Chương25: Tình Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà ăn của trường, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cánh cửa sổ, rọi thẳng đến chỗ Vương Nguyên đang lẳng lặng ngồi dùng cơm.
Rõ ràng cậu ăn không được ngon miệng cho lắm, dựa vào vẻ tái nhợt trên khuôn mặt thì có thể nhìn ra.
"Tiểu Nguyên!"
Phía trên đầu vang lên tiếng gọi quen thuộc khiến Vương Nguyên hoảng sợ, tay run lên động phải cốc nước trái cây.
"Xoảng xoảng... " Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn. Thình lình có tiếng động lớn như vậy thu hút ánh mắt nghi ngờ của những sinh viên khác.
Hoàng Dương vội vàng gọi người đến quét dọn, vẻ mặt lo lắng nhìn cậu, "Tiểu Nguyên, sao nhìn em có vẻ như mất hồn thế?"
Vương Nguyên nhìn chằm chằm mặt đất, lúc lâu sau mới dừng tầm mắt trên người Hoàng Dương. Vẻ thân thiết của cậu ta khiến cậu càng ấm ức.
"Em không sao !"
Tối hôm qua cậu mất ngủ vì sợ hãi, vết thương ở ngực tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn mơ hồ đau. Khó khăn lắm mới ngủ được nhưng lại luôn bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, cậu mơ thấy cha nuôi từ từ rút một con dao nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua gáy cậu. Cậu không cảm thấy đau đớn, lại chỉ nhìn thấy máu tươi chầm chậm chảy ra từ chính thân thể mình. Cha nuôi không nói gì, thân mình cao lớn cúi xuống, tàn nhẫn mà hút lấy máu cậu.
Hoàng Dương lo lắng nhìn cậu, trìu mến nâng cằm cậu lên, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Nguyên, ngày hôm qua ba nuôi bắt nạt em?"
Thân mình Vương Nguyên nhẹ run lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Xảy ra chuyện gì ?" Hoàng Dương mẫn cảm bắt được vẻ khác thường của cậu liền vội vàng hỏi.
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu ta lộ vẻ thân thiết thì hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói thế nào. Trong đầu cậu lại như vang lên tiếng nói của cha nuôi tối hôm qua...
"Đừng để ta nhìn thấy con quan hệ qua lại với nó, nếu không... "
Cậu thở hổn hển, vội vàng cụp mắt, cúi đầu nói: "Hoàng Dương, em không sao, thật đấy... "
"Nhưng mà... "
"Hoàng Dương, em, em có chuyện muốn nói với anh... " Vương Nguyên nâng tầm mắt, nhẹ giọng chặn ngang lời cậu ta, trong giọng nói dễ nghe có chút do dự.
Hoàng Dương nhìn cậu, gật gật đầu.
Vương Nguyên hít sâu một hơi, bàn tay cầm dĩa ăn hơi dùng sức nắm lại, lập tức buông ra...Cậu không biết nên mở miệng như thế nào, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt chân thành cùng lo lắng của cậu ta.
Nói thật, Hoàng Dương đối với cậu thật sự rất tốt. Ít nhất ở bên cạnh cậu ta, cậu luôn cảm thấy thực nhẹ nhõm, vui vẻ.
Nhưng mà...
Thấy cậu mãi không lên tiếng, Hoàng Dương kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, hoàn toàn bao lấy...
"Tiểu Nguyên, có điều gì khó nói sao ? Em như thế này làm anh rất lo lắng !"
Vương Nguyên cắn cắn môi, lại nâng tầm mắt, trong mắt có một vẻ kiên quyết, "Hoàng Dương, kỳ thực anh đối với em rất tốt, nhưng em không thể liên lụy đến anh,chúng ta vẫn nên... "
"Vương Nguyên, Vương Nguyên ..."
Đang lúc Vương Nguyên định nói lời chia tay với Hoàng Dương thì bóng dáng Chí Hoành đã xuất hiện trong nhà ăn. Nhìn thấy Vương Nguyên, mắt cậu sáng lên, lập tức tiến đến kéo lấy cánh tay Vương Nguyên.
"Mau đi cùng mình"
"Chí Hoành ... " Hoàng Dương đứng lên, ngăn Chí Hoành lại, "Em muốn dẫn Tiểu Nguyên đi đâu ? Cậu ấy còn chưa ăn cơm xong."
"Ai da,Hoàng Dương, em biết là đã quấy rầy hai người tâm sự, nhưng mà em đang có việc gấp, thông cảm nhé ! Mượn bạn trai của anh một chút !"
Chí Hoành không nói thêm gì nữa, kéo Vương Nguyên chạy ra hướng cửa nhà ăn.
"Haiz... "Hoàng Dương bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lại như mang theo vẻ lo lắng...
________________
"Chí Hoành... "
Ở một góc vườn trường, Vương Nguyên thở hồng hộc giữ cậu lại, nhẹ nhàng chớp mi, "Cậu rốt cục là muốn dẫn mình đi đâu?"
Chí Hoành - người này lúc nào cũng hiếu kỳ, như vậy chắc chắn đã phát hiện được chuyện hay. Nhưng chỉ là hôm nay cậu không có tâm trạng, ngay cả thân mình cũng mềm nhũn rồi.
Chí Hoành ngừng lại, nhìn đồng hồ trên tay, như là đang chờ, quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên thì đôi mắt sáng bừng lên.
"VươngNguyên... "
Hai tay cậu đột nhiên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên, như là mới khám phá được châu lục mới, khiến Lộc Hàm sợ hãi mở to mắt nhìn...
"Cưng ơi, thì ra cha nuôi của cậu là Vương Tuấn Khải. Trời ạ, cậu rất là không có lòng tốt, bạn thân lâu như vậy mà cũng không nói cho!"
Vương Nguyên lúc này mới có phản ứng lại, gỡ hai bàn tay Chí Hoành xuống, tức giận nói: "Cha nuôi của mình là Vương Tuấn Khải thì sao ? Có gì đặc biệt đâu. . . . . "
"Vương Tuấn Khải ! Là Vương
Tuấn Khải đấy!" Chí Hoành hưng phấn mà khoa chân múa tay vui sướng.
Vương Nguyên vô lực ngồi xuống bãi cỏ, ngẩng đầu nheo mắt lại, che khuất ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, "Là Vương Tuấn Khải, làm sao vậy?Vương cái gì thì cũng là người, cậu làm gì mà hưng phấn như vậy?"
Chí Hoành không nói hai lời ngồi xuống cạnh Vương Nguyên, nặng nề mà đánh cậu một cái, "Xin cậu đấy, ông ấy không phải người, được chưa?"
"Cái gì?"
Vương Nguyên đột nhiên đứng dậy, trừng lớn hai mắt. Lời nói của Chí Hoành khiến toàn thân cậu nổi lên luồng lạnh lẽo, một màn tối qua lại hiện lên trước mắt.
Đúng vậy! Tại sao cậu lại không nghĩ đến ? Cha nuôi của cậu, từ đầu đến cuối không phải là người, nếu là người bình thường sao có thể uống máu tươi ? Người đàn ông kia quá kinh khủng, ngay cả diện mạo cũng khác người thường, dáng người anh tuấn cũng không giống người phàm.

Chẳng lẽ. . . . . .
Khuôn mặt Vương Nguyên bỗng biến sắc.
Cha nuôi...không phải là quỷ hút máu trong truyền thuyết đấy chứ ? Nếu không sao lại có tòa thành to cao như vậy ?
Trời ạ!
Vương Nguyên vốn không bao giờ mê tín nhưng giờ khắc này thì hoàn toàn phát điên mất rồi!
Chí Hoành đứng dậy, tò mò nhìn khuôn mặt gần như bị rút gân của Vương Nguyên, "Làm sao vậy? Nhìn cậu có vẻ sợ hãi thế?"
Vương Nguyên lập tức bắt lấy cánh tay Chí Hoành, dè dặt hỏi: "Cậu vừa nói cha nuôi của mình...không phải nguời?"
Chí Hoành bị bộ dáng của cậu làm cho bật cười, "Ý của mình là...cha nuôi cậu không phải người, mà là thần, vị thần ăn trên ngồi trước!"
"Hả?"
Vương Nguyên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không rõ ý tứ trong lời nói của Chí Hoành. Thế này...rốt cục là thế nào?
Hai mắt Chí Hoành sáng rực, tựa như chấm sáng nhỏ nơi chân trời tối tăm...
"Vương Tuấn Khải là nhân vật nổi tiếng trong giới xã hội đen, vẻ mặt luôn lạnh lùng nhưng anh tuấn như thiên thần, tuổi còn trẻ mà đã là người cầm đầu tổ chức Ảnh mà chỉ nghe đến tên thôi đã khiến người ta sợ mất mật; hơn nữa còn là tổng giám đốc Vương thị tiếng tăm lẫy lừng!"
Vương Nguyên hồ nghi nhìn Chí Hoành. Nếu cậu ấy biết cha nuôi là tổng giám đốc Vương thị thì chẳng có gì lạ, lạ là sao cậu ấy lại biết được thân phận xã hội đen, lại còn biết tên tổ chức kia!
Chí Hoành thấy thế, vẻ mặt kiêu hãnh, "Thế nào? Cho dù cậu không nói mình cũng sẽ biết. Tối hôm qua mình đã cảm thấy cha nuôi cậu không phải người bình thường. Nói cho cậu biết, chị họ của mình là chủ biên của tạp chí kinh tế nên chị ấy đương nhiên biết chút thông tin. Có điều, cha nuôi cậu đúng là rất thần bí, như con thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến nỗi truyền thông cũng chẳng có mấy thông tin. Tối hôm qua chị mình nghe nói mình được gặp Vương Tuấn Khải, thiếu chút nữa phái tổ phóng viên đến."
Đại não Vương Nguyên như không bắt kịp lời nói của cậu, trừ bỏ ngơ ngẩn vẫn là ngơ ngẩn.
"Vương Nguyên, nghe chị mình nói... Vương Tuấn Khải giết người vô số, nợ máu trên tay cũng rất nhiều. . . . " Chí Hoành thật cẩn thận ghé sát tai cậu nói.
Trước mắt Vương Nguyên độ nhiên cảm thấy một mảnh màu đỏ, lại tưởng tượng đến...
"Nghe nói, ông ấy là người tàn khốc nhất thế giới, đồng thời cũng là người si tình cực kỳ!" Chí Hoành cứ thế thao thao bất tuyệt.
"Tại sao lại nói như vậy?" Vương Nguyên rốt cục đuổi kịp tiết tấu nói chuyện của cậu, không khỏi tò mò hỏi một câu.
Nói cha nuôi tàn khốc, cậu có thể lý giải, nhưng mà si tình...dựa vào đâu mà nói như vậy?
Chí Hoành nhún nhún vai, "Không biết, chị họ mình nói, chị ấy cũng là nghe nói, nguyên nhân cụ thể cũng không ai rõ."
Vương Nguyên nhẹ nhàng chớp mi, cũng không tài nào lý giải được, lúc lâu sau nhìn về phía Chí Hoành, "Vậy cậu đưa mình đến đây làm gì? "
"Nhìn một cô gái!"
Chí Hoành cười hì hì nói, lại nhìn đồng hồ đeo tay, "Vương Nguyên, cô ấy sắp ra rồi! "
Vương Nguyên lại khó hiểu, còn chưa hỏi nguyên do liền thấy cách đó không xa đi tới một người con gái, dáng người cao gầy, mái tóc quăn dài xõa nhẹ đầu vai. Ánh mặt trời chiếu lên người cô như một tầng ánh vàng; khuôn mặt mềm mại đáng yêu lại có đường nét xinh đẹp. Dáng đi của cô cũng rất đẹp, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ xinh đẹp vô cùng...
"Mau nhìn đi, chính là cô ấy!" Chí Hoành kéo kéo Vương Nguyên, hưng phấn nói.
Tầm mắt Vương Nguyên bị cô gái này thu hút, không biết vì sao, cô có cảm giác vài phần quen thuộc, hơn nữa diện mạo cô gái này...
"Cô ấy là ai? "
"Cô ấy tên là Bạc Cơ, tên rất lạ đúng không ? Chắc chắn là có dòng máu châu Á giống cậu !"
Chí Hoành đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, kéo Vương Nguyên qua cẩn thận ngắm nghía, "Tự nhiên nhìn thấy, hai người có vài điểm rất giống nhau !"
Trong lòng Vương Nguyên lướt qua một tia khác thường, vỗ nhẹ Chí Hoành, "Thiên hạ to lớn, người giống nhau là chuyện bình thường, có gì lạ đâu. Nhưng mà, cậu dẫn mình đến đây làm gì?"
Chí Hoành bất đắc dĩ lắc đầu...
"Cậu thật là 'vô tâm vô phế', vĩnh viễn là người lạc hậu. Người kia chính là người mẫu đang nổi, vừa giành được mấy cái giải thưởng người mẫu quốc tế. Nghe nói cô ấy vừa mới chuyển đến trường chúng ta, cùng khoa với chúng ta."
Vương Nguyên như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, đối với người mẫu, cậu luôn không mấy quan tâm. Chỉ là ít nhiều có xem qua, nói vậy cảm thấy có vài phần quen thuộc chắc là do cậu xem được trên TV.
"Sau đó thì sao?"
Cậu không thể nghĩ ra mục đích Chí Hoành dẫn mình đến nhìn một người mẫu. Ở Harvard, cho dù là minh tinh điện ảnh Ngu Ngọc hay ca hậu Phỉ Tỳ Mạn đến đây đều không khác mọi người là mấy, người có thân phận cao quý như cậu cũng rất nhiều.
Chí Hoành nhìn bóng Bạc Cơ đã đi xa, trên mặt toát lên vẻ hâm mộ, lại nhìn hướng Vương Nguyên thì vẻ mặt tiếc nuối.
"Đứa nhỏ đáng thương, thì ra cậu chẳng biết chút gì về cha nuôi." Cậu cố ý than nhẹ một tiếng, nói ra điều bí ẩn, "Cô ấy được bao dưỡng, mà người bao dưỡng không ai khác chính là cha nuôi cậu - Vương Tuấn Khải. Nói trắng ra, Bạc Cơ là tình nhân của Vương Tuấn Khải, giới người mẫu có lời đồn như vậy."
Vương Nguyên há to miệng......
Tình nhân của cha nuôi? Ở Harvard? Là người mẫu?
"Thấy chưa, biết ngay là cậu chẳng biết gì mà. "
Chí Hoành cười cười, "Nghe nói thân thế Bạc Cơ này rất đáng thương, gia cảnh từ nhỏ cũng không phải tốt lắm. Sau khi gia nhập giới người mẫu liền bị Vương Tuấn Khải nhắm trúng, được cha nuôi cậu bao dưỡng, mỗi tháng cấp cho cô ấy số tiền tiêu vặt mà dân thường chúng ta có thể sống cả đời. Cô ấy có thể vào được Harvard cũng là bởi mối quan hệ với cha nuôi cậu. Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là nghe nói, nhưng mình đoán tám chín phần là thật, không có lửa làm sao có khói! "
Vương Nguyên ngây ngốc nhìn Bạc Cơ cách đó không xa, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng khi cười của cô, tĩnh lặng mà xinh đẹp như thiên sứ vậy...
"Con gái đẹp như vậy sao lại cam tâm tình nguyện đi làm tình nhân chứ?" Cậu theo bản năng thấp giọng nói.
Chí Hoành như là nghe được chuyện lạ, hú lên quái dị, "Xin cậu đi, cha nuôi của cậu là ai, người nào mà chả ao ước được gần ông ấy, chỉ sợ một đêm được ông ấy sủng ái là cũng sướng điên lên...haiz...nếu mình được ông ấy bao dưỡng thì thật tốt... "
"Chí Hoành?" Vương Nguyên không nói gì, "Ông ấy dù sao cũng là cha mình!"
"Biết rồi, người ta chỉ đùa chút thôi, Vương Tuấn Khải sao có thể nhắm trúng mình chứ. Đàn ông chọn người yêu, phải chọn người bề ngoài thì dịu dàng động lòng người, bên trong thì mị hoặc quyến rũ." Chí Hoành nói ra như ghen tỵ mà lại như hâm mộ.
Vương Nguyên không nói gì nữa, cậu tưởng tượng đến cảnh người con gái kia cùng cha nuôi ở cùng một chỗ, trong lồng ngực như có chút đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro