Chương 87:Tranh cãi trong thư phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốt nhất không gặp gỡ, thì sẽ không mến nhau.

Tốt nhất không hiểu nhau, thì không phải tương tư.

Tốt nhất không làm bạn, sẽ không phải nợ nần.

Tốt nhất không lưu luyến, thì chẳng phải nhớ nhung.

Tốt nhất không yêu nhau, thì không phải cách xa.

Tốt nhất không ngoảnh mặt lại, thì sẽ không gặp gỡ.

Tốt nhất không hiểu lầm, thì không phải phụ nhau.

Tốt nhất không hứa hẹn, sẽ chẳng phải dây dưa.

Tốt nhất không gắn bó, sẽ không cần bên nhau.

Tốt nhất không gặp nhau, lại chẳng phải sum vầy.

Nhưng chỉ cần gặp lại sẽ hiểu nhau thật nhiều, gặp lại nhau làm sao có thể coi như không thấy.

~~~~~~~~

Khuôn mặt gần trong gang tấc nhưng cậu không dám nhìn thẳng, bởi tim cậu gần như đập liên hồi...

"Xong rồi, như vậy phải không?" Tiếng nói giàu từ tính của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên, chặn ngang dòng suy nghĩ lơ lửng như mây của Vương Nguyên. Cậu lúc này mới hoàn hồn, nhìn đến bên chân bó bột của mình, ngay sau đó liền kinh ngạc...

"Đây là cái gì?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ lên những dòng chữ chằng chịt, toàn bộ là tiếng nước ngoài.

Chỉ là một câu chúc nho nhỏ mà hắn dùng đến tám thứ tiếng!

Vương Tuấn Khải lại không cảm thấy có gì bất ổn, ngẩng đầu liếc cậu một cái, bình thản nói: "Không phải là viết câu chúc sao? Những người giống em luôn mê tín, thích cầu thần bái phật, nhiều thứ tiếng một chút thì thần linh ở các nước mới biết đến được."

Lần đầu tiên trong đời, hắn mở miệng trêu đùa người khác, mà đối phương lại là một cậu nhóc "miệng còn hôi sữa"...

Vương Nguyên kinh ngạc há to miệng. Cậu lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn trêu cười.

"Làm sao vậy? Tôi nói gì sai sao?" Vương Tuấn Khải thật ra không nhận thấy lời nói của mình có vấn đề; ngược lại, hắn nhìn biểu cảm của Vương Nguyên, thấy bộ dáng của cậu nhóc đó còn có chút khôi hài.

Khóe miệng Vương Nguyên giật giật, mãi không nói được gì, cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại tung ra một câu: "Ông hiểu rất nhiều họ sao? Họ thế nào ông đều biết rõ?"

Giọng nói cậu không lớn, cậu chỉ cúi đầu lầm bầm, lại như đang tự nói với chính mình.

"Em nói cái gì?" Vương Tuấn Khải dường như không nghe thấy cậu nói gì, đôi mắt âm trầm nhìn cậu không hề chớp.

"Không có, không có gì." Vương Nguyên giật mình phản ứng lại, vội vàng tìm từ chữa cháy. Vừa rồi đúng là điên mới hỏi vấn đề đó, cũng may mà hắn không nghe thấy gì.

Vương Tuấn Khải đứng lên, bàn tay to khẽ vuốt mái tóc ngắn của cậu, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Thiên Tỉ lại lễ phép gõ cửa vào...

Vương Tuấn Khải thu bàn tay loại, khoanh tay nhìn về phía Thiên Tỉ.

"Vương tiên sinh..." Thiên Tỉ tiến lên, muốn nói lại thôi, vẻ mặt thực sự rất nghiêm trọng.

"Tiểu Nguyên, lát nữa ăn cơm ngon miệng nhé!" Vương Tuấn Khải thấy thế, quay người nhìn về phía Vương Nguyên nói, liền sau đó ra hiệu ý bảo Thiên Tỉ ra trước.

Đợi cho bóng lưng cao lớn kia đi ra khỏi cửa, thân mình hắn mới một lần nữa hơi cúi xuống phía trên đỉnh đầu Vương Nguyên, bàn tay dày ấm áp nâng khuôn mặt nghi hoặc của cậu lên. Hắn cúi xuống, đôi môi gần như sắp chạm đến mặt cậu.

Vương Nguyên không khó nhìn ra vẻ mặt thất kinh của mình trong đôi mắt thâm thúy của hắn.

"Tôi hiểu rõ... không phải là tâm lý của những người kia, mà chỉ mình em thôi." Giọng nói nhẹ nhàng lại như mang theo hương rượu ngon thoảng qua chóp mũi cậu, vương vấn cùng hơi thở của cậu.

Trong lúc nói, bàn tay hắn dịu dàng vỗ nhẹ đầu cậu, sau đó rời khỏi phòng...

Vương Nguyên giật mình sửng sốt, mãi lâu sau mới phản ứng lại, ngay sau đó, hai má bỗng ửng đỏ lên.

Thì ra....

Vừa rồi hắn nghe thấy.....

Cậu theo bản năng nhìn về hướng hắn mặc dù đã không còn thấy bóng người đâu nữa, trong lúc nhất thời suy nghĩ cậu có chút hỗn độn. Cậu xoa xoa hai má, vén lại mấy sợi tóc, đầu ngón tay như vẫn còn vương hơi thở của hắn, bỗng dưng trong lòng có chút xốn xang.

Bộ dáng vừa muốn nói lại thôi của Thiên Tỉ ban nãy làm cậu nhớ lại một lần kia. Tuy rằng Vương Nguyên mới mười tám tuổi nhưng suy nghĩ gần như tinh tế hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều, nhất là khả năng quan sát sắc mặt.

Bởi Vương Tuấn Khải không kiêng dè gì nên nhiều việc Thiên Tỉ cũng không phải dè chừng mà trực tiếp báo cáo với hắn; bất luận là chuyện của công ty hay việc của tổ chức. Có điều lần này, cũng giống lần trước mà tránh cậu.

Đôi mày xinh đẹp của Vương Nguyên khẽ nhíu lại, đến tột cùng là có chuyện gì muốn gạt cậu?

_____________

Trong thư phòng.

Chỉ có duy một ánh mặt trời ấm áp chiếu vào...

Vương Tuấn Khải gập mạnh bản báo cáo trong tay lại, không khó nhìn ra vẻ phức tạp từ đôi mày của hắn.

Đứng bên cạnh, Thiên Tỉ không hề mở miệng nhưng thông qua ánh mắt của hắn thì có thể thấy rõ tính nghiêm trọng của sự việc, đôi mày cương nghị cũng nhíu lại.

Hắn nhìn thấy Vương Tuấn Khải cầm bản báo cáo đi về phía trước cửa sổ, hơi thở như đông quánh lại.

Từ cửa sổ sát đất chiếu vào ánh sáng chói, bao phủ lấy thân hình hoàn mỹ của hắn nhưng không cách nào tán đi được vẻ lạnh lùng lại như đang cố kìm nén cái gì đó.

Một lúc lâu sau....

"Thiên Tỉ...." Giọng nói lạnh như cái rét tháng chạp của người đàn ông vang lên.

Thiên Tỉ hơi run rẩy một chút, tiến lên, "Vương tiên sinh, xin cứ sai bảo."

Trên tấm kính thủy tinh phản chiếu thứ ánh sáng lạnh băng, u trầm từ đôi mắt xanh biếc của hắn.

Ánh mắt kia tản ra độ lạnh lẽo như của loài sói chốn rừng sâu.

"Chuyện này, tôi hy vọng sẽ không có bất kỳ kẻ nào khác biết được!"

Nói xong, hắn nâng tay xé bỏ bản báo cáo kia. Động tác rất thong thả lại kiên quyết, đủ để hủy bỏ tất cả mọi hy vọng.

Thiên Tỉ sửng sốt, hồi lâu vẫn chưa nói gì.

"Thiên Tỉ, cậu biết nên xử lý thế nào rồi đấy!" Vương Tuấn Khải thấy phía sau không có động tĩnh thì xoay người, ngữ khí lãnh đạm nói.

"Vương tiên sinh..." Thiên Tỉ chần chờ một chút, nhìn về phía Vương Tuấn Khải, "Khiến cho người làm bản kết quả xét nghiệm này câm miệng lại thì không khó, chỉ có điều... công tử Vương Nguyên có quyền biết chuyện này."

Đôi mắt Vương Tuấn Khải đột nhiên nhíu lại...

"Thiên Tỉ, cậu có biết mình đang nói gì không?" Tiếng nói khắc nghiệt vang lên, thậm chí còn mang theo vẻ lạnh lùng trước nay.

Thiên Tỉ âm thầm thở dài, suy nghĩ một lúc lâu mới lấy hết dũng khí nói: "Vương tiên sinh, đây là lần xét nghiệm thứ hai, hai lần kết quả đều như nhau. Điều này chứng minh, cậu ấy thật sự là con trai ruột của ngài."

"Câm miệng!" Giọng nói Vương Tuấn Khải đột nhiên cao vút lên, độ lạnh lẽo gần như có thể đóng băng người đối diện trong nháy mắt, "Kết quả này là giả, tôi không thừa nhận!"

"Vương tiên sinh!" Thiên Tỉ biết rõ tâm tình của hắn, nhưng quả thực đây là chuyện chính đáng. Lần thứ hai hắn tiến lên từng bước, nhìn thoáng qua mảnh vụn của bản báo cáo, "Điều này đối với công tử Vương Nguyên là không công bằng..."

"Không công bằng? Cậu cho rằng cái gì mới là công bằng?" Trong mắt Vương Tuấn Khải ra tia băng lạnh, sắc bén như lưỡi kiếm đâm thấu lòng người...

"Tôi sẽ cho cậu ấy công bằng, có điều, tôi muốn sự thật!"

"Nhưng đây chính là sự thật!" Lúc này Thiên Tỉ cũng thấy đau xót thay cho Vương Tuấn Khải, nghẹn ngào rất lâu mới nói ra một câu.

Gương mặt Vương Tuấn Khải run rẩy một chút...

"Vương tiên sinh, tôi biết bây giờ ngài hoài nghi kết quả này là giả, cũng không biết tại sao kết quả lại như vậy. Nếu ngài muốn tiếp tục điều tra, tôi đương nhiên vẫn sẽ nhận lệnh, có điều... " Giọng nói của Thiên Tỉ khá bình ổn, mạnh mẽ, "Sự việc mãi mãi không giấu được, công tử Vương Nguyên sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này. Để cậu ấy không hay biết gì là một việc vô cùng tàn nhẫn."

"Phải điều tra, nhất định phải điều tra chuyện này cho tôi." Vương Tuấn Khải ngồi trở lại trên ghế salon, châm một điếu xì gà, đôi mắt càng thêm âm trầm.

"Nếu... công tử Vương Nguyên thật sự là... "

"Không thể có chuyện đó!" Vương Tuấn Khải rõ ràng, lưu loát mà bác bỏ lời nói của Thiên Tỉ, ngữ khí vẫn lạnh lùng, "Lúc đó, Bạc Tuyết căn bản hoàn toàn không có khả năng mang thai con của tôi!"

Thiên Tỉ ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt kiên định như vậy của Vương Tuấn Khải thì nỗi nghi hoặc trong lòng cũng có chút dao động. Có điều, nói thì cũng đã nói rồi, hắn không ngại tiếp tục khuyên nhủ...

"Vương tiên sinh, ngài có để tâm đến cảm nhận của công tử Vương Nguyên không?"

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, hai gò má lạnh lùng không có chút biểu cảm, hãm sâu trong làn khói xì gà, đôi mắt kia cũng ánh lên vẻ nghi hoặc.

Thiên Tỉ thấy thế thì hắng giọng, nói một mạch, "Vương tiên sinh, kỳ thật báo cáo có thế nào đi nữa cũng không quan trọng. Cho dù công tử Vương Nguyên không phải con trai ngài, ngài vẫn có thể trả lại tự do cho cậu ấy."

"Thiên Tỉ, đây là lần đầu tiên cậu vì một người con trai mà nói với tôi như vậy!" Vẻ mặt Vương Tuấn Khải rõ ràng nét tức giận, ném điếu xì gà vào gạt tàn, thân mình cao lớn dựa vào salon, động tác nhìn có vẻ thản nhiên nhưng lại tiềm ẩn sự uy hiếp to lớn....

Thiên Tỉ cung kính cúi người, ngữ khí rất có chừng mực nhưng vẫn kiên định như lúc trước, "Vương tiên sinh, nếu ngài thật sự quan tâm đến công tử Vương Nguyên, chẳng thà khiến cậu ấy vui vẻ. Kể từ sinh nhật lần thứ mười tám, vẻ tươi cười trên mặt cậu ấy rất hiếm thấy. Thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng, ngài đối với công tử Vương Nguyên chỉ có trói buộc và vây hãm, sự tự do lẫn vui vẻ của cậu ấy ngài đều không cho."

Đôi mắt Vương Tuấn Khải hơi co rụt lại....

"Thiên Tỉ, hôm nay dường như cậu nói hơi nhiều!"

"Vương tiên sinh!" Thiên Tỉ quỳ một gối xuống, trên mặt cũng lộ vẻ chân thành, "Tôi biết ngài không thích nghe những lời này, nhưng công tử Vương Nguyên là người, không phải là thú cưng để nuôi nhốt, cũng không phải quân cờ để trả thù. Nếu nói cậu ấy thực sự là con trai của ngài, như vậy tất cả những việc ngài làm với cậu ấy chính là một hồi bi kịch. Còn nếu cậu ấy không phải con trai ngài, thì tính sao? Cậu ấy còn muốn tiếp tục cuộc sống tịch liêu như thế này, có muốn như bông hoa dần héo tàn hay không? Còn nữa..."

Hắn ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, nói ra lời quả thực thấm thía: "Vương tiên sinh, nhiều năm như vậy, ngài có vui vẻ không? Cho dù công tử Vương Nguyên ở lại bên cạnh ngài nhưng nhìn vẻ mặt ngày càng tái nhợt của cậu ấy, ngài vui được sao?"

"Đủ rồi!" Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy, sự buồn bực chưa từng có dâng lên trong lồng ngực, bàn tay to vung lên làm cho mấy thứ trên bàn đều lộn xộn hết. Hắn luôn là người kiềm chế cảm xúc cực kỳ tốt, nhưng khi nghe được nhưng lời Thiên Tỉ nói thì trở nên luống cuống.

"Vương tiên sinh..." Thiên Tỉ ngơ ngác một chút, sâu tận đáy lòng cũng có chút lo lắng.

"Thiên Tỉ, tìm những người đó cho tôi!" Giờ này khắc này, Vương Tuấn Khải tựa như một con thú đang lồng lộn vì không chịu được sự giam giữ. Hắn đi đi lại lại trong phòng, sau quay đầu nhìn về phía Thiên Tỉ, "Cho dù bọn chúng đã chết, cũng phải tìm đến tận đời sau, rút tủy chúng ra!"

"Vương tiên sinh, việc này..." Thiên Tỉ kinh hãi, Vương tiên sinh điên rồi sao ?

Ánh mắt Vương Tuấn Khải gần như sắp giết người.....

"Đây là mệnh lệnh! Lập tức đi làm!"

"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!" Đầu mày Thiên Tỉ hiện rõ vẻ căng thẳng, lập tức rời khỏi thư phòng.

Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt. Hắn thoáng nghe thấy tiếng đấm tay lên cửa thủy tinh thì bất đắc dĩ lắc đầu, thầm thở dài một hơi...

Xoay người xuống lầu, Thiên Tỉ không hề thấy được quản gia Hàn Á đã đứng ở một góc khuất, toàn thân run sợ không thôi...

_______________

"Xoảng. . . . . . "
Tiếng dụng cụ ăn đập vào nhau, ngay sau đó là tiếng chiếc dĩa ăn rơi xuống đất.

"Thực xin lỗi, công tử Vương Nguyên, ta... ta đổi cho con bộ đồ ăn khác..." Trong phòng ăn, quản gia Hàn Á có vẻ thấp thỏm, nhặt chiếc dĩa ăn lên, nhanh chóng liếc Vương Nguyên một cái rồi lại rời tầm mắt đi.

Vương Nguyên thận trọng phát hiện ra quản gia Hàn Á có điểm bất thường, liền giữ chặt lấy cánh tay ông...

"Bác Hàn Á, sao vậy? Sao bộ dáng bác cứ thấp thỏm không yên? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không, không có gì . . . . . " Hàn Á cố gượng nặn ra vẻ tươi cười. Nhìn Vương Nguyên, ánh mắt ông lại lộ ra vẻ thương xót cùng đau lòng.

"Không đúng, bác Hàn Á, nhất định là bác đang có chuyện giấu con." Giọng nói của Vương NT rất kiên quyết, thậm chí còn đẩy bát canh sang một bên, mở to mắt nhìn ông.

Hàn Á nhìn cậu, muốn nói lại thôi, dường như đang cân nhắc nặng nhẹ, miệng mở đã lâu mà mãi mới mất tự nhiên nói: "Công tử Vương Nguyên lo lắng quá rồi, ta đâu có gì giấu con đâu. Ăn cơm đi, bữa cơm hôm nay là Vương tiên sinh đặc biệt dặn đầu bếp làm, nếu thấy con để thừa nhiều như vậy, nhất định cậu ấy sẽ không vui..."

"Bác Hàn Á..." Vương Nguyên thầm thở dài một hơi, lái xe lăn đi về phía ông, "Từ lúc tám tuổi con vào tòa thành, bác liền đặc biệt săn sóc con. Trong lòng con, bác như một người cha vậy. Con rất kính trọng bác, tin tưởng bác, cho tới bây giờ cũng chưa hề xem bác như người làm. Con biết ở tòa thành này, bác là người quan tâm đến con nhất, chẳng lẽ bác còn có chuyện không muốn nói cho con biết sao?"

"Công tử Vương Nguyên. . . . . "

"Bác Hàn Á, nếu chuyện đó có liên quan đến con, mà lại giấu con thì con sẽ oán giận bác cả đời. Trên đời này không có việc gì là không lộ ra chân tướng, điều này hẳn bác là người rõ nhất."
Ngữ khí của Vương Nguyên càng ngày càng có vẻ cương quyết.

Một ngày hôm nay cậu cảm thấy có gì đó là lạ. Từ lúc Thiên Tỉ thần bí gọi Vương Tuấn Khải, không lâu sau lại thấy bác sĩ tư nhân vội vội vàng vàng đến. Trong tòa thành, người hầu đều rất cẩn thận, còn cả bác Hàn Á, theo giúp cậu vào phòng ăn, từ lúc đó đã thấy ông có vẻ rất nặng nề, trầm u.

Tâm tư Vương Nguyên luôn rất mẫn cảm, lại ở trong tòa thành rộng lớn này nhiều năm nên đương nhiên đối với bầu không khí ở đây đều rất quen thuộc. Cả đời quản gia Hàn Á không con cái, mọi tình cảm đều dồn hết cho cậu. Hôm nay ông không dám nhìn thẳng vào cậu, nhất định là có chuyện gạt cậu. Thậm chí cậu có thể đoán được chuyện này có liên quan đến cậu.

Quản gia Hàn Á thấy vẻ mặt kiên định ấy của Vương Nguyên thì liếm liếm đôi môi khô nẻ, ngồi xuống trước mặt cậu, vẻ mặt ông cũng có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.

"Công tử Vương Nguyên, con có nghĩ đến tương lai không? Đến giờ, con còn muốn rời khỏi tòa thành không?" Vương Nguyên sửng sốt, mãi lâu sau vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của ông...

* ĐỌC XONG VOTE + CMT nhé!!! *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro