngghi hoặc nhìn Vương Nguyên, cậu ta không phải rất ghét mình hay sao? Thế nào lại còn có thể giới thiệu người đại diện cho mình quen cơ chứ?
Vương Nguyên nhún nhún vai, "Tùy cô đó, tôi chỉ đơn giản chỉ cho cô một cách mà thôi. Dù sao cô cũng không muốn cả đời hát ở đây chứ? Còn nữa, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô quay lại, 'đoạt' fan với tôi. Cơ hội ở trước mặt cô, thích, cô lấy; không thích, cô cứ vứt đi. Tùy cô!"
Nói xong câu đó, cậu xoay người rời đi.
Thiên Tỉ phía sau cũng trầm mặc không lên tiếng, theo sát phía sau.
Bên trong căn phòng, Nana lẳng lặng nhìn tấm danh thiếp thật lâu, nhấc tay lên chậm rãi cầm lại, trên mặt toàn là vẻ phức tạp...
----
"Thực sự là hơi quá đáng nha, tôi lần đầu gặp qua người nào vô lương tâm như vậy đó. Giúp không cảm kích thì thôi, còn nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy!"
Khi dừng ở bãi đỗ xe, Vương Nguyên không ngừng oán ra lửa giận trong bụng, "Sớm biết cô ta không tim không phổi vậy, chúng ta sẽ không cứu."
Thiên Tỉ mỉm cười, "Hiện thực chính là hiện thực. Có đôi khi rất nhiều người không phải vì cậu giúp mà cảm kích, ngược lại còn cho đó là một loại vũ nhục. Tâm khí Nana kia rất cao ngạo, đương nhiên sẽ có phản ứng này."
"Tôi chẳng qua bất bình mà thôi, không lẽ ngồi xem cô ta bị đám đàn ông kia làm nhục? Tôi đây cả đời sẽ áy náy."
Vương Nguyên đưa tai xoa xoa thái dương, vô lực nói tiếp, "Nhưng mà hôm nay may mắn có anh, bằng không tôi cũng không dám liều như vậy."
Thiên Tủ mở cửa xe ra, đã thấy sắc mặt Vương Nguyên càng lúc càng nhợt nhạt, "Công tử Vương Nguyên, cậu không sao chứ? Sắc mặt rất khó coi."
Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cảm giác choáng váng mê muội tựa hồ càng thêm nghiêm trọng, "Không sao cả, có thể là do vừa nhìn thấy máu, có chút ảnh hưởng."
Thiên Tỉ không nói gì, lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Thấy cậu nhướng lên, hắn nâng bàn tay lớn che trên đầu cửa xe...
"Cảm ơn..."
Vương Nguyên mỉm cười, vừa muốn nói gì, thân thể lại hơi hơi nhoáng lên một cái, ánh mắt có chút mờ mịt, ngay sau đó, hai chân mềm nhũn...
"Công tử Vương Nguyên!" Thiên Tỉ biến sắc, tiếp được thân thể mềm nhũn của cậu...
Vương Nguyên ngay trước mặt hắn ngất xỉu, mà hắn, lại không hề hay biết...
---
Phòng cấp cứu bệnh viện đa khoa thành phố.
Bởi vì Vương Nguyên đột nhiên ngất xỉu, Thiên Tỉ không dám có một chút chậm trễ, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của cậu liền đưa Vương Nguyên đến bệnh viện gần nhất để khám.
Ban đêm bệnh nhân hơi ít. Nơi này không phải là bệnh viện tư, tuy điều kiện tuy rằng kém một chút, nhưng trình độ khám và chữa bệnh ở đây vẫn được mọi người công nhận.
Nhóm bác sĩ trong phòng cấp cứu ra ra vào vào nhiều lần, mỗi lần ra vào đều liếc nhìn Thiên Tỉ một cái. Họ không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông chững chạc, ổn trọng như vậy lại có quan hệ với một chàng trai nhỏ phóng túng, ăn mặc "thông thoáng"như vậy.
Hành lang bệnh viện có chút yên tĩnh...
Khi Vương Tuấn Khải nhận được thông báo liền tới ngay bệnh viện. Hắn chỉ dùng có phân nửa thời gian, khiến người ta không thể không sợ hãi mà cảm thán tốc độ kinh hoàng của hắn.
Sự yên tĩnh của hành lang bị tiếng bước chân ồn ào đập vỡ. Bộ mặt Vương Tuấn Khải lạnh lùng, hơn nữa phía sau hắn còn đi theo vài tên vệ sĩ, khí thế cường hãn như vậy khiến các bác sĩ trực ban nhìn thấy mà sợ, những y tá khác đều bị dọa tới mức muốn bỏ chạy.
Thiên Tỉ ngồi trên ghế ở hành lang phòng cấp cứu, thấy Vương Tuấn Khải vừa tới liền đứng dậy, sải nhanh bước tới, "Vương tiên sinh."
Con ngươi sắc bén khắc nghiệt của Vương Tuấn KHẢi quét chung quanh một vòng, giọng nói bình tĩnh như trước đã có một tia lo âu, " Vương Nguyên đâu?"
"Công tử Vương Nguyên vẫn còn trong phòng cấp cứu, lần kiểm tra thứ nhất vẫn chưa làm xong." Thiên Tỉ vội vàng báo cáo, ngay sau đó, sắc mặt ngưng trọng nói tiếp...
"Thực xin lỗi, Vương tiên sinh, là thuộc hạ làm việc tắc trách."
Vương Tuấn Khải vung tay lên, không chờ Thiên Tỉ nói thêm điều gì nữa, duỗi chân, sải bước đến phòng cấp cứu của bệnh viện, đẩy mạnh cửa vào...
"Này, anh là ai? Ai cho phép anh vào đây! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Trong phòng cấp cứu vang lên vài giọng nói bất mãn, ngay sau đó, thân hình cao lớn của Vương Tuấn Khải bị vài y tá đẩy ra.
Vương Tuấn Khải biến sắc, vừa muốn bước tới, lại bị Thiên Tỉ ngăn lại...
" Vương tiên sinh, như vậy sẽ làm chậm trễ việc điều trị của công tử Vương Nguyên."
Gương mặt hàn băng của Vương Tuấn Khải cố nén suy nghĩ muốn dùng một cước đá văng cửa phòng cấp cứu ra. Hắn đứng qua một bên, thân hình cao lớn anh tuấn dưới ánh đèn hành lang đổ xuống cái bóng dài. Hắn đặt cánh tay lên bệ cửa sổ. Cảnh đêm đẹp đẽ bên ngoài cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn, ngược lại càng làm cho hắn phiền não.
Sau đó, hắn rõ ràng ở trên hành lang đi tới đi lui. Vương Tuấn Khải trứ danh với dáng vẻ luôn bình tĩnh trầm ổn, vào giờ khắc này như trở thành con người khác. Ngay cả đôi mày anh tuấn của hắn cũng nhíu chặt vào nhau.
" Thiên Tỉ !" Hắn rốt cuộc đã mở miệng, giọng nói hoàn toàn lạnh lẽo.
Thiên Tỉ bước tới, "Vương tiên sinh, xin phân phó!"
Nói thật ra, hắn đi theo Vương Tuấn Khải nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn mất kiên nhẫn như vậy.
" Vương Nguyên làm sao có thể ngất xỉu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ngữ điệu gió êm sóng lặng vốn có của Vương Tuấn Khải cũng có chút thay đổi, hơi hơi cao lên, ánh mắt lạnh ngắt như thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ, khiến người ta không dám tiếp cận.
"Công tử Vương Nguyên trong thời gian này dùng cơm rất ít, cũng rất kén chọn, ngay cả tay nghề của đầu bếp riêng cũng không hợp khẩu vị của công tử Vương Nguyên. Bác sĩ đang kiểm tra, xin Vương tiên sinh tạm thời không nên gấp gáp."

Thiên Tỉ thong thả nói, trong lòng cũng lo lắng cho Vương Nguyên không thôi.
Vương Tuấn Khải nghe xong nao nao.
Hắn đang sốt ruột sao?
Đang nghĩ tới, đã thấy cửa thang máy ở hành lang chậm rãi mở ra, một nữ bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi đi tới, lại vội vã vào phòng cấp cứu.
Mấy người Vương Tuấn Khải nhìn theo vị nữ bác sĩ này cho đến khi vào phòng cấp cứu, thấy vẻ mặt của bà cứ đăm đăm.
Chẳng được bao lâu, vị bác sĩ này lại đi ra, phía sau là một cái giường, nằm trên đó đúng là Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải thấy thế, ánh mắt trở nên căng thẳng. Hắn sải bước tiến lên, ngay sau đó, Thiên Tỉ cùng vài tên về sĩ cũng ào ào bước theo sau, khiến nhóm bác sĩ trong phòng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Sao giống y như xã hội đen vậy?
"Trong các anh ai là người nhà của Vương công tử?" Nữ bác sĩ có chút dũng cảm, gặp lại một màn này, lớn gan cao giọng hỏi.
Vương Tuấn Khải không nói gì trực tiếp bước tới, tròng mắt xanh lục vốn như ngâm trong hồ nước lạnh giờ đây lại hiện lên vẻ lo âu.
"Là tôi!"
Nữ bác sĩ bị thân hình cao lớn hơn cả một cái đầu của hắn làm cho hoảng sợ, nhất là toàn thân Vương Tuấn Khải cao thấp đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho người khác có một loại áp lực. Nhưng cũng rất hiển nhiên, diện mạo anh tuấn của hắn khi đến đây đều thu hút một số ánh mắt mê muội.
"Mấy cô còn trong này thất thần làm cái gì? Còn không đưa bệnh nhân đi?"
Nữ bác sĩ bất mãn quát nhẹ mấy y tá. Mấy cô gái sợ tới mức thè lưỡi, định đẩy giường đi...
"Ba..."
Bàn tay lớn của Vương Tuấn Khải đè mạnh lại chiếc giường, con ngươi xanh lục lướt qua hai mắt nhắm chặt của Vương Nguyên, đáy mắt hắn chợt trầm xuống một chút. Hắn lại nhìn về nữ bác sĩ kia, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo...
"Muốn đưa cậu ấy đi đâu?"
Lực tay mạnh mẽ của hắn làm vài y tá muốn đẩy cũng phải dừng lại, bất lực nhìn về phía bác sĩ cầu cứu.
Nữ bác sĩ thấy thế, lạnh giọng nói, "Nếu anh hy vọng cậu ấy có việc gì thì cứ việc để tay ở đó mà giữ lại!"
Vương Tuấn Khải nao nao, bàn tay lớn theo bản năng buông ra...
Nhóm y tá cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng càng thêm kính trọng vị bác sĩ này. Người đàn ông kia tuy đẹp đến kỳ lạ, dáng người cao lớn giống như thần đế khiến tâm hồn người khác phải rung động, nhưng mà, toàn thân hắn tỏa ra khí thế thực sự khiến người ta sợ hãi. Dường như hắn là trời sinh cho khí thế vương giả, lại cùng con ngươi băng lạnh đến cực độ kia, khiến người ta không dám nhìn nhiều, càng không dám làm trái với mệnh lệnh của hắn.
Nữ bác sĩ thấy hắn còn phối hợp, lạnh nhạt hỏi tiếp, "Anh là chồng của bệnh nhân?"
Một câu nói, như là sấm sét bổ vào đầu Vương Tuấn Khải. Hắn lại giật mình một lần nữa, hơn nửa ngày mới có phản ứng, lạnh lùng hỏi lại, "Bệnh nhân thế nào?"
Không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận.
Nữ bác sĩ nhíu mày, đánh giá Vương Tuấn Khải từ trên xuống dưới một phen, sự hồ nghi trong lòng từ từ lan ra...
Trong bệnh án, chàng trai kia mới có mười tám tuổi, mà người đàn ông cao lớn trước mặt này nhìn qua hắn khoảng hai mươi tám tuổi, hẳn là quan hệ vợ chồng? Nhưng mà, đây đích xác là bộ dáng quan tâm đến người yêu.
Nữ bác sĩ hắng giọng vài lần, giọng nói lành lạnh tiếp tục, "Anh theo tôi lên lầu."
Tiếng giày cao gót bước vào thang máy.
Vương Tuấn Khải không có chút do dự, cũng bước vào.
Bọn vệ sĩ ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có một tên vệ sĩ nói khẽ với Thiên Tỉ, " Thiên Tỉ tiên sinh, cho tới bây giờ cũng không ai dám làm càn đối với mệnh lệnh của Vương tiên sinh như vậy!"
Thiên Tỉ có thể hiểu tâm tình của Vương Tuấn Khải, nhàn nhạt trả lời, "Ở dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu, ở những nơi như thế này không nên quá mức."
"Vâng, Dịch tiên sinh!" Đám vệ sĩ cũng đi theo Thiên Tỉ vào thang máy...
Bệnh viện công có quy củ của bệnh viện công, ít nhất phải đợi bác sĩ chẩn đoán xong mới có thể chuyển viện. Nơi này không phải là bệnh viện tư, vì vậy sẽ không giống cách các bác sĩ ở bệnh viện tư đối đãi với bệnh nhân vô cùng khách khí. Bởi ở nơi này, thân phận ai tới chữa bệnh cũng đều như nhau.
________________
Văn phòng của bác sĩ chủ nhiệm khoa, trên biển rõ ràng đề: "Khoa phụ sản."
Trong văn phòng, Vương Tuấn Khải ngồi nghiêm chỉnh trước mặt bác sĩ, tựa như đang dùng toàn bộ sự nhẫn nại trong đời mình chờ bác sĩ mở miệng.
Nữ bác sĩ ký xong bệnh án của Vương Nguyên mới ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, ánh mắt khắc nghiệt tựa hồ như muốn so găng với Vương Tuấn. Khải, giọng điệu cũng trở nên không chút khách khí...
"Thấy rõ nơi đây là văn phòng gì không?"
Vương Tuấn Khải ngẩn người. Từ khi hắn nắm trong tay tổ chức "Ảnh", không có bất kỳ ai dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với hắn. Câu hỏi thình lình này khiến hắn phản ứng không kịp, một lúc lâu sau mới thản nhiên hỏi lại, "Xin hỏi, kết quả của bệnh nhân thế nào?"
Nữ bác sĩ cầm bệnh án của Vương Nguyên ném lên bàn, "Anh tự mình xem đi."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải căng thẳng, vội vàng lấy qua bệnh án, lại thấy bên trên viết toàn những ký tự loằng ngoằng. Hắn nhíu nhíu mày, "Cái này...tôi xem không hiểu."
Chữ bác sĩ có vẻ như luôn luôn rất khó để đọc được.
Vị bác sĩ không lấy lại bệnh án, ngược lại còn tựa thân mình vào ghế ngồi, sắc mặt lãnh đạm nhìn Vương Tuấn Khải, "Anh đã là chồng của vị công tử này, làm sao có thể sơ ý như vậy? Cậu ấy đã mang thai hai tháng, dinh dưỡng lại không đủ? Anh làm chồng kiểu gì vậy? Lấy vợ về nhà không phải dùng để trang trí!"
Bà nói lớn, lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Vương Tuấn Khải thì "cộp cộp cộp" gõ một chút lên mặt bàn, "Vị tiên sinh này, anh có nghe tôi nói gì không đấy?"
"Hả?"
Vương Tuấn Khải hơn nửa ngày mới nhìn về phía bác sĩ, gò má như điêu khắc từ cẩm thạch lại có vẻ cứng ngắc dị thường, giọng điệu cũng trở nên chậm chạp...
"Bác sĩ vừa mới nói cái gì?"
"Tôi vừa mới nói, vợ lấy về nhà không phải dùng để trang trí!" Nữ bác sĩ thật sự không hiểu vẻ mặt của người đàn ông này, cứng ngắc giống như một khối gỗ vậy.
"Không, tôi hỏi câu trước!"
"Anh đang nói nhảm gì đấy?"
Bác sĩ không kiên nhẫn trừng mắt. Đối với đàn ông luôn là như vậy, không chăm sóc tốt vợ mình, bà rất có thành kiến. Hơn nữa, tên này còn dám ở trong bệnh viện này rống loạn lên với trưởng khoa là bà?
"Anh lớn lên cũng thành người chứ hả? Chẳng lẽ không biết chuyện phòng the không có phòng tránh thì sẽ khiến người ta mang thai hay sao?"
Bà đứng bật dậy, lạnh giọng quát, "Vợ anh đã mang thai hai tháng, anh làm chồng còn không biết hả?"
Lời nói sắc bén của bác sĩ như máy khoan điên cuồng xiên qua lòng Vương Tuấn Khải. Hắn hốt hoảng, rồi đột nhiên như muốn nổ tung...
"Cái gì?"
Thân hình cao lớn của hắn đột ngột đứng dậy, ước chừng cao hơn bác sĩ rất nhiều, âm điệu ngoài ý muốn cũng cao hơn so với bình thường.
Nữ bác sĩ chưa từng cùng người như hắn so găng. Người đàn ông cao lớn như vậy nếu một cái tát giáng xuống, chắc chắn bà sẽ cách cái chết không xa. Hơn nữa còn có đám vệ sĩ sau lưng hắn...
Ông trời ơi, không phải là đang đóng phim đấy chứ?
"Vợ anh mang thai, gần hai tháng rồi." Giọng của vị bác sĩ trở nên bình thản, bà ngồi xuống, kéo bệnh án lại.
Hô hấp của Vương Tuấn Khải có chút dồn dập, ngay sau đó, bàn tay lớn kéo mạnh cánh tay của bác sĩ, gấp gáp hỏi, "Bà nói cậu ấy mang thai? Thật hay giả?"
Nữ bác sĩ bị hắn siết đến phát đau, cả khuôn mặt đều nhăn lại. Vương Tuấn Khải thấy thế, vội vàng buông lỏng tay, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bác sĩ."
Lần đầu tiên, hắn trong trạng thái lo lắng vì hành vi của mình!
Nữ bác sĩ nâng một cánh tay lên, nhẹ nhàng xoa. Ông trời ạ, khí lực của người đàn ông này thật quá lớn, vừa một giây trước bà còn cho rằng cánh tay mình sắp đứt ra rồi...
"Tôi là bác sĩ, phải nói dối với anh sao?"
Người đàn ông này đúng là ngu xuẩn, phản ứng vô cùng kỳ cục.
Ngực Vương Tuấn khải chỗ cao chỗ thấp phập phồng, tròng mắt thâm thúy như trời đêm bên ngoài, rồi đột nhiên có một chấm nhỏ thắp sáng. Tay hắn cào mạnh mái tóc, thân hình cao
lớn đột ngột xoay lại, mở cửa văn phòng bác sĩ ra...
"Anh ngồi xuống, tôi còn chưa nói xong!"
Giọng nói không một chút khách khí của bác sĩ lại một lần nữa vang lên từ phía sau. Loại thái độ không thân thiện này khiến bọn vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài vô cùng sửng sốt...
Hôm nay Vương tiên sinh bị sao vậy? Thế nào mà lại bị một bác sĩ kêu đến kêu đi? Bác sĩ này thật không biết trời cao đất rộng.
Nhưng mà, mọi người một lần nữa lại được mở rộng tầm mắt.
Vương Tuấn Khải vậy mà ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt bác sĩ, cẩn thận hỏi, "Tôi bây giờ đi xem cậu ấy được không?"
"Có thể, nhưng không phải là bây giờ!"
Bác sĩ lấy ra một tờ giấy, không biết viết cái gì, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi tiếp, "Muốn giữ hay không giữ?"
Một câu hỏi đến Vương Tuấn Khải, hắn đần ra sửng sốt nửa ngày mới hỏi ngược lại, "Cái gì là giữ hay không giữ?"
Vị bác sĩ bất đắc dĩ ngẩng đầu, người đàn ông này sao mà ngốc như vậy chứ?
"Tôi hỏi anh, đứa trẻ này muốn phá hay là muốn giữ lại? Nếu muốn, tôi sẽ kê thuốc dinh dưỡng cho bệnh nhân, còn nếu không muốn, bây giờ phải nhập viện, dù sao đứa trẻ cũng đã hai tháng, nếu cái thai lớn hơn..."
"Giữ, đương nhiên phải giữ!"
Vương Tuấn Khải biến sắc, không chờ bác sĩ nói xong, bàn tay lớn liền "Rầm" một tiếng, đập mạnh trên mặt bàn, chấn động khiến ống đựng bút trên đó cũng đổ xuống...
"Cậu ấy mang thai con tôi, ai dám phá bỏ nó, tôi sẽ lấy mạng của kẻ đó!"
"Rầm" một tiếng, vị bác sĩ kia cũng nổi giận, đột ngột đứng dậy, tay cũng vỗ mạnh vào mặt bàn, khiến bọn vệ sĩ bên ngoài cửa hoảng hốt, ngay cả Thiên Tỉ cũng kinh sợ...
"Vị tiên sinh này, anh tốt nhất là chú ý cho tôi! Nơi này là bệnh viện, không phải là chỗ của xã hội đen các anh!" Bà vô cùng bất mãn, giọng nói cao vút lên!
"Bây giờ đã hiểu được phải che chở đứa trẻ hả? Sớm sao không làm gì đi? Vợ anh mang thai, chuyện lớn như vậy, gần hai tháng mới biết được? Dù cho người đàn ông độc đoán cũng không thể coi nhẹ sức khỏe của vợ mình chứ? Hôm nay may mắn mà đưa cậu ấy tới kịp thời, bằng không anh còn chẳng có cơ hội thấy được đứa trẻ này mà vợ anh sẽ trực tiếp được đưa vào phòng hộ sinh!"
Trưởng khoa lạnh giọng quát lớn, khiến tất cả mọi người bên ngoài văn phòng đều giật mình ngây ngẩn cả người, nhất là vệ sĩ của Vương Tuấn Khải. Trời ạ, vị bác sĩ này thật đúng là muốn chết!
Không khí như ngưng đọng lại...
Sắc mặt Thiên Tỉ cũng chợt trở nên nghiêm trọng, không phải vì cái gì khác, đơn giản là vì nghe được tin Vương Nguyên đã làm mẹ.
Tiếng quát tháo của trưởng khoa theo khe cửa chui ra, không có chút cố kị che giấu gì...
Vương Tuấn Khải nghe xong, trong lòng đột nhiên nghẹn một chút, ngay sau đó, cơn đau như đại hồng thủy bắt đầu lan ra. Dần dần, một suy nghĩ đáng sợ dâng lên, theo từng chân tóc của hắn thổi quét qua toàn thân, khiến hô hấp của hắn chợt có chút khó khăn, ngón tay thon dài cũng theo bản năng run rẩy...
"Bác sĩ, thân thể cậu ấy rất tệ sao?"
Vị bác sĩ hừ lạnh một tiếng, "Đây chính là nguyên nhân tôi giữ anh ở lại văn phòng!"
Bà một lần nữa ngồi xuống. Bởi vì là người từng trải, không khó nhìn ra sự quan tâm chân thật của người đàn ông này đối với chàng trai kia, vậy nên mới bỏ qua.
"Vương công tử thiếu máu nghiêm trọng, đây cũng là lí do khiến cậu ấy ngất xỉu. Hơn nữa câu ấy còn đang mang thai, nếu dinh dưỡng không được chú ý tới sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi, hơn nữa sẽ thiếu canxi. Tiên sinh, nếu anh thực sự quan tâm đến vợ mình, tốt nhất là nên chăm sóc cậu ấy. Xem ra cậu ấy vừa mới từ quán bar đi ra. Người mang thai sao có thể đi đến những chỗ như thế? Dù cậu ấy không uống rượu không hút thuốc lá, nhưng như vậy còn ảnh hưởng của khói thuốc lá thì sao? Anh là đàn ông, không bao giờ có thể hiểu được khói thuốc lá đối với người mang thai có bao nhiêu tác hại!"
Vương Tuấn Khải nghe xong, bộ mặt anh tuấn hơi hơi co lại, đôi môi mỏng mím chặt, lộ ra một vẻ nghiền ngẫm. Hắn lập tức hỏi bác sĩ...
"Tình trạng hiện giờ của cậu ấy thế nào rồi?"
"May mắn là tuổi bệnh nhân còn trẻ, tuy thể chất kém một chút, nhưng chỉ cần chú ý dinh dưỡng sẽ không thành vấn đề. Nhưng, tiên sinh, tôi phải nhắc nhở anh, nếu anh còn sơ ý một lần nữa, vợ anh và cả thai nhi trong bụng sẽ rất nguy hiểm. Cậu ấy không phải là thiếu máu bình thường đâu, mà là thiếu máu nghiêm trọng, hiểu chưa?" Vị bác sĩ nói xong, trên giấy viết thêm vài dòng chữ.
Vương Tuấn Khải cảm thấy như bị đao cắt, loại cảm giác không rõ ràng này thực sự khiến hắn không thoải mái...
"Khi nào cậu ấy có thể chuyển viện?" Hắn quyết định công việc kế tiếp, dù sao đây là bệnh viện công, không thể bằng bệnh viện tư. Hắn không tin tưởng được.
Nữ bác sĩ dừng bút, giương mắt nhìn thoáng qua, "Tiên sinh nếu có tiền, như vậy thì nên mua chút đồ ăn dinh dưỡng cho vợ mình thì hơn. Nếu anh kiên quyết muốn chuyển viện như vậy, tôi vẫn sẽ ký tên. Nhưng vẫn là câu nói kia, hy vọng anh chăm sóc tốt vợ mình một chút! Đàn ông lớn như vậy rồi, chăm một chàng trai không khó chứ?"
"Không khó không khó, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý!" Vương Tuấn Khải lần đầu tiên hợp tác như vậy, ngay cả chính hắn cũng thấy kỳ quái.
Theo như bình thường, nếu có người dám lớn tiếng ra lệnh với hắn, kết quả duy nhất chỉ có thể là gặp máu; nhưng mà, hôm nay, hắn lại ngồi trong văn phòng này nghe bác sĩ quở trách hơn nửa ngày?
Bác sĩ thấy hắn phối hợp như vậy, khẽ hừ một tiếng rồi đưa tờ giấy cầm trong tay cho hắn...
"Đây là một ít cách kết hợp các loại thức ăn dinh dưỡng, ngay cả bác sĩ phụ sản giỏi nhất cũng sẽ kê như vậy. Còn nữa, vợ anh sẽ không nhanh tỉnh lại như vậy, vì thế để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều nhiều một chút, sau đó chuyển viện cũng không muộn. Cuối cùng có một vấn đề, cũng là vấn đề quan trọng nhất!" Bà nhìn gương mặt anh tuấn có thể so với người mẫu tây phương của Vương Tuấn Khải, "Không thể làm loại vận động kịch liệt!"
Vương Tuấn Khả giật mình, lập tức phản ứng lại lời nói của bác sĩ, sắc mặt có một chút xấu hổ, gật gật đầu, "Cảm ơn!"
Trời mới biết, cái dạng này của hắn nếu để thuộc hạ nhìn thấy thì có bao nhiêu khiếp sợ...
Mà ngay cả hắn cũng khiếp sợ mình!
---
Trong phòng bệnh, trên chiếc giường trắng noãn là một chàng trai như tiên đương lẳng lặng nằm ngủ. Mặc bộ quần áo bệnh nhân, cậu nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt, che khuất đi đôi mắt trong veo. Bộ dạng cậu như vậy càng khiến người đàn ông kia thêm đau lòng...
Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh cậu, tròng mắt xanh lục vẫn luôn khắc nghiệt nay lại lóe ra một chấm ánh sáng nhỏ lộng lẫy, dường như đang chậm rãi chuyển động. Bàn tay lớn nắm chặt lại, vây bọc hoàn toàn lấy bàn tay nhỏ bé của cậu ...
Thì ra...
Cảm giác làm cha là như thế này!
Vui sướng, hưng phấn, hơn nữa có một chút khủng hoảng...
Khủng hoảng là, hắn không biết nên làm như thế nào để trân trọng cốt nhục của bản thân mình...
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng trên bụng Vương Nguyên. Nơi này, con hắn đang từng ngày lớn lên, đứa con nối dõi của hắn. Về điều này, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua.
Tuy nói rằng hắn có không ít tình nhân, nhưng cho tới bây giờ hắn sẽ không bao giờ để bất cứ ai có cơ hội mang thai con của hắn, nhưng chỉ với mình cậu nhóc này hắn lại mất đi phòng ngự. Người luôn cẩn trọng khi trên giường như hắn, lại chưa từng để cậu dùng biện pháp tránh thai nào...
Nghĩ tới đây, khóe môi cương nghị lạnh lùng vốn có của Vương Tuấn Khải lại hơi hơi nhếch lên, gợi nên một độ cong đẹp đẽ...
Cậu nhóc này, luôn luôn đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy. Cho tới bây giờ cũng không biết dùng biện pháp tránh thai, nhưng hắn thì khác, hắn biết được. Tối thiểu hắn cũng hiểu, đây là chuyện tất nhiên phải xảy ra. Là một người đàn ông trưởng thành như vậy rồi, hắn lại không phát hiện thân thể Vương Nguyên có sự thay đổi...
Có thai gần hai tháng...
Đáng chết, hắn phải biết điều này mới đúng!
Trong chớp mắt, đôi con ngươi lạnh lẽo của hắn hiện lên vẻ đau lòng, nhất là khi nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu tái nhợt như thế, tâm càng co rút đau đớn...
Bắt đầu từ khi nào thì, cậu dần dần vây quanh hắn? Từ khi nào cậu ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng quyết định của hắn? Đơn giản là vì cậu ấy là con trai Bạc Tuyết sao? Mà hắn, không một chút cố kỵ nào để cậu mang thai như vậy, rốt cuộc mục đích là gì?
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi...
Từ trong giây phút đầu tiên hắn muốn cậu, hắn đối với cậu có phải hay không chỉ đơn giản là trả thù?
Đôi mắt hắn chợt trở nên hơi mềm mại chút ít, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thật lâu, không hề chớp mắt. Thậm chí, ngay cả khi Thiên Tỉ gõ cửa bước vào hắn cũng không phát hiện ra.
"Vương tiên sinh..."
Thiên Tỉ nhìn tình cảm lan tràn trên gương mặt Vương Tuấn Khải, trong lòng chấn động không thôi. Người luôn có sự cảnh giác cao độ như Vương tiên sinh lại không nghe thấy tiếng bước chân của hắn?
Vương Tuấn Khải lúc này mới có phản ứng lại, cũng ý thức được bản thân mình hơi khác thường một chút, nhíu nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh...
"Thiên Tỉ, cậu lập tức đi làm việc này cho tôi!" Tầm mắt của hắn không một chút nào rời khỏi Vương Nguyên. "Lập tức thu mua một bệnh viện phụ sản, tôi muốn bác sĩ chuyên khoa nhi, chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Tóm lại tất cả các loại bác sĩ, đều phải giỏi nhất cho tôi!"
Thiên Tỉ nghe vậy xong, nao nao...
"Vương tiên sinh, ý của ngài là..."
"Mở một bệnh viện riêng cho Vương Nguyên và đứa bé."
Vương Tuấn Khải trực tiếp nói thẳng. Ánh sáng từ đèn điện chiếu trên từng đường nét cương nghị của khuôn mặt hắn, phác họa sự anh tuấn cứng rắn, ngay cả hai tròng mắt cũng không còn thấy vẻ như thường ngày.
Thiên Tỉ kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải, khóe môi giật giật, lại không thể nói được câu gì thêm.
Vương Tuấn Khải nhìn hắn, trong lòng biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, lãnh đạm giải thích, "Cho dù là trong bệnh viện tư cũng sẽ có người khác nhập viện. Nếu muốn bảo đảm tuyệt đối, tất nhiên ở đó chỉ có thể có một mình Vương Nguyên!"
"Vâng, Vương tiên sinh. Như vậy có thể bảo đảm an toàn cho công tử Vương Nguyên." Thiên Tỉ cúi đầu nói.
Một tia sáng phức tạp lướt qua đáy mắt Vương Tuấn Khải, như tia sao băng vụt sáng...
"Cậu sai lầm rồi, tôi chỉ muốn bảo đảm cho đứa bé được an toàn!"
Giọng điệu hắn đột nhiên có chút lạnh lẽo, đường chân mày anh tuấn cũng hơi hơi nhíu lại, như thể đang tận lực tránh thoát khỏi cảm giác không thể hiểu được đó. Cảm giác kia đối với hắn rất xa hạ, khiến hắn không thoải mái...
Thiên Tỉ sửng sốt, ngay sau đó hướng đến Vương Tuấn Khải hỏi, giọng nói cũng không kiên định như lúc trước nữa...
"Vương tiên sinh, ngài...muốn bảo vệ cho đứa bé này?"
Ưng mâu màu lục lạnh ngắt của Vương Tuấn Khải co lại, con ngươi thâm trầm phát ra ánh sáng như một loại đá quý. Hắn nâng tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve trên khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt của Vương Nguyên, như đang vuốt ve một khối nhuận ngọc. Sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển xuống, dừng trên bụng cậu, nơi đang bảo vệ cốt nhục của hắn...
"Đứa bé này là của tôi, tôi đương nhiên muốn!"
"Nhưng là..."
Giọng nói Thiên Tỉ càng thêm chần chờ, ngay cả mi tâm cũng hơi hơi nhíu lại, "Công tử Vương Nguyên là con trai nuôi của ngài, mối quan hệ này nếu để người ngoài biết đến, có lẽ..."
"Đây đều là luân lý rườm rà của loài người!"
Giọng nói lạnh như băng của Vương Tuấn Khải cắt ngang lời Thiên Tỉ nói, bên môi hắn lại dấy lên một độ cong khiến người ta không thở được, như ma vương không gì cản nối, có thể nắm giữ Càn Khôn vận mệnh, xoay thiên chuyển địa trong lòng bàn tay...
"Tôi muốn cậu ấy là con trai tôi, cũng là... "người tình"của tôi!"
"Vương tiên sinh, chuyện này nếu bị lão gia biết được sẽ rất khó khăn." Thiên Tỉ cảm thấy nên nhắc nhở điều này một chút.
Vương Tuấn Khải nở nụ cười, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, đủ để có thể đóng băng bất cứ thứ gì, lại chỉ nói một câu ngắn gọn, trầm ổn hữu lực...
" Thiên Tỉ, đứa bé này là người thân duy nhất của tôi!"
Thân mình Thiên Tỉ run lên, ánh mắt ngưng trọng lộ ra sự thấu hiểu rõ ràng cùng...đau lòng!
Không sao, trong lòng hắn đang đau đớn vì Vương tiên sinh. Người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, giờ khắc này lại làm hắn đau lòng!
Bên cạnh Vương tiên sinh nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp qua người đàn ông này có một nụ cười thật sự. Trong thế giới của ngài ấy cho tới bây giờ cũng chưa có được chữ "vui vẻ", làm bạn cũng chỉ có sự giết chóc cùng máu tươi, nhất là quá khứ kinh hoàng kia không giống với bất kỳ điều gì người bình thường từng trải qua, đã sớm khiến hắn mất đi tình người, chết lặng tình cảm.
Mà công tử Vương Nguyên mang thai con của Vương tiên sinh, là con của Vương tiên sinh, như chính lời ngài ấy nói, đứa trẻ này là của ngài ấy, thậm chí toàn bộ...sinh mệnh!
Người đàn ông chưa từng biết đến tình thân này, giờ đây lại dâng lên một khát vọng gia đình, hoàn toàn tự nhiên...
Có lẽ, đúng là bởi vì đứa trẻ này đã thực sự dạy cho hắn biết "vui vẻ"!
"Tôi hiểu được, Vương tiên sinh. Ngài yên tâm, tôi sẽ nghe theo hết thảy!"
Thiên Tỉ nhận mệnh lệnh này tự đáy lòng, hai tròng mắt căng thẳng đảo đến Vương Nguyên đang nằm trên giường, đáy lòng có những cơn đau khó hiểu đánh úp lại.
Hắn biết rõ vì sao lại như vậy!
Cho tới bây giờ, hắn cũng không dám đoán tâm tư của bản thân mình. Chính hắn không nghĩ mình cũng sẽ miệt mài theo đuổi hình dáng tươi cười như hoa của Vương Nguyên, lúm đồng tiền của cậu ấy...
Hắn làm sao hiểu được niềm vui bình thường của một người đàn ông?
Hắn với Vương Tuấn Khải giống nhau, hắn cũng chỉ có những vết thương nát lòng mà thôi.
Vì thế ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Vương Nguyên, hắn yêu sự yếu đuối của cậu, yêu sự thanh thuần đó, yêu nụ cười xinh đẹp kia, vì thế cho nên...yêu thương người con trai ấy!
Tâm Thiên Tỉ chua xót...
Hắn, yêu một người con trai không nên yêu!
Có lẽ, đến lúc này, là lúc hắn phải buông tay, bởi vì hắn nhìn thấy được tình cảm trong đáy mắt Vương tiên sinh, tình cảm của người đàn ông kia không hề thua kém hắn...
Vương tiên sinh từ khi bắt đầu cho tới bây giờ chưa từng tuân thủ theo luân lý của con người, cũng chỉ có hắn mới dám ngông cuồng nói ra những lời như vậy...muốn cậu ấy là con trai mình, cũng muốn cậu ấy là 'người tình' của mình. Có lẽ, người đàn ông như vậy mới có thể mang đến cho Vương Nguyên hạnh phúc...
Chỉ là...
Hai người bọn họ đều giống nhau...
Là một loại đàn ông, không hiểu "vui vẻ".
Vương Tuấn Khải đưa tay kéo chăn trên người Vương Nguyên lên, sau đó nhìn về phía Thiên Tỉ...
"Hôm nay vất vả cho cậu, từ khi làm Nghi trượng cho tới bây giờ hình như là lần đầu tiên bị bắt đánh nhau."
Thiên Tỉ hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn. Có một số việc căn bản không thể lừa được ánh mắt của Vương Tuấn Khải, hơn nữa, hắn cũng thực sự không muốn giấu giếm điều gì.
"Bảo vệ sự an toàn của công tử Vương Nguyên là điều tôi phải làm."
"Nhưng cũng không phải dung túng cho nhóc con này quậy phá."
Giọng điệu Vương Tuấn Khải hờ hững, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng không một tia tức giận, ngược lại khi nhìn về phía Vương Nguyên, trong mắt hắn tỏa ra hơn một tia dịu dàng...
"Tên bị nhóc này quậy thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại. Công tử Vương Nguyên dù sao cũng còn nhỏ, sức lực không lớn bao nhiêu." Thiên Tỉ vội vàng trả lời.
Vương Tuấn Khải gật gật đầu, đôi mắt khóa chặt gương mặt Vương Nguyên, "Xử lý chuyện này một chút, cần thì cho phí bịt miệng, tóm lại không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cậu ấy."
"Vâng, Vương tiên sinh!" Thiên Tỉ vâng mệnh.
Vương Tuấn Khải không nhắc lại nữa, trong mắt dần dần dịu xuống như một chấm nhỏ nhàn nhạt, sự ấm áp chậm rãi hòa tan hơi thở lạnh băng toàn thân hắn...
( Au Xì poi chương sau nha,nhằm câu khách :))) )
Bàn tay lớn của hắn chậm rãi đặt lên bụng của Vương Nguyên. Hắn nâng tầm mắt lên, đôi mắt sắc bén dừng lại trong đáy mắt kinh ngạc của cậu, phản chiếu sự bá đạo cùng mị lực của hắn...
"Em, thực sự đã có con với tôi!"
Mặt Vương Nguyên đột ngột trở nên tái nhợt...
"Ông, ông nói cái gì?"
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, đôi mắt xanh lục không hề chớp, đối diện với đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc, từng tiếng lặp lại, "Em, thực sự đã mang thai con của Vương Tuấn Khải tôi!"
"Không..."
Vương Nguyên chỉ cảm thấy máu toàn thân mình theo lời nói của hắn mà đều chảy ngược cả rồi. Cậu cảm giác như thể một chậu nước lạnh đột ngột dội xuống mình. Trong lòng cậu dường như có một sức mạnh "dời non lấp biển" đánh úp lại, ngón tay cậu không chịu được mà run rẩy...
"Không!"
Giọng nói cự tuyệt của cậu càng thêm lớn. Cậu không nói thêm một lời nào nữa, đứng dậy, dùng hết sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, rồi cố nén một trận mê muội trong đầu, chạy tới cửa phòng bệnh, vừa muốn mở ra...
"Rầm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro